Thanh Xuân Của Em Là Anh

Chương 3: Phần 3




Thanh Xuân Của Em Là Anh​

Phần 3

Tiếng động cơ nổ máy khiến tôi bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ về quá khứ ùa đến trong đầu.

Vội vàng lao đến cửa sổ, nhìn xuống sân, chỉ thấy chiếc Posrche rời đi rồi mất hút sau màn đêm tĩnh mịch. Đêm tân hôn….anh cũng không bằng lòng ở bên tôi.

Sáng hôm sau, theo tục lệ Việt Nam. Tôi sẽ phải về nhà mình để lại mặt. Suốt một đêm không ngủ, phải ngồi trước gương trang điểm kỹ lưỡng vài lần mới miễn cưỡng che đi được quầng thâm hai bên mắt.

Lê chân mệt mỏi xuống dưới nhà, không nghĩ là anh đã im lặng ngồi ở sofa hút thuốc từ bao giờ.

Anh về từ lúc nào? Sao tôi không hề nghe thấy tiếng xe?

Nghe tiếng động, anh xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía tôi

– Dậy rồi à?

Phải cố gắng lắm tôi mới có thể nở một nụ cười méo xệch

– Anh về từ lúc nào?

– Cũng mới đây

Thấy tôi im lặng không nói, anh chầm chậm dụi điếu thuốc vào gạt tàn pha lê trên mặt bàn rồi đi lại phía tôi

– Chuẩn bị một chút. Về bên nhà em

Thì ra anh không hề quên. Dù anh có bỏ cả đêm tân hôn của tôi để đi với bất kỳ người đàn bà nào, anh cũng không quên việc mình phải làm hôm nay. Anh sợ bác Vương đau lòng, sợ người cha ấy không vui nổi những năm tháng cuối đời.

Rõ ràng là vui mà sao tôi lại thấy cay đắng thêm mấy phần.

Khi tôi thay xong quần áo, anh cũng tắm xong. Trên mái tóc còn đọng lại vài giọt nước lấp lánh, khiến cho anh trong ánh ban mai lại càng thêm chói loá. Mùi hương nam tính trên người anh khiến tôi si mê suốt mười sáu năm, đến nay vẫn có một sức hấp dẫn lạ thường như vậy.

***

Trở về đến nhà, cả gia đình tôi đã ngồi vào bàn ăn chờ đợi. Có cha, mẹ và anh trai tôi vừa từ nước ngoài trở về để tham dự đám cưới, còn cả gia đình bác Hàn. Chỉ thiếu duy nhất anh Bảo Bảo, anh nói “đám cưới em đúng vào dịp anh đang bảo vệ luận án tiến sĩ, không thể về kịp. Chừng nào anh về Việt Nam, nhất định sẽ tặng em một món quà cưới thật ý nghĩa”. Tôi chỉ biết cười khổ, ai bảo anh là anh trai nuôi của tôi chứ.

Lại nói về cha tôi, ông trước đây từng làm lão đại xã hội đen, sau này cùng gia đình bác Hàn sang Pháp sinh sống. Tuy nhiên đến khi anh trai tôi tròn 3 tuổi, do nhớ quê hương, nhớ món cá bống kho tiêu ở Việt Nam, hai gia đình lại quay về.

Thật ra tôi họ Đoàn, sau khi về Việt Nam, để tránh gặp rắc rối, cha tôi quyết định đổi cả họ cả tên. Đăng ký thành lập một công ty con cùng với công ty lớn của bác Hàn. Sau đó đủ sức tung cánh, lập tức tách ra thành công ty riêng. Chính là công ty Thiên Ngọc ngày hôm nay.

À phải rồi. Ba tôi trước kia tên Đoàn Cảnh Thiên.

***

Ngày nhỏ, tôi rất thích anh Bảo Bảo. Thật ra anh ấy tên là Dương Vũ. Nhưng mọi người đều gọi là Bảo Bảo. Anh ấy rất đáng yêu, nghe nói, hồi còn trẻ, ba tôi sợ anh ấy nhất.

Tôi lại cho rằng anh Bảo Bảo rất dễ thương, chẳng có gì đáng để sợ. Ba tôi quả thật không hề có mắt nhìn người mà.

Mẹ Ngọc của tôi thường không cho tôi ăn kẹo mật, vừa ngọt vừa cứng, sợ răng sữa của tôi không chịu nổi. Tuy nhiên tôi lại rất thích ăn, vì thế có một hôm anh Bảo lén lút cho tôi ăn 1 chiếc kẹo mật, tôi phấn khích đến nỗi tối hôm đó về nhà, nhất định xin ba cho tôi lấy anh ấy.

Năm tôi 8 tuổi, anh ấy đi du học cùng với anh trai Cảnh Đức của tôi. Cũng năm ấy, tôi gặp Phong.

Mãi sau này, khi lớn hơn chút nữa, tôi mới nhận thức được, với Bảo Bảo, tôi chỉ có thể xem như một người anh trai, một người luôn giấu giếm cho tôi đồ ăn tôi thích. Còn với Phong, là sự ngưỡng mộ, là sự cuồng si, là sự ấm áp khi được anh che chở.

– Thanh Xuân, làm gì mà ngẩn người ra như vậy?

Mẹ Ngọc cau mày nhìn về phía tôi, lúc ấy tôi mới phát hiện ra miếng thịt bò trong miệng tôi đã nhai đến mức nát như thịt băm mà vẫn không nuốt trôi xuống họng.

– Phong, con đừng chiều chuộng nó quá. Đem nó tới công ty cho nó làm quen với công việc kinh doanh đi.

– Vâng. Con biết rồi. Ba

Ba tôi có vẻ rất hài lòng gật đầu. Bác Hàn từ đầu chí cuối đều duy trì một vẻ lạnh lùng lãnh đạm, tự nhiên lại mở miệng

– Chẳng phải chú mới là người chiều chuộng Thanh Xuân nhất sao?

Ba tôi xem như cứng họng, chỉ có thể bất mãn chửi thề

– Mẹ kiếp, Hàn. Anh không cho em chút mặt mũi nào trước mặt con rể được sao.

Cả nhà phì cười. Tôi quay sang ôm ghì lấy cánh tay ba, ba tuy đã có tuổi nhưng cánh tay vẫn rắn chắc và ấm áp vạn phần

– Ba, con gái yêu ba nhất trên đời

Ba tôi mỉm cười, nắm lấy cánh tay của tôi rồi đưa mắt nhìn về phía Phong. Hàm ý trên mặt như muốn nói “con gái vàng ngọc của tôi đã gả cho cậu, tuyệt đối sau này phải đối xử tốt với nó, nếu không, tôi nhất định sẽ đánh gãy hai chân cậu”

Phong cũng có vẻ hiểu biểu tình của cha tôi, anh gật gật đầu, lặng lẽ gắp một miếng sườn lớn vào bát của tôi….

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.