Dịch: Phong Thanh
Dương Thành.
Công ty Thiên Hỏa.
"Công ty TNHH mạng lưới kỹ thuật Đằng Đạt?"
"Bọn họ đến Dương Thành, muốn tham quan giao lưu với phòng làm việc của chúng ta?"
Chu Mộ Nham cảm thấy hơi khó hiểu.
Công ty game này đi tham quan giao lưu một công ty game khác, chuyện kỳ lạ này trước giờ chưa từng nghe nói!
Đến các công ty lớn tham quan, thường đều là sinh viên đại học làm hoạt động xã hội thực tiễn do trường học tổ chức đi công ty lớn để sớm chuẩn bị tốt cơ hội sau khi tốt nghiệp.
Chưa từng nghe nói công ty game nào tổ chức cho nhân viên đi tham quan công ty khác!
Ít nhất ở trong nước chưa từng nghe nói.
Bởi vì phần lớn công ty game trong nước đều muốn tạo ra lợi nhuận, mà chuyện chạy thật xa để tham quan là rất tốn kém!
Cứ dựa vào nhóm hai mươi, ba mươi người để tính, vé máy bay khứ hồi, khách sạn, các khoản chi tiêu khác, hơn nữa mấy ngày này nhân viên không làm việc còn tốn rất nhiều chi phí, đây không phải con số nhỏ.
Huống chi, khua chiêng gõ trống chạy xa như vậy, cũng không sáng tạo ra hiệu quả gì, đơn thuần chỉ lỗ tiền.
Nói rằng giao lưu học tập, trên thực tế có thể giao lưu cái gì?
Công ty game nhà ai có bệnh như vậy...
Chu Mộ Nham muốn từ chối theo bản năng.
Cậu ta là nhà thiết kế làm việc tại công ty Thiên Hỏa, cũng coi như khá nổi tiếng.
Đương nhiên, nghiêm chỉnh mà nói, nên tính là nửa chê nửa khen, có rất nhiều người mắng công ty Thiên Hỏa, cậu ta là nhà thiết kế nên cũng không tránh khỏi bị giận cá chém thớt.
Chu Mộ Nham cũng không phải tên thật của cậu ta mà là biệt danh, đặt biệt danh là trào lưu khá phổ biến ở một số công ty miền nam, công ty Thiên Hỏa cũng như vậy.
Mà gần đây, công ty Thiên Hỏa hiện đang nghiên cứu phát minh một game bắn súng FPS, đã nghiên cứu hơn một năm, sắp mở bản thử nghiệm.
Trong tình trạng tất cả nhân viên sắp tăng ca, Chu Mộ Nham thực sự chẳng muốn dành nửa ngày thời gian để tiếp đón nhân viên của một công ty game từ Hán Đông xa xôi.
"Chu tổng, công ty này có hạng mục thành công, (Quỷ Tướng) do bọn họ sản xuất. Tôi kiến nghị vẫn tranh thủ gặp một lần, nếu như ngài không có thời gian, có thể để cho anh Tôn tiếp đãi, đơn giản chỉ dẫn bọn họ đi dạo trong công ty, không tốn nhiều công sức lắm đâu." Cô nhân viên hành chính này đã trao đổi nội dung với Tân Hải Lộ nên lên tiếng nhắc nhở.
"(Quỷ Tướng) do bọn họ làm?"
Chu Mộ Nham ngạc nhiên, lập tức cảm thấy cô em hành chính này nói cũng có lý.
Có câu nói, nhiều bằng hữu nhiều đường đi.
Tuy rằng đồng hành là oan gia, nhưng người ta đường xa đến công ty của anh ngồi một chút, trao đổi một vài tâm đắc, ngay cả như vậy cũng từ chối người ta thì thật quá không có tình người.
Huống hồ Chu Mộ Nham biết (Quỷ Tướng), đây chính là một game di động mới nổi lên gần đây, nhà sản xuất chắc chắn không phải người hời hợt.
Gặp mặt người như thế, quen biết một chút cũng không tồi.
Đơn giản chỉ dành ra một ngày để gặp mặt, dẫn bọn họ đi dạo ở văn phòng làm việc đi dạo mà thôi, cũng không làm lỡ công việc của mọi người.
Nghĩ tới đây, Chu Mộ Nham gật gù: "Được, vậy đồng ý đi. Sớm sắp xếp ngày gặp, đến lúc đó tôi tự mình tiếp đón.”
"Được, Chu tổng. Còn có chuyện này, danh sách thành tích sát hạch đào thải người mới đã có, ngài xem qua."
Chu Mộ Nham tiếp nhận danh sách, nhìn lướt qua.
"Trừ Lâm Vãn, tất cả đều sa thải, theo chế độ đã định mà làm."
"Được." Cô nhân viên hành chính cũng không có hỏi nhiều, cầm danh sách đi.
Quy tắc đào thải dựa vào thành tích sát hạch rất phổ biến trong rất nhiều công ty game, đặc biệt là những công ty tuyển dụng nhân viên từ trường đại học.
Công ty Thiên Hỏa cũng như thế, tuyển dụng đều là sinh viên tốt nghiệp khoá này, sẽ được tuyển chính thức sau khi tiến hành kiểm tra thời gian thực tập mấy tháng, dựa vào thành tích sát hạch tuyển 15%, còn lại sẽ đào thải toàn bộ.
Những sinh viên thuộc khoá này sau khi bị đào thải, sẽ rơi vào một hoàn cảnh rất lúng túng.
Một mặt, bọn họ đã không còn là sinh viên tốt nghiệp khoá này, hoàn toàn bị bỏ qua đợt tuyển dụng của trường học; mặt khác, bọn họ chỉ có mấy tháng kinh nghiệm làm việc, hơn nữa còn là bị công ty trước đó đào thải.
Bọn họ đi hội chợ việc làm cũng chả có chút ưu thế cạnh tranh.
Có thể nói, Chu Mộ Nham quyết định lập tức đào thảo một nhóm sinh viên sắp tốt nghiệp khoá này chính là đặt một tảng đá lớn trên con đường sự nghiệp của bọn họ!
Có điều Chu Mộ Nham không cảm thấy điều này không thích hợp chỗ nào, tuy rằng cậu ta biết người có thành tích sát hạch kém bị đào thải nhất định sẽ hỏi thăm tám đời tổ tông của cậu ta, nhưng cũng không quá để ý.
Trong suy nghĩ của Chu Mộ Nham, ngành nghề trò chơi vốn là một khu rừng nhiều quy tắc tuần hoàn, là nơi cạnh tranh sinh tồn, kẻ thích hợp sẽ sống sót!
Ở trong hoàn cảnh tàn khốc này thì không thể nói ân tình.
Đương nhiên, bên trong cái danh sách này có một ngoại lệ: Lâm Vãn.
Đây là một nữ sinh, cũng giống như những người khác, từ một đại học danh tiếng nào đó ở Đế Đô tuyển được, bằng cấp rất cao.
Dựa theo quy tắc đào thải bằng thành tích sát hạch, cô cũng nằm trong danh sách bị đào thải.
Lâm Vãn và rất nhiều người trẻ tuổi đều phạm phải sai lầm giống nhau, chính là quá lạc quan, quá ngây thơ.
Đối với Chu Mộ Nham, trò chơi là một chuyện làm ăn.
Nhưng Lâm Vãn và rất nhiều người trẻ tuổi khác coi trò chơi là nghệ thuật hoặc giấc mơ, nhiều lúc tự nhiên hoàn toàn không phù hợp với quy tắc đào thải dựa vào thành tích sát hạch.
Nói cách khác, cô thực ra không phải người mà công ty Thiên Hỏa cần.
Nhưng cuối cùng, trong danh sách đào thải, Chu Mộ Nham cố tình giữ lại Lâm Vãn.
Không vì điều gì cả, đơn giản bởi vì gốc gác của cô quá đáng sợ...
Cha của cô là tổng giám đốc tập đoàn Thần Hoa, công ty lớn nhất nước trong mảng công nghệ thông tin và phát triển phần cứng, Chu Mộ Nham không đắc tội nổi.
Nếu nói không đắc tội nổi cũng không quá chính xác, đơn giản là Chu Mộ Nham hạ mình quỳ liếm còn không kịp!
Đương nhiên, Lâm Vãn cũng không biết thân phận của cô đã bại lộ, vì cô hoàn toàn dựa theo quy trình tuyển dụng bình thường của trường học đến làm ở công ty Thiên Hỏa.
Nhưng hiển nhiên Lâm Vãn đánh giá thấp sự coi trọng và quan tâm của cha cô đối với cô...
Vào ngày thứ hai Lâm Vãn đến làm việc tại công ty Thiên Hỏa, Chu Mộ Nham nhận được một cuộc gọi từ văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Thần Hoa.
Ông chỉ hy vọng hai điều: Thứ nhất, hi vọng Chu Mộ Nham và công ty Thiên Hỏa có thể hỗ trợ chăm sóc Lâm Vãn, không nên để cho cô mệt mỏi; thứ hai, hi vọng Chu Mộ Nham có thể nhanh chóng hủy đi ấn tượng tốt đẹp của Lâm Vãn đối với ngành trò chơi, khiến cô từ bỏ cái nghề này!
Trong điện thoại nói rất uyển chuyển nhưng Chu Mộ Nham rất thông minh, lập tức đã hiểu.
Cha cô không muốn để Lâm Vãn theo đuổi ngành, nhưng lại không muốn làm quá đáng dễ rạn vỡ mối quan hệ cha con, cho nên mới phải đi đường vòng!
Đối với chuyện này, Chu Mộ Nham tất nhiên cầu còn không được, lập tức đồng ý.
Đây là tập đoàn Thần Hoa, con quái vật khổng lồ của toàn quốc, nếu có thể hoàn thành yêu cầu này thì đây chính là khoản lời lớn đối với công ty Thiên Hỏa!
Vì vậy, người xếp hạng thấp trong danh sách đều bị sa thải, chỉ có Lâm Vãn vẫn tiếp tục được giữ lại.
Chu Mộ Nham cũng sớm đã cân nhắc qua, làm sao mới có thể khiến Lâm Vãn nhanh chóng giảm bớt nhiệt tình với ngành trò chơi, khiến cho cô nhanh chóng rời bỏ nghề này.
Điều này không khó.
Chỉ cần khiến Lâm Vãn nhìn thấy chân tướng thực sự của ngành trò chơi là được.
Ngành trò chơi, nếu chỉ tính trong nước, chính là cái nhà xưởng xây bằng máu và mồ hôi.
Đào thải dựa vào thành tích sát hạch, chế độ làm việc 996, vì tiền tài từ bỏ giấc mơ cùng khát vọng, biến nghệ thuật thành công cụ tiền bạc...
Những thứ này trong vòng tròn trò chơi trong nước không phải chuyện mới lạ.
Đương nhiên, những chuyện này không phải hoàn toàn tuyệt đối, trong nước cũng có nhà thiết kế thiên tài và những công ty có tâm.
Nhưng, dù sao rất ít.
Chu Mộ Nham tin tưởng, chỉ cần khiến Lâm Vãn nhìn thấy chân tướng của ngành trò chơi, cô nhất định sẽ rất thất vọng, sau đó rời bỏ cái nghề này, đây chính là chuyện chắc như đinh đóng cột!