(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhiều năm sau, trên đời không còn người tên là Văn Cảnh nữa.
Nhưng trước khi c.h.ế.t hắn chưa từng hối hận.
Con người rồi sẽ chết, a tỷ thì không, tình yêu của hắn dành cho nàng cũng không.
Ước nguyện của nàng là thành tiên, vậy thì hắn sẽ thành toàn cho nàng.
"Tỷ đi làm thần tiên đi, ta sẽ không thích tỷ nữa..."
Ta không thể phụng thờ ngôi miếu đó, ngày ngày ở trong miếu canh giữ tỷ, không rời nửa bước.
Không thể cùng tỷ bên nhau trọn đời, kiếp người ngắn ngủi vài chục năm, thoắt cái đã qua.
Chung quy rồi cũng phải chia lìa.
Tỷ đi làm thần tiên đi, ta không thích tỷ nữa, tỷ có thể tự do tự tại, không vướng bận điều gì.
Yên tâm đi a tỷ, tỷ biết đấy, ta không sợ hãi điều gì, không sợ gì cả.
Khi tỷ đứng trên cung trăng, nhìn xuống nhân gian, có thể sẽ hoàn toàn quên mất rằng trên đời này từng có một đứa trẻ tên là Văn Cảnh.
Hắn sẽ không trách tỷ.
Bởi vì hắn đã yêu tỷ bằng cả trái tim.
.. Trên núi Bắc Sơn, trăng vẫn là trăng năm nào.
Không biết đã bao nhiêu năm trôi qua, có một cây hòe đ.â.m chồi nảy lộc.
Ban ngày, một đoàn thương nhân từ Ích Châu đến, đi ngang qua nơi này, không may gặp phải thổ phỉ cướp hàng.
Trong số những người dẫn đầu đoàn thương nhân có một vị công tử, tuổi vừa tròn mười lăm, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
Hắn tên là Lý Nam Khanh, là công tử nhà họ Lý ở thành Ích Châu, lần này cùng huynh trưởng đi vận chuyển hàng hóa, nào ngờ lại gặp phải thổ phỉ mai phục ở đây.
Đêm khuya thanh vắng, trăng sáng treo giữa trời.
Lý Nam Khanh cùng huynh trưởng và những người khác thất lạc nhau, lạc mất trong núi sâu.
Bỗng hắn nhìn thấy trên cây hòe có một cô nương đang ngồi.
Cô nương ấy đang chống cằm nhìn về phương xa.
Hắn gọi nàng một tiếng, nàng quay đầu lại.
Dưới ánh trăng, nàng có đôi mắt trong veo, nhìn hắn, thần sắc có chút ngẩn ngơ.
"Tại hạ là Lý Nam Khanh, người thành Ích Châu, xin hỏi cô nương có biết đường xuống núi không?"
Vị công tử tuổi còn trẻ, giọng nói rõ ràng, rất lễ phép.
Hắn chắp tay hành lễ, trông rất nghiêm chỉnh.
Cô nương trên cây hòe nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên cười nói: "Tất nhiên là biết, ngươi trèo lên đây, ta chỉ đường cho."
Chàng thiếu niên thân thủ nhanh nhẹn, thoăn thoắt trèo lên cây, ngồi lên cành cây bên cạnh nàng.
Cô nương thở dài nhìn hắn, chỉ xuống dưới gốc cây: "Ngươi không có bóng."
Lý Nam Khanh không hiểu vì sao, thuận theo ánh mắt nhìn xuống, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Không có bóng.
Ký ức trong đầu như đèn kéo quân hiện về, hắn nhớ ra rồi, ban ngày hắn bị một tên thổ phỉ đ.â.m xuyên qua người, đã c.h.ế.t rồi.
Sau khi sợ hãi và hoảng loạn qua đi, Lý Nam Khanh mắt đỏ hoe, ngây người hồi lâu.
Cô nương ấy cũng vẫn không nói gì, yên lặng nhìn trăng.
Cuối cùng, Lý Nam Khanh hoàn hồn, chấp nhận số phận.
Hắn u uất hỏi: "Cô nương là người hay là quỷ?"
Cuối cùng hắn cũng biết, trong rừng sâu lúc đêm khuya, không nên có nữ tử ở đây.
Nhưng cô nương thở dài, không trả lời hắn.
Thế là họ cùng nhau ngồi rất lâu.
Cho đến khi trời sắp sáng, cô nương chậm rãi nói với hắn: "Ta tên là Lưu Tiểu Nguyệt, là một con thỏ tinh."
Lý Nam Khanh kinh ngạc nhìn nàng.
Ánh mắt nàng nhìn hắn ẩn chứa ý cười: "Ngươi biết không, ta suýt chút nữa đã thành tiên rồi."
"Vậy, vì sao ngươi không thành tiên?"
“Ta từ bỏ rồi, không đi nữa."
Nàng hơi nghiêng đầu, khẽ thở dài: "Bởi vì ta phát hiện, thành tiên không giống như ta nghĩ, ta có chút thất vọng, cho nên dù có thành tiên, cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ."
"Ta không hiểu, ngươi thất vọng điều gì?"
"Mặt trăng trên trời, rõ ràng là thần thánh như vậy, nhưng khi ta cuối cùng cũng có thể chạm vào nó, nó lại bình thường đến thế, kỳ thực nó vẫn luôn bình thường như vậy, chẳng đẹp đẽ gì cả, sở dĩ ta khao khát nó, chỉ vì ta đứng ở vị trí quá thấp nên mới thấy nó xa vời."
Nàng mỉm cười, kể về một vị thổ địa từng bị c.h.ế.t đói, vẻ mặt thẫn thờ: "Đều giống nhau cả thôi, chẳng có gì khác biệt."
Lý Nam Khanh nhíu mày, bỗng nhiên không biết nên nói gì.
Nàng cũng không trông mong hắn nói gì, chỉ nhìn hắn, rồi lại hỏi: "Ngươi có người trong lòng không?"
Bốn mắt nhìn nhau, thần sắc của Lý Nam Khanh có chút không tự nhiên: "Không có."
"Vậy ngươi đã đính hôn, có hôn ước chưa?"
"Chưa từng."
"Ồ, vậy à!" Cô nương trên mặt mang theo ý cười ẩn hiện, nhìn thẳng khiến hắn đỏ mặt.
"Từng có người nói với ta, tin tưởng, đoạn tuyệt, nhìn nhận chân thật, đạt được chính là đạo của bản thân, những điều đó dường như ta đều đã làm được, ta không còn gì để mất nữa, chỉ cách thành tiên một bước chân, nhưng ta bỗng nhiên rất sợ hãi, sau khi thành tiên ta rốt cuộc là ai?"
"Ta không thể từ bỏ bản thân hiện tại, vậy thì sự từ bi giác ngộ được, làm sao có thể là thật?"
“Không làm được, hà tất phải miễn cưỡng, tiên hay yêu, hoặc là người, đều có cách sống của riêng mình, vậy thì làm một yêu quái tiêu d.a.o tự tại cũng tốt."
Cô nương với vẻ mặt bình tĩnh, nhìn về phía hắn: "Còn ngươi, giờ ngươi đã c.h.ế.t rồi, có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?"
Mắt Lý Nam Khanh lập tức đỏ hoe, hắn mím môi, một lúc lâu sau mới nói: "Ta cũng có thứ không nỡ từ bỏ, không muốn chết."
"Vậy à."
Cô nương như có điều suy nghĩ, từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc nhỏ trong suốt.
"Ăn nó đi, rồi xuống núi."
"Đây là gì?"
"Cóc hoàn, có thể khiến ngươi sống lại."
"Ta cần dùng thứ gì để trao đổi?"
"Không cần, ngươi cứ lấy đi, ta không cần nó nữa rồi."
Cô nương mỉm cười đưa viên thuốc nhỏ vào tay hắn, nhìn hắn trìu mến, thân ảnh như một làn khói nhẹ, dần dần tan biến.
"Tạm biệt, tiểu hài tử."
Lý Nam Khanh ngây người nhìn nàng biến mất, rất lâu sau, nuốt viên thuốc kia xuống, xoay người xuống núi.
Là người, luôn có những thứ không nỡ từ bỏ, quá nhiều quá nhiều.
Hắn và huynh trưởng tình cảm sâu đậm, cần phải cho huynh trưởng biết, hắn còn sống.
Cha mẹ ở nhà tuổi đã cao, mất đi hai người con trai, chẳng khác nào trời sập.
Nếu huynh trưởng bị thổ phỉ bắt cóc, hắn cần xuống núi dẫn người đến cứu.
Nếu huynh trưởng đã chết, hắn cần phải gánh vác gia đình, làm chỗ dựa cho cha mẹ.
Trên đường xuống núi, hắn bước đi như bay, thân thể nhẹ nhàng như chim yến.
Bỗng nhiên, hắn dừng bước.
Viên Cóc hoàn kia là tiên đan.
Giờ đây nó đang phát huy tác dụng, trong đầu hắn không ngừng hiện lên rất nhiều hình ảnh quen thuộc.
Từng khung cảnh, từng màn hồi ức, như đèn kéo quân, lần lượt hiện ra.
Chàng thiếu niên mười lăm tuổi, hốc mắt đỏ hoe, toàn thân run rẩy, nước mắt như mưa quay đầu lại.
Rừng sâu núi thẳm, yên tĩnh vắng vẻ.
Khắp thung lũng xung quanh, vang vọng tiếng gào thét đau đớn của hắn——
"A tỷ!"
A tỷ! A tỷ!
Tiếng gọi vang vọng, hắn bước chân loạng choạng, như người mất trí, liều mạng chạy ngược trở lại.
Nhưng rừng sâu núi thẳm, đã không còn là hình ảnh trong ký ức của hắn nữa rồi.
Nàng không còn ở trên cây hòe chờ hắn nữa.
Hắn cũng không biết nàng đã đi đâu.
"A tỷ! Đừng bỏ rơi ta, đừng bỏ ta lại..."
Lý Nam Khanh quỳ trên mặt đất, che mặt, khóc không thành tiếng.
Non nước có trùng phùng, gió xuân thổi đến.
Thoang thoảng đâu đây, hắn dường như nghe thấy một tiếng thở dài, là cô nương áo trắng kia đang đứng trước mặt hắn, vẻ mặt bất lực—— "Văn Cảnh, đồ mít ướt, làm xong việc rồi hãy đến tìm ta."
(Hết)
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");