(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cách ta và Văn Cảnh ở chung trở nên kỳ lạ.
Trước kia hắn hoàn toàn không phải người như vậy, giờ đây trước mặt ta, hắn lại đắc ý vô cùng.
May mà hắn không thường xuyên ở nhà chọc tức ta.
Quan mới nhậm chức, hắn với tư cách là phụ tá của tri huyện Triệu đại nhân, không chỉ phải nghe theo sự sai khiến, mà còn phải chịu trách nhiệm về sổ sách hộ tịch, kho lương thực, ngựa và thuế má.
Quan trường ở địa phương, đa phần là những vị quan đã ở đây nhiều năm.
Triệu tri huyện tuổi đã ngoài tứ tuần, oai phong lẫm liệt, đã làm tri huyện ở đây mười hai năm.
Các quan lại khác trong nha môn, tuy phẩm cấp thấp hơn Văn Cảnh, nhưng đối với vị huyện thừa trẻ tuổi này, họ tỏ ra khá lơ là.
Chắc chắn là có sự khinh người ngầm.
Văn Cảnh chưa bao giờ nói những chuyện này với ta, mỗi khi trở về, hắn chỉ kể cho ta nghe những chuyện thú vị trong nha môn, ví dụ như ở tuần kiểm ty có một nha dịch họ Tôn, cao lớn vạm vỡ, rõ ràng là một trang hán râu quai nón, vậy mà lại có cái tên là Tôn Xuân Hoa.
Thanh Trì có hai vị huyện úy, chức quan đều là mua được, một người trước kia nuôi ngựa, một người trước kia mở quầy xem bói ở đầu đường.
Triệu tri huyện có một cô con gái, làm thiếp cho Lương đại nhân - tri phủ Ký Châu.
Lương đại nhân đã ngoài ngũ tuần, còn con gái của Triệu tri huyện mới mười tám tuổi.
...
Văn Cảnh từng nói, sau này chúng ta sẽ có nhà lớn hơn, hắn sẽ cho ta cuộc sống sung túc.
Hắn quả nhiên không nói suông, chỉ mất ba năm, từ một huyện thừa đã trở thành tri huyện.
Vào mùa thu hoạch, Văn Cảnh nhân lúc giám sát ngự sử từ kinh thành đến thị sát, đã tố cáo Triệu tri huyện tham ô.
Hắn rất thông minh, biết vị giám sát ngự sử này là người hoàng đế tin tưởng.
Ngân khố quốc gia thì không thiếu bạc, nhưng ngân khố riêng của hoàng đế thì rất thiếu.
Ta không hiểu chuyện quan trường, cũng không biết từ lúc nào Văn Cảnh đã âm thầm lên kế hoạch, thu thập chứng cứ, chiêu mộ người tâm phúc.
Cuối cùng, hắn đã lật đổ được cả Lương đại nhân - tri phủ Ký Châu.
Triều đình lại phái một vị quan từ kinh thành đến, tuyên đọc thánh chỉ phong cho Văn Cảnh làm huyện lệnh huyện Thanh Trì.
Nghe nói vị quan này là người của nội đình, hình như rất quen thuộc với Văn Cảnh.
Ông ta tiếc nuối nói: "Nếu như năm xưa không đắc tội với Khánh Tự vương thì con đường quan lộ của Văn đại nhân đâu đến nỗi dừng lại ở đây. Năm đó ngươi thi đỗ, Hoàng thượng rất ấn tượng với ngươi đấy."
Câu "con đường quan lộ dừng lại ở đây" có nghĩa là cả đời này Văn Cảnh chỉ có thể làm huyện lệnh, không thể thăng tiến được nữa.
Nhưng hắn dường như không hề bận tâm, làm một huyện lệnh thất phẩm hắn cũng thấy mãn nguyện lắm rồi.
Chúng ta dọn đến huyện nha.
Nơi đây sân rộng, phòng ốc nhiều, cảnh sắc lại rất đẹp.
Bên cạnh ta có hai tỳ nữ thân cận hầu hạ, bốn bà tử làm những việc nặng nhọc, cùng với rất nhiều gia nhân.
Từ huyện thừa, huyện úy cho đến nha dịch, tuần bổ, ngay cả những đứa trẻ ăn xin ngoài đường cũng biết gọi ta một tiếng huyện lệnh phu nhân.
Văn Cảnh giờ đã hai mươi hai tuổi, càng ngày càng trầm ổn, chín chắn.
Hắn mặc quan phục màu đỏ thẫm, dung mạo tuấn mỹ, mày mắt lạnh lùng, khoác lên mình bộ quan phục càng toát lên vẻ uy nghiêm khiến người người kính sợ.
Hắn không còn bận rộn như trước kia nữa.
Những lúc nhàn rỗi, hắn thường thích đứng ở hành lang trong sân cho cá ăn.
Vị tuần kiểm cửu phẩm của huyện nha tên là Tôn Xuân Hoa, là một người nam nhân cao lớn, có râu quai nón.
Hắn ta nhỏ hơn Văn Cảnh hai tuổi và là cánh tay đắc lực của hắn.
Hôm ấy ta rảnh rỗi, đi ngang qua hồ cá, từ xa đã thấy họ đứng ở hành lang trò chuyện.
Tôn đại nhân tỏ vẻ rất buồn phiền, hắn đã hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa thành gia lập thất.
Hắn ta nói có người trong lòng nhưng cô nương ấy không có ý với mình, không nên cưỡng cầu.
Từ đằng xa, ta thấy Văn Cảnh đang cho cá ăn.
Vị huyện lệnh Thanh Trì dung mạo tuấn mỹ, mỉm cười thản nhiên, giọng nói hờ hững: "Nữ tử vốn dĩ mềm lòng, nếu nàng không có ý với ngươi thì hãy khiến nàng động lòng thương hại, người mình thích, dù có c.h.ế.t cũng phải giành lấy."
Giọng hắn chậm rãi, thần sắc nhàn nhạt, rải thức ăn xuống hồ khiến đàn cá chép tranh nhau đớp mồi.
Hắn hứng thú nhìn đàn cá, ngón tay gõ nhẹ lên lan can, rõ ràng là tâm trạng đang rất vui vẻ.
Khoảnh khắc ấy, ta bỗng nhiên hiểu ra con người hắn.
Sự ôn hòa, thiện lương trước kia đều là giả dối, hay khóc cũng là giả tạo.
Hắn rõ ràng là một người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Như năm đó vào kinh thi Hội, hắn cố tình che giấu tài năng nên mới chỉ đỗ thứ sáu trong kỳ thi tiến sĩ.
Bởi vì hắn còn quá trẻ, lại chưa lập gia đình, hắn biết rõ nếu mình đạt được vị trí quá cao thì khó tránh khỏi việc bị ban hôn.
Nào ngờ tiểu quận chúa của Khánh Tự vương lại vừa mắt hắn, đòi gả cho hắn.
Vương gia vốn nổi tiếng yêu chiều con gái, đích thân gặp mặt Văn Cảnh để xem xét phẩm hạnh của hắn.
Kết quả hôm đó Văn Cảnh lại cố tình cư xử khinh bạc, buông lời chê bai tiểu quận chúa.
Khánh Tự vương tức giận, vậy nên chàng tiến sĩ vốn nên ở lại kinh thành làm quan lại bị đày đến nơi xa xôi làm một huyện thừa nhỏ bé.
Tất cả những chuyện này, phải rất lâu sau đó ta mới được biết.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");