Thanh Triều Ngoại Sử 2

Chương 115: Hỉ sự (hạ)




Nữ thần y im lặng.  Cửu Dương nhích ra để nhìn xuống nàng dễ hơn, đưa tay lên, nhè nhẹ vuốt má nàng. Nước mắt lại dâng lên trên khóe mắt nữ thần y.  Nàng chớp mắt, cố kìm giữ không để nước mắt rơi ra nhưng nàng không nhịn được lại thở mạnh và thổn thức, nuốt khan, rồi nhắm nghiền mắt lại tiếp tục khóc.

- Xin muội đừng khóc.

Cửu Dương khẽ thì thầm, lại dùng tay lau nước mắt cho nữ thần y trong khi chàng cố gắng sắp xếp lại những ý nghĩ và cảm xúc đang giằng xé trong đầu.

Một lúc sau nữ thần y mở mắt ra, nhưng không trả lời chàng mà nói: 

- Sáng mai chúng ra rời khỏi đây đi, Thiên Văn.  Chúng ta hãy bỏ lại tất cả ở đây, huynh và muội trở về Hàng Châu, sống một cuộc sống như trước kia, huynh đồng ý với muội, được chăng? 

Nữ thần y nói xong nhìn chàng, chờ đợi.  Nàng thấy chàng đăm đăm nhìn lại nàng, mắt chàng đượm buồn, rồi chàng lắc đầu. 

- Tại sao huynh không chịu cùng muội rời đi?  Huynh đã từng nói huynh muốn phiêu bạt giang hồ với muội mà, tại sao bây giờ huynh không giữ lời?

Cửu Dương tiếp tục lắc đầu, mặt chàng buồn bã.  Nữ thần y không tin vào mắt nàng, lắp bắp nói:

- Huynh không giữ lời không lẽ huynh...huynh... thay lòng? 

- Huynh chưa từng thay lòng, nữ thần y!

Cửu Dương nói, giọng chàng thật khẽ mà chân thành.

- Như vậy thì huynh có thể đồng ý với muội chuyện khác không?  Huynh đã từng nói huynh cũng không muốn nhìn thấy cảnh tam mệnh đại thần đàn áp dân chúng ở đây, huynh muốn theo hoàng thượng giúp họ lập nghiệp.  Bây giờ, muội không cầu huynh đi giúp hoàng thượng như khi xưa nữa, nhưng muội xin huynh không theo giúp tam mệnh đại thần nữa, không tiếp tục làm cánh tay đắc lực của Ngao Bái.  Đơn giản như vậy?  Được chăng?

Cửu Dương hoàn toàn bối rối với nữ thần y.  Chàng khẽ chau mày, yên lặng một thoáng chàng vẫn lắc đầu.

- Như vậy thì huynh có thể đồng ý với muội chuyện gì đây?  Muội thật tình rất khó hiểu, tại sao huynh lại lưu luyến nơi này đến thế, không lẽ vinh hoa phú quý đối với huynh quan trọng vậy sao?  Không lẽ những gì người trong thành nói là đúng ư?  Những người theo tam mệnh đại thần, người ta nói tất cả đều là hạng người ham vật chất cả, bằng mọi giá để có được tiền tài lợi lộc.

- Những việc huynh làm không phải vì vinh hoa phú quý nữ thần y - Cửu Dương cất tiếng nói bằng giọng chan chứa chân thành - Cả đời này ngoài muội ra huynh không cầu mong điều gì nữa hết.  Muội là tất cả của cuộc đời huynh, chỉ cần có muội ở bên, huynh đã cảm thấy đầy đủ và vô cùng mãn nguyện.  Nếu muội xa huynh, cũng là tước đi mọi thứ của huynh rồi.  Trước đây muội đã từng xua đuổi huynh một lần.  Huynh biết rõ cảm giác đó lắm.  Cho nên sao huynh lại coi trọng vinh hoa phú quý để muội rời bỏ huynh, để huynh vĩnh viễn mất đi muội chứ?  

Cửu Dương nói đến đây, tai chợt nghe đâu đây có tiếng thở vang lên rất khẽ, chàng biết khi nãy chàng không cẩn thận đã lỡ lời.  Cửu Dương bèn im bặt, sau đó chàng dùng ánh mắt buồn bã nhìn nữ thần y chăm chú.  Trông chàng trống rỗng, yếu đuối và đau khổ cực độ.

- Muội còn nhớ sư thái, tam ca, tứ ca, ngũ ca và lục ca đã chết thảm như thế nào không? - Sau một thoáng im lặng, Cửu Dương tìm cách cứu vãn những lời vừa rồi - Huynh vẫn còn sống tới nay, đó chính là ý Trời, trong một ngày gần đây huynh sẽ báo thù cho năm người họ.  Huynh đã ở trong lao tù bao năm, đau khổ đã rèn luyện suốt bao năm, ròng rã để chờ đợi có được một ngày như hôm nay.  

Nữ thần y trông nét mặt Cửu Dương khi nhắc tới Cửu Nạn và bốn người đương gia trông chàng giống như một con hổ bị thương, quằn quại trong khổ đau.  Nàng thẳng người dậy nói:

- Những chuyện đau thương đã xảy ra trong quá khứ, muội biết huynh đau lòng, muội cũng đau lòng, nhưng chúng ta hãy để cho quá khứ ngủ yên, huynh tha thứ cho ngài ấy, được chăng?  

Cửu Dương không đáp, chàng vẫn còn đang lắng tai để nghe, chàng có thể hình dung được người trên nóc nhà đang nhếch mép cười, lặng lẽ đặt miếng ngói trên tay xuống nhưng người đó vẫn không rời đi.

- Không phải huynh đã từng nói với các cống sinh tha thứ không phải là xóa đi, chối bỏ đi những điều xấu mà người khác gây ra cho mình, mà là khuyến khích bản thân mình đóng khung lại những vết thương cũ và bình tâm quan sát chúng lành lại hay sao?  

Nữ thần y vẫn còn nói, giọng nàng đều đều.

- Huynh đã từng nói sự tha thứ cho phép quá khứ trôi qua, dù không có nghĩa là xóa hết những gì đã xảy ra nhưng nó giúp chúng ta giảm bớt và thậm chí loại bỏ quá khứ khổ đau để những bất hạnh trong quá khứ không còn ảnh hưởng đến cuộc sống trong hiện tại và tương lai của chúng ta nữa.  Muội vẫn còn nhớ huynh thường hay nói như thế mà, huynh đã quên sao?  Tất cả sau cùng rồi cũng đều trở về cát bụi, cuộc đời là vô thường.  Sắc sắc không không đâu có nghĩa gì.

Nữ thần y dứt lời nhìn xuống chàng.  Cửu Dương nhìn lên nữ thần y, nghe những lời nói của nàng vừa rồi, bỗng nhiên chàng cảm thấy có một khối đá đè nặng lên thân thể, tuy cố gắng nhưng vẫn không nhúc nhích được. Từng mảnh, từng mảnh thân thể chàng đang vỡ vụn, chàng có cảm giác đau đớn.

- Sao huynh cứ mãi im lặng không nói gì cả thế?

Nữ thần y hỏi vồn, những đường nét sốt ruột hiển hiện rõ ràng trên mặt nàng: 

- Huynh trả lời muội đi, Thiên Văn, bất luận huynh căm thù Phủ Viễn tướng quân tới đâu nhưng năm đó ngài ấy vốn thân bất do kỷ mà, ngài ấy chỉ làm theo mệnh lệnh của bề trên mà thôi, đúng không?  Huynh đồng ý không?

Lời nói cuối cùng của nữ thần y thốt ra kiên quyết, lại mang cả nỗi bi thương. Chỉ với vài câu ngắn ngủi, tâm ý và sự thật đã lộ hết ra ngoài.

Sự thật nàng cũng không cần phải nói ra, chàng cũng có thể xâu chuỗi lại tất cả sự việc.  Từ việc nàng muốn chàng đi Thái Hành sơn cứu giá Khang Hi, đến chiếc vòng ngọc, rồi chiến thư...  Ý nghĩ này khiến chàng càng thêm đau đớn.

Cửu Dương ngồi dậy nhìn nữ thần y bằng ánh mắt đau khổ, chàng chau mày ra chiều nghĩ ngợi một hồi lâu rồi mới nói:

- Nữ thần y, hãy trả lời thành thật với huynh, muội có bao giờ yêu huynh không?

Nữ thần y im lặng, cụp mắt nhìn xuống giường, tránh ánh mắt của chàng.  Những hình ảnh của tân giả khố lướt qua tâm trí nàng, những bụi cúc trồng dưới chân giếng nước, khoảnh sân rộng thênh thang đầy những chiếc lá vàng khô… tất cả những kỷ niệm nháng hiện trong đầu nàng... 

Cửu Dương nhìn nữ thần y phân vân trước câu hỏi của chàng, cảm thấy đau nhói ở tim, càng đau đớn hơn khi nàng khẽ cắn môi rồi trông thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của chàng và nói:

- Muội thật sự không muốn nói dối để lừa gạt huynh nữa, thật sự từ trước tới nay muội chưa từng yêu huynh.  Muội chỉ lợi dụng tình yêu của huynh để đạt được mục đích của muội thôi.

Dường như không chờ đợi câu trả lời nào cay nghiệt hơn, Cửu Dương cúi đầu xuống, hai bàn tay chàng run lên, ngước đầu lên thẫn thờ hỏi lại:

- Muội chưa từng yêu huynh, thật sao?  Như vậy những lời muội vừa mới nói... yêu huynh và sẽ không bao giờ rời xa huynh, tất cả đều là giả dối sao?

Nữ thần y không ngần ngại gật đầu.  Cửu Dương nhìn nữ thần y không chớp mắt, chàng như có cảm tưởng sấm sét đang nổ trong đầu óc chàng. Chưa bao giờ chàng gặp phải một cơn chấn động tinh thần lớn lao đến vậy, sự việc xảy đến ngoài sức tưởng tượng của chàng như một cơn ác mộng.  Nàng chỉ xem chuyện yêu đương với chàng như một phương thức để thuyết phục chàng thôi.  Chàng càng nghĩ, sự thật chẳng khác nào muôn nghìn cây kim, đâm vào tim chàng làm chàng đau nhói cùng cực.

- Nếu huynh tức giận thì đánh muội đi! – Nữ thần y nói - Muội sẽ không van xin đâu.  Huynh đánh chết muội đi!

Nữ thần y nói rồi và không biết lấy đâu ra sức mạnh, nàng đưa tay nắm chặt lấy vai chàng lôi về phía nàng.  Cửu Dương bị cuốn theo sức lôi của nữ thần y, chàng phải đưa tay chống xuống giường để gượng lại.

- Muội thà bị đánh chết cũng không muốn ở lại đây chút nào.  Muội không muốn bị giam cầm ở trong căn phủ này nữa, muội muốn được tự do như trước kia, nghĩ đến những ngày tháng đó muội lại thêm căm hận huynh hơn!

Cửu Dương nhìn vào mắt nữ thần y, chàng nhận thấy rõ ràng trong ánh mắt của nàng là những tia mong mỏi chàng giết nàng.  Sự sống bây giờ đối với nàng chẳng nghĩa lý gì.  Biết đâu đó là một hạnh phúc.  Nàng thật sự nghĩ chết sẽ giải thoát được mọi thứ.

- Muội hận huynh đến như vậy sao? - Cửu Dương hỏi, giọng chàng thẫn thờ.

- Phải - Nữ thần y gật đầu, giọng nàng đanh thép như lưỡi dao chém vào gỗ nghe đến lạnh người - Muội hận huynh, vô cùng căm ghét huynh!  Nếu như huynh vẫn còn ở trong triều tiếp tục chống đối ngài ấy, một ngày muội còn sống cũng sẽ không ngừng nguyền rủa huynh!  Huynh chỉ còn cách giết muội thôi, huynh cứ giết chết muội đi, muội chẳng thiết tha gì đến kiếp sống này chút nào! 

Cửu Dương khẽ nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, chàng nhẹ nhàng gỡ đôi bàn tay của nữ thần y ra khỏi hai vai chàng.  Chàng vừa yêu thương, vừa tức giận nàng, những nghịch cảnh giằng co nhau trong đầu óc làm cho chàng khổ sở vô cùng.  Từ trước tới nay ai cũng cho rằng chàng là một nam nhân mẫu mực văn võ toàn vẹn lý tưởng cho nhiều cô gái mơ ước.  Nhưng chàng chỉ yêu mỗi mình nàng, cả giấc mơ của chàng đã ôm ấp từ nhỏ để đợi đến ngày hôm nay... nhưng lại là ngày đầy sỉ nhục ngay trong đêm động phòng hoa chúc.

Càng nghĩ, Cửu Dương càng thêm hụt hẫng.  Tại sao nàng lại lường gạt chàng đến mức tồi tệ như vậy!  Nàng có phải biểu tượng cho sự cám dỗ và dối trá?  Hay quyết liệt đầy ý chí của một cô gái cố tìm mọi cách để bảo vệ người cô ta yêu?  Nàng chính là thiên thần hay ác ma?

- Nữ thần y - Cửu Dương siết lấy đôi tay nữ thần y trong tay chàng, nói - Muội có biết là nếu huynh giết muội, không phải chỉ một mình muội chết đi mà còn giết cả huynh nữa, muội biết không?  Muội có biết huynh yêu muội đến mức độ nào không?  Huynh sẽ không bao giờ làm tổn thương muội, bởi vì nếu huynh làm tổn thương muội chẳng khác nào huynh tự làm tổn thương chính mình!

Giọng Cửu Dương trầm hẳn xuống, trán cau lại, và nỗi đau khổ hằn trên gương mặt chàng như có thể sờ thấy được. Trông chàng bấy giờ thật yếu đuối, sự tổn thương nơi tâm hồn hiển hiện thật rõ ràng trên mặt, nhất là trong đôi mắt.  

- Huynh vốn không muốn giam giữ muội như một tù nhân nữ thần y - Chàng nói tiếp - Nhưng muội biết muội có ý nghĩa thế nào với huynh không?  Nếu có chuyện gì xảy ra với muội, huynh…

Cửu Dương nói tới đây không nói tiếp được nữa, chính nàng đã phá vỡ giấc mơ từ thuở nhỏ khi tình yêu đến với chàng lần đầu, để chờ đợi mãi đến ngày hôm nay để nhận sự đau đớn cùng tận.  Chàng thả tay nữ thần y ra, với tay lấy tấm chăn quấn nó quanh người nàng.  Tấm chăn mát lạnh và dễ chịu chạm vào làn da nữ thần y.  Sau đó chàng bước xuống giường, lặng lẽ khoác y phục vào lại, và nhặt y phục của nàng đặt lên giường rồi lặng lẽ mở cửa rời khỏi phòng.

Cửu Dương bước đi thẫn thờ trên hành lang, vào thư phòng khép cửa buông mình ngồi bệt trên đất, lưng chàng tựa vào cánh cửa, mắt nhắm nghiền, đầu chôn trong hai tay.  Những tiếng nói của nữ thần y như còn phảng phất trong tâm hồn chàng, từng lời, từng lời của nàng như những nhát dao xoáy sâu vào tim chàng làm chàng thấy đau đớn và run lạnh.  Trên đời này nàng là người con gái duy nhất có thể khiến chàng hạnh phúc như đang chìm đắm trong cơn gió xuân, đau đớn như đứng giữa đêm đông giá rét, lại có thể khiến chàng trong chốc lát từ vui vẻ chuyển thành bi thương, sau cùng đột ngột đẩy chàng rơi xuống vực thẳm chạm vào cánh cửa địa ngục...

Tờ mờ sáng hôm sau Tuệ Dung theo thường lệ vào thư phòng để dọn dẹp liền thấy Cửu Dương ngồi trên đất.  Tuệ Dung tới gần thấy gương mặt chàng trắng bệch, hai mắt vô hồn, sờ tay lên trán mới phát hiện vầng trán chàng hâm hấp sốt.

Sau cái đêm đó, Cửu Dương ngã bệnh, bệnh thật nặng, suốt một tuần.  Đêm nào chàng cũng bị sốt cao, miệng không ngừng nôn ra thuốc Uyển Thanh bón cho, trong cơn mê sảng chàng không ngừng gọi tên nữ thần y...  Tuệ Dung và Uyển Thanh lúc nào cũng ở bên giường túc trực chăm sóc chàng.  Khi thần trí chàng hồi phục, người đầu tiên chàng hỏi thăm là nữ thần y.  Tuệ Dung và Uyển Thanh biết chàng rất muốn gặp nữ thần y nhưng chàng bảo không nên đi gọi nữ thần y đến.  Tuy Uyển Thanh không hiểu chuyện gì đã xảy ra giữ chàng và nữ thần y nhưng Tuệ Dung hiểu rất rõ ràng, Tuệ Dung cảm thấy vô cùng bất nhẫn khi thấy chàng nằm đấy thất vọng, đau khổ.  Có hôm Uyển Thanh chịu không được, đã đi tìm nữ thần y nhưng nữ thần y không chịu đến thăm chàng dù chỉ một phút.  Tuệ Dung nghe Uyển Thanh trở về kể lại, chỉ biết lắc đầu.  Con người rõ là vô tình.  Hồi trước ngoài miệng nói toàn thương yêu.  Nhưng khi có việc thì trốn mất.  

Tuệ Dung biết chàng dành trọn cho cô gái đó tất cả, cả tâm hồn, cả niềm tin và cả tánh mạng chàng chẳng hề tiếc.  Tuệ Dung biết chàng thực sự bị sốc khi nghe lời thú thật của nữ thần y trong đêm động phòng. 

Những ngày sau đó Tuệ Dung cảm thấy trong phủ thật vắng vẻ, lần đầu tiên trong cuộc đời tâm hồn nàng cảm thấy thật trống trải.  Qua cơn bạo bệnh, chàng vẫn lên triều và làm việc như thường lệ nhưng khi trở về phủ chàng sống như người mất hồn.  Nếu không nhốt mình trong thư phòng từ chiều đến tối mịt không nói chuyện với ai thì chàng rời phủ, tha thẩn một mình bên bờ Vô Định hà.  Tuệ Dung đi theo chàng, lặng lẽ đứng khuất đàng sau một rặng liễu nhìn chàng đứng một mình trên cầu.  Một hồi sau có một cặp nam nữ cũng đến ngồi dưới chân cầu, trong tay người con trai giữ chặt bàn tay người yêu, cô gái gục lên vai chàng trai ngủ ngon lành.  Tuệ Dung thấy chàng lập tức rời đi, chắc chàng nhìn thấy hình ảnh của chàng và nữ thần y trong đó...

Mùa xuân lặng lẽ trôi qua.  Trong suốt mùa hạ, Cửu Dương rất đỗi bận rộn, hai tuần đi một ngày về, về đến nhà thì lại tỏ ra vô cùng mệt mỏi.  Thời gian nàng được nhìn thấy chàng mỗi ngày một ít hơn.  Ngày nào nàng cũng vào thư phòng của chàng cắm hoa, châm trà, nàng biết chàng rất thích trà hoa cúc, hy vọng khi chàng về bất ngờ sẽ có trà nóng sẵn sàng.  Sau đó Tuệ Dung lại ra hậu viên tưới mấy bụi cúc trong vườn.  Hậu viên trồng đủ cúc các loại với đầy đủ màu sắc khác nhau nhưng mỗi lúc nhìn hoa cúc trắng, nàng nghĩ đến màu áo chàng hay mặc và lại nhớ đến chàng quay quắt.  Tội nghiệp chàng.  Nàng không làm sao nói lên được cái cảm giác trong lòng mình, nhất là với Uyển Thanh.  Nhắm mắt lại, nàng lại tưởng tượng đến cái thời thơ ấu của chàng và nữ thần y.  Một đôi trẻ thơ ngây đang cùng nhau vui đùa ở chân đồi bên bờ con suối nào đó, hồn nhiên…

Trời mưa mấy hôm liên tiếp, thời tiết trở lạnh, bên ngoài cửa sổ lúc nào cũng giăng đầy sương mù, không khí trong phủ bộ hộ trở nên lạnh lẽo tiêu điều.  Thu đã đến từ lúc nào Tuệ Dung không hay biết.  Những buổi chiều thu thường hay có mưa bụi bay lất phất.  Gió đưa những hạt mưa như tơ lang thang, khung cảnh mùa thu lúc nào cũng buồn.  

Chiều hôm nay Cửu Dương về thình lình.  Nhưng chàng không vào phủ ngay, khi xe ngựa dừng ở cổng sau, chàng xuống xe ngước mắt nhìn bầu trời.  Chiều nay trời không làm mưa, ánh tà dương còn rớt lại trên nóc nhà, ở bên ngoài nhìn vào có thể trông thấy các khuôn cửa và những tấm rèm tơ với sắc màu nữ thần y ưa thích đang buông rũ.  Chợt một cơn gió thu nổi dậy, tuy Cửu Dương không mặc áo choàng lông thú như mọi khi nhưng chàng không cảm thấy lạnh chút nào, bởi cái lạnh nhất không phải là cơn gió khi trời chuyển sang mùa, mà là sự vô tâm của một người mà ta xem là tất cả!

Bấy giờ nữ thần y đang ngồi trên xích đu trong hậu hoa viên, nàng ôm con chó nhỏ trong tay, mắt nhìn Tuệ Dung đang cầm kéo cắt tỉa mấy chậu kiểng trong hoa viên, còn Uyển Thanh thì hái hoa.

Uyển Thanh cầm một nắm các đóa hoa cúc trong tay phải, tay trái xách giỏ trúc, hoa cúc có thể phơi khô để cho vào bình trà, hoặc vào thức ăn làm gia vị, không thì đem pha nước tắm rửa, mùi thơm thật dễ chịu.  Hoa cúc phải chọn lúc nở rộ nhất, loại hết những bông còn hé hay gần tàn.  Những đóa hoa tàn, Uyển Thanh rứt các cánh hoa ra, tung lên, rồi hơi ngửa đầu nhìn các cánh hoa bay chấp chới như một nhóm vũ công đang nhảy múa.    

Cửu Dương ở trong phòng nữ thần y chờ nàng thật lâu.  Khi mặt trời lặn xuống sau đỉnh Kim sơn Tuệ Dung đưa nữ thần y trở về phòng, hai cô gái vừa bước qua ngưỡng cửa chững lại khi nhìn thấy Cửu Dương ngồi cạnh chiếc bàn trà.  Tuệ Dung phải cố lắm mới nén được tiếng reo mừng, cúi đầu làm lễ thỉnh chào rồi ra đứng trên hành lang.  Trong phòng còn lại nữ thần y và Cửu Dương, sau cái đêm tân hôn hai người không gặp nhau.  Trước đây đối với chàng, nữ thần y chẳng hề sợ hãi nhưng giờ đây nàng bắt đầu căng thẳng, bèn cúi mặt xuống nhìn con chó nhỏ, đưa tay vuốt ve lên bộ lông trắng mềm mại.

Hai người yên lặng khá lâu, hồi sau Cửu Dương kéo chiếc ghế bên cạnh chàng ra, ôn tồn nói:

- Huynh có vật này muốn đưa muội, sau đó huynh sẽ đi ngay, sẽ không làm mất nhiều thời gian của muội đâu.  

Nữ thần y vẫn không dịch chuyển, ra vẻ không muốn nhận bất kỳ thứ gì từ chàng.  Cửu Dương lại nói:

- Muội nhất định sẽ thích nó, vả lại muội cũng đừng đứng mãi thế, mỏi chân lắm.

Nữ thần y sực biết chàng đang nhắc đến món vật gì, trong lòng hơi dịu xuống, nàng chậm chạp bước lại gần bàn nhưng định ngồi trên chiếc ghế đối diện chàng.  Cửu Dương chỉ vào chiếc ghế bên cạnh chàng, nhẹ nhàng nói:

- Không cần xa lạ như vậy đâu, muội ngồi dịch lại đây đi.

Nữ thần y chẳng còn cách nào khác đành bế con chó nhỏ líu ríu bước lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chàng.  Cửu Dương nhìn nàng, nén tiếng thở dài lại, chàng quay mặt nhìn thẳng ra phía trước nín lặng. Hai người ngồi im hồi lâu nữa, Cửu Dương chợt hỏi:

- Muội sợ huynh sao?

Chàng quay sang nữ thần y tiếp tục nói:

- Muội nghĩ nếu không có sự đồng ý của muội, huynh sẽ cưỡng chiếm muội sao?

Rồi chàng lắc đầu:

- Muội không cần phải sợ huynh, tuy muội đã là người vợ kết tóc của huynh nhưng nếu muội không muốn thì huynh sẽ không làm gì khiến muội cảm thấy buồn đâu.

Chàng nói xong chậm rãi lấy trong tay áo ra một hộp gấm nhỏ, nhẹ nhàng đặt lên bàn trước mặt nữ thần y.  Nữ thần y đặt con chó nhỏ trên đùi nàng, mở chiếc hộp ra, bên trong đúng là chiếc vòng đã vỡ trong đêm tân hôn, chàng đã gắn lại các mảnh vỡ, sau đó dùng bạch kim gắn thêm các hạt đá quý bọc bên ngoài lớp vỡ của chiếc vòng.  Chiếc vòng bây giờ đã được che giấu hoàn toàn khuyết điểm, lại vẫn giữ lại được hình dáng nguyên vẹn, thậm chí còn tôn lên vẻ đẹp của của chiếc vòng.

Sau khi trả chiếc vòng chàng đã sửa cho nữ thần y, Cửu Dương giữ đúng như lời đã nói, không ngồi lại, cũng không phản ứng gì thêm nữa, chàng lặng lẽ đứng dậy và lặng lẽ rời đi như khi chàng đến.

Tuệ Dung khép cửa phòng của nữ thần y lại rồi nhìn theo Cửu Dương.  Tuệ Dung biết bây giờ chàng lại trở về như lúc nữ thần y nhìn thấy binh lính áo đỏ canh gác ngoài cổng dinh thự, chàng lại sống cuộc sống thấp thoáng như một bóng mờ trong lòng nữ thần y.  Đúng vậy, lúc nãy đứng trên hành lang, Tuệ Dung thấy nữ thần y đúng là vẫn như trước kia, đều coi như không có sự hiện diện của chàng, chẳng bao giờ ngó ngàng đến chàng, mặc cho chàng đau ốm hay sầu khổ.  

Cửu Dương vào thư phòng, buông mình ngồi lên chiếc ghế phía sau án thư, ngả đầu lên lưng ghế đưa mắt nhìn trần nhà.  Chàng cảm thấy đầu óc và toàn thân đều vô cùng mệt mỏi, nhưng không thể nào chợp mắt, đã nhiều đêm liên tiếp như vậy kể từ hôm bái đường thành thân, nhưng chàng cũng không dám mượn rượu để tiêu sầu, chàng không muốn trong một cơn say không tự chủ được sẽ làm chuyện có lỗi với nữ thần y.  Chỉ có thể kiên nhẫn chịu đựng.  Vì ngoài cắn răng chịu đựng chàng có thể làm được gì?  Trong mấy tháng qua đầu óc và thân thể chàng như đang bị hành hạ đến đau đớn rã rời.  Chàng biết thời gian cũng không thể nào làm lòng dạ chàng đối với nữ thần y thay đổi được, tình yêu thuở đầu tiên đầy thơ mộng đó sẽ còn giữ mãi tâm hồn thủy chung nơi chàng.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.