Thanh Tiến Độ Sinh Tồn

Chương 25: Nhéo mông




Thời Tiến vừa gục xuống, liền nghe thấy câu hỏi của tên lái xe trẻ tuổi.

- "Ngủ" rồi à? – Tên đàn ông nọ nói chuyện rất cẩn thận, sợ Thời Tiến vẫn chưa hoàn toàn bất tỉnh.

Nguyên mặt rỗ vươn tay lay người Thời Tiến, rồi nhéo mạnh một cái lên mông hắn. Thấy hắn không nhúc nhích gì, gã hài lòng nói:

- Ngủ rồi, tu hết nửa bình trong một lần, thằng nhóc này phải ngủ ít nhất là một ngày.

Thời Tiến thầm chửi mười tám đời tổ tông nhà Nguyên mặt rỗ trong bụng – tên buôn người đáng ghét, ra tay thật ác độc. Nếu không có nhóc Chết hỗ trợ, cái nhéo vừa nãy dù không làm hắn nhảy cẫng lên vì đau, cũng làm hắn run rẩy vì sợ. Vả lại, sao phải là mông cơ chứ! Cái mông của hắn có tội tình gì!

Tên đàn ông trẻ tuổi cũng thấy được hành động đầy gian tà của Nguyên mặt rỗ từ gương chiếu hậu. Y nhếch miệng khinh thường, hỏi:

- Anh chuẩn bị xử lý cậu ta thế nào đấy? Lần này anh Lang tốn biết bao công sức móc nối quan hệ để mạo hiểm về nước, anh tốt hơn hết đừng gây thêm rắc rối, làm hỏng mối làm ăn lần này.

- Tao tự biết. – Giọng điệu Nguyên mặt rỗ rất qua loa lấy lệ, như thể chẳng mấy quan tâm đến anh Lang kia. Gã lại bắt đầu đưa tay sờ soạng Thời Tiến từ trên xuống dưới, nói tiếp – Chẳng phải vẫn chưa liên hệ với mối hàng à, tao cứ "vui vẻ" mấy ngày trước đã, đến khi nào làm công chuyện, tao sẽ tìm một chỗ xử lý thằng nhóc này.

Tên đàn ông trẻ tuổi hừ mũi, không nói gì.

Thời Tiến tiếp tục phỉ nhổ bản chất của Nguyên mặt rỗ trong bụng, nhưng mặt ngoài vẫn đơ đơ, nằm tê liệt như một miếng thịt mặc cho gã sờ mó khắp người mình.

Chẳng mấy chốc, tất cả những thứ Thời Tiến giấu trên người đều bị Nguyên mặt rỗ lôi hết ra. Trong đó gồm một tấm vé tàu đã qua sử dụng, một tấm vé xe đã qua sử dụng, một cái ví cũ đựng tiền lẻ, mấy viên kẹo, một mặt dây chuyền hình đùi gà ấu trĩ và chứng minh thư được cất kĩ trong túi áo bông.

Nguyên mặt rỗ tiện tay vứt mấy món đồ trước mặt sang một bên, tập trung xem tấm chứng minh thư của Thời Tiến. Để bảo đảm, gã còn kéo mũ Thời Tiến ra để so sánh với mặt mũi của hắn. Sau khi xác định không có vấn đề gì, gã nhét chứng minh thư của Thời Tiến túi của mình.

Sau đó gã lại lục soát túi hành lý của Thời Tiến. Phát hiện bên trong còn bỏ một bình dưa muối, gã bĩu môi, cũng mặc kệ bỏ sang một bên, chỉ hèn mọn lấy cái quần lót được gói riêng nhét dưới đáy túi. Gã rút cái quần lót cũ ra, nhìn tới nhìn lui, rồi chà chà xoa xoa, cuối cùng nhét vào túi áo phao của mình.

Nhóc Chết đang báo cáo lại cho Thời Tiến hành động của Nguyên mặt rỗ lập tức đứng máy, nhưng nó bỗng nhớ tới lời dặn dò "Không được bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào" của Thời Tiến, thế là vẫn kể sạch sành sanh tất cả những chi tiết này.

Thời Tiến: "......"

Sau khi trở về, hắn nhất định phải hỏi Hướng Ngạo Đình cho ra nhẽ, xem cái quần lót cũ trong túi hành lý rốt cuộc là lấy từ đâu ra.

Nhưng thông qua những tin tức này, Thời Tiến đã phác họa hoàn chỉnh thiết lập tính cách biến thái của Nguyên mặt rỗ – cái gã này tuy không có nhân tính, nhưng sở thích lại là chơi SM, vả lại còn có đam mê sưu tập quần lót3.

Đúng là đồ biến thái!

Thời Tiến phân tích xong, không kìm nổi lại thầm chửi mười tám đời tổ tông của Nguyên mặt rỗ.

Ô tô chạy băng băng xuyên suốt chặng đường. Trong thời gian này, Nguyên mặt rỗ và tên đàn ông trẻ tuổi có trò chuyện đôi ba câu, còn gọi vài cú điện thoại. Từ mấy đoạn đối thoại vụn vặt ấy, Thời Tiến đã thu thập được một vài thông tin rất hữu dụng: Hình như Nguyên mặt rỗ là nhóm thành viên Người Sói cuối cùng đến nơi, người của gã đã đến thành phố T cách thành phố B rất gần, bây giờ bọn gã phải chạy xe bắt kịp thành phố T. Khách hàng mà Người Sói phải tiếp đón lần này có khá nhiều người, Nguyên mặt rỗ chịu trách nhiệm chính về mối làm ăn của một khách hàng trong số đó.

Cuối cùng, một câu than vãn của Nguyên mặt rỗ đã thu hút sự chú ý của Thời Tiến.

- Chó thật! Nếu không phải đơn hàng bắt cóc nước ngoài mấy tháng trước thất bại, chúng ta cũng đâu cần vì chút tiền này mà mạo hiểm về nước. Thủ đoạn của bọn "Diệt" càng ngày càng ác độc. Mấy tổ chức đã được đăng ký giấy tờ thì chẳng sao, còn cái loại phi pháp như chúng ta, e là sắp đi đời nhà ma rồi.

Gã đàn ông nghe vậy cũng nghiêm túc ra mặt. Chẳng mấy khi y không tỏ thái độ với Nguyên mặt rỗ như vậy, y nói:

- Hi vọng làm xong mấy phi vụ này, chúng ta có thể đăng ký giấy tờ thành công như những người phía quan chức đã nói, tranh thủ chút thời gian để nghỉ xả hơi.

- Thế giới đổi thay rồi. - Nguyên mặt rỗ châm một điếu thuốc, đoạn không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt từ từ trở nên dữ tợn, lại duỗi tay nhéo mông Thời Tiến một cái, trầm giọng - Nếu thật sự không đăng kí được, vậy tao chẳng thể sống nổi, lũ ngụy quân tử quan chức kia cũng đừng hòng yên ổn. Cùng lắm thì cá chết lưới rách!

Thời Tiến thầm rủa "thông" cả lò nhà Nguyên mặt rỗ – tại sao cứ phải là mông! Không thể chuyển sang nhéo chỗ khác được à, đau lắm đó có biết không!

Trời sẫm tối, chuyến đi cuối cùng cũng kết thúc, Nguyên mặt rỗ bắt đầu lay mạnh Thời Tiến.

Thời Tiến giả vờ mơ màng tỉnh giấc, vừa mở mắt liền ngồi bật dậy, còn lảo đảo ngả thân thể mềm mịn về phía Nguyên mặt rỗ, sau đó nằm bẹp dưới sàn xe, đè lên mấy món đồ linh tinh. Hắn ngu ngốc giơ tay xoa trán:

- Lạ dữ bây, sao mấy món đồ lại...

- Shhhh, đúng là xúi quẩy, đứng dậy! - Nguyên mặt rỗ bị xô ngã ngửa, đầu gõ vào cửa xe. Gã đứng dậy, tức giận đánh Thời Tiến, không buồn giả bộ làm người tốt nữa, dữ dằn nói – Ngoan ngoãn chút đi, dám phản kháng, tao giết mày!

Thời Tiến vẫn ra vẻ không còn sức để đứng dậy vì bị bỏ thuốc, vươn tay chống đất làm bộ bò dậy, tay khác còn kéo túi hành lí, ngu ngốc nói:

- Răng rồi? Ở mô đây? Răng chú Vương vẫn chưa tới...

(Sao rồi? Đây là đâu? Sao chú Vương vẫn chưa tới...)

Tên lái xe thấy thế cau mày:

- Anh Lưu, anh không cho người ta uống thuốc đến ngu người luôn đấy chứ?

- Đều là thuốc cũ, sao làm người uống bị ngu đi được. Chắc thằng nhóc này chịu thuốc kém, còn choáng đấy. – Cơ giận qua đi, Nguyên mặt rỗ thấy Thời Tiến ngu ngốc, lại có ý đồ chơi đùa hắn, bèn đưa tay giúp kéo hắn dậy, nói dối:

- Cậu ngủ gật trên xe, lúc chú Vương tới cậu vẫn chưa dậy. Ông ấy bảo trong xưởng đã không cần người nữa, vừa hay phía chú đây có một công việc, thế là đưa cậu thẳng đến đây. Yên tâm, cậu cứ theo chú, bảo đảm kiếm bộn tiền.

Thời Tiến sau khi uống thuốc có vẻ càng dễ dụ hơn, nghe vậy tin răm rắp, kích động hỏi:

- Thật sự có thể kiếm bộn tiền ư? Vậy... vậy đi theo chú, một tháng có thể lãnh lương ba ngàn, không không không, hai ngàn không?

Nguyên mặt rỗ thầm cười nhạo hắn là đồ nhà quê, ngoài mặt lại đeo nụ cười đến là hiền lành, thề thốt:

- Chỉ cần cậu chịu khó, đừng nói là ba ngàn, một tháng ba mươi ngàn cũng có!

- Thật... thật không? - Thời Tiến kích động không thôi, vươn tay nắm lấy chặt tay Nguyên mặt rỗ, vui vẻ nói tiếp – Anh Lưu phải không? Anh thật là một người tốt bụng! Em muốn lập bài vị trường sinh cho anh!

Nguyên mặt rỗ giật giật khóe môi, đoạn nắm chặt lại tay hắn sờ sờ mó mó, cười:

- Tiểu Viễn thật chu đáo... Đi, theo anh xuống xe trước đã. Nhớ tí nữa phải giữ yên lặng, mấy người bạn của ông chủ anh không thích trẻ con ồn ào cho lắm.

Thời Tiến vội gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Hắn xoay người đi lấy hành lý của mình, sau đó ngờ vực nói:

- Sao túi lại bị mở ra thế này? Ối, dưa muối của tôi!

- Chắc bất cẩn xóc đổ trên xe chứ gì. - Nguyên mặt rỗ thờ ơ giải thích. Thấy đã dỗ được hắn, gã ngoảnh đầu nháy mắt ra hiệu với tên đàn ông trẻ tuổi, rồi mới mở cửa xe.

Thời Tiến nhân lúc không ai chú ý thu gom dưa muối và mấy thứ đồ linh tinh, nắn bóp viên kẹo không biết nhặt ở đâu, sau đó rụt rè ôm túi hành lý xuống xe cùng Nguyên mặt rỗ.

Chiếc xe đậu trên một con đường làng bê tông, xung quanh toàn những ngôi nhà cũ kỹ đã bị bỏ hoang, chỉ thấy có một căn nhà dân ba tầng cũ kỹ hơi chếch đằng trước là sáng đèn. Thời Tiến lặng lẽ quan sát hoàn cảnh xung quanh, giả vờ ngờ vực sợ hãi, se sẽ hỏi Nguyên mặt rỗ:

- Anh Lưu, chỗ này thật sự có thể kiếm tiền à? Sao em thấy chẳng khác quê em là mấy...

- Đương nhiên là có thể. - Nguyên mặt rỗ trả lời chắc nịch, còn cố ý hù dọa hắn – Cậu không tin thì cứ đi đi, anh không ngăn cậu đâu. Nhưng anh tốt bụng nhắc nhở cậu một câu, xung quanh làng này thường có bọn buôn người lai vãng, cẩn thận lạc đàn bị chúng bắt mất! – Tốc độ nói dần nhanh hơn, như thể muốn bỏ rơi Thời Tiến thật.

Thời Tiến kinh hãi run lên. Hắn liếc nhìn khung cảnh tối hù xung quanh, rồi vội vã bước nhanh chặn đường Nguyên mặt rỗ, căng thẳng giải thích:

- Anh Lưu, không phải em không tin anh đâu, anh đừng giận. Em...em chỉ hỏi... hỏi thử...

Nguyên mặt rỗ hừ mũi, không thèm ừ hử.

Tên đàn ông trẻ tuổi đi bên cạnh gã nhìn Thời Tiến như nhìn một kẻ ngu si, nở một nụ cười mờ ám.

Hai người thẳng tiến đến căn nhà nọ, Thời Tiến theo sát ở phía sau.

Đến nơi, Nguyên mặt rỗ và tên đàn ông trẻ tuổi lại không vào cửa ngay mà kêu ba tiếng chim hót trước, chờ đến khi ánh đèn trên lầu ba tắt hẳn, mới cùng nhau đi vào.

Thời Tiến ghi nhớ những chi tiết này, theo hai người kia sải bước vào nhà.

Căn nhà được bày biện rất đơn sơ, ngay cửa là gian nhà chính trống không, chỉ để một cái bàn bát tiên và mấy cái ghế. Lúc này trong gian nhà chính có hai người đang ngồi, một tên béo tốt mặt mũi dữ dằn, một tên vóc người trung bình thân thể cường tráng, cả hai đều mặc một chiếc áo phao tầm thường, bên chân đặt máy sưởi, đang chụm đầu nói gì đó.

- Anh Béo, anh Trần. - Tên đàn ông trẻ tuổi đầu tiên chào hỏi đôi ba chút, sau đó hỏi - Có gì ăn không? Chạy xe cả ngày trời, đói chết đi được.

Anh Béo chỉ chỉ nhà bếp, sau đó đảo mắt sang Nguyên mặt rỗ và Thời Tiến theo sau Nguyên mặt rỗ, vẻ bất ngờ, hỏi:

- Chú Lưu, thế này là thế nào?

- Dẫn một thằng nhóc theo kiếm tiền ấy mà. Tiêu Viễn biết nghe lời lắm, các chú đừng dọa cậu ấy. – Nguyên mặt rỗ vẫn dùng giọng qua loa lấy lệ với anh Béo, tựa như chẳng sợ hắn ta tức giận. Nói xong, gã vỗ vai Thời Tiến, cố ý nói - Đi, cho cậu chào hỏi anh Béo và anh Trần.

Thời Tiến vờ như sợ vãi linh hồn, nơm nớp tiến lên, chào hai người bằng giọng lí nhí như tiếng muỗi kêu, sau đó tức tốc trốn ra sau lưng Nguyên mặt rỗ, dính chặt lấy gã.

Nguyên mặt rỗ được người đẹp dựa vào lấy làm thú lắm, cười đến là thảo mãn.

Anh Béo Mập, anh Trần lại tỏ vẻ khinh khỉnh và thiếu kiên nhẫn, rõ ràng tức Nguyên mặt rỗ lắm, ấy thế nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, chỉ khoát tay nói:

- Người chú dẫn đến, tự chú trông cho kĩ. Anh Lang đã ngủ rồi, để mai nói. Phòng của chú ở lầu hai, đi nghỉ đi.

Thế là Nguyên mặt rỗ dẫn Thời Tiến lên thẳng lầu hai, tìm đến phòng của mình. Đầu tiên gã đẩy Thời Tiến, sau đó nói:

- Anh đi lấy chút đồ ăn, cậu ở đây một mình. – Dứt lời liền đóng sầm cửa lại, còn khóa trái từ bên ngoài.

Cuối cùng cũng được ở một mình, Thời Tiến trước hết quan sát gian phòng đơn sơ này, thấy không có gì đặc biệt, bèn bóp viên kẹo tìm được trước đó. Sau khi xác định thiết bị định vị không có vấn đề, hắn lắc bình dưa muối, mở nắp hai lớp, moi ra một cái điện thoại di động mini siêu mỏng được ngụy trang thành miếng gỗ, kích hoạt rồi gọi đi.

Hướng Ngạo Đình ở phía bên kia đang lo sốt vó thấy có điện thoại gọi đến, vội vàng bắt máy ngay.

- Là em. - Thời Tiến hạ giọng, bảo nhóc Chết chú ý động tĩnh ngoài cửa, nhanh chóng nói – Em đang ở trong một căn nhà dân tại một ngôi làng hẻo lánh của thành phố T. Nhà ốp gạch sứ trắng, ba tầng, muốn vào cửa phải giả tiếng chim kêu ba tiếng. Trước mắt gặp được hai tên, "anh Béo" và "anh Trần", "anh Lang" cũng ở đây, không biết ở phòng nào. Em và Nguyên mặt rỗ ở chung một phòng, phòng thứ ba tầng hai từ bên trái đếm sang. Quan hệ của Nguyên mặt rỗ với bọn chúng có vẻ không được tốt lắm, mạnh ai nấy làm, miễn cưỡng hợp tác, khách hàng của bọn chúng lần này không chỉ một người.

Hướng Ngạo Đình ghi nhớ những thông tin này rồi hỏi:

- Mày sao rồi?

- Vẫn ổn. Uống phải thuốc không rõ nguồn gốc, bị nhéo mông hai lần, bị sờ mó toàn thân một lần, bây giờ bị Nguyên mặt rỗ nhốt trong phòng. Gã ta đi lấy thức ăn, em nghĩ gã vẫn muốn bỏ thuốc em, hòng giở trò với em đêm nay.

Hướng Ngạo Đình: "..."

Gã đưa tay ấn trán, nói:

- Vậy mày... mày... – Trong một phút nhất thời, gã bỗng không biết nên nói gì cho phải.

- Anh tư cứ yên tâm, em sẽ tự bảo vệ lỗ nhị của mình. - Thời Tiến còn quay sang động viên gã, thì thào - Quá lắm thì em cũng bỏ thuốc Nguyên mặt rỗ, nhéo mông gã.

Hướng Ngạo Đình lấy lại bình tĩnh, cau mày nói:

- Mày đừng lộn xộn, anh đang dẫn người đến chỗ mày. Có vấn đề thì ấn chuông báo động, sau đó cố gắng kéo dài thời gian để bảo vệ chính mình, hiểu chưa?

- Hiểu rồi, đêm nay em sẽ thử thu thập chút thông tin hữu dụng. - Thời Tiến trả lời, nghe nhóc Chết trong đầu nhắc nhở có người lên lầu, liền vội vã cúp điện thoại rồi đem giấu kỹ. Hắn ngồi vào mép giường giả vờ lo lắng sợ hãi, ôm túi hành lý, hỏi nhóc Chết trong đầu – Có thể chồng thêm buff ăn ngon lên không?

Nhóc Chết:

- Được thì được, cậu muốn làm gì?

- Cho gã biến thái chết giẫm đó no chết luôn! - Thời Tiến nghiến răng ken két, "bàn tính" trong lòng gẩy ầm ầm - Mày tăng buff đến mức tối đa cho tao, nhân cơ hội này tao bỏ thuốc gã để tiện hành động.

Nhóc Chết đáp một tiếng, bắt đầu ra sức hành động.

Nguyên mặt rỗ trở lại với một cái rổ trúc, trong rổ có ba món ăn, hai bát cơm lớn và hai chai nước. Gã vào phòng, đầu tiên nhìn quanh quất, thấy không có dấu vết chuyển động, liền hết sức hài lòng với Thời Tiến thành thật ngoan ngoãn, rồi vừa cười vừa đặt rổ lên bàn nói:

- Ăn chút cơm đi, đói cả ngày trời rồi.

Thời Tiến cảm động tràn trề, giở giọng sến sẩm:

- Anh Lưu tốt quá, thật ra em ăn chút bánh bột ngô là được rồi...

- Bánh với chả trái. Sau này đi theo anh, bảo đảm cậu có thể ăn thịt mỗi ngày. - Nguyên mặt rỗ bày thức ăn ra, còn không quên tẩy não Thời Tiến.

Thời Tiến ngoan ngoãn bị tẩy não.

Hai người ngồi đối diện nhau, bắt đầu ăn cơm, nhóc Chết chu đáo nhắc nhở: hai chai nước, một chai có thuốc, một chai không có, cơm canh đều an toàn.

Thời Tiến yên tâm, nghe theo lời dặn của Nguyên mặt rỗ bắt đầu ăn cơm. Trước khi ăn còn không quên khen bữa tối thật phong phú, anh Lưu thật đúng là một người tốt bụng, sau đó cố ý ăn thật chậm, yên lặng chờ đợi.

Phút đầu tiên, Nguyên mặt rỗ vẫn ăn uống bình thường, tự nhiên thúc Thời Tiến uống nước.

Phút thứ hai, gã bắt đầu vùi đầu và cơm, không rỗi hơi để nói chuyện nữa.

Phút thứ năm, gã vừa ăn vừa uống, chẳng mấy chốc đã ăn sạch sành sanh phần cơm của mình, chén hơn nửa phần mỗi món.

Phút thứ mười, gã đặt đũa xuống, đi xuống bếp xới cơm.

Thời Tiến thừa cơ đổ đi một nửa chai nước của mình, rồi tráo đổi với nước của Nguyên mặt rỗ, đồng thời lấy một viên kẹo ra, đổ chút thuốc giấu bên trong, trộn chung với đồ thừa còn lại trên đĩa.

Năm phút sau, Nguyên mặt rỗ trở về tiếp tục ăn, ăn đến, ăn đi, rồi lại ăn... Thời Tiến tóm thời cơ giả bộ bất tỉnh lần hai, Nguyên mặt rỗ liếc hắn một cái rồi mặc kệ, tiếp tục ăn lấy ăn để... Sau khi quét sạch đĩa, gã mới xoa cái bụng no căng, mon men lại gần Thời Tiến. Gã đá đá hắn, đoạn cười gằn, khom lưng giương "nanh vuốt ma quỷ" ra, sau đó thở phì phò ngã ập lên người Thời Tiến.

Thời Tiến bị đè đến trợn trắng mắt, liền tức giận xốc gã lên, đáp trả bằng một cú đá. Chẳng buồn quan tâm gã ta nằm ngủ trên mặt đất lạnh lẽo giữa ngày đông, hắn ngồi ở mép giường, bảo nhóc Chết tăng mạnh thính lực cho mình, bắt đầu vừa chờ đợi trời về khuya vừa nghe trộm động tĩnh trong nhà.

Sức mạnh của buff thật ghê gớm, chẳng bao lâu Thời Tiến đã nghe được những thứ mình muốn nghe.

Trong căn phòng nào đó ở lầu ba, có hai giọng nói đang trò chuyện với nhau nổi bật hẳn giữa một đống tạp âm ồn ào, thu hút sự chú ý của Thời Tiến.

- Nguyên mặt rỗ đã đến, dọc đường còn tiện thể lừa một đứa về. Đúng là đồ não t*ng trùng, không biết điều! - Một giọng nam ồm ồm bất mãn phàn nàn.

- Hắn cũng hung hăng càn quấy được mấy ngày nay rồi. - Một giọng nam khác vang lên, an ủi người nói trước đó – Đại ca đã lôi kéo chỗ dựa của gã về đây, chờ đến khi chúng ta giúp người đó giải quyết Nguyên mặt rỗ, sau này người đó sẽ là chỗ dựa của chúng ta. Đến lúc đó, Người Sói chuyển thành hợp pháp, những ngày tháng tốt đẹp sẽ đến thôi.

- Cũng đúng. Bây giờ Nguyên mặt rỗ còn có tâm tư ăn uống chơi trai, cứ tiếp tục vui vẻ đi, hắn cũng chẳng vui vẻ được bao lâu nữa đâu. - Giọng nam ồm ồm đáp lời.

Sau đó hai người lại nói mấy chuyện linh tinh rồi dần dần yên tĩnh.

Thời Tiến bất ngờ ra mặt, đoạn liếc nhìn Nguyên mặt rỗ đang ngủ như lợn chết dưới đất, chép miệng lắc đầu.

Không ngờ đó nha, nội bộ Người Sói đã bị chia rẽ đến mức này rồi. Xem ra chuyến về nước lần này của Người Sói là cái bẫy do ông trùm của Người Sói và "chỗ dựa" của Nguyên mặt rỗ cấu kết thiết kế cho chính Nguyên mặt rỗ, hòng ép chết gã ta.

Cũng không biết gã Nguyên mặt rỗ này đã làm những gì để rồi chuốc lấy sự thù hận của cả "chỗ dựa" và ông chủ.

Thông tin này rất hữu dụng. Thời Tiến nghĩ ngợi một hồi rồi quyết định thay đổi kế hoạch một chút, thêm thắt cho kịch bản của mình. Hắn bảo nhóc Chết chú ý động tĩnh trong nhà, sau đó bổ nhào lên giường ngủ bù giấc.

Rạng sáng hôm sau, Thời Tiến hăng hái thức dậy, tìm nhóc Chết xác định tình hình trong nhà. Hắn chuyển Nguyên mặt rỗ nằm sải lai dưới đất lên giường, cởi áo khoác, quần ngoài và giày, đắp chăn cho gã, sau đó lay gã điên cuồng.

Nguyên mặt rỗ tỉnh giấc, đầu choáng bụng căng, chỉ cảm thấy bao nhiêu thức ăn nghèn nghẹn ở cổ muốn trào ra, bèn tức giận đập tay Thời Tiến, nhưng kết quả vẫn là không chịu nổi, nôn thốc nôn tháo đầy giường.

Thời Tiến vội vã trốn xa, bịt chặt mũi.

- Mẹ mày, thằng chết giẫm! Mày làm gì đấy hả? Coi chừng tao thọc chết mày! - Nguyên mặt rỗ ói xong thì thoải mái hẳn, sừng sộ quát mắng.

Thời Tiến ra vẻ chết khiếp vì bị dọa, gương mặt đầy sự kinh hoảng và sợ sệt, giọng nói run run:

- Anh Lưu, em...em không cố ý làm phiền anh đâu. Lúc nãy em buồn tè, muốn đi vệ sinh, nhưng em không tìm được chỗ, thế là đi lung tung, sau đó nghe... nghe thấy có hai người nói chuyện. Bọn họ nói mấy chuyện rất kì lạ, gì mà lôi kéo chỗ dựa, rồi đào hố, rồi bia đỡ đạn này nọ, còn nhắc đến tên anh. Em... em còn nhìn thấy trong tay bọn họ có súng... Đây rốt cuộc là nơi nào vậy? Anh Lưu, em sợ...

Nguyên mặt rỗ vốn đang ra vẻ thiếu kiên nhẫn, còn nghĩ bụng phải chăng mình đã nhìn lầm người, Thời Tiến thật ra không ngu như vẻ ngoài, nhưng đến khi nghe Thời Tiến nói những câu ấy, vẻ mặt gã thoắt đổi, bò dậy tóm cổ áo Thời Tiến, hung tợn nói:

- Mày còn nghe được cái gì, nói rõ đi!

- Hết... hết rồi, chỉ có vậy thôi. Em sợ quá nên chạy về luôn. - Thời Tiến giả bộ co rúm lại, cố ý nói thêm - Anh Lưu, anh đừng dọa em, em tè ra quần mất...

Nguyên mặt rỗ ghét bỏ ném hắn đi, vẻ mặt âm u thoắt đổi, rồi chợt bình thường trở lại. Gã ngồi nơi mép giường, vẫy tay bảo Thời Tiến lại gần, dịu dàng nói:

- Khi nãy anh Lưu kích động quá, cậu đừng để ý nhé. Tiểu Viễn, cậu kể lại tỉ mỉ cho anh Lưu những gì cậu nghe được, nếu như có thể, tốt nhất thuật lại không sót một chữ.

Thời Tiến lại diễn vãi thiếu niên bị dọa sợ, ậm ừ mãi không nói nổi một câu đầy đủ, đợi đến khi Nguyên mặt rỗ gần như mất hết kiên nhẫn mới ra vẻ dần dần bình tĩnh, kể lại đoạn đối thoại mà mình nghe được một cách hết sức sống động, còn miêu tả cả giọng nói của hai người nọ đặc biệt chi tiết.

Nghe hắn kể xong, mặt Nguyên mặt rỗ đã đen như đít nồi, cơ mặt run bần bật. Gã nghiến răng vỗ giường, mắng:

- Quân khốn kiếp qua cầu rút ván! Muốn chơi tao à, chúng mày còn non lắm!

Thời Tiến vội quay về với bộ dạng "thiếu niên bị dọa sợ", co rúm nhìn gã không nói lời nào.

Im lặng một hồi, Nguyên mặt rỗ lại bình tĩnh như trước, nhìn đăm đăm Thời Tiến bằng vẻ mặt kì quái, bất thình lình nở nụ cười với hắn, nói:

- Tiểu Viễn, cậu thật đúng là phúc tinh của anh... Cậu đừng sợ, Anh Lưu nhất định sẽ dẫn cậu đi kiếm bộn tiền, chỉ cần cậu nghe lời anh Lưu thôi.

Thời Tiến liền vội vàng gật đầu, nói:

- Anh Lưu đối xử tốt với em như vậy, em... em nhất định sẽ nghe lời anh Lưu.

- Tốt lắm. - Nguyên mặt rỗ gật gù, quay đầu, không biết từ đâu rút ra ba mươi ngàn tệ đặt vào tay Thời Tiến, miệng cười nhưng ánh mắt lạnh lẽo - Cái này cho cậu. Anh Lưu nói rồi, đã dẫn cậu theo, nhất định sẽ giúp cậu kiếm bộn tiền, sau này cậu theo anh đi.

Thời Tiến ra vẻ kích động nhận hối lộ. Vậy là mình từ thiếu niên bị lừa gạt biến thành đồng bọn của bọn buôn người rồi ư? Thân phận biến hóa nhanh như vũ bão, làm nhiệm vụ thật vui.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.