Thanh Xuân Của Em Là Anh

Chương 19: Phần 19




Thanh Xuân Của Em Là Anh​

Phần 19

Theo lẽ thường thì những lúc như thế sẽ có một soái ca đến giải cứu nữ chính phải không? Tôi không dám hy vọng có thể có soái ca đến cứu mình, chỉ mong một người đi đường thấy cảnh bất bình ra tay tương trợ là đã hạnh phúc lắm rồi.

Mà có lẽ do kiếp trước tôi ăn ở tốt cho nên kiếp này ông trời thương tình cho tôi được thử vai nữ chính ngôn tình một lần, đúng lúc quan trọng nhất thì Phong lại xuất hiện, làm anh hùng cứu mỹ nhân say rượu là tôi.

Tôi hoa mắt nên chẳng thấy gì cả, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc lại bảo vệ tôi như năm tám tuổi – khi tôi bị cướp mất cây tò he hình quả bầu cũng có một người con trai như vậy.

Bóng dáng ấy đã cao lớn hơn rất nhiều, cũng muôn phần khí phách, chắc hẳn sẽ không bị đánh đến tím bầm hết người như ngày còn nhỏ nữa.

Phong của tôi – hôm nay sao gần gũi đến thế!!!

Lúc anh bế tôi lên, tôi cảm nhận được rõ ràng tình cảm của mười sáu năm về trước, khi anh trở về trên tay vẫn nắm chắc cây tò he cho tôi.

Tôi đã từng yêu anh như thế đấy!!!

Tôi vốn không muốn nói bất kỳ điều gì, không hiểu sao cái miệng vẫn cứ phát ra tiếng, đầu óc mơ hồ của tôi chỉ nhớ loáng thoáng được một câu:

– Bảo…a….Phong….Em muốn ăn kẹo mật….Em muốn ăn tò he….

Anh ôm tôi ra xe rồi dứt khoát nhấn chân ga trở về nhà. Sau đó tôi ngủ thiếp đi, chẳng biết trời trăng gì nữa.

***

Sáng tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm gọn trong lòng anh. Lần đầu tiên tôi thấy anh tuỳ tiện như vậy, sơ mi, quần âu cũng không cởi, anh mặc nguyên bộ quần áo đi làm hôm qua, râu trên cằm đã mọc lún phún.

Anh vẫn ngủ rất say, vòm ngực nhấp nhô theo từng nhịp thở.

(Hổ Bé: Đêm qua người ta ôm cô về, định đặt cô xuống giường rồi đi tắm mà cô cứ níu lấy tay người ta không buông cho nên người ta mới đành nằm xuống ôm cô ngủ luôn đấy cô Thanh Xuân ạ. Haha)

Đau đầu quá. Chuyện hôm qua….

A phải rồi, chuyện hôm qua là như thế nào nhỉ? Tôi chỉ nhớ đến đoạn mình bất lực ngồi trên nền đất. Chẳng lẽ là anh cứu tôi, anh ôm tôi về??? Nhưng tại sao anh tìm được tôi?

Tôi muốn lùi ra sau một chút để nhìn rõ xem anh có bị thương ở chỗ nào không, tuy nhiên anh ôm tôi chặt cứng, đến nhúc nhích cũng không thể.

Sau một hồi cố tìm cách để thoát ra nhưng lực bất tòng tâm, tôi đành ngoan ngoãn nằm trong lòng anh ngủ tiếp. Cảm giác hạnh phúc đến tê dại lan truyền khắp thân….

Anh cứu tôi, anh còn ôm tôi ngủ….Cứ thế này là tôi đã thấy mãn nguyện lắm rồi.

Cũng may, ngày hôm ấy là chủ nhật. Chúng tôi cứ ôm nhau ngủ như thế, quên thời gian, quên ngày quên tháng….

***

Đang say sưa ngủ thì có tiếng chuông điện thoại, tôi uể oải he hé mắt ra nhìn. Phong một tay vẫn ôm tôi, một tay nghe điện thoại

– Có chuyện gì?

….

– Tôi biết rồi.

– Khoảng 45 phút nữa.

Anh đặt điện thoại xuống rồi định vươn tay đến ôm tôi lần nữa, có điều lần này ánh mắt anh vừa quay sang đã chạm mắt tôi.

– Anh phải đi à?

– Ừ

– Khi nào anh về?

– Đừng chờ tôi.

Tôi tiu nghỉu định trượt khỏi vòm ngực anh để anh rời đi, bỗng dưng anh lại dùng lực siết chặt tôi vào lòng, tôi nghe rõ tiếng tim anh đập trầm ổn bên tai, ấm áp và mạnh mẽ

– Từ giờ đừng uống rượu nhiều như vậy nữa.

À ra thế, chính xác là hôm qua anh cứu tôi rồi. Sao bỗng dưng tôi thấy ngọt ngào như vậy, cảm giác y hệt như năm tôi tám tuổi. Cái ôm của anh vẫn dành cho một đứa em gái suốt ngày gây họa là tôi. Haizzzzzzz

– Em biết rồi.

Anh không nói gì, chỉ ôm tôi thêm một lúc nữa rồi đứng dậy đi tắm. Cho tới lúc tiếng xe của anh đã đi xa rồi, tôi vẫn còn ôm chiếc gối anh vừa nằm, hít hà mùi hương trên đó. Yêu đương sao lại ngọt ngào như thế chứ???

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.