Thanh Tiến Độ Sinh Tồn

Chương 17: Sinh nhật vui vẻ




Trong thời khắc sinh tử, Thời Tiến nhanh chóng bình tĩnh lại, tránh khỏi tay Quái Nhị. Hắn ngồi dậy, nở một nụ cười lịch sự với Thời Vĩ Sùng, ép giọng bắt chước thứ phương ngữ không biết ở vùng nào, nói thỏ thẻ:

"Céi enh nèi chéc nhẹn lèm người gòi, tẹm biệt!"

(Cái anh này chắc nhận lầm người rồi, tạm biệt!)

Nói xong, hắn kéo cửa xe, cố hết sức đóng cửa xe lại.

Trán Thời Vĩ Sùng nổi lên mấy đường gân xanh, giơ chân đạp vào chỗ ghế phó lái ngăn động tác đóng cửa, tay còn lại giữ chặt bàn tay phải đang kéo cửa của Thời Tiến, xắn tay áo hắn lên, ấn mạnh vào vết sẹo trên cổ tay do lần tự sát để lại, cười gằn:

"Thời Tiến, em tưởng anh ngốc đấy à, xuống xe!"

Nhóc Chết cứ liên tục la hét: "Tiến Tiến! Thanh tiến độ tăng lên 880 rồi! Cứu!"

Mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng trên trán Thời Tiến, cố rụt tay về, quay đầu kêu: "Quái Nhị, giúp tôi gỡ..."

Cách.

Tiếng nạp đạn và kéo chốt an toàn vang lên, Quái Nhị chĩa súng vào Thời Vĩ Sùng, tay còn lại đè lại vai Thời Tiến, kéo hắn về phía mình. Anh ta nhìn Thời Vĩ Sùng, nói: "Buông cậu ta ra."

Trời đất...quỷ thần ơi...

Thời Tiến mắt chữ A mồm chữ O.

Thời Vĩ Sùng lập tức sa sầm mặt, nắm chặt ngón tay Thời Tiến, không thèm tránh khỏi nòng súng, nghiến răng hỏi: "Thời Tiến, em để người ngoài chĩa súng vào anh à?"

Tiếng gào của nhóc Chết lại vang lên: "890 rồi! Tiến Tiến ới ới ới!"

Á á á á! Đừng tăng nữa mà!

Thời Tiến cũng đang gào thét trong lòng. Hắn định nói gì đó để xoa dịu tình hình, bỗng thấy một bóng dáng cao gầy xuất hiện ngoài xe, đồng thời một giọng nam trầm hơi quen tai vang lên: "Anh, sao đi lâu thế? Gặp phải cái gì phiền..."

Chàng trai còn chưa dứt lời đã thấy rõ tình huống trong xe, mày kiếm cau lại, không chút do dự mà rút súng của mình chĩa vào Quái Nhị trong xe, quát lên: "Mày làm gì vậy? Bỏ súng xuống!"

Nhóc Chết kích động đến độ muốn chết máy: "900 rồi, cục cưng không ở bên cạnh, chúng ta sắp toi rồi á á á á!"

Thời Tiến cũng thấy khó thở, không dám tin nhìn chàng trai khí chất sắc bén đứng bên cạnh Thời Vĩ Sùng ở ngoài xe. Mắt hắn đảo sang gương mặt từa tựa Thời Hành Thụy cùng nét mặt nghiêm túc có phần dữ tợn của gã, khóc không ra nước mắt: "Anh... anh tư... – Sao anh lại ở đây thế này..."

Người đến chính là anh tư Hướng Ngạo Đình của nhà họ Thời. Nghe thấy tiếng kêu của Thời Tiến, rõ ràng gã có hơi sửng sốt, rồi gã quét mắt nhìn gương mặt của Thời Tiến, cuối cùng cố định tầm mắt trên cái mũi của Thời Tiến, lập tức duỗi tay đến tóm hắn, nói: "Thằng út, thời gian này mày chạy đi đâu, qua đây."

"Đừng động vào cậu ta." Quái Nhị nghiêng người che cho Thời Tiến, chuyển nòng súng sang Hướng Ngạo Đình, mắt ánh lên vẻ uy hiếp, "Cút hết ra, coi chừng đạn không có mắt."

Hướng Ngạo Đình khựng lại, tầm mắt dịch sang đối diện với Quái Nhị, nhưng bàn tay tóm Thời Tiến chẳng hề lơi lỏng. Gã cũng kéo chốt an toàn, mình gồng lên, thủ thế chờ đợi, hỏi: "Thằng út, mày bị uy hiếp à?"

Hai khẩu súng cứ lơ lửng trên đầu Thời Tiến, thanh tiến độ thì vẫn đang lên lên xuống xuống. Thời Tiến toát mồ hôi lạnh, ra sức lắc đầu, đáp: "Không có! Không có! Quái Nhị là bạn tốt của em. Là hiểu lầm cả, các... các anh buông súng xuống trước đã, nhân tiện thả tay ra..."

"Thả ra để em chạy nữa à?" Thời Vĩ Sùng lên tiếng, cùng tiếng nghiến răng ai cũng nghe rõ mồn một.

Trái tim bé bỏng của Thời Tiến run lên. Hắn biết không thể giằng co mãi như thế này được. Lần này bị tìm tới, nhất định Thời Vĩ Sùng sẽ không giảng hoà. Dù bên cạnh mình có Quái Nhị, nhưng bên cạnh Thời Vĩ Sùng còn có Hướng Ngạo Đình, hai chọi hai, tình thế gay go chưa chắc sẽ có lợi cho bên mình, phải nghĩ cách kéo dài thời gian hoặc trốn về câu lạc bộ.

Nhanh chóng suy xét hai mặt lợi và hại trong đầu, Thời Tiến liền tỉnh táo lại, nhích người chắn giữa hai khẩu súng. Hắn nhìn về phía Thời Vĩ Sùng nói: "Anh cả, em sẽ không chạy nữa. Quái Nhị, Anh buông súng xuống trước đi, hai người kia là anh trai tôi, sẽ tổn thương tôi đâu."

Quái Nhị biết kha khá về gia cảnh của Thời Tiến, cho nên mới tức tốc rút súng uy hiếp ngay khi trông thấy Thời Vĩ Sùng xuất hiện. Bây giờ nghe Thời Tiến nói như vậy, anh ta cau mày, xác nhận lại: "Cậu chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn, tôi không sao đâu." Thời Tiến nói rồi nhìn về phía Thời Vĩ Sùng, nặn một nụ cười méo mó, "Anh cả, em thật sự không chạy nữa đâu. Hiện tại em đang sống tại câu lạc bộ Bóng đêm cách đây không xa và sẽ ở đó cho đến cuối năm."

Thời Vĩ Sùng nhìn hắn vài giây, như đang phân biệt lời nói của hắn là thật hay giả, rồi từ từ buông lỏng tay, nhưng không mềm lòng ngay mà quay người vòng ra cửa sau xe, mở cửa, ngồi lên, đồng thời gọi một cú điện thoại: "Chú ba, đến trước cửa trung tâm thương mại, tìm được Tiểu Tiến rồi."

Thời Tiến liền rợn tóc gáy. Chú... chú ba? Lẽ nào Dung Châu Trung cũng ở gần đây? Hắn vừa bước ra khỏi cửa đã đụng ngay ba ông anh?

Quái Nhị nghe Thời Tiến nhắc đến Bóng đêm, hơi nhướng mày, biết Thời Tiến định để Liêm Quân ra mặt, vì vậy không hề ngần ngại thu súng, rồi lấy điện thoại gọi một cú, nhanh chóng kể rõ tình huống bên mình.

Chưa đến hai phút, điện thoại Thời Vĩ Sùng liền reo lên, điện thoại của Hướng Ngạo Đình cũng reo lên.

Hai người nhìn nhau, một người nhận máy, một người chen vào ghế phó lái của Thời Tiến rồi nhận máy.

"Alo, tôi là Thời Vĩ Sùng."

"Alo, thủ trưởng ạ."

Hai người đồng loạt cất lời. Thời Tiến bị Hướng Ngạo Đình chen lấn, loáng thoáng nghe được chút nội dung cuộc gọi của Hướng Ngạo Đình. Người gọi đến hẳn là thủ trưởng của Hướng Ngạo Đình, ông ta đang quở mắng gã chuyện chĩa súng bậy bạ vào người hợp tác với quân đội, ra lệnh cho gã lập tức ngừng tay.

Hướng Ngạo Đình cau mày, đáp lại vài tiếng rồi cúp điện thoại. Gã nhìn về phía Quái Nhị, mắt ánh lên ý thăm dò.

Phía Thời Vĩ Sùng hình như là Liêm Quân tự thân gọi cho. Thời gian trò chuyện không dài, mà rõ ràng nội dung cuộc trò chuyện lại càng không thân thiện gì, điểm này có thể thấy rõ từ hơi thở bỗng trầm xuống của Thời Vĩ Sùng.

Cuối cùng Thời Vĩ Sùng kết thú cuộc trò chuyện bằng một câu "Nó là em trai ruột của tôi!". Y nhìn về phía Thời Tiến đang ngoảnh đầu nhìn lén, hỏi: "Thời Tiến, đây chính là chỗ an toàn để ở, còn tìm được một công việc ổn định mà em nói đấy à?"

Thời Tiến chột dạ né tránh ánh mắt y, cười hai tiếng lúng túng, không dám hó hé gì, nhưng trong bụng lại đang suy đoán xem rốt cuộc Liêm Quân đã nói gì với Thời Vĩ Sùng.

Nhờ mấy cuộc gọi này, tình thế tạm thời ổn định hơn. Năm phút sau, Dung Châu Trung đội mũ bịt khẩu trang tiến đến gần chiếc xe. Cặp mắt đẹp đẽ đào hoa của hắn ta quét qua, rơi vào kiểu tóc kì lạ của Thời Tiến, hắn ta cười nhạt, không hỏi nhiều, vòng qua bên kia, mở cửa sau chui vào.

Thời Tiến bị hắn ta nhìn chòng chọc đến độ lưng sởn đầy gai ốc. Thời Tiến cứ cảm thấy ánh mắt của hắn ta có ẩn ý gì đó, bèn lặng lẽ dịch người về phía Quái Nhị. Hướng Ngạo Đình nhận ra động tác của Thời Tiến, hơi cau mày, luồn tay đẩy hắn ra ghế sau.

Thời Tiến không cẩn thận chen vào giữa Thời Vĩ Sùng và Dung Châu Trung: "..." Mẹ ơi, thật là đáng sợ.

Nhóc Chết run lẩy bẩy: "Tiến... Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu tuy đã dừng ở 900, nhưng... nhưng tôi cảm thấy tình hình hơi bất ổn..."

"Không cần 'cảm thấy' nữa đâu, đích thị là rất bất ổn." Thời Tiến nói trong đầu, liếc sang hai đôi chân to dài bên cạnh mình, lòng tràn đầy tuyệt vọng. Một lần những ba người, phải nhiệm mầu dữ lắm mới xui tận mạng như này.

Thời Vĩ Sùng cực kì không hài lòng với tư thế ngồi như học sinh tiểu học đầy cứng nhắc và né tránh của Thời Tiến, bèn kéo hắn ra sau, bắt hắn dựa vào lưng ghế sát rạt bên mình, rồi nói với Quái Nhị: "Người đã đông đủ rồi, ông chủ của anh hẹn tôi đến nói chuyện, lái xe đi."

Quái Nhị cũng nhận được tin từ Liêm Quân, nghe vậy liếc nhìn Thời Tiến qua gương chiếu hậu rồi nổ máy.

Lúc đi hết mình, lúc về hết hồn.

Sau khi về đến câu lạc bộ, Quái Nhị dẫn mọi người vào thang máy chuyên dụng, tiến thẳng tới lầu sáu nơi Liêm Quân ở.

Nào ngờ đâu, Liêm Quân đã tự mình chờ bên ngoài cánh cửa thang máy, người còn vận một bộ áo dài đỏ hoa văn mận trắng rất hiếm khi động đến. Cả người anh rực rỡ như đóa mạn đà la nở rộ giữa nền tuyết trắng.

Quái Nhị bước ra khỏi thang máy trước tiên, mở miệng chào: "Cậu Quân."

Liêm Quân gật đầu, vẫy tay với Thời Tiến: "Lại đây."

Ô dù đang gọi, Thời Tiến liền sải bước tiến đến.

Mấy ông anh nhà họ Thời hoàn toàn không ngờ người đứng sau Thời Tiến lại là Liêm Quân với bộ dạng như vậy, trong lúc nhất thời hơi sững sờ, không kịp ngăn cản Thời Tiến chạy te te như chim non về tổ. Đến khi bọn họ hoàn hồn, Thời Tiến đã đứng bên cạnh Liêm Quân, hoàn tự giác giữ xe lăn cho Liêm Quân.

Thời Vĩ Sùng tối sầm mặt, cất bước ra khỏi thang máy, đến trước mặt Liêm Quân, nhìn từ trên cao xuống: "Anh Liêm, tôi muốn mang em trai tôi về nhà, anh không có quyền ngăn cản."

Liêm Quân không đáp lại y mà ngoảnh đầu về phía Thời Tiến, hỏi: "Cậu muốn về nhà không?"

Ngay tức khắc, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Thời Tiến. Thời Tiến cảm thấy áp lực đang đè nặng như quả núi, thậm chí còn nghĩ ô dù này đang đào hố cho hắn. Hắn đứng như trời trồng một hồi lâu, cuối cùng đối mặt với ánh mắt đầy áp lực của ba ông anh, kiên quyết lắc đầu, vừa chú ý thanh tiến độ vừa trả lời: "Không muốn. Ở bên anh Quân rất tốt, tôi yêu nơi này."

"Đã như vậy, không ai được phép đưa cậu đi cả." Liêm Quân an ủi một câu, lúc này mới nhìn về phía Thời Vĩ Sùng, nói tiếp: "Anh Thời, đây chính là thái độ của tôi. Nếu anh không chấp nhận, vậy chúng ta không còn gì để nói nữa, mời về cho."

Nhóc Chết thở phào một hơi, vui vẻ nói: "Không tăng, không tăng, thanh tiến độ dừng ở 900 rồi. Hình như cục cưng định chống lưng cho cậu đó."

Thời Tiến cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, càng nắm chặt tay vịn xe lặn của ô dù.

Ngay từ lúc Thời Tiến thốt ra câu "Không muốn", Thời Vĩ Sùng đã không nhịn được nữa, toan sấn đến lôi Thời Tiến về. Quái Nhị đứng bên cạnh trông chừng thấy thế lập tức nhảy tới trước một bước, tuy không súng ra, nhưng ý đồ đe dọa lại rõ mười mươi.

"Anh cả." Hướng Ngạo Đình gọi Thời Vĩ Sùng, ra hiệu cho y đừng hành động hấp tấp. Trực giác của một người quân nhân cho gã biết, màn tiếp đón ngoài thang máy này trông thì có vẻ bình thường, xung quanh cũng vắng tanh, nhưng trong bóng tối có ít nhất năm khẩu súng đang âm thầm chĩa về phía này.

Nói tóm lại, đây là địa bàn của đối phương, ương ngạnh với bọn họ chỉ gây bất lợi cho chính mình.

Thời Vĩ Sùng hiểu ám hiệu của gã, không cam lòng thu tay về. Y nhìn về phía Thời Tiến, hỏi: "Tại sao?"

Thời Tiến liếc nhìn thanh tiến độ, nhớ về những ngày tháng trốn chui trốn nhủi khắp nơi trong sợ hãi từ khi tái sinh đến nay, nhớ về kết cục của nguyên chủ. Hắn ỷ ô dù to bự đang ở ngay bên cạnh, nhìn thẳng vào mắt Thời Vĩ Sùng, nói một câu gần như là chọc thủng tất cả thứ tình cảm anh em giả tạo: "Bởi vì em muốn sống. Anh cả, anh ba, anh tư, em không hiểu. Rõ ràng người bất công là bố, sao các anh lại thù ghét em? Em đã làm gì sai?" Dứt lời, hắn không nhìn nữa mấy anh em Thời Vĩ Sùng nữa, đẩy Liêm Quân đi mà không thèm ngoái lại.

...

Trong hành lang chỉ còn tiếng lăn bánh của xe lăn. Lối vào phòng khách nằm ở phía cuối hành lang.

"Thời Tiến." Liêm Quân bỗng cất tiếng.

Thời Tiến đang sốt sắng xác nhận trị số của thanh tiến độ liền hoàn hồn, đáp: "Sao thế, anh Quân?"

"Hôm nay là ngày đặc biệt, nếu cậu khóc thì tôi có thể giả vờ không thấy." Liêm Quân mở miệng, thốt ra một câu khó hiểu, sau đó xua tay ra hiệu cho hắn dừng bước, nói tiếp, "Sao đèn phòng khách lại tắt thế này, cậu đi bật đi."

Thời Tiến không hề nghi ngờ anh, dừng bước, vòng qua phía trước bật đèn.

Đoàng.

Khoảnh khắc công tắc được ấn xuống, miếng pháo nhỏ treo lơ lửng ở lối vào bỗng đua nhau nổ đì đoàng, dải lụa màu bật ra, bắn về phía Thời Tiến, đèn đóm trong phòng khách đồng loạt sáng lên, phơi bày chiếc bánh kem lớn ba tầng nằm giữa bàn trà.

Thời Tiến choáng váng ngay tại chỗ.

"Cậu về nhanh quá, không kịp chuẩn bị những thứ khác." Liêm Quân trượt ghế lăn đến bên cạnh Thời Tiến, kéo tay hắn, dúi vào một phong bì lì xì: "Sinh nhật vui vẻ, chúc mừng thành niên."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.