Thanh Xuân Của Tớ Chính Là Cậu

Chương 46: 46: Không Thua Kém




Cố Ngụy Thành đắp chăn lên cho Mễ Mễ rồi rời đi, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nụ cười vẫn hiện lên trên khuôn miệng anh.

Mễ Mễ nằm xoay người qua một bên, sự dịu hiền khác với lúc sáng.

Cô ngủ thoải mái trên chiếc giường ấm áp của mình.

Bụng được dán miếng băng giảm đau.

Bầu trời đêm sao tỏa xuống soi chiếu cả căn phòng nhỏ.

Trời ửng nắng, ánh nắng xuyên qua cửa chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Mễ.

Đôi mắt cô riu riu tỉnh dậy sau một giấc mơ đẹp.

Cô ngáp ngắn ngáp dài, người lảo đảo đứng dậy.

Đôi tay nhỏ bé vừa mở cửa phòng vừa dịu mắt.

Chiếc mũi bỗng chuyển động nhẹ, lòng liền thốt lên:

“Aaa mới sáng sớm anh ấy đã nấu đồ ăn ngon rồi.”

Bước chân gấp gáp chạy vào phòng bếp, một bàn đồ ăn thịnh soạn được bày lên.

Đôi mắt Mễ Mễ sáng lên, nhưng cảnh tượng được thưởng thức ngon lành hiện lên.

Cố Ngụy Thành bưng món cuối cùng ra, anh khẽ cười.

“Em đi đánh răng đi, đồ ăn anh để đây, đến giờ giải lao nhớ gặp nhanh ở chỗ cũ đấy.”

Ngụy Thành cất tạp dề rồi chào tạm biệt cô, Mễ Mễ cười khẩy.

“Anh đi vui vẻ nha, đống đồ ăn này sẽ thuộc về em.”

Mễ Mễ cười tủm tỉm rồi quay lại bàn ăn, trên bàn toàn là món cô thích.

Thời gian cứ thế trôi qua, những chiếc đ ĩa trống trơn không chút đồ ăn còn thừa.

Chiếc bụng nhỏ cũng to lên, Mễ Mễ thở dài một tiếng.

“No chết tôi rồi, anh ấy muốn nuôi mình thành heo đây mà.”

Mễ Mễ thu xếp đến câu lạc bộ, các thành viên đang huấn luyện theo sự chỉ đạo của thầy Lưu.

Ông thấy Mễ Mễ đã đến vôi gọi cô lại.

“Mễ Mễ, em mau đến đây.”

Trận đấu giao hữu đã dành chiến thắng, chỉ còn hai tuần nữa bắt đầu vòng sơ loại.

Tiểu Mễ gật đầu nghe theo chỉ dẫn của thầy.

Mấy tiếng tập luyện với cường độ cao, cô thấm mệt nằm ngục xuống.

“Cuối cùng cũng được nghỉ rồi.”

Yên Á ném chai nước lạnh qua người Mễ Mễ, cô nhanh tay bắt lại thở dài.

“Sư huynh à, em đang mệt mà.”

Sư huynh bật cười, anh nhớ lại lúc với vào học cô từng nói có người lợi hại hơn bản thân.

Yên Á càng thêm tò mò.

“Hừm…Mễ Mễ nói cho anh nghe người mà em từng bảo còn mạnh hơn em là ai vậy.”

Tiểu Mễ cười tủm tỉm, nghe xong không biết sư huynh có ngã ra đây không nữa.

Cô lắc đầu, nhưng Yên Á nhìn chằm chằm vài Mễ Mễ muốn nhận được câu trả lời.

“Người gần ngay trước mắt.”

Yên Á bất ngờ.

“Là cậu ấy sao.”

Mễ Mễ gật đầu, nếu anh ấy không tham gia bóng rổ là em đã kéo anh ấy đi cùng.

Nhìn vào điện thoại đã đến giờ giải lao, cô phi nhanh xuống căn tin, tìm vào vị trí cũ để ngồi.

Tiểu Mễ thở phào vừa kịp giờ, một chai nước ấm được đặt lên má cô.

Mễ Mễ giật mình quay lại nhìn, Cố Ngụy Thành đã đứng từ phía sau lúc nào mà bản thân cũng không để ý.

Ngụy Thành ngồi đối diện với Mễ Mễ, vẫn là ánh mắt trìu mến đó.

Cô ngượng ngùng nhìn vào khay thức ăn, Mễ Mễ cố lấy bình tĩnh “hừm” một tiếng.

“Cố Ngụy Thành anh đừng nhìn chằm chằm em nữa, mọi người xem xét đó.”

Ngụy Thành cười nhẹ rồi để tâm về vị trí xung quanh mình hơn.

Sự náo nhiệt của căng tin, dòng người qua đi qua lại nhưng xung quanh đó nổi bật nhất là cặp đôi Mễ Mễ và Ngụy Thành.

Những con mắt ngưỡng mộ nhìn về phía hai người.

“Cặp đôi đó đẹp quá đi.”

“Đúng đúng, vừa sinh lại còn vừa giỏi.”

Mễ Mễ nghe thấy những lời bàn tán từ xưng quanh cô vừa thích nhưng lại vừa giận.

Nhã Nhi đứng sau cầu thang bộ lên tầng 2, Mễ Mễ nghe thấy có tiếng nói chuyện liền đi đến.

“Con nhỏ Mễ Mễ đó vẻ ngoài không xinh đẹp gì sao lại có nhiều người quý cô ta vậy không biết.”

Nhũng lời bịa đặc của Nhã Nhi đã được Mễ Mễ nghe hết, cô cười trừ rồi đá mạnh vài cánh cửa một cái.

Đám người bên trong hốt hoảng tời đi.

“Chuyện gì vậy, có ai nghe lén cuộc đối thoại của chúng ta sao.”

Vào giảng đường, Y Y vội kéo tay Mễ Mễ lại, ánh mắt bất ngờ nói:

“Lần này cậu lại đứng nhất rồi.”

Mễ Mễ cười nhẹ, nhưng có người bằng điểm cô mà.

Tiếng cười đắc ý từ bàn trên vang lên, Nhã Nhi nhìn vào kết quả của bản thân vui sướng nói:

“Nỗ lực bao lâu cuối cùng cũng được đền đáp.”

Nghe những câu nói đó Mễ Mễ bật cười, kết quả này xem ra khó mà thật.

Mễ La ngồi cạnh đầu óc suy nghĩ đi đẩu đâu.

Tiểu Mễ lo lắng quay sang hỏi:

“Cậu vẫn chưa quen đúng không, có bài nào chậm hiểu cậu hỏi tớ nhá.”

Mễ La gật đầu, cô ấy nhớ lại lời mà Nhất Trạch lần trước cũng nó ý trang.

“Thật là những người bạn tốt.”

Trong tiết triết, giáo sư khen ngợi Mễ Mễ hết lời, tiengs vỗ tay cổ vũ và cả sự thán phục vang lên.

Nhưng dù đứng nhất Nhã Nhi cũng không được công nhận.

“Chuyện gì thế, kết quả của mình bằng với cậu ta mà.”

Mễ La vỗ nhẹ hai tay chức mừng cho Tiểu Mễ, lần tới đến cuộc thi sơ truyền mong cô cũng thuận lợi như trong kì thi bất chợt này..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.