[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu

Chương 63: Tầm Sư Học Đạo




Trong góc nhỏ kín đáo của quán cafe, Cố Ninh mặt không biến sắc nghe Bạch Nham kể lại mọi việc, rồi nhìn Vương Thanh đang ngồi trước mặt, chỉ hận rèn sắt không thành thép. Phùng Kiến Vũ cái tên tiểu ngốc nghếch kia sao có thể để người như vầy tóm lấy hả trời.

"Em biết rồi, anh đi về đi".

Bạch Nham không nghĩ tới bạn gái hắn nghe xong liền lên tiếng đuổi hắn. Chỉ là hảo huynh đệ gặp chuyện, dù có thế nào hắn cũng nhất định phải ở bên a~.

"Anh có đi hay không?".

Cố Ninh trừng mắt, Bạch Nham bắt đầu run sợ: "Anh đi, anh đi được chưa".

Bạch Nham đi khỏi, Vương Thanh liền thấy cả người không được tự nhiên.

Hắn với Cố Ninh cũng không mấy thân, đã thế suốt một thời gian dài hắn còn coi Cố Ninh là tình địch. Aiii, đại khái là nữ nhân này hắn không bắt được sóng não, luôn cảm thấy thật khó mà đối phó với cô nàng.

Khác xa với vẻ mặt bát quái của Bạch Nham, Cố Ninh bình tĩnh lấy ra giấy bút cùng điện thoại. Bộ dạng giống hệt như một bác sĩ đang chuẩn bị kê thuốc.

"Đại khái tôi đều nắm được rồi, hiện tại tôi muốn hỏi kĩ hơn một chút. Không ngại?".

"A...".

"Anh bao nhiêu?".

"22".

"Ai hỏi anh tuổi?".

"...Không, không quá lớn..".

"Đại Vũ nói anh khoảng mười tám...".

"Em ấy ngay cả chuyện này cũng nói với cô sao!!!".

Vương Thanh túng quẫn cuối cùng cũng bạo phát. Bị một nữ sinh hỏi chuyện riêng tư còn chưa nói, đã thế người yêu của hắn còn sớm đem đề tài này ra mà thảo luận với cô nàng.

Cố Ninh ra hiệu bảo Vương Thanh bình tĩnh: "Anh bình tĩnh chút đi. Cậu ấy chưa nói gì hết, tôi đoán mò thôi, chả là nhìn vẻ mặt cậu ấy, tôi nghĩ chắc cũng không mấy sai lệch. Tôi thấy anh cao như vậy chắc chắn không thể ngắn đâu, đường kính bao nhiêu?. Phùng Kiến Vũ có cầm được không?. Để tôi nghĩ xem, đường kính chắc khoảng bốn phân đi. Tôi kháo, chả trách cậu ấy kêu đau, ôi chao ôi chao ôi chao. Anh thấy rồi đấy!”.

Vương Thanh thực sự muốn chui xuống gầm bàn luôn rồi. Đây vốn là chuyện đáng để kiêu ngạo tự hào, vậy mà bị một nữ nhân vẻ mặt giống như học giả đang nghiên cứu đem ra phân tích, hắn thực sự cảm thấy vạn phần thẹn thùng á.

"Nghiêm túc một chút. Nói chuyện đàng hoàng nào. Anh có bôi trơn đủ không?. Mỗi lần mở rộng tới mức nào?".

Vương Thanh có cảm giác giống như trở về lớp mẫu giáo, cái thời bị cô giáo hỏi tại sao lại tè dầm.

Hắn ngập ngừng đại khái kể lại sự tình lúc đó. Cố Ninh vừa nghe vừa cau mày. Vậy cũng khá là cẩn thận a, vậy sao lại không được?.

Cô Nàng lấy điện thoại ra gõ gõ, Vương Thanh nhìn cô nàng biểu tình chăm chú, cũng không biết là đang nói chuyện với người khác hay muốn làm gì: "Cô là đang tra Baidu sao?".

Cố Ninh liếc mắt nhìn Vương Thanh: "Anh thì biết cái gì?. Câm miệng".

Một lát sau Cố Ninh đặt điện thoại di động xuống: "Tôi hỏi anh, mấy điểm nhạy cảm của cậu ấy anh đều kích thích?. Nhất là chỗ đó?".

Những lời này vừa thoát ra khỏi miệng của cô nàng, Vương Thanh liền trưng ra vẻ mặt ngu dốt. Chỗ đó... là chỗ nào????.

Cố Ninh thấy vẻ mặt lơ mơ của Vương Thanh, âm thầm hít thở một cái thật sâu. Cô vì cái gì mà lại nhúng tay vào chuyện của hai đứa trẻ con chưa lớn hết vậy nè?.

"Chính là chỗ ở bên trong cơ thể đó, lúc mở rộng anh không chú ý tới?. Bạch Nham trước đây chỉ anh được bao nhiêu?. Baidu cũng có nói đến mà".

Nói tới đây Vương Thanh mới kịp phản ứng, lúc này hắn đã hiểu Cố Ninh muốn nói tới cái gì. Một màu đỏ từ mặt lan dần tới tận mang tai Vương Thanh: "Có có có biết, nhưng không không không lưu ý tới".

"Anh sao lại không lưu ý chứ?. Để đạt được khoái cảm có hai yếu tố, một là cùng với người mình thích, hai là dựa vào kĩ thuật của đối phương. Chuyện quan trọng như vậy sao có thể quên?. Ai da, xem ra muốn thành tài còn phải học rất lâu a!".

Cố Ninh bỗng nhiên phun ra mấy câu mang ham ý sâu xa làm Vương Thanh có chút lúng túng, hắn không biết nên đáp lại cô nàng thế nào, tìm cốc nước trên bàn uống một hớp, vừa ngẩng lên đã thấy cô nàng cầm điện thoại lên gõ gõ gì đó.

Một lát sau, Cố Ninh để điện thoại xuống, nghiêm túc hướng phía Vương Thanh giảng giải chi tiết cách thực hành chuyện ấy, Vương Thanh nghe được liền biến thành mắt chữ A mồm chữ O nhìn Cố Ninh. Một cô gái thì lấy đâu ra được đống kiến thức này chứ????????.

Cố Ninh nói đến khô cả họng, uống một hơi hết nửa cốc nước mới tiếp tục: "Những gì có thể dạy tôi đã dạy cả rồi, phần còn lại anh phải tự tìm tòi thôi. Hoặc không anh để Đại Vũ tới thử xem, nhỡ đâu cậu ấy kĩ thuật tốt hơn anh thì sao?".

Vương Thanh cặm cụi ghi chép, cảm thấy bản thân xấu hổ sắp chết rồi, ngay cả ngẩng đầu nhìn Cố Ninh cũng không dám.

"Được rồi, hai người làm mấy lần rồi?".

"... Bốn lần...".

"Phụt...".

Cố Ninh phun một ngụm nước ra ngoài, ánh mắt nhìn Vương Thanh giống như nhìn bệnh nhân tâm thần: "Tôi kháo, chỉ mới bốn lần?. Như vậy, có chút đau cũng là chuyện đương nhiên. Anh có phải muốn nghẹn chết rồi không?. Cho uống rượu rồi ném lên giường làm, vậy là xong chuyện. Ngồi với anh nguyên một buổi chiều, bao nhiêu cảm tình trôi đi hết rồi a!”.

Vương Thanh móc móc lỗ tai. Mất mặt cũng đã mất cả một buổi chiều rồi, hắn vứt bỏ cả danh dự và tự tôn để ngồi đây, hắn yêu cậu ấy như thế, chút mặt mũi này có là gì?. Vì Phùng Kiến Vũ... Vương Thanh hắn, sẵn sàng từ bỏ.

"Tôi là không nỡ làm em ấy đau, không được?. Cô thế nào lại nhiều câu hỏi như vậy?".

"Kháo!".

Cố Ninh trừng mắt liếc Vương Thanh, không cẩn thận ấn mở điện thoại, bên trong liền truyền ra một giọng nói, là thanh âm của nam giới còn có chút khàn khàn...

"Bảo bối à, có gì cần hỏi nữa không?".

Vương Thanh khó có cơ hội thấy được vẻ mặt hoảng hốt của Cố Ninh, mắt hắn đảo qua điện thoại của cô nàng: "Nam nhân này là ai?. Cô có phải ở sau lưng Bạch nham...".

"Anh cút ngay!" Cố Ninh lấy lại dáng vẻ hung dữ mắng Vương Thanh một câu, nhìn sang điện thoại thấp giọng mắng thêm câu nữa: "Thật là, sao lại gửi tin nhắn thoại!".

Đoạn tin nhắn vừa gửi đi, chuông điện thoại liền vang lên. Vương Thanh nghe không rõ nội dung, đại khái nghe ra giọng của nam giới, thấy thái độ của Cố Ninh càng thêm rõ ràng, mới hai câu đã cúp máy.

Vương Thanh vẻ mặt nghiêm túc: "Cô nói rõ cho tôi, người này là ai?. Có phải là bạn trai cũ của cô không?. Cô với bạn trai cũ chưa dứt hẳn đã đồng ý qua lại với Bạch Nham?".

"Em gái anh!" Cố ninh ngửa mặt nhìn trời: "Ba tôi!".

"A..".

Vương Thanh trong lòng thầm gửi tới Bạch Nham một câu xin lỗi. Tôi hình như đắc tội với cha vợ cậu rồi. Ơ? Không đúng!.

“Cô vừa rồi là nói chuyện với ba cô?. Những gì cô nói với tôi là ba cô hướng dẫn?" Vương Thanh vẻ mặt kinh hoàng. Gia đình gì thế này, con gái hung hăng đã đành, đến ba ba cũng nguy hiểm như vậy?.

Cố Ninh nhìn chăm chăm Vương Thanh: "Biết ít một chút mới sống lâu trăm tuổi. Ngoan~".

Vương Thanh gập sách vở lại, đưa cố Ninh ra cửa: "Đi thôi tiểu thư, bạn trai cô nói phải đưa cô đến tòa nhà số 3".

Cố Ninh liếc một cái: “Đừng giả bộ. Tôi biết Đại Vũ đang có lớp học ở tòa nhà số ba, lúc này vừa đúng lúc tan học".

"Cô nói cái gì thì là cái đó đi" Vương Thanh cười hắc hắc đổi lại một cái lườm bén ngót của Cố Ninh.

Thời tiết tháng sáu bỗng nhiên nóng hừng hực, đến gần tối mà vẫn còn oi bức, Vương Thanh ghé qua siêu thị mua hai chai nước, Cố Ninh đứng bên cạnh tủ lạnh, chỉ vào chai nước bên trong: "Đại Vũ thích uống loại này".

"Tôi biết" Vương Thanh đi tới quầy tính tiền: "Lúc uống thì rất sảng khoái, nhưng uống xong thì đau bụng tiêu chảy ngay".

Cố Ninh nhìn nhìn hắn: "Anh vẫn thích cậu ấy sao?".

Vương Thanh nghe câu hỏi của Cố Ninh có chút buồn cười: "Có ý gì?. Tôi không thích em ấy thì thích ai?".

"Ý tôi là, sau này, mọi người buộc anh phải rời xa cậu ấy, cả thế giới đều không buông tha cho hai người, anh sẽ làm thế nào?. Anh có vì hoàn thành ý nguyện của người khác mà đi kết hôn, sau đó sống cuộc sống của người bình thường, không yêu cậu ấy nữa?".

Vương Thanh cầm chai nước thầm nghĩ Phùng Kiến Vũ nhất định sẽ đòi ăn thứ gì đó lạnh lạnh, liền quay lại tủ lạnh lấy thêm một cây kem, nghe được câu hỏi của Cố Ninh liền xoay lại.

Cô nàng hôm nay để tóc xõa, trang sức nhã nhặn, thần thái lại lạnh lùng nghiêm nghị hơn ngày thường.

Vương Thanh nở nụ cười: "Cô cũng nói là vì ý muốn của người khác đấy thôi, tại sao tôi lại phải làm theo ý muốn của người khác?".

"Nói thì dễ" Cố Ninh hừ một tiếng: "Anh thực sự chuẩn bị kỹ càng?. Anh có biết Phùng Kiến Vũ mấy năm nay nghiên cứu bao nhiêu sách vở, tự làm bản thân thông suốt, mới bắt đầu thẳng thắn, mới có dũng khí đem anh buộc lại cùng một chỗ không?. Còn anh, sau này thế nào?".

Vương Thanh tay cầm kem của Phùng Kiến Vũ và chai nước: "Cô cho là mấy năm nay, chỉ có em ấy nghĩ thông suốt?".

Cố Ninh có chút kinh ngạc nhìn hắn, cô vẫn cảm thấy Vương Thanh không thuộc tuýp người chu đáo tỉ mỉ. Chuyện hiện tại chẳng qua là thuận theo tự nhiên mà tới, vốn không có cái suy nghĩ gọi là lâu dài.

"Cô cứ lo lắng như vậy tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu. À, tôi cho cô biết một bí mật" Vương Thanh nhìn cô nàng, từng chữ từng chữ nói rõ ràng: "Chuyện này, mẹ tôi đã biết".

"Cái gì?" Cả một buổi chiều mặt không biến sắc truyền đạt kiến thức cho hắn, cuối cùng Cố Ninh cũng bị chấn động rồi: "Mẹ anh đã biết?. Chuyện này Đại Vũ có biết không?".

"Không biết, tôi không muốn gây áp lực cho em ấy. Cô cũng đừng nói ra" Vương Thanh cười cười: "Mẹ tôi chính là đã biết, thế nhưng không tỏ thái độ gì, hoặc là vẫn đang quan sát".

Cố Ninh cứ ngây ra mà bước đi, đến tận gần tòa nhà số ba mới mở miệng: "Anh, anh đừng bỏ cậu ấy cô đơn một mình".

Mùa đông năm ấy, lần đầu tiên cô nhìn thấy Phùng Kiến Vũ. Cậu lúc ấy một mình lang thang trên đường, cứ như vậy mờ mịt bước đi, cứ như vậy luống cuống đầy sợ hãi...

Vương Thanh gật đầu, bỗng nhiên hỏi ngược lại một câu: "Tại sao lại là tôi bỏ em ấy, vạn nhất em ấy quăng tôi đi thì sao?".

Cố Ninh vỗ vỗ vai hắn: "Vậy tôi đem Bạch Nham gả cho anh!".

Vương Thanh cười ha hả: "Tôi không thèm, cô tự giữ lấy đi".

Chuông tan học vang lên, bắt đầu có người bước ra, Cố Ninh thở dài một cái: "Anh yên tâm đi. Phùng Kiến Vũ vừa bướng bỉnh vừa quật cường, lại thêm cái tính cố chấp. Cậu ta lên thuyền của anh rồi thì sẽ bám đến cùng".

Phùng Kiến Vũ ra khỏi tòa nhà bắt gặp Vương Thanh đứng bên ngoài, lại càng bất ngờ hơn khi thấy Cố Ninh và Vương Thanh đứng cùng một chỗ: “Hai người sao lại đứng cùng nhau?".

"Vô tình gặp!".

Khó có được thời khắc Vương Thanh và Cố Ninh đồng thanh như vậy, Phùng Kiến Vũ chắc mẩm trong đầu hai người này đang có âm mưu gì đó. Từ Khoát không biết từ đâu xông ra: “A!. Tiểu Ninh Ninh~. Có muốn cùng nhau đi ăn không?".

Cố Ninh cất giọng lạnh lùng: "Bản cô nương còn có đại sự, mấy người ăn đi!".

Từ Khoát nói tạm biệt, quay đầu thấy kem trong tay Vương Thanh: "Thanh ca a, thật để tâm a~~. Buổi chiều nóng muốn chết".

Vương Thanh còn chưa kịp ngăn cản, Từ Khoát đã đoạt lấy kem ăn. Phùng Kiến Vũ nhìn kem của mình từng chút một chạy vào trong miệng tên kia liền tức giận, Vương Thanh lấy bình nước huých vào cánh tay cậu: "Uống cái này".

Lúc ăn cơm tối, Vương Thanh còn không cho cậu ăn dưa hấu ướp lạnh, Phùng Kiến Vũ chính là vô cùng ủy khuất á. Buồn bã cúi đầu ăn phần dưa hấu của cậu rồi nhìn qua Từ khoát vừa ăn kem của còn được ăn dưa hấu ướp lạnh.... rất muốn động thủ đem vỏ dưa hấu mà nhét vào mồm tên kia.

Ăn tối xong Vương Thanh ở lại phòng kí túc của cậu chơi đến tận tối mịt mới chịu về. Vương Thanh vừa ra khỏi cửa, Phùng Kiến Vũ liền giả vờ phải đi mùa đồ.

"Kháo, chạy thật nhanh" Phùng Kiến Vũ vội vã chạy theo, nhưng lại không thấy Vương Thanh, cậu vừa đi vừa lẩm bẩm: "Chân dài thì giỏi chắc!".

"Ai đang nói vậy?" Vương Thanh bỗng nhiên từ gốc cây thông bên cạnh đi ra, dọa cho Phùng Kiến Vũ nhảy dựng lên.

"Cả nhà anh" Phùng Kiến Vũ cho hắn một quyền: "Đừng nháo, nhanh lên, Vũ ca tiễn anh".

Vương Thanh không trả lời, đem người kéo tới phía sau cây thông cúi đầu hôn xuống, Phùng Kiến Vũ sợ đến tóc gáy dựng hết lên: "Có... có... có người!".

Mặc kệ, Vương Thanh vẫn là hôn được rồi mới chịu buông ra, lập tức nhận một cái tát của Phùng Kiến Vũ. Vương Thanh cười cười xoa đầu cậu: "Được rồi, về đi".

Phùng Kiến Vũ ừ một miếng, cũng không định đi, mắt to nhìn xung quanh một lượt, xác định bốn phía không có ai, liền ôm lấy cổ hắn hôn một lúc mới ngoan ngoãn buông ra rồi chạy về phòng.

Phùng Kiến Vũ hài lòng mở cửa phòng ngủ, lão đại và lão tứ không có trong phòng, chỉ có mình Từ Khoát mang vẻ mặt thâm trầm ngồi hút thuốc, dường như đang suy nghĩ gì đó.

"Nghĩ gì vậy tam ca?".

Từ Khoát nheo nheo mắt chậm rãi nói: "Tôi phát hiện ra một chuyện kinh thiên động địa, thế nhưng tôi không thế nói với người khác được. Tôi hỏi anh một chút, anh cũng không cần miễn cưỡng trả lời đâu".

Phùng Kiến Vũ trong lòng trầm xuống. Không lẽ Từ Khoát phát hiện mối quan hệ của cậu và Vương Thanh?.

"Chuyện lớn gì vậy?" Phùng Kiến Vũ vờ trấn định hỏi lại.

Từ Khoát bên này từng chữ từng chữ nói ra chuyện kinh thiên kia.

"Tôi nghĩ... Vương Thanh có khả năng... thích tôi rồi!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.