[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu

Chương 89: Lo Lắng




Lúc trở về thời tiết rất âm u, trong không khí còn manh theo hơi ẩm. Vương Thanh ngẩng đầu nhìn trời, nếu có thể có chút tuyết rơi thì thật tốt.

Phùng Kiến Vũ đi cọ bể bơi, trong bể còn nhặt được một đồng tiền. Lúc về đến nhà đầu tiên mở cửa sổ thông gió, ngửa mặt nhìn lên bầu trời xám xịt, nghĩ thâm nếu bây giờ có tuyết rơi, chắc chắn tên Vương Thanh kia sẽ mừng đến phát điên.

Phỏng vấn buổi chiều được thông qua, cậu dự định lát nữa cùng Vương Thanh đi ăn thịt quay để chúc mừng.

"A" Nghe tiếng khóa cửa vang lên, Phùng Kiến Vũ từ trong phòng ngủ chạy ra: "Anh về rồi sao?. Ai u, em qua vòng phỏng vấn rồi, mình đi ăn thịt quay nhé?".

Phùng Kiến Vũ thích lấy quần áo cũ làm đồ ngủ, hệ thống sưởi trong phòng lại tốt, cậu chỉ mặc áo phông cũ của Vương Thanh làm đồ ở nhà, phía dưới mặc quần sooc, đại khái là vừa mới tắm xong, trên tóc vẫn còn chút ẩm ướt.

Vương Thanh không nói không rằng chỉ nhìn chăm chăm Phùng Kiến Vũ.

"Làm sao vậy?" Phùng Kiến Vũ đi đến trước mặt hắn, giơ tay sờ đầu hắn: "Ngơ ngẩn cái gì vậy?. Cảm mạo sao?".

Chóp mũi cảm nhận được hơi thở của cậu, Vương Thanh nhịn không được kéo cậu vào trong lòng cúi đầu hôn xuống.

Trên người hắn rất lạnh, Phùng Kiến Vũ cảm nhận được hơi lạnh liền run run muốn đẩy hắn ra: "Ai u ai u, đợi, đợi lát nữa, lạnh...".

Vương Thanh căn bản không cho Phùng Kiến Vũ có cơ hội giãy dụa, gắt gao ôm chặt hông cậu, hôn vừa vội vàng vừa mạnh bạo. Phùng Kiến Vũ thở gấp, cùng hắn dây dưa hôn môi, tay cởi áo khoác của hắn.

Vốn dĩ tưởng chỉ là một nụ hôn sâu, đến lúc ngã lên giường Phùng Kiến Vũ mới cảm giác được không đúng.

"Ai u, lát nữa lát nữa, anh làm gì vậy, trời còn chưa tối mà!".

Phùng Kiến Vũ vừa nói vừa tránh, Vương Thanh cũng không trả lời, cắn một cái xuống xương quai xanh rồi liếm mút, tay mò từ dưới ống quần dọc theo bắp đùi đi lên, bóp vật đang nằm ngủ yên giữa hai chân cậu.

"Thao..." Tay hùng Kiến Vũ bám lên vai hắn ngửa đầu thở hổn hển, tay khác kéo mặt hắn lên hôn: "Anh uống rượu hay uống nhầm thuốc?".

Vương Thanh vẫn không nói gì, vươn tay cởi cả quần lót cùng quần đùi của cậu ra, tách hai chân cậu hôn dần xuống dưới.

Quá trình mở rộng chỉ làm qua loa đơn giản, Phùng Kiến Vũ có thể cảm nhận được Vương Thanh rất nóng lòng, nhưng lại không hiểu tại sao lúc này hắn lại gấp gáp như vậy. Lúc tiến vào có chút đau, cậu ôm chặt lấy cổ hắn, trán cọ cọ trán hắn, chóp mũi cọ cọ chóp mũi.

Giọng cậu mềm nhũn, còn có chút run run không làm chủ được: "Anh là bị chuốc thuốc a...".

Vương Thanh hôn cậu, đầu lưỡi dày tiến vào miệng làm cậu hô hấp không thông, sau đó lại vừa nhanh vừa gấp mà di chuyển.

"Ưm..." Phùng Kiến Vũ đau đến cau mày, cố gắng hết sức thả lỏng cơ thể để tiếp nhận hắn.

Vương Thanh rất hoang mang, hoang mang đến mức hắn nóng lòng muốn làm gì đó để xác nhận Phùng Kiến Vũ là thật, cậu không phải là ảo tưởng, không phải chỉ có một mình hắn lạnh lẽo cô đơn.

Chính là đã một lần mất đi khó khăn lắm mới trở lại được, vừa nghĩ tới có thể mất thêm lần nữa, nỗi bất an lại lan ra cả con người hắn.

Phùng Kiến Vũ là ánh sáng trong đêm tối mịt mờ, là liều thuốc duy nhất có thể giải cứu hắn khỏi vực sâu.

Không thể mất...

Sắc trời dần dần buông xuống, tiếng thở dốc hỗn loạn trong phòng còn chưa dừng lại, nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, dường như muốn hòa tan cả hai người.

Phùng Kiến Vũ một chân bị Vương Thanh đặt lên trên vai, một chân vòng qua hông hắn, mỗi lần hắn thúc vào lại khiến cậu trượt xuống, Vương Thanh một tay đặt trên vai cậu, gắt gao giữ chặt.

"Đại Vũ...".

"Ừ...".

"Nói em sẽ không bỏ anh đi...".

"Em sẽ không bỏ anh...".

Phùng Kiến Vũ ôm mặt hắn ngửa đầu hôn lên. Cũng không cần hứa hẹn, bởi vì cậu so với trí tưởng tượng của hắn càng không muốn rời xa hắn nhiều hơn.

Đến khi mọi chuyện trở nên yên ả, từ sau cao trào tỉnh lại, Vương Thanh hôn nhẹ xuống vai cậu, Phùng Kiến Vũ bị hắn hung hăng giày xéo một lần vươn tay qua xoa cái trán đầy mồ hôi của hắn.

"Ban ngày mà cùng động dục được, anh thật sự bị chuốc thuốc hả?".

Cậu mở miệng, trong giọng nói còn mang theo chút mềm mại.

Vương Thanh liếc mắt nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài: "Hiện tại trời tối mà".

"Rồi rồi rồi, anh lợi hại, làm từ sáng đến tối" Phùng Kiến Vũ nhịn không được liếc mắt qua, nhìn chằm chằm đèn đường bên ngoài, bỗng nhiên nhớ ra: "Thanh nhi, vừa rồi không kéo rèm cửa...".

Người Vương Thanh đông cứng mất một giây, xoay người rời khỏi người Phùng Kiến Vũ, hắn lấy giấy ăn ở đầu giường lau sạch cho hai người, không nói lời nào lại kéo chăn đắp lên, giống như đứa trẻ ôm lấy Phùng Kiến Vũ thật chặt.

"Đừng ngủ, ăn cơm đã" Phùng Kiến Vũ lay lay hắn: "Đừng ngủ đừng ngủ".

Vương Thanh chui đầu vào chăn, mặc kệ cậu nói cái gì cũng không dậy. Phùng Kiến Vũ bất đắc dĩ ôm đại bảo bảo, vuốt tóc vỗ vai hắn: "Anh xem anh đi, đột nhiên về rồi lôi em làm sạch từ trong ra ngoài, bây giờ lại bắt đầu giả vờ nhõng nhẽo làm nũng, rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi ai chứ?".

Đại bảo bảo nhà cậu không nói lời nào, chỉ yên lặng ôm chặt cậu nhắm hai mắt. Thức đêm mấy hôm rồi, hiện tại hắn chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu.

Mãnh liệt gần gũi một lần, nỗi lo sợ của hắn phần nào vơi bớt, trong lòng cũng vững tin hơn, Phùng Kiến Vũ bây giờ tuyệt đối không rời xa hắn.

Có em ở đây, anh không có gì phải sợ.

Trùng hợp như vậy, em cũng thế...

Vương Thanh ngáp một cái, quả nhiên ở trên giường không có gì là không giải quyết được.

Phùng Kiến Vũ nào biết được tâm tư Vương Thanh lên xuống ra sao, chỉ biết hắn nhất định có chuyện giấu cậu, có điều chỉ là đi lên lớp thôi mà lúc về đã làm nũng, còn dùng cách này...

Nghĩ nghĩ, Phùng Kiến Vũ lấy điện thoại di động nhắn tin cho Bạch Nham.

Uchiha đệ nhị: [Bận không?]

Bạch Nham: [Bận này]

Nếu không phải người trong lòng đang ngủ ngon, Phùng Kiến Vũ thật muốn gọi điện thoại mắng tên kia. Chỉ một câu như vậy liền không nói nữa?!.

Bạch Nham từ lúc ra cửa đã biết tâm trạng của Vương Thanh không ổn, phỏng chừng hắn vừa bước chân vào đến cửa thì Phùng Kiến Vũ đã nhận ra, thế nhưng hắn đã đồng ý với Vương Thanh sẽ không nói ra, mặc dù thật sự muốn nói ra mấy câu nhưng vẫn là cố nén lại.

Phùng Kiến Vũ đợi nửa ngày vô cùng ức chế, cũng không phải là người không biết xấu hổ mà tiếp tục gọi làm phiền, đành phải cầm điện thoại ném qua một bên rồi ôm người bên cạnh ngủ.

Eo mỏi lưng đau lại còn phải dỗ người ngủ, cái số gì đây!.

Cố Ninh mấy hôm trước đã về nhà, Bạch Nham hết giờ học liền ăn qua loa rồi đến trạm xe đón cô. Bạch Nham nín một bụng muốn tìm người tâm sự, nghĩ tới nghĩ lui vẫn chỉ có bạn gái hắn là thích hợp nhất.

"Danh sách đi dự thi không có tên Vương Thanh?".

"Tám phần mười là không có".

Mười phần ngoài ý muốn, khi Cố Ninh ngồi ăn ở KFC nghe được chuyện này thái độ vẫn rất bình tĩnh.

"Không có thì không có thôi, cuối cùng thì cả hai người họ cũng đâu có thèm để ý".

Bạch Nham sửng sốt: "Có ý gì?".

"Chuyện này lúc mới xuất hiện trên weibo, em đã bảo Đại Vũ chú ý một chút rồi, hoặc không thì để em giải quyết giúp cũng được. Nhưng chính cậu ấy nói không muốn" Cố Ninh nghĩ lại liền tức, hung hăng cắn một miếng bánh mì: "Phi, nói cái gì mà không quan tâm, kết quả thế nào, danh sách bảo vệ luận án học tiếp cũng mất".

"A?. Còn có chuyện này?. Vương Thanh biết không?" Bạch Nham kinh ngạc, hai người này bị gì vậy, một chút cũng không để trong lòng?.

Cố Ninh trợn trắng hai mắt: "Anh còn không biết Vương Thanh có biết hay không thì em làm sao mà biết Vương Thanh biết hay là không biết".

Bạch Nham suýt chút nữa bị cô nàng làm cho loạn óc: "Đợi một chút, rồi rồi rồi, là anh không tốt, anh không quan tâm bọn họ".

Cố Ninh không nói gì, lặng lẽ ăn hết đồ ăn trước mặt: "Chuyện này chúng ta có nhúng tay vào cũng không được, hai người họ còn không tỏ thái độ, chúng ta cũng không cần quan tâm, đúng không?".

Bạch Nham suy nghĩ một chút, tự hỏi có nên để ý nữa không. Cố Ninh bỗng nhiên xoa xoa tay: "Có điều, Vương Thanh quả thực là người tốt, giáo Đại Vũ cho anh ta, em cũng yên tâm".

"Hả?" Bạch Nham thấy có chút không đúng: "Tại sao anh thấy em đối với Phùng Kiến Vũ lại có tình cảm sâu sắc hơn với anh vậy?".

"Nói vô ích, hai bọn em quen nhau đã bao nhiêu năm...".

Cố Ninh không thèm nhìn Bạch Nham bĩu môi, quay mặt ra phía cửa sổ.

Mùa đông năm nay cũng giống như năm ấy, cũng là một năm tuyết rơi muộn. Cô vẫn nhớ rõ buổi tối đầu mùa đông, lúc lần đầu tiên cô gặp Phùng Kiến Vũ. Mặc kệ người khác không biết Phùng Kiến Vũ có ý nghĩa với cô như thế nào, chỉ cần mình cô hiểu là được.

Sự lo lắng sợ hãi cùng với hoang mang và bất an, lúc Phùng Kiến Vũ kể câu chuyện của cậu cho cô nghe, trong giọng nói chính là mang theo tâm tình như vậy. Khi đó cô tưởng, câu chuyện đó cũng đại biểu cho con người cậu.

Nhớ lần trước Vương Thanh nói với cô, người mấy năm nay đem bản thân thông suốt mọi chuyện, không chỉ có Phùng Kiến Vũ...

Thời thế đổi thay, cậu và hắn, không còn là thiếu niên năm ấy. Trong khoảng thời gian chia xa rồi gặp lại, họ đã tự rèn cho bản thân tấm áo giáp cứng rắn, đủ để chống lại miệng lưỡi là lời đồn lại của thế gian.

Danh sách dự thi của học viện kiến trúc công bố chậm hai ngày so với thời hạn, nghe nói là trong nội bộ nổi lên tranh chấp, có điều kết quả cuối cùng vẫn là không có tên của Vương Thanh trong danh sách dự thi.

Đồng thời lại đưa đến một chuyện khác.

Tào lão sư trong giờ nghỉ trên lớp lỡ tay mở ra đoạn QQ đối thoại với lớp trưởng, cuối cùng thì ai mất công mất sức muốn xóa tên Vương Thanh trong danh sách dự thi, chỉ cần nhìn một cái là hiểu ngay.

Tố giác sau lưng, còn có lời lẽ công kích, người ngoài nhìn vào đại khái cũng hiểu được người nào đó có ý đồ xem thường người khác.

Vương Thanh cũng thấy kì lạ. Lớp trưởng với đối với mọi người bình thường có quan hệ không tệ, thái độ lại vui vẻ hòa đồng, nghĩ thế nào cũng sẽ không làm ra loại chuyện như vậy.

"Ai, tôi vẫn nghĩ là do nhìn nhầm..." .

Lúc tan học đứng trong hành lang hút thuốc, Vương Thanh nhịn không được cảm thán một câu, còn có chút tiếc nuối, tự cho là bản thân tạo quan hệ không tốt, không nghĩ tới vẫn có một lớp trưởng không vừa mắt hắn.

"Cũng đừng quá để tâm, cậu có tôi là đủ rồi".

Bạch Nham nói ra rồi mới phát hiện được cái sai, lập tức xua tay: "Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ là thuận miệng nói, ý của tôi là bạn thân có lòng như tôi, một người là đủ rồi".

Vương Thanh cũng bị Bạch Nham làm cho hoảng sợ, nhanh chóng vứt cho tên kia một ánh mắt dữ tợn: "Cậu đừng có lưu luyến tôi, tôi có người yêu rồi!".

Bạch Nham hết đường chối cãi, chỉ có thể lảng sang chuyện khác: "Tối mai đi thuê phòng với tôi đi, cậu bây giờ có nơi riêng tư rồi, tôi thì đến giờ là cắt điện".

"Không đi, tự đi tìm chồng cậu đi".

Vương Thanh dập tàn thuốc xong quay người rời đi.

"Vương Thanh cậu vô tình vô nghĩa".

Phùng Kiến Vũ mới vừa bắt đầu thực tập, phụ trách giúp đỡ thực hiện một chuyên mục cho thiếu nhi, công việc cũng không bề bộn lắm, so với ở trong phòng máy cả đêm tăng ca làm tin tức, cậu vẫn là thấy tương đối hạnh phúc hơn.

"Hả?. Đi thuê phòng với lão Bạch?" Phùng Kiến Vũ xới cơm ra, Vương Thanh về sớm đã mua đồ ăn cho cả hai.

"Hai người có việc gì mà phải thuê phòng ngồi vẽ với nhau, ai nói chỉ là bạn, rõ là có bệnh, anh không đi".

Hắn nói không đi nhưng vẻ mặt lại hiện rõ chờ mong, Phùng Kiến Vũ nhìn hắn một lúc, gắp đồ ăn cho hắn: "Vậy để cậu ấy đến đây đi, hai người vẽ tranh cũng không ảnh hưởng đến em ngủ".

"Vậy không được" Thuê phòng thì thuê nhưng nhất định không để Bạch Nham vào nhà: "Đến đây một lần rồi nghiện thì sao, ngày nào cũng chạy đến đây, đuổi cũng không đi".

"Không sao không sao, cậu ta còn đến nữa em liền đánh đuổi ra khỏi nhà".

Phùng Kiến Vũ không thích người ngoài đến nhà, có điệu cậu cũng có ý đồ riêng. Để Bạch Nham ngồi cùng với Vương Thanh, nhỡ đâu lỡ miệng nói với nhau vài câu cậu còn có thể theo đó mà đoán ra được chuyện gì đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.