Vương Thanh nhíu mày, tay nhéo nhéo cằm cậu: "Học được ở đâu, hửm?".
Phùng Kiến Vũ cười hì hì nhìn hắn hỏi: "Vậy anh có thích không?".
Vương Thanh tâm tình có chút phức tạp: "Theo lý thuyết thì đương nhiên anh sẽ vui vẻ, thế nhưng mấy câu sến súa buồn nôn này từ trong miệng em phát ra, anh nghe thấy có chút hoảng sợ".
Phùng Kiến Vũ liếc mắt, bĩu môi không vui, Vương Thanh đang định dỗ thì cậu lại hướng vẻ mặt mong đợi về phía hắn hỏi: "Vậy rốt cuộc anh có thích không?".
"Thích, thích".
Buổi trưa tùy tiện ăn gì đó rồi xem phim, chờ đợi đến bừa ăn ngon buổi tối. Vừa từ trong rạp chiếu phim bước ra đã nhận được điện thoại của Bạch Nham mời hai người bọn họ đi ăn cơm.
"Ai u, lão Bạch mời khách".
"Không đi".
Phùng Kiến Vũ triệt để từ chối, khiến Vương Thanh cũng bất ngờ: "Thật không đi sao?, lão Bạch keo kiệt lần đầu tiên chủ động mời cơm, chúng ta cũng lâu rồi chưa cùng nhau ăn".
"Anh muốn đi không?. Anh muốn đi thì em đi".
Phùng Kiến Vũ thay đổi cực nhanh, Vương Thanh có chút không phản ứng kịp.
Buổi tối Bạch Nham hẹn hai người họ tại nhà hàng thịt nướng quen thuộc kia, vị trí cũng kín đáo, thích hợp để nói chuyện phiếm.
Lúc hai người đến thì Bạch Nham và Cố Ninh đã bắt đầu ăn, Cố Ninh vừa nhai thịt vừa tiếp chuyện hai người: "Đừng ngại, ăn gì cứ tự gắp nhé".
Vương Thanh đem toàn bộ thịt nướng bỏ vào trong bát Phùng Kiến Vũ, lại gọi người phục vụ mang thêm thịt ra.
Phùng Kiến Vũ nhúng một ít nước chấm, đem thịt trong bát mình gắp đưa vào miệng Vương Thanh.
Bạch Nham nhìn hai người đối diện, càng nhìn càng phiền muộn: "Em nói xem, gọi hai người bọn họ đến làm gì?".
Cố Ninh giương mắt nhìn một chút: "Để ăn với cơm a!".
Bạch Nham:...
"Thôi được rồi, vừa ngồi xuống đã như vậy, một lúc nữa có phải ôm lấy nhau mà ăn không?" Cố Ninh thay mặt vợ thể hiện bất bình: "Còn dính lấy nhau nữa thì đi ra ngoài ăn".
Phùng Kiến Vũ vẻ mặt vô tôi: "Tôi cũng đâu có làm gì?".
Cố Ninh nhái lại giọng của cậu: "Cậu còn muốn làm gì?".
Bạch Nham chen miệng vào: "Anh biết cậu ta muốn làm gì!".
Vương Thanh mất một giây để hiểu được câu nói của tên kia, sau đó mới hắc hắc cười rộ lên. Phùng Kiến Vũ mãi lâu sau mới hiểu, nhăn mày lại: "Trong đầu cậu chứa cái gì vậy?. Xấu xa!".
Vương Thanh phụ họa theo: "Đúng!. Đồ lưu manh!".
Phùng Kiến Vũ cười cong cong khóe mắt bá vai Vương Thanh nói: "Đừng nói thẳng như vậy, còn phải để lão Bạch mời khách!".
Vương Thanh gật đầu: "Đúng đúng đúng".
Bạch Nham không vui: "Ai ai ai ai, tôi vừa nói cậu ta đã hiểu, tại sao cậu lại không mắng cậu ta?".
Phùng Kiến Vũ khoát tay: "Tôi không nhận thấy!".
Ăn uống no say đã là hơn tám giờ tối, Phùng Kiến Vũ đi thêm một vòng chợ đêm mới về nhà. Lúc này trong khu rất yên tĩnh, chỉ có mấy ngọn đèn đường cao cao chiếu xuống.
Phùng Kiến Vũ liên tục chen sang bên Vương Thanh, nhiều lần kém chút nữa là đẩy hắn vào bụi cây bên cạnh.
Thừa dịp trăng thanh gió mát, Vương Thanh ôm hông cậu: "Còn chen chữa anh cắn em đấy!".
Phùng Kiến Vũ ôm lấy cổ hắn, trực tiếp hôn lên, ăn xong thịt quay còn ăn hai viên kẹo chanh đường, trong miệng còn vương chút vị chua chua ngọt ngọt.
Cậu đột nhiên chủ động hôn tới, đụng vào mũi hắn, Vương Thanh nhào tới cắn cắn môi dưới của cậu: "Không phải vừa mới ăn xong sao?. Lại thèm thịt rồi".
"Ừ..." Phùng Kiến Vũ ngước mắt nhìn hắn: "Em thèm...".
"Ngốc...".
Vào đến cửa liền triền miên hôn môi, Phùng Kiến Vũ trực tiếp đem Vương Thanh đè lên giường, ngồi lên người hắn cởi áo phông của mình, Vương Thanh đỡ hông cậu, ngửa đầu đón lấy nụ hôn.
Đèn còn chưa bật, tắm cũng chưa tắm, bảo bối của hắn cứ như vậy mà nhào đến hôn là lần đầu tiên.
"Đợi một chút đợi một chút.." Vương Thanh vuốt vuốt sau lưng cậu: "Ngày mai không phải còn đón tân sinh viên cả ngày sao?".
"Đúng vậy..." Phùng Kiến Vũ hai tay vòng qua cổ hắn, miệng vẫn cúi xuống hôn: "Không sao mà...".
"Có sao đó!" Vương Thanh xoa xoa mặt cậu: "Không sợ mệt sao?. Nghe lời được không?".
Phùng Kiến Vũ rũ mắt, ngón tay gãi gãi xương quai xanh của hắn: "Ừm...".
Vương Thanh có thể cảm giác được cậu không vui, lại không rõ vì sao cậu không vui, luôn cảm thấy hình như Phùng Kiến Vũ đang muốn lấy lòng hắn?.
Dỗ người kia tắm xong rồi đi ngủ, Vương Thanh trong lòng vẫn còn chút băn khoan, tỉ mỉ suy nghĩ một chút. Thật sự là hắn không có gì gạt cậu cái gì á, chẳng lẽ Phùng Kiến Vũ mới là người giấu giếm hắn cái gì?.
Học viện đón tân sinh viên trong vòng ba ngày, ba ngày sau Phùng Kiến Vũ rốt cuộc được giải phóng, buổi tối bị sư đệ sư muội của hội học sinh gọi đi ăn cơm, tìm nửa ngày cũng không tìm được lí do chính đáng để từ chối.
Tiểu sư muội đặc biệt cao hứng: "Sẽ không để cho anh uống rượu đâu, mà có uống cũng không sao, nhất định tìm người đưa anh về!".
Cuối cùng lão sư cũng lên tiếng, Phùng Kiến Vũ đành phải nhắn tin cho Vương Thanh, nói hắn buổi tối ăn một mình.
Vương Thanh nhắn lại cũng rất đơn giản.
---- Đừng uống rượu
Không cần hắn nói, Phùng Kiến Vũ cũng nhớ kĩ chuyện này, thế nhưng đến khi ngồi vào bàn rồi, uống hay không uống không phải là chuyện cậu có thể quyết định, có điều sư đệ sư muội cũng rất biết ý, không bắt cậu uống nhiều.
Vương Thanh biết có dặn cũng vô ích, nên hết giờ học liền lặng lẽ đi đến dưới lầu nhà hàng bọn họ đang ngồi, gọi một bát mì, ăn xong vừa chơi điện tử vừa ngồi chờ Phùng Kiến Vũ.
Một nhóm người cười cười nói nói từ trong phòng đi ra, Vương Thanh ngẩng đầu liền thấy Phùng Kiến Vũ gương mặt nhỏ nhắn đỏ bùng, thấy ai cũng cười cười rất ngốc.
Tiểu sư muội lôi kéo cánh tay cậu, dặn một nam sinh nhất định phải đưa Phùng Kiến Vũ về kí túc xá.
Tuy rằng mọi người đều biết hắn với Phùng Kiến Vũ quan hệ không tồi thế nhưng Vương Thanh lúc này cũng không dám tiến lên, bởi vì có làm sao cũng không thể giải thích hợp lý được.
Tình cơ xuất hiện ư?.
Đoàn người ra khỏi cửa, một nhóm muốn đi hát, còn một nhóm muốn về phòng ngủ sớm.
Phùng Kiến Vũ về cơ bản khá thanh tỉnh, còn biết mình đã uống rượu. Thời tiết tháng chín, gió đêm có chút lạnh, trên đường cũng náo nhiệt hơn, Phùng Kiến Vũ hơi choáng: "Được rồi, mấy cậu làm gì thì làm đi, tôi tự về cũng được!".
"Đừng mà Vũ ca, bọn em đưa anh về, không thì Tiểu Nhiễm, sẽ giết chết mấy người bọn em".
"Không sao không sao, tôi nói cho, tôi lớn vậy rồi còn cần người đưa về?".
Cậu muốn về nhà, cậu nhớ Vương Thanh.
"Sư huynh, bọn em đi đây?".
"Đi đi, đi đi!".
Phùng Kiến Vũ đưa mắt nhìn bọn họ đi xa rồi mới lặng lẽ trở lại đường cũ. Cậu phải về nhà.
"Đứng lại, cướp đây!".
Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt của Vương Thanh, trong ánh mắt liền hiện ý cười: "Cướp tiền hay là cướp sắc a, cướp tiền thì em còn nghèo hơn anh, cướp sắc thì đúng là em hơn anh thật".
"Được rồi, được rồi. Anh thua, anh cướp em về!" Vương Thanh xoa nhẹ đầu cậu: "Về nhà, nhìn em uống kìa".
"Chỉ một chén mà...".
Phùng Kiến Vũ thầm thì, ngoan ngoãn theo hắn về.
Rời xa phố phường náo nhiệt, Vương Thanh nắm lấy tay cậu.
Vương Thanh biết người này uống rượu sẽ thành ra dạng gì, chỉ muốn thật nhanh đem về nhốt trong phòng. Thế nhưng Phùng Kiến Vũ hôm nay uống xong vẫn rất an tĩnh, ngồi trên giường không nói gì, cũng không làm gì kì lạ.
"Đại Vũ, uống nước không?".
Phùng Kiến Vũ lắc đầu, hắn đi giặt khăn mặt, lúc tiến vào thấy Phùng Kiến Vũ đang đờ ra.
Vương Thanh ngồi chồm hổm trước mặt cậu, lau mặt cho cậu rồi lau xuống tay: "Tỉnh rượu chưa?. Bây giờ mới say à?. Em phản xạ hình cung sao?".
Hẳn ngẩng đầu lên, Phùng Kiến Vũ lúc này cũng đang cúi xuống nhìn hắn, Vương Thanh giơ tay xoa xoa tóc cậu: "Em làm sao vậy?".
"Anh làm sao vậy?" Phùng Kiến Vũ mở miệng hỏi.
Vương Thanh nhéo nhéo cằm cậu: "Anh hỏi em làm sao vậy?".
Phùng Kiến Vũ vẫn một mực nhìn hắn, lặp lại lời của hắn: "Em hỏi anh làm sao vậy".
"Muốn nháo với anh đúng không?" Vương Thanh hôn một cái lên môi cậu: "Nói em đó, không uống được thì đừng uống, uống xong lại nháo anh...".
Phùng Kiến Vũ vẫn nhìn hắn, nhìn hắn không rời...
Vương Thanh bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng: "Mẹ anh nói gì với em phải không?. Bảo em với anh chia tay sao?".
Phùng Kiến Vũ không trả lời, vẫn nhìn hắn thật lâu, nhìn đến viền mắt cũng đỏ lên. Vương Thanh hoảng sợ đem người ôm chặt vào lòng.
"Làm sao vậy, nói với anh đi?. Em không nói anh không đoán được mà".
Phùng Kiến Vũ đem mặt vùi vào trong ngực hắn, từ lúc phát hiện ra lọ thuốc kia, cậu vẫn muốn biết năm đó xa nhau Vương Thanh rốt cuộc đã trải qua những gì, nhưng cậu không dám hỏi. Cậu sợ Vương Thanh sẽ nói dối cậu, nói với cậu không có chuyện gì xảy ra.
Cậu đau cho lòng quá khứ của hắn, cũng cảm thấy bản thân bất lực vô cùng. Cậu luôn muốn đối với hắn tốt một chút, tốt nhiều hơn một chút, nhưng lại không biết phải biểu đạt thế nào mới có thể khiến Vương Thanh biết cậu rất rất yêu hắn.
"Anh làm sao vậy...".
Cậu hỏi lại một lần, Vương Thanh rốt cuộc cũng hiểu. Đây không phải là nhái lại lời của hắn, mà là Phùng Kiến Vũ đang hỏi hắn.
"Anh làm sao ư?. Anh không sao, anh chỉ là lo lắng cho em thôi, không phải là chỉ uống một chút sao?. Anh giận em đấy!. Lần sau anh nói không được uống là không được uống nhớ chưa?".
Vương Thanh hoảng hốt muốn chết, một chút cũng không hiểu được người trong lòng hắn bị gì, trở về đột nhiên biến thành đau lòng như vậy, rốt cuộc chuyện gì mới có thể khiến cậu thành ra như vậy?.
Bỗng nhiên, trong nháy mắt, Vương Thanh nghĩ thông suốt, người Phùng Kiến Vũ quan tâm nhất trừ hắn ra không có ai, vậy hơn phân nửa là liên quan đến hắn.
"Em lo lắng cho anh à?. Anh không sao mà, anh rất khỏe. Thật đó, em xem em xem này, ngày hôm nay vừa tập..." Vương Thanh giơ bắp tay lên cho cậu xem: "Thân thể thật cường tráng...".
Phùng Kiến Vũ đưa tay sờ nắn bắp tay hắn, nghiêm túc nói: "Sau này, em nhất định sẽ cưng chiều anh".
Vương Thanh trên trán hiện lên một dấu chấm hỏi: "Nói gì thế?. Tỉnh rượu rồi?. Tắm rồi đi ngủ có được không?".
Thật vất vả mới dỗ được con ma men đi ngủ, Vương Thanh sau đó mới có thời gian tắm rửa cho bản thân. Điện thoại Phùng Kiến Vũ đặt ở đầu giường vang lên hai tiếng, tiểu sư muội nhắn tin tới hỏi cậu đã an toàn về đến phòng ngủ chưa. Vương Thanh nhắn lại một tin để tiểu cô nương kia không phải lo lắng, lúc thoát khỏi wechat không cẩn thận mở ra trình duyệt.
Một trang thông tin chầm chậm mở ra.
------Tác dụng phụ của thuốc trầm cảm