Thanh Xuân Của Em Là Anh
Phần 21
Cả đêm hôm đó, anh không về.
Tôi một phần vì buồn bực chuyện ở công ty, một phần vì chờ anh. Thành ra cả đêm chỉ chợp mắt đôi chút.
Chẳng lẽ anh nghi ngờ tôi? Anh nghĩ tôi tìm cách hãm hại anh? Vì thế nên mới chán ghét tôi đến mức không thèm về nhà nữa???
Sao anh không tin tôi. Dù cho cả thế giới có quay lưng với anh, tôi cũng sẽ không bao giờ làm vậy.
Một giọt lại một giọt rơi xuống. Tôi không kìm được, bật khóc nức nở. Tôi khóc đến mức không thở được, không khí cứ ứ đầy trong ngực, đau không tả nổi.
Tôi đoán, lúc nhỏ ai cũng từng khóc kiểu như vậy một lần. Khóc đến khi không còn khóc được nữa, chỉ nấc thôi cũng mất rất lâu mới nguôi ngoai….
Hôm nay tôi lại khóc như một đứa trẻ con thế đấy!!!
***
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, hai mắt đen xì như gấu trúc, tôi phải dùng rất nhiều kem nền mới miễn cưỡng che đi được quầng thâm trên mắt. Nghĩ đến những chuyện sắp tới tôi phải đối diện, bất chợt thấy lòng chùng xuống, cảm tưởng như mới hôm qua ở trên mây xanh, hôm nay đã rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Tôi hít sâu một hơi… Cố lên Thanh Xuân!!! Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi.
Thấy tôi đến, mọi người trong phòng đều ngó lơ, coi tôi như người vô hình. Đến bà cô già trưởng phòng hôm nay cũng chẳng buồn mắng tôi nữa, chỉ có Thuỷ là lặng lẽ pha một ly cafe sữa đặt lên bàn của tôi, không nói không rằng một câu, chỉ thở dài thườn thượt.
Mới sáng sớm mà không khí cứ nặng nề như vậy, tôi chẳng muốn ở lại đó thêm một phút nào, đành đứng dậy chuồn vào WC nghe ngóng thông tin.
Lần này tôi lên hẳn tầng 40, nơi chị Tố Anh làm việc. Tôi suy nghĩ kỹ lắm rồi, cả công ty này chỉ có mình chị ấy biết tôi là tổng giám đốc trên danh nghĩa của Thiên Ngọc thôi. Tôi không dám chắc chuyện này có phải do chị ấy nhúng tay vào không, chỉ hy vọng có thể chứng minh mình vô tội là đã hạnh phúc lắm rồi.
Sau khi rút ra một kinh nghiệm từ lần tình cờ biết được một số chuyện trong nhà vệ sinh nữ lúc trước (Mời đọc lại đoạn 6), tôi kiên nhẫn ngồi lì trong đó nửa ngày cũng không thu được kết quả gì. Đúng lúc chán nản định đứng dậy rời đi, không ngờ gian bên cạnh lại truyền đến tiếng nói điện thoại khe khẽ
– Ừ
…
– Tôi sẽ chuyển tiền đầy đủ cho anh
…
– Nếu có ai gọi đến để khôi phục dữ liệu tiếp thì cứ làm như hôm qua.
…
– Nếu có thể lợi dụng hủy luôn ổ cứng máy tính đi càng tốt.
….
– Được rồi. Việc này tuyệt đối không được để ai biết.
….
Dù chỉ nghe được một phía nói chuyện, tôi vẫn có thể lờ mờ đoán được đầu dây bên kia chính là một trong hai nhân viên IT hôm qua vừa đến khôi phục dữ liệu cho tôi. Thảo nào hôm qua tôi cứ cảm giác có gì đó không đúng, lẽ ra việc gọi điện cho công ty máy tính phải thông qua bộ phận hành chính của công ty, bởi chỉ có ở đó mới có danh sách và số điện thoại của công ty được ký hợp đồng dịch vụ sửa chữa các loại máy móc. Nhưng hôm đó bà Hà chẳng cần thông qua ai cả, trực tiếp gọi điện thoại tới luôn.
Và tình cờ hơn nữa, giọng nói phát ra từ căn phòng bên cạnh, lại là một giọng nữ rất quen thuộc. Chị Tố Anh.
Rút cục là chị ta muốn làm gì? Chẳng lẽ là vì hận thù tôi chuyện đã kết hôn với Phong? Rõ ràng chị ta biết Phong không yêu tôi, tại sao còn làm như vậy?
Bất chợt, tôi ngẫm lại mọi chuyện đã xảy ra, từ chuyện gần đây bị mọi người chèn ép, tiếp đến là làm mất báo cáo quan trọng như vậy, sau đó là việc khôi phục dữ liệu không thành. Kể cả việc lấy hết giấy tờ, chỉ trừ những thứ liên quan đến Thiên Ngọc. Biến tôi thành người bị cả công ty ghét bỏ, khiến tôi thành kẻ xấu xa trong mắt anh.
Tất cả đều là một cái bẫy hoàn hảo.
Nếu không biết thì thôi, giờ lại lỡ biết rồi, ván bài này tôi…. nhất định sẽ chơi đến cùng với chị ấy.
***
Khi tôi trở về phòng, dự định đầu tiên là hết giờ làm sẽ gọi riêng một công ty IT khác đến để thử khôi phục dữ liệu cho tôi.
Không ngờ vừa bật máy lên, đã thấy bản báo cáo bị mất nằm ngay ngắn ở màn hình Desktop.
Tôi ra sức lắc đầu mấy lần, dường như không thể tin nổi vào mắt của mình. Rõ ràng hôm qua tìm thế nào cũng không được, vậy mà hôm nay lại nghiễm nhiên ở ngay trước mặt. Trời ơi!!!
Chuyện gì đang xảy ra vậy. Hôm qua ông trời ném tôi từ thiên đường xuống địa ngục, hôm nay lại móc tôi từ địa ngục ném lên thiên đường. Đầu óc tôi rối tung rối mù lên, chẳng nghĩ được gì nữa…
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng một lượt, toàn bộ số liệu trong bản báo cáo đều không có gì thay đổi, chỉ có một số nội dung được thêm vào cho hoàn chỉnh, kể cả thể thức văn bản cũng chỉnh sửa lại chính xác giúp tôi. Tôi nghi ngờ người sửa báo cáo cho tôi có trình độ cực cao, bởi nếu không tài giỏi thì tại sao có thể sửa bản báo cáo hoàn hảo như vậy chứ.
Là ai tốt bụng với tôi như vậy?
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, rút cục người có khả năng làm được việc này, chỉ có thể là anh thôi….bởi vì sẽ trong công ty này sẽ chẳng ai tốt với tôi như thế!!!
Tôi vội vàng trích xuất hết số liệu ra sổ, sau đó in báo cáo ra thành mấy bản. Hờ hững mang đến đặt trên bàn của trưởng phòng
– Báo cáo của chị đây.
Bà cô đồng bóng đi giở lại một lượt, thấy mọi thứ đã trở về nguyên trạng, kinh ngạc há hốc mồm nhìn tôi.
Thật sự lúc đó tôi rất buồn cười nhưng cố nén trưng ra khuôn mặt chẳng có cảm xúc gì, khiến chị ta càng thêm thất kinh.
Cả phòng thấy vậy, túm tụm lại soi xét số liệu một hồi, sau đó rôm rả bàn tán.
Tôi không buồn quan tâm. Bây giờ chỉ muốn chạy thật nhanh lên phòng làm việc của anh, hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
Nghĩ đến đó, tôi lập tức chuồn vào thang máy, bấm nút lên thẳng tầng 40. Dường như chậm trễ một khắc thôi cũng làm lòng tôi khó chịu.
Vẫn như thường lệ, đụng mặt đầu tiên là chị Tố Anh
– Thanh Xuân, em tìm anh Phong à?
– Vâng.
– Anh ấy ở trong phòng nhưng từ sáng đến giờ dặn chị không được để cho ai vào. Em là vợ anh ấy, chắc sẽ không sao đâu.
Lần này có vẻ chị ta đã đề phòng tôi hơn nên mới có vẻ thành thật như thế.
Tôi gật đầu, vừa định bước vào thì tiếng của Tố Anh lại vang lên sau lưng
– Chuyện của em sao rồi. Đã tìm ra cách gì chưa?
– Dạ chưa chị ạ. Em vẫn đang tìm cách.
– Cố lên nhé, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn cả thôi.
– Cảm ơn chị.
Ôi đồ cáo già này, sao mặt mũi và tâm hồn lại trái ngược nhau như vậy chứ.
Người ta thường nói “đừng nhìn mặt mà bắt hình rong” quả thật không sai, ít nhất là đối với chị ta.
***
Khi tôi bước vào phòng, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt là một bóng dáng thân quen đang say sưa ngủ ở sofa.
Ánh nắng vàng nhạt chiếu lên vài lọn tóc loà xoà trên trán khiến cho hình bóng ấy đẹp đẽ lạ thường. Nếu không quen biết anh, có lẽ tôi đã tưởng người nằm trên đó là một bức tranh chứ nhất định không phải người thật.
Anh có vẻ ngủ rất say, đến nỗi không hề phát hiện ra có tiếng mở cửa.
Tôi nhón chân đi tới, khi lại gần mới thấy khuôn mặt anh tuấn thường ngày, hôm nay lại trông mệt mỏi như vậy. Bất giác, tôi bỗng thấy đau nhói ở lồng ngực.
Là tôi không tốt….đã lớn chừng này rồi mà vẫn gây hoạ khiến anh phải lao lực giải quyết. Suốt bao nhiêu năm qua, sao lúc nào anh cũng im lặng che chở cho tôi như vậy, khiến tôi cứ mãi dựa dẫm vào anh, không cách nào trưởng thành được.
Phong – Em yêu anh rất nhiều!!!
Có lẽ tôi không cần phải hỏi nữa, dù anh phủ nhận hay công nhận, thì trái tim tôi đã tự có câu trả lời rồi.
Tôi ngồi xuống thảm cạnh sofa, ngắm nhìn anh một lúc lâu. Lâu đến nỗi tôi gục xuống ngủ quên lúc nào không biết!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!