Thanh Xuân Nở Hoa Vừa Lúc Yêu Anh

Chương 30: 30: Món Quà Giáng Sinh




Chẳng mấy chốc đã đến mùa giáng sinh.

Thời tiết mấy hôm nay lạnh vô cùng.

Buổi sáng, Di Giai còn không muốn rời khỏi chiếc chăn bông ấm áp của mình nữa, phải đấu tranh một lúc mới đứng lên đi vào nhà tắm được.

Ra đường, cô cũng trang bị rất kỹ, nào là mũ len, nào là bao tay, còn có áo thật dày.

Lâm Phong thường trêu cô là chim cánh cụt, vì nhìn cô chui trong đống quần áo ấm đó, đến tay cũng không lộ ra ngoài, từng bước chậm chạp bước đi, quả thật rất giống.

Hôm nay là ngày giáng sinh, Di Giai không như thường ngày lười lười biếng biếng, rất ý thức rời giường từ sớm, trong lòng vô cùng nôn nao.

Cô dắt xe ra khỏi cổng, đã nhìn thấy Lâm Phong như thường lệ đứng đợi cô rồi.

Cô cứ ấp ấp úng úng, bảo anh đến gần mình một chút.

Anh có chút thắc mắc, nhưng vẫn làm theo lời cô.

Nhìn chàng trai đứng trước mặt, cô có cảm giác choáng ngợp, anh cao đến một mét tám mươi mấy, hiện tại anh đứng thẳng như vậy, cô có nhón chân lên cũng rất khó với tới cổ anh.

“Cậu cúi thấp xuống chút đi!” Cô nói.

Anh không biết cô định làm gì, nhưng vẫn cứ thế phối hợp cúi người.

Lúc này cô đột nhiên lấy chiếc khăn choàng len màu xanh đậm giấu từ trong cặp ra choàng lên cổ anh một vòng.

“Tặng cậu! Giáng sinh vui vẻ! Tay nghề đan của tôi vẫn chưa thuần thục lắm, cậu không được chê đấy!”

Cảm giác ấm áp quấn quanh trên cổ, lan cả trong tim, Lâm Phong khẽ mỉm cười.

Anh đưa tay sờ sờ lên chiếc khăn len, lại cảm thấy đây là chiếc đẹp nhất từ trước đến giờ!

“Cũng được đấy! Cảm ơn cậu! Quà của cậu, tối sẽ đưa!”

“Được!” Cô vui vẻ đáp, không nghĩ tới anh cũng sẽ tặng quà cho mình.

Mấy hôm nay, Lâm Phong cứ nhìn chằm chằm vào bức tượng Di Giai từng tô tặng anh, lòng nghĩ hay là mua quà tặng cô.

Thật may, anh đã chuẩn bị quà rồi, nếu không nhận chiếc khăn này của cô, lại không có quà đáp lễ, sẽ rất ngượng ngùng.

Nhưng trời lạnh thế này, cô không định choàng khăn à?

Chỉ đưa cho anh, còn trên cổ cô thì trống không.

“Cậu không chuẩn bị khăn choàng cho mình à?”

“À có…”

Cô nói rồi lấy từ trong cặp ra chiếc khăn choàng màu hồng, ở cuối hai đầu khăn còn có đính hai chiếc nơ rất dễ thương.

Thật ra, khi cô đan hai chiếc khăn này, luôn nghĩ là một cặp, nhưng lại sợ mọi người trêu chọc, cho nên cố ý đính thêm hai chiếc nơ nhìn cho khác một chút.

Đến trường học, Hàn Tuấn, Lục Huy nhìn thấy một người bình thường rất không thích đeo cái gì mà khăn choàng, bao tay vì bảo vướng víu như Lâm Phong, bây giờ trên cổ đeo chiếc khăn len màu xanh đậm, lại còn lộ ra ý cười, không nhịn được mà trêu: “Chậc Phong ca à, cái khăn đẹp đấy! Ở đâu ra vậy? Không phải anh không thích choàng sao?”

“Hôm nay tôi đột nhiên thích có được không?” Lâm Phong thản nhiên đáp.

“Em lại nghĩ cái khăn này có ý nghĩa đặc biệt nha! E… hèm… có phải của lớp phó không ấy nhỉ?”

“Nhiều chuyện!”

Lâm Phong mắng Hàn Tuấn, Lục Huy một cái, rồi lại xoay người đi nơi khác, không đoái hoài tới hai người họ nữa.

Có đặc biệt hay không, trong lòng anh tự biết rõ.

Đan cái khăn dài như vậy, chắc chắn cũng không dễ dàng, cô đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức chứ.

Anh có thể không trân trọng sao?

Giờ ra chơi, trong ngăn bàn của Lâm Phong đã tràn ngập táo do nữ sinh các lớp chạy đến tặng.

Di Giai nhớ tới quả táo trong túi, thầm sầu não, anh có nhiều táo như vậy rồi, chắc không cần táo của cô nữa nhỉ?

Còn đang buồn bực, thì cô lại nghe anh bảo với các nam sinh trong lớp, chia nhau hết số táo đó, bản thân anh cũng không giữ lại quả nào.

Tâm tình cô đột nhiên tốt lên rất nhiều, nghĩ thầm quả táo của mình hẳn là vẫn còn tác dụng.

Cả ngày học hôm đó, Di Giai cũng không tập trung được như thường ngày, trong lòng chỉ nhớ đến lúc sáng Lâm Phong bảo tối sẽ đưa quà giáng sinh cho cô, thầm mong mau chóng tan học về nhà.

Cuối cùng tiếng chuông tan học cũng vang lên, Di Giai hào hứng thu dọn cặp sách trở về.

Về đến nhà, cô do dự một lát, cũng đưa cho anh quả táo đã chuẩn bị sẵn.

Không như lúc trưa, chán ghét chia táo cho các nam sinh trong lớp, lần này anh không chần chừ nhận táo của cô ngay, còn cười một cái, nói cảm ơn.

Cô tò mò: “Sao cậu không nhận táo của các bạn nữ khác?”

Anh nhún vai: “Không thích, không nhận.”

Câu trả lời hết sức đơn giản, nhưng lại có sức công phá lớn với cô.

Nói vậy, ý anh là anh thích cô nên mới nhận táo đúng chứ?

Cô ôm vui sướng trong lòng, chạy nhanh vào nhà.

Ăn tối xong, cô lại nhận được tin nhắn từ anh, bảo cô ra ban công.

Khi cô đi ra ban công phòng mình nhìn sang, đã thấy anh đứng đợi ở ban công phòng anh từ lúc nào, trên tay còn cầm theo một hộp quà.

Nhà anh và nhà cô gần như sát vách nhau, chỉ cách tầm nửa mét, mà ban công lại còn làm nhô ra hai bên một chút, tính ra khoảng cách giữa hai ban công rất nhỏ, chỉ tầm hơn hai mươi cen ti mét.

Rất dễ cho cô để dang tay ra nhận quà từ anh.

Cô hồi hộp mở túi quà ra xem, món quà bên trong thật sự khiến cô rất thích thú, chính là hộp nhạc quả cầu pha lê 3D, bên trong quả cầu còn có tạo hình tuyết cùng một chú tuần lộc hiện lên sống động bằng công nghệ khắc laser 3D, phần đế hộp nhạc được làm bằng gỗ sồi.

Khi chiếu sáng từ đế, quả cầu sẽ phản quang lên trần hình bông hoa tuyệt đẹp.

Điều khiến Di Giai thích hơn cả là ngoài ánh sáng lung linh đổi màu, còn là âm thanh du dương phát ra từ hộp nhạc quả cầu này nữa.

Thấy cô mân mê hộp nhạc quả cầu, miệng còn cười rất tươi, anh nhếch môi: “Thích như vậy sao?”

Cô gật mạnh đầu, tràn đầy vui vẻ: “Thích lắm! Cảm ơn cậu!”

“Cậu có biết vì sao tôi chọn con tuần lộc bên trong không?”

Cô nghĩ ngợi một lúc: “Chắc là để có không khí giáng sinh?”

Anh cười, nói với cô những điều thú vị mà cô còn chưa biết hết.

Một phần là vậy! Người bán còn nói, chiếc sừng của tuần lộc có khả năng bắt, thu nhận tất cả những giấc mơ, nguyện vọng, đó cũng chính là lý do mà ông già Noel chọn tuần lộc làm phương tiện di chuyển.

Lâm Phong cũng không hiểu mình bị tẩy não hay thế nào mà lại tin vào mấy lời vớ vẩn trước nay chưa hề để vào tai này.

Chỉ là, khi nghe tư vấn như vậy, anh chỉ nghĩ món quà cũng coi như có chút ý nghĩa.

Thôi thì anh nghe thử một lần, hi vọng những giấc mơ, những nguyện vọng của cô đều thành sự thật.

Anh để ý thấy cô gái nhỏ bên kia bộ dáng rất chăm chú lắng nghe câu chuyện của mình, có vẻ rất tin tưởng.

“Cậu tin à? Chắc chỉ là mấy lời bịp bợm để bán được hàng thôi!” Anh nói.

“Không đâu, tôi tin mà! Cái này chắc chắn là nói thật! Nhưng nếu là vậy, tôi sẽ ước mơ thay phần cậu nữa!”

Hi vọng sừng tuần lộc có thể hoàn thành ước nguyện của cô, và cả anh nữa!

Lúc cô nói những lời này, ánh mắt cô sáng lấp lánh như những vì sao đêm, khiến anh ngẩn ngơ một lúc lâu.

Cô gái này, đúng là thuần khiết như nước, dù đôi khi bày ra dáng vẻ xù lông để tự bảo vệ mình, nhưng bên trong tâm hồn lại trong sáng, đáng yêu như vậy!

“Đây là món quà tôi thật sự, thật sự rất thích! Tôi sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận! Cảm ơn cậu nhiều lắm, Lâm Phong!” Di Giai nở nụ cười ngọt ngào lộ ra má lúm, chân thành nói với Lâm Phong.

Anh không biết đâu, trong lòng cô lúc này vui sướng, hạnh phúc đến thế nào.

Bởi vì cô cảm nhận được, trong lòng anh có cô, không biết là nhiều hay ít, nhưng có là đủ rồi.

Tình cảm của cô, có lẽ lại nhiều thêm một chút hi vọng rồi!

Lâm Phong hiếm khi cười lộ ra hàm răng trắng, nhưng hôm nay lại dành cho Di Giai nụ cười ấy.

Nhìn thấy cô thích món quà mình chuẩn bị như vậy, anh coi như cũng hài lòng.

Quả nhiên người bán hàng không có lừa anh, con gái đều thích những thứ thế này.

Cả hai cứ thế, đứng dưới trời đêm đầy sao, nhìn nhau mỉm cười, trong ánh mắt dường như chỉ chứa hình bóng đối phương.

***

Giáng sinh ấm áp qua đi, mối quan hệ của Lâm Phong và Di Giai càng thêm tốt đẹp, chỉ cách bước tỏ tình rất gần, nhưng dường như cả hai còn e sợ điều gì đó, nên vẫn cứ thế duy trì sự mập mờ, trên tình bạn dưới tình yêu này.

Có lẽ, sợ nói ra, một trong hai không có tình cảm với người còn lại, thì cả tình bạn cũng không thể giữ được.

Cứ thế, ngày tháng trôi qua, kỳ thi cuối kỳ cũng đến gần.

Tất cả học sinh đều trong trạng thái căng thẳng lo âu, vì kết quả kỳ thi sẽ quyết định liệu họ có một kỳ nghỉ tết an lành vui vẻ hay là không.

Hàn Giai Ý đương nhiên không thể không lo lắng.

Mấy hôm nay, cô đột nhiên siêng năng cực kỳ, còn luôn chạy theo Di Giai và Hiểu Tâm để nhờ giảng bài.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, Giai Ý rất tự giác ngồi làm bài, không ồn ào như mọi khi.

“Rốt cuộc là điều gì khiến mày đột nhiên chăm chỉ như vậy hả?” Di Giai dường như nhìn không quen cô bạn Giai Ý của mình nữa, liền hỏi.

Giai Ý thở dài, gương mặt hiện lên vẻ đáng thương: “Hết cách rồi, mẹ tao nói nếu lần này thi không tốt, tết này tao xác định chỉ được ở nhà, không được ra ngoài chơi hic…”

Di Giai gật gù ra vẻ đã hiểu, điều này đúng là chí mạng với cô gái thích chạy nhảy khắp nơi như Giai Ý mà.

Bảo con bé này ở nhà, chi bằng giết nó thì hơn.

Hiểu Tâm cũng coi như hiểu nỗi khổ của Giai Ý, nhưng vẫn không nhịn được trêu chọc: “Mất bò mới lo làm chuồng à? Còn chưa đầy một tuần là thi rồi, mày định kéo thành tích kiểu gì?”

Giai Ý đương nhiên hiểu đạo lý này, có điều quyết tâm không qua được sự lười biếng của bản thân.

Mãi đến khi sắp đến thi thì cô mới tá hỏa lên mà cắm đầu vào học.

“Mày có thể đừng nói mấy lời khiến tao nhụt chí như vậy không?” Giai Ý than thở.

“Được, được, coi như tao chưa nói gì đi, mày cứ dốc hết sức xem sao!”

Hiểu Tâm ra vẻ hối hỗi, vỗ vỗ lên vai bạn mình động viên, sau đó lại len lén nhìn Di Giai, cả hai chợt bật cười trong âm thầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.