Thanh Xuân Của Em Là Anh
Phần 32
Tôi trở về Việt Nam vào một ngày trời nắng đẹp, khi đặt chân xuống khoảng sân bay nhiều kỷ niệm năm xưa, tôi thấy lòng mình đã nhẹ nhàng so với lúc ra đi rất nhiều.
Tôi hít sâu một hơi để không khí quê hương căng tràn lồng ngực, đã một năm rời khỏi đây, cảnh vật xung quanh vẫn không hề thay đổi, chỉ có trái tim con người là đã đổi thay.
***
Chúng tôi bắt một chiếc Taxi, đi thẳng về nhà ba mẹ. Tôi trở về Việt Nam trong im lặng, cho nên không một ai biết để tới đón. Nếu ba mẹ thấy tôi quay về như vậy, nhất định sẽ rất bất ngờ.
– Ba, mẹ. Con gái về rồi đây!!!
Ba tôi đang cắt tỉa cây cảnh, nghe thấy tiếng tôi thì lập tức ngẩng đầu lên nhìn, dường như mất mấy giây mới có thể tin là tôi thật sự đã trở về.
– Thanh Xuân, rút cục cũng chịu trở về rồi.
– Dạ.
– Cục cưng của ông đã lớn như vậy rồi. Lại đây nào.
Tôi chưa kịp đưa thằng nhóc cho ba thì mẹ tôi từ trong nhà chạy đến, chẳng buồn liếc tôi một cái, lập tức ôm lấy tiểu Phong, hôn hít nó một hồi, cho tới khi ba tôi phải nói đến rát lưỡi mới chịu đưa lại.
Lúc trước ở bệnh viện, tôi dùng tiểu Phong để ép ba nói với anh “tôi đã hỏng thai”. Tôi nói nếu ba không chịu, tôi sẽ nhảy cầu tự vẫn, tới lúc đó ba đến cả con cũng không có chứ đừng nói tới cháu.
Ba tôi không sợ tôi tự tử, nhưng lại rất sợ ảnh hưởng đến tiểu Phong trong bụng, cho nên mới miễn cưỡng chiều theo ý tôi.
Cho đến tận hôm nay tôi mới hiểu, ba mẹ vì yêu thương tôi nên yêu luôn cả tiểu Phong. Mọi việc ba mẹ làm tất cả đều vì tôi chứ chẳng có lý do gì khác cả.
“Quả thực, dù cuộc đời phong ba bão táp đến đâu, gia đình vẫn luôn là nơi chốn bình yên để trở về”.
***
Tôi nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi bắt đầu nghiên cứu các tài liệu về Thiên Ngọc. Tôi không biết mình có đủ năng lực quản lý Thiên Ngọc tốt như anh đang làm hay không, tuy nhiên bây giờ tôi đã trưởng thành rồi, bản thân không muốn tiếp tục dựa dẫm vào anh thêm nữa. Tôi nhất định phải chứng minh cho anh thấy, Thanh Xuân của anh…thật sự đã lớn rồi!!!
Hiện tại, mọi sổ sách của công ty lẫn con dấu đều đang ở chỗ anh, ba nói với tôi, từ lúc anh quản lý Thiên Ngọc, lợi nhuận kinh doanh lẫn quy mô công ty đều phát triển đáng kể. Bây giờ tôi muốn lấy lại mọi thứ, chắc chắn phải tới chỗ anh.
Cũng tốt!!! Đã lâu không gặp, tôi rất muốn thẳng thắn đối diện với anh một lần.
Một nửa vì công việc.
Một nửa vì muốn biết, bản thân mình còn yêu anh đậm sâu đến đâu.
***
Hôm đó, tôi tỉnh dậy từ rất sớm. Lựa đi lựa lại suốt một tiếng đồng hồ cũng không vừa mắt nổi bộ đồ nào. Tôi chán nản thở dài một tiếng “Ôi Thanh Xuân, chưa gặp mà đã bối rối như vậy rồi….=.=”
Rút cục, xa cách suốt hơn một năm trời, đến lúc chuẩn bị gặp lại vẫn hồi hộp như thế đấy.
Sau cùng, tôi mặc một bộ váy công sở màu trắng, tóc màu hạt dẻ buông xõa xuống vai, đứng trước gương ngắm đi ngắm lại vài lượt mới miễn cưỡng tặc lưỡi chấp nhận.
Mặc dù đã mập lên 2 ký nhưng cơ thể tôi vẫn gọn gàng như hồi còn con gái, vòng bụng cũng không có một chút mỡ thừa nào, chỉ có ngực là đầy đặn thêm mấy phần. Không biết, có còn sức hấp dẫn đối với anh hay không.
***
Tôi một mình lái xe đến Vương Phong, đứng dưới đại sảnh, bất chợt ký ức đau thương lại ùa về, khiến trái tim tôi hẫng mất một nhịp. Hôm nay tôi quay về, cũng nhất định phải làm một việc.
“Tiểu Phong, mẹ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con…”
Tôi hít sâu một hơi, bình ổn hô hấp rồi bước vào cửa lớn. Tiếng giày cao gót vững vàng nện trên sàn đá hoa cương lạnh lẽo.
Phong. Đã lâu không gặp!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!