Thanh Xuân Của Tớ Chính Là Cậu

Chương 18: 18: Hồi Ức Quay Lại1




Ngụy Thành ngồi trong phòng, mặt anh đỏ lên, nhớ lại hành động liều lĩnh của mình ban nãy, sờ tay lên ngực mình cảm nhận rõ từng nhịp đập.

Trong đầu anh hiện lên cảnh tưởng của 3 năm trước, ngày đầu chuyển đến trường mới.

Tiếng trống vang lên, cô giáo bước vào lớp với một nụ cười tỏa nắng.

"Cả lớp, hôm nay lớp chúng ta vinh hạnh đón một bạn học sinh mới.

Nào em mau bước vào đây."

Ngụy Thành lạnh lùng bước vào trong, anh chú ý đến ngay bạn nữ cuối lớp đang trò chuyện rôm rả cùng bạn bên cạnh.

Cô giáo ném cục phấn trên tay xuống chỗ Tiểu Mễ.

"Lê Tiểu Mễ, em mau chú ý cho cô."

Tiểu Mễ giật mình ngồi thẳng lại, cô khẽ ngẩng mặt lên nhìn bạn mới, ánh mắt cô sáng lên, vẻ ngoài điển trai cùng với sự lạnh lùng.

"Cậu ấy đẹp trai quá."

Ngụy Thành lạnh lùng bước ngang qua Tiểu Mễ, cô vẫn dán theo từng cử chỉ của anh.

Mái tóc hồi đó còn là tóc ngắn, trông cô khá trẻ con dù đã 14 tuổi.

Hết tiết, Tiểu Mễ cầm cặp chạy nhanh về nhà kể với mẹ về chuyện hôm nay, bà nhìn cô con gái ngốc của mình bật cười.

"Thế con có cảm tình với bạn học sinh mới đấy à."

Tiểu Mễ nhanh nhảu gật đầu, cô kể từng hành động, từng lời nói hay của Ngụy Thành ra sao.

Mẹ cô ngồi lắng nghe cô nhóc trong nhà đang giới thiệu người nó thích, bà cười tủm tỉm rồi xoa đầu Tiểu Mễ.

"Bạn đó xem ra chiếm lĩnh trái tim con gái mẹ rồi."

Tiểu Mễ cười ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác.

"Mẹ, mẹ là con sâu trong bụng con đấy hả."

Hai mẹ con nhìn nhau cười, tiếng chuông cửa vang lên.

Tiểu Mễ chạy nhanh ra ngoài mở cửa, cô cười tươi cúi đầu chào khách:

"Cháu chào cô chú, mời hai người vào nhà."

Tiểu Mễ để ý đằng sau, bóng người quen thuộc mà mình vừa kể với mẹ hiện lên, mắt cô như phát sáng chạy đến phía trước Ngụy Thành.

"Cậu là hàng xóm mới sao, nào chúng ta mau vào nhà đi."

Ngụy Thành thấy Tiểu Mễ năng động và có chút đáng yêu như thế trong lòng có cảm giác lạ thường, tai anh đỏ ửng lên.

Mẹ Ngụy thấy thế tiến lại ghẹo:

"Con trai, thấy bạn nữ đáng yêu quá đúng không."

Ngụy Thành lạnh lùng lắc đầu, bình tĩnh bước vào trong.

Tiểu Mễ bĩu môi, cậu ấy thật là lạnh lùng.

Cả hai gia đình cùng nói chuyện, vì là bạn thân cũ của nhau không ngờ lần này lại là hàng xóm đối diện.

Hai bà mẹ ngắm nhìn con mình đang đùa nghịch với nhau bật cười:

"Hai đưa trẻ này có vẻ là có thiện cảm với nhau rồi đấy haha."

Tiểu Mễ chỉ từng bức ảnh hồi nhỏ của mình cho Ngụy Thành xem.

Anh nhìn chằm chằm vào cô, sự nhanh nhảu hiếm có dù cha cô đã mất vì cứu cô.

Ngụy Thành cảm nhận được sự mãnh mẽ trong tận đấy lòng.

"Cậu có đi học võ không."

Tiểu Mễ ngơ ra.

"Có, sao cậu lại hỏi mình thế.".

Ngôn Tình Ngược

Ngụy Thành lắc đầu, một cô gái không có trụ cột trong gia đình bảo vệ cũng phải học cách phòng thân.

Tiểu Mễ cười tươi nhìn anh đắm đuối:

"Lần tới cậu qua nhà mình tiếp nhé."

Cố Ngụy Thành mau chóng kéo bố mẹ rời đi, anh cúi chào bác gái lạnh lùng đi ngang qua Tiểu Mễ đang vẫy tay chào mình.

Từ lúc đó, Tiểu Mễ luôn mang cho anh một hộp sữa đậu lành mà anh thích, cô đã năn nỉ mẹ mình hết cả một buổi tối.

"Nào, con thật là, mẹ nghe nói Ngụy Thành thích uống sữa đậu lành nhất con thử làm thân với cậu ấy xem sao."

Tiểu Mễ tròn mắt nhìn mẹ mình, cô cười toe toét ôm chầm lấy bà.

"Moa, con cảm ơn đại phu nhân."

Sáng nào trên bàn Ngụy Thành cũng có một hộp sữa đậu lành, đã một tháng trôi qua anh vẫn chưa tìm ra người mang hộp sữa cho mình là ai.

An Đoàn đã làm thân với Ngụy Thành, cậu cười nhẹ:

"Chắc bạn nữ nào thần tượng cậu mới kiên trì như thế."

Ngụy Thành đánh nhẹ vào vai An Đoàn rồi đi lên trước, anh bước đi đến đâu là các bạn nữ lại túm tụm vào xem.

Tiểu Mễ đi theo sau, chụp lại từng bức ảnh, Ngụy Thành nhắm mặt lại, đứng ra đó một lúc rồi quay ra tiến lại gần về phía cô.

"Lê Tiểu Mễ cậu là cái đuôi đấy à, đi theo tôi vậy không thấy mệt sao."

Tiểu Mễ lắc đầu.

"Không mệt."

Ngụy Thành bất lực, bản thân đã tạo cho cô ấy động lực gì mà lại đi theo mình lâu như vậy.

An Đoàn nhìn hai người này đang mập mờ với nhau à.

"Cậu cũng bạo thật, lúc nào cũng có một cái đuôi nhỏ theo sau."

Đi về nhà, Tiểu Mễ vẫn lẽo đẽo theo sau ngắm nghía anh, cô cũng không biết sao bản thân lại tự tin mà đi được lâu như vậy.

Ngụy Thành đứng khựng lại, Tiểu Mễ không chú ý đến phía trước đập thẳng mặt vào sau lưng anh.

"Đau."

Cô xoa xoa chiếc mũi nhỏ của mình, mắt khẽ mở ra mặt Ngụy Thành đang hằm hằm nhìn cô.

Tiểu Mễ cúi đầu, chấp tay lại xin lỗi, giọng nói nhẹ nhàng của anh vang lên.

"Có đau lắm không?"

Tiểu Mễ chớp mắt mấy cái, cậu ấy đang quan tâm mình.

Trong lòng cô vui sướng đến lạ, cảm giác đâu cũng không còn mà giờ chỉ toàn là hình bóng của Ngụy Thành hỏi han cô..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.