Từ lúc làm đến lúc kết thúc cảm giác đều không mấy rõ ràng, lúc ngủ cũng không cảm thấy gì lạ, thẳng một giấc cho đến sáng ngày hôm sau.
Thời điểm Phùng Kiến Vũ tỉnh lại đầu tiên là cảm thấy từ xương sống đến thắt lưng, chạy dài xuống khe mông đều là cảm giác giống như thứ đó của Vương Thanh vẫn còn ở bên trong cậu, sau đó cậu muốn xoay người liền phát hiện hai bắp đùi đau điếng cả lên.
Phùng Kiến Vũ khó khăn trở mình đánh thức Vương Thanh vẫn đang ôm lấy người cậu say ngủ: "Ừm, em tỉnh rồi a…”.
"Cmn cả nhà anh...".
Phùng Kiến Vũ khóc không ra nước mắt, sớm biết rằng sẽ thành ra dạng này thì ngày hôm qua sống chết gì cậu cũng không đáp ứng tên kia. Tất nhiên Vương Thanh cũng sẽ không dám thật sự đem cậu ra làm, hiện tại đúng là...
Vương Thanh tỉnh táo lại:" Chỗ nào đau?".
Phùng Kiến Vũ duỗi một cánh tay cũng mất nửa ngày, thở phì phò nói: "Anh nên hỏi em là chỗ nào không đau...".
Vương Thanh xoa xoa hông Phùng Kiến Vũ, hôn lên vai cậu: "Anh ngày hôm qua cũng đâu phải làm quá mạnh".
Phùng Kiến Vũ trừng mắt liếc Vương Thanh, hận không thể dùng mắt mà kẹp chết tên khó ưa này, cậu dùng khuỷu tay huých vào ngực hắn: "Trong túi của em có thuốc".
"Thuốc gì?".
"Thuốc trừ sâu!. Nói nhảm gì nhiều vậy!".
Phùng Kiến Vũ thanh âm khàn khàn, do vừa tỉnh ngủ nên còn mang theo chút giọng mũi, hung hăng nhưng vẫn có cảm giác mềm mỏng nhẹ nhàng. Vương Thanh cọ cọ vai nhìn cậu cười nửa ngày, đến khi thật sự nhận lấy một cái tát của Phùng Kiến Vũ mới đứng dậy đi tìm thuốc cho cậu.
Thuốc chia làm hai loại, một là thuốc bôi một là thuốc viên, xem công hiệu thì đều dùng để tiêu viêm giảm sưng.
Vương Thanh lấy một cốc nước ấm thử một chút mới đem đến bên cạnh giường cho cậu.
Thuốc này là Cố Ninh chuẩn bị cho Vương Thanh, nguyên văn lời của Cố Ninh là “Tôi thấy Vương Thanh cơ bắp rắn chắc, phỏng chừng chỗ đó cũng không mềm gì, sẽ khó tránh khỏi bị thương. Thuốc này là những thuốc tôi chuẩn bị sẵn, công dụng thì nói với cậu rồi đó".
Phùng Kiến Vũ trong lòng nghĩ Cố Ninh chính là đào một cái hố, sau đó chính cậu lại nhảy vào, đem bản thân tự mình chôn sống.
Vương Thanh nhìn nhìn thuốc cao trong tay, làm bộ xem không hiểu: “Cái này dùng để làm gì?”.
Phùng Kiến Vũ trừng mắt liếc hắn: “Dùng bôi lên mặt!”.
Vương Thanh hắc hắc cười rộ lên, hôn lên mặt cậu một cái: “Anh bôi cho em”.
Phùng Kiến Vũ giống như một con sâu nhỏ, vừa phản kháng vừa nhích nhích người: “Vương Thanh anh đừng có thiếu đánh!. Anh mà tới gần em sẽ giận thật đấy!”.
Phùng Kiến Vũ ôm chăn bao chặt lấy cơ thể, vì động tác quá mạnh khiến phía sau trở nên đau buốt. Vương Thanh mắt thấy trên trán cậu hiện lên mất giọt mồ hôi đành đưa thuốc cao cho cậu: ”Được được được, của em của em!”.
Phùng Kiến Vũ cầm lấy tuýp thuốc nhét vào trong chăn, cậu tuy rằng không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được chỗ đó nhất định là sưng rất lợi hại, lo sợ để Vương Thanh nhìn thấy sẽ có phần chán ghét.
Buổi trưa Vương Thanh làm chút đồ ăn mang đến bên cạnh giường. Phùng Kiến Vũ nhìn thoáng qua, có thịt có cơm, thế nhưng suy nghĩ một chút hậu quả nếu ăn vào... đành giả vờ ngáp một cái: “Anh ăn trước đi, em mệt, muốn ngủ tiếp”.
Vương Thanh ban đầu nghĩ chắc không có vấn đề gì lớn, mãi đến khi Phùng Kiến Vũ không chịu ăn cơm hắn mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng thật rồi.
“Anh ra ngoài ăn, em ngủ một lát đi”.
Cậu đột nhiên không ăn cơm, Vương Thanh cũng không có tâm tư mà dùng bữa. Hắn lấy cho Tháp Tháp chút đồ ăn cho chó, lúc quay lại phòng ngủ đã thấy Phùng Kiến Vũ ngủ say.
“Đại Vũ?. Đại Vũ?”.
Vương Thanh ghé sát vào lỗ tai cậu gọi hai tiếng, thấy người trên giường không có phản ứng gì, hắn mới kéo chăn lên, nhẹ nhàng cởi quần của cậu ra, lúc này hắn mới biết vì sao Phùng Kiến Vũ không cho hắn bôi thuốc. Ngày hôm qua để hắn hung hăng mạnh bạo mà làm, chỗ đó đã không còn như lúc đầu, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, hắn có thể sẽ không hiểu được Phùng Kiến Vũ phải khó chịu đến mức nào.
Hắn cúi đầu hôn lên mông Phùng Kiến Vũ một cái, nằm xuống bên cạnh cậu cùng cậu ngủ trưa.
Phùng Kiến Vũ bị thương nghiêm trọng phải nghỉ ngơi nguyên một ngày mới tốt hơn một chút, Cố Ninh gửi tới rất nhiều tin nhắn cũng không thấy Phùng Kiến Vũ hồi âm.
Ngày tiếp theo hai người cũng không về trường, ở nhà lười biếng nguyên một ngày nữa, đến chạng vang tối Vương Thanh mới lái xe đưa Phùng Kiến Vũ về trường.
“Anh?. Lái xe?”.
“Sao em nhìn anh nghi ngờ như vậy?”.
Phùng Kiến Vũ nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới: “Anh lái được không?. Không phải, anh thi bằng lái từ khi nào?”.
"Nghỉ hè cấp ba không có việc gì làm liền đi học, năm thứ nhất thì đi thi lấy bằng. Chỉ là ba không cho mua xe, nói có việc gì thì lấy xe của ông mà dùng" Vương Thanh nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của cậu liền tức giận: “Hôm nay anh không đi xe không được!”.
“Được được được, anh lái anh lái”.
Thế nhưng ngoài mong đợi của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh lái xe rất ổn, chỉ là giá như hắn có thể nhớ đường thì tốt biết bao. Động một chút là đi nhầm hướng…
Về trường học chỉ mất nửa tiếng ô tô, còn Vương Thanh lái mất một tiếng. Phùng Kiến Vũ nhìn hắn khí thế bừng bừng cũng không nỡ nói lời đả kích.
Vương Thanh không dám lái xe vào trong trường, dừng ở gần cổng đi vào kí túc xá của Phùng Kiến Vũ, đem đồ mua cho cậu nhét vào trong lòng cậu: “Hai ngày này đừng ăn lung tung, ngày mai anh đến đưa em đi ăn. Đừng quên bôi thuốc, nhớ rõ chưa?”.
Nói đến bôi thuốc, Phùng Kiến Vũ cả mặt nóng lên: “Anh nói nhảm nhiều như vậy!”.
“Được được được, là anh nhiều lời vô ích, được chưa?”.
Phùng Kiến Vũ xuống xe, Vương Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại di động, ngẩng đầu lên đã không thấy người đâu: “Vẫn đi được rất nhanh…”.
Vương Thanh mang đồ ăn về cho Bạch Nham, tùy tiện ném chìa khóa xe lên bàn, Bạch Nham nhận lấy cơm hắn mang về, liếc mắt nhìn chìa khóa xe trên bàn: “Lái xe tới a?”.
“Ừ” Vương Thanh châm một điếu thuốc, vô ý nói một câu: “Đưa Đại Vũ về”.
Bạch Nham ăn hai miếng cơm, bỗng nhiên ngộ ra ẩn ý trong câu nói của hắn: “Hử?. Cuối tuần đưa Đại Vũ về nhà, thứ hai lại không đi học, lúc này lại lái xe đưa về. Có chuyện a~”.
Vương Thanh nhấp nhổm nửa ngày trên môi còn nở nụ cười: “Cũng không có gì…”.
Bạc Nham hề hề tiến tới: ”Ai, nói một chút nói một chút. Thế nào, cũng không phải là trẻ con nữa, cảm giác thế nào hả?”.
Vương Thanh gẩy gẩy tàn thuốc, suy nghĩ một chút: "Thì chuyện là như vậy, còn gì nữa?”.
Bạch Nham cũng không vạch trần Vương Thanh, rõ là miệng nói một đằng mà lòng nghĩ một nẻo. Ăn được nửa hộp cơm đột nhiên hỏi: “Đại Vũ trên giường như thế nào a?”.
Vương Thanh sững sờ, đầu óc trong chớp mắt nhớ đến rất nhiều chuyện. Tỷ như cái vai hạ xuống, eo thon mông vểnh lên, rồi tỷ như dùng tay tự tách mông mình ra, tồi tỷ như không chịu được mà kêu to, rồi tỷ như cái chỗ kia chặt khít…
“Ai ai ai bạn thân, nghĩ gì thế?. Viết hết lên mặt rồi kìa!” Bạch Nham ở trước mặt hắn búng tay kêu tách một cái: “Sướng đến điên rồi sao?”.
Vương Thanh đạp hắn một cước: “Cút”.
Phùng Kiến Vũ trước khi đi đều đã giặt quần áo, ở nhà Vương Thanh thì mặc đồ của Vương Thanh, mà hắn cũng đã giặt sạch cả quần áo của hắn và cậu, cho nên trở về kí túc không có việc gì, muốn chơi game một chút nhưng... ngồi lâu mông liền đau a.
Cuối cùng cũng chỉ có thể rửa mặt lên giường, tin nhắn mới nhất của Cố Ninh.
Cố đại nhân: [Cậu lâu như vậy không quay về tôi cũng đoán được. Hẳn là đại cục đã mất, cậu thật vô dụng mà!]
Phùng Kiến Vũ trong lòng tức giận. Tự cô nói bản thân cô là quân sư rồi cái gì mà diệu kế, cô không biết xấu hổ hay sao?. Còn chưa kịp chửi mắng câu nào, Cố Ninh đã phát sang vài cái hình động.
Cố đại nhân: [Đúng là cậu bị Vương Thanh ngủ!!!!. Ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!]
Phùng Kiến Vũ tức đến điên người, nhất định không trả lời tin nhắn, tìm đến cuộc trò chuyện của cậu và Vương Thanh, gửi sang một loạt biểu tượng dao nhỏ. Vương Thanh đang chơi bảo vệ củ cải, nhận được một chuỗi dao nhỏ của vợ, lập tức thoát khỏi trò chơi.
Tiểu Thanh: [Sao vậy, đau a?]
Uchiha đệ nhị: [Em bây giờ muốn đánh anh]
Tiểu Thanh: [Đến đây đến đây. Chỉ cần không đánh mặt, chỗ nào cũng được]
Uchiha đệ nhị: [Anh cút ngay]
Tiểu Thanh: [Buổi tối ăn gì rồi?]
Uchiha đệ nhị: [Uống một hộp sữa chua. Cmn đều tại anh, em bao giờ mới được ăn cơm hả?]
Tiểu Thanh: [Anh sai rồi được chưa?. Không uống một chút cháo sao?]
Uchiha đệ nhị: [Buổi tối canteen lúc nào có cháo vậy?]
Tiểu Thanh: [Đúng a...]
Nữ sinh bên đội văn nghệ gửi sang mấy tin nhắn muốn cùng Phùng Kiến Vũ bàn bạc chuẩn bị cho tiệc cuối năm, do trước kia để có thời gian hẹn hò, Phùng Kiến Vũ đã từ chối mấy lần hoạt động của trường, lần này mà còn từ chối nữa thì không hay lắm.
Cô nàng vừa nói đại khái sẽ ấn định thời gian họp rồi sẽ bàn tiếp chi tiết. Lúc này tin nhắn của tiểu Thanh gửi đến.
Tiểu thanh: [Em đi ra ngoài một chút, anh ở dưới xe chờ em]
Uchiha đệ nhị: [Làm gì, em đi nằm rồi]
Tiểu Thanh: [Em ra đi mà~~~]
Phùng Kiến Vũ bất đắc dĩ từ trên giường leo xuống, không cẩn thận làm ra động tác mạnh một chút liền thấy đau, mặc vào áo khoác của Vương Thanh, tay áo dài đến quá nửa bàn tay cậu.
Ra tới cổng trường, đi qua một khúc ngoặt, xe của Vương Thanh đậu ở một góc kín, Phùng Kiến Vũ cười cười đi tới gõ gõ cửa xe.
Vương Thanh đang chờ cậu bước lên xe, bỗng nhiên bị cậu gõ mấy cái lên kính xe, vẻ mặt nghi ngờ kéo cửa kính xuống.
Vũ học sinh: “Sư phụ, đi trạm tàu hỏa không?”.
Vương sư phụ: “Có đi!”.
Vũ học sinh: “Bao tiền a?”.
Vương sư phụ; “Không lấy tiền, một cái ôm một cái hôn là được”.
Vũ học sinh: “Cho anh một cái tát”.
Phùng Kiến Vũ cười cười mở cửa xe ngồi vào trong: Có việc gì mà gọi em ra?”.
Vương Thanh duỗi tay thò xuống ghế sau lấy một túi đồ, bên trong là một bát cháo bí đỏ còn nóng.
“Tranh thủ còn nóng uống đi. Vừa mới làm, ngon lắm”.
Phùng Kiến Vũ trong lòng vui vẻ nhận lấy: “Anh ăn chưa?. Ăn gì?. Quên đi, dù gì em cũng không ăn được, đừng nói ra không em lại cáu”.
Vương Thanh một câu cũng chưa kịp nói đã bị cậu chặn họng, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cậu húp cháo: “Anh cũng chưa ăn gì!”.
Phùng Kiến Vũ vừa nhai vừa nhìn hắn, sau lại liếc bát cháo của mình, nuốt cháo trong miệng xuống suy nghĩ hồi lâu: “Vậy lát anh về mua gì mà ăn, dù gì anh cái gì cũng có thể ăn mà”.
Vương Thanh cười xoa nhẹ đầu cậu: “Biết là em không nỡ nhường anh ăn cùng mà”.
Phùng Kiến Vũ vừa ăn vừa cười, một chén cháo bí đỏ cũng ăn hết, thở dài một tiếng: “Sao em có cảm giác giống như được bao nuôi vậy?”.
Vương Thanh lấy tay lau sạch khóe miệng cậu, mười phần ghét bỏ: “Em cũng đừng mơ mộng, ai bao nuôi được em. Ăn nhiều ngủ nhiều, lại còn thích đánh người, hai năm trước nhìn còn tạm được, em xem so với trước đây cũng đen đi nhiều…”.
Phùng Kiến Vũ sắc mặt trầm xuống, cháo ăn xong đem hộp bỏ lại vào túi, lau miệng rồi quay người muốn xuống xe, Vương Thanh cười hì hì kéo cậu lại: “Ai, ai ai, giận sao?. Có vậy cũng tức giận?”.
“Anh cút đi!. Mặc kệ anh!” Phùng Kiến Vũ đem túi rác ném vào người hắn, xoay người qua mở cửa.
Vương Thanh chậm rãi ấn khóa cửa xe lại, tay kéo vai người kia ôm vào lòng: “Không được giận anh”.
Phùng Kiến Vũ vặn vẹo vai, liếc hắn một cái: “Ai giận anh, là em bận rộn”.
“Được được được!. Là em bận rộn!” Vương Thanh xoa nhẹ đầu cậu, nghiêng đầu cúi xuống hôn.
Trong miệng Phùng Kiến Vũ còn có hương vị ngọt thơm của cháo bí đỏ, tóc còn vương mùi hơi nước, Vương Thanh giữ lấy gáy cậu càng hôn càng sâu, hô hấp cũng ngày một nhanh, Phùng Kiến Vũ bị hắn giữ chặt hôn đến không thở nổi, nhéo nhéo ngực hắn đẩy ra.
Vương Thanh cọ cọ đầu cậu, thở dài: “Thật không muốn để em về…”.
Phùng Kiến Vũ nhéo mặt hắn mấy cái: “Không về thì ngủ trong xe à?”.
Vương Thanh cầm tay cậu hôn một cái: “Ai bảo em ngủ trong xe?. Anh là muốn ở với em lâu hơn một chút!”.
Phùng Kiến Vũ nhíu mày cho hắn một cái tát: “Anh nói thẳng ra như vậy có phải là xong rồi không?”.
Aiiii, phải nói là Đại Vũ nhiều năm như vậy một chút cũng không thay đổi a. Thực chất vẫn mãi mãi là cậu trai không hiểu phong tình của năm xưa.