Lúc hai người chạy ra, người của phòng y tế đã đến trước một bước, đang hợp sức chuyển Quái Nhất sang băng ca. Quái Tứ đứng bên trông coi, quần áo dây máu, cánh tay bị thương, nét mặt nặng nề, trông có chút chật vật.
"Có chuyện gì thế?" Quái Nhị nhanh chân đến gần, gấp gáp hỏi, "Không phải đi gửi tin à, sao lại bị thương trở về thế này?"
Sự dữ tợn trong nét mặt của Quái Tứ như sắp thành hình, gã đáp: "Hành tung bị lộ, trên đường về tôi và Quái Nhất bị mai phục. Quái Nhất vì che cho tôi mà vai bị trúng một phát đạn. Đều tại tôi, do tôi bất cẩn."
"Đừng nghĩ bậy, việc này không trách anh được." Quái Nhị nghe gã nói Quái Nhất chỉ bị thương ở vai, thở phào nhẹ nhõm, thấy bác sĩ đã đẩy Quái Nhất đi, vội ra hiệu cho Quái Tứ lên một cái băng ca khác, nói, "Anh cũng lên ngay đi, băng bó cho đàng hoàng. Những chuyện khác chờ sau khi xử lí vết thương xong hẵng nói."
Quái Tứ lại kiên quyết không nhúc nhích, nói: "Lúc bị công kích, tôi đã biết được một tin tức rất quan trọng, nhất định phải báo ngay cho cậu Quân."
Quái Nhị: "Tôi nói giúp anh cho, anh cứ đi băng..."
"Tin tức này nhất định phải tôi phải tự mình nói cho cậu Quân." Quái Tứ ngắt lời Quái Nhị, thấy Quái Nhị cau mày nhìn mình, nhìn lướt qua những người xung quanh ý ra hiệu, nhấn mạnh, "Tin tức này rất quan trọng, nhất định phải do chính tôi, nói riêng với cậu Quân."
Quái Nhị hiểu ám hiệu của gã, bèn thôi khuyên ngăn, mắt cũng quét một vòng nhìn những người xung quanh. Anh ta trầm ngâm vài giây, rồi nói:
"Vậy anh đi đi, tôi sẽ báo Quái Tam mở cửa cho anh. Phía Quái Nhất có tôi trông coi, anh đừng lo."
"Cảm ơn Nhị ca nhé." Quái Tứ nở một nụ cười cảm kích và tin cậy với Quái Nhị, cất bước về hướng khu nhà có sân nơi Liêm Quân ở.
Quái Nhị dõi mắt tiễn gã đi, chờ đến khi không thấy bóng dáng gã nữa mới thu tầm mắt lại, xua tay ra hiệu đám người tụ tập trước cổng tản đi. Song vừa xoay chân định đến phòng y tế xem tình hình của Quái Nhất, anh ta chợt phát hiện cái "đuôi nhỏ" lẽo đẽo theo sau đã biến mất tăm.
Anh ta nghi hoặc, tiện tay lôi một người trông quen mắt lại, hỏi: "Thấy người mới đến đây cùng tôi không? Chạy đâu rồi?"
"Hình như đi theo băng ca của anh Quái Nhất rồi." Người bị lôi lại trả lời, vẻ ngần ngừ, rồi bổ sung thêm một câu, "Hình như là vậy, tôi không chắc lắm."
"Ừ, tôi hiểu rồi." Quái Nhị yên lòng, lúc này mới sải bước.
Lúc này, Thời Tiến được Quái Nhị tìm kiếm đang chạy như bay về phía khu nhà, lòng cuống cả lên. Ngay từ lúc nghe Quái Tứ nói muốn đến đó, hắn liền có cảm giác tình hình không ổn, cho đến khi thấy thanh tiến độ của Liêm Quân tăng vèo vèo từng đợt hai mươi điểm, hô hấp của hắn thiếu điều tắc nghẽn.
"Đệt đệt đệt đệt đệt, không phải Quái Tứ muốn đi giết Liêm Quân đấy chứ!" Hắn suy sụp hét toáng lên, lại tăng tốc.
Nhóc Chết cũng bộ sắp điên lên, vừa liều mạng buff tăng tốc cho hắn, vừa la hét lên: "840 rồi! Tiến Tiến ớiiiiiii!"
"Đừng hét nữa, chẳng phải đang chạy đây à! Quái Tứ đi lối nhỏ, chắc chắn chúng ta có thể trước!" Thời Tiến gào, chợt tinh mắt bắt gặp một chiếc xe đạp dựng ven đường, hắn bèn rẻ hướng, vọt lên xe, vừa đạp hết sức mình vừa mò tay vào túi quần.
Nhóc Chết khóc lóc nhắc nhở: "Tiến Tiến, chúng ta đi gấp quá, không có mang điện thoại theo."
"Mẹ nó!" Thời Tiến rụt tay lại, nhìn quanh quất, cố gắng tìm một người sống để mượn điện thoại, nhưng rồi tuyệt vọng nhận ra vườn trái cây luôn có người tuần tra đúng giờ đêm nay lại yên tĩnh đến lạ, dọc đường không có lấy một bóng người.
Tình huống này tuyệt đối bất thường!
Lòng Thời Tiến chùng xuống, ngàn vạn lần hối hận vì lúc nãy ở cổng vào đã không liều mạng gào to rằng Quái Tứ là kẻ phản bội, giúp người khác cảnh giác. Chủ yếu là do trước đó hắn không nghĩ lòng dạ Quái Tứ lại đen tối như vậy, chẳng thèm báo trước đã muốn lấy mạng Liêm Quân!
Rẽ qua khúc cua cuối cùng, khu nhà đã xuất hiện trước mắt. Lúc này cửa đang đóng chặt, chỉ có vài ngọn đèn đêm sáng rực, có vẻ như Quái Tứ đi lối nhỏ chưa đến.
Thời Tiến thở phào nhẹ nhõm. Hắn thắng gấp, không thèm gõ cửa, sợ Quái Tứ có thể hiện hình bất cứ lúc nào sẽ trông thấy khu nhà có điểm khác thường sẽ sinh lòng cảnh giác, trực tiếp chạy lấy đà, đạp tường, tay vươn ra bám lấy bờ tường, nhanh nhẹn lộn một vòng vào sân.
"Ai?" Người gác sân lập tức chỉa súng vào Thời Tiến.
Thời Tiến vội vã giơ hai tay làm dáng đầu hàng, nhanh chóng nói: "Tôi là Thời Tiến, người mới đi theo Quái Nhị đây. Quái Tứ là kẻ phản bội, đamh đi về phía này. Không thấy nhân viên tuần tra trong vườn, tôi nghi họ gặp chuyện hoặc phía Quái Tứ có nội ứng, Quái Tam đâu? Tôi muốn tìm anh ta!"
Người gác nhận ra Thời Tiến, nghe từng câu hắn thốt ra càng ngày càng đáng sợ, hơi nhướng mày, không dám trì hoãn, vội lấy điện thoại gọi cho Quái Tam, nhưng cũng không dời súng khỏi Thời Tiến, hết sức cẩn thận.
Thời Tiến sốt cả ruột, thấy thanh tiến độ của Liêm Quân trong đầu đã tăng lên đến 940, sợ rằng bên cạnh Liêm Quân cũng có nội ứng của Quái Tứ. Hắn không chờ nổi người canh gác chậm chạp báo tin cho Quái Tam, bèn bước nhanh đến, nắm chặt tay cầm súng của người canh gác, tay kia dùng mánh khóe quỷ quyệt cướp điện thoại, quát thẳng vào: "Quái Tam, đưa anh Quân đến chỗ an toàn đi. Kể từ bây giờ đừng cho người thứ hai đến gần anh Quân, quen thân đến mấy cũng không được! Tôi nghi bên cạnh anh Quân có những tứ kẻ phản bội khác!"
Quát xong, hắn cúp điện thoại, rồi gọi cho Quái Nhị. Vừa được nối máy, hắn nói ngay: "Cử người canh gác bốn cổng của vườn trái cây. Quái Tứ vừa lái về xe cũng cho cách ly ngay, từ giờ trở đi cố gắng chỉ ở cạnh người đáng tin, đừng lạc đàn! Đừng hỏi gì cả, Quái Tứ là kẻ phản bội!" Dứt lời, hắn ném trả điện thoại cho người trông coi đang mắt chữ A mồm chữ O, rồi cướp luôn khẩu súng trong tay anh ta. Hắn bước nhanh đến trước cửa nhà, mở he hé ra, thấy Quái Tứ đã xuất hiện cách cửa nhà mười mấy mét, hắn lên đạn, bắn một phát.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên, Quái Tứ chưa kịp phản ứng, không dám tin mà ngã phịch xuống, chiếc túi đen không biết từ đâu ra trong tay rơi xuống đất.
Lúc này, người canh gác mới hoàn hồn từ một loạt hành động cướp điện thoại, cướp súng lưu loát của Thời Tiến, thẹn quá hóa giận tiến lên ấn vai Thời Tiến, quát: "Cậu làm gì vậy! Chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, sao cậu..."
"Chờ điều tra xong thì xác cũng lạnh ngắc rồi!" Thời Tiến hất tay anh ta ra, thấy thanh tiến độ của Liêm Quân trong đầu dừng ở số 970, thoáng an tâm, rồi đẩy ra cửa, chạy vội đến trước mặt Quái Tứ đang bị thương ngã vật ra đất, đá phăng khẩu súng gã vừa móc ra, gỡ chiếc túi màu đen nhỏ bên cạnh, phát hiện bên trong thật sự là thuốc nổ, không kìm lòng được, hét vào mặt Quái Tứ: "Cái thằng điên này!"
Quái Tứ vốn đã bị bắn, nay bị hắn đá thêm một cú vào đầu, lập tức thấy trời đất quay cuồng, không thốt nổi nên lời.
Lúc này người canh gác mới phát hiện Quái Tứ ở bên ngoài, sa sầm mặt chạy ra theo, quát: "Thời Tiến, rốt cuộc cậu đang..."
"Anh ngậm mồm ngay cho tôi!" Thời Tiến đá chiếc túi bên cạnh cho anh ta xem, sau đó khom lưng lật úp người Quái Tứ lại, dùng thắt lưng trói chặt tay gã. Song lúc định lôi gã đến chỗ Liêm Quân, hắn phát hiện thanh tiến độ của Liêm Quân trong đầu lại bắt đầu tăng.
"Mẹ mày!" Thời Tiến chửi bậy, ném Quái Tứ xuống đất, quay người chạy vào trong nhà.
Người canh gác vừa tức vừa sững sờ, quát: "Cậu lại muốn làm gì nữa?"
"Cứu mạng ông chủ nhà anh đấy!" Thời Tiến đằng xa xa quát ngược, cũng tức giận không sao chịu nổi, "Trông Quái Tứ cho kĩ! Việc hôm nay chưa xong đâu!"
975, 980, 985...
Thanh tiến độ tăng vèo vèo, Thời Tiến dùng hết sức chín trâu hai hổ để chạy, nhịp tim nhanh không khác gì tốc độ tăng của thanh tiến độ, gào điên cuồng ở trong lòng: "Định vị vị trí cục cưng nhà mày đi! Đừng bảo với tao mày không làm được! Không làm được thì cục cưng nhà mày đi chầu trời đấy."
Nhóc Chết gấp đến độ lạc giọng: "Ngay đây, ngay đây... Trong thư phòng chếch bên trái cuối hành lang!"
Thời Tiến sải bước thật dài, vừa vào hành lang liền trông thấy một người khoác áo choàng trắng của bác sĩ ôm theo hộp thuốc đứng ở cửa thư phòng, mà cửa thư phòng thì mở được một nửa, Quái Tam lại đang ngã sấp dưới đất, không rõ sống chết.
"995 rồi! Tiến Tiến!" Tiểu tử hét toáng lên.
"Mẹ nó chứ! Chẳng phải đã bảo đừng cho người thứ hai có cơ hội đến gần Liêm Quân à!" Đầu Thời Tiến như sắp nổ tung. Hắn vươn tay bắn một phát về phía tên bác sĩ đang chuẩn bị đẩy cửa vào, sau đó lấy đà, tăng tốc, nhảy xổ vào đè tên bác sĩ ngã nhào xuống đất, rồi chộp lấy bàn tay đang cầm tủ thuốc, cuối cùng vặn người đá bay hộp thuốc sang đầu kia hành lang.
Ầm!
Hộp thuốc đập vào tường, ổ khóa vỡ ra, để lộ súng và thuốc nổ giấu bên trong.
"Lại là thuốc nổ, lũ khốn nạn tụi bây thích mấy món hại người như này à!" Thời Tiến tức sôi máu, đập một cú vào đầu tên bác sĩ đang giãy dụa cho bất tỉnh nhân sự, sau đó đẩy cửa thư phòng ra, gọi lớn: "Liêm..."
Phụt, tiếng súng bị triệt âm vang lên. Đồng tử Thời Tiến co lại, nghiêng người hết cỡ tránh đòn này.
Tiếng gào muộn màng của nhóc Chết vang lên: "A a a a, Tiến Tiến!"
"Là cậu?" Bên trong thư phòng, Liêm Quân buông súng, dường như có hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của Thời Tiến.
Cơ thể căng như dây đàn của Thời Tiến liền thả lỏng, đầu túa đầy mồ hôi, tức giận nói: "Không phải tôi thì còn ai! Anh xem bọn thuộc hạ của anh đi, một tên phản đồ, một tên không nghe lời, người canh gác cũng rặt một lũ ngu, anh không chết thật đúng là kỳ tích!"
Liêm Quân nhướng mày, nghiền ngẫm nhìn hắn, trượt xe lăn đến trước tủ sách lớn, dịch nhẹ một vật trang trí nhỏ ở tầng dưới, ngay sau đó, một tiếng cùm cụp nhỏ vang lên, tủ sách thoạt trông cồng kềnh thế mà lại trượt nhẹ sang một bên, để lộ một lối đi bí mật bên trong.
Vẻ mặt Thời Tiến như bị mắc nghẹn một quả trứng gà. Lúc hắn đang sốt sắng ở bên này, Liêm Quân vẫn còn những thủ đoạn trốn thoát khác. Hóa ra hắn chỉ lo bò trắng răng thôi à?! Cũng đúng, thanh tiến độ của Liêm Quân vừa nãy còn chưa chạm mức nguy cơ. Thật ra hắn không cần phải lo lắng đến thế, người dày dặn kinh nghiệm như Liêm Quân sao có khả năng không có cách tự vệ!
"Tiến... Tiến Tiến..." Nhóc Chết kinh sợ há mồm, cố gắng an ủi.
Thời Tiến ôm ngực không thốt nên lời.
Liêm Quân bị vẻ trừng trộ vừa bực vừa sầu não của Thời Tiến chọc cười, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: "Vào đi, Quái Tứ bỗng dưng nổi loạn, chắc là đã lên kế hoạch kĩ càng. Chúng ta đi tập hợp với những người khác trước."
Thời Tiến mắt trợn trắng, vừa định khom lưng vác Quái Tam ngã trước cửa thì hoảng hốt phát hiện Quái Tam đang "bất tỉnh" đột nhiên nhúc nhích, sau đó nhanh nhẹn bò dậy, bắn cho hắn ánh mắt "thằng nhóc biểu hiện được đấy", rồi tiến lên trước đẩy Liêm Quân vào lối đi bí mật.
Khốn... nạn...
Thời Tiến đứng đơ ra như trời trồng, nhanh chóng nghĩ lại những chuyện đã phát sinh đêm nay, rồi gào lên: "Bị lừa rồi! Chúng ta bị Liêm Quân lừa rồi! Anh ta đã sớm biết Quái Tứ có vấn đề. Tức chết mất, tôi muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh ta!"