Liêm Quân khép tập tài liệu lại, đi ra từ sau bàn làm việc, nói: "Đi theo tôi."
Thời Tiến nghi hoặc: "Đi đâu?"
"Đi tập bắn." Liêm Quân lấy tấm chăn mỏng trên đầu gối ra, ra hiệu cho Thời Tiến lại đẩy xe lăn, đoạn ra lệnh, "Đi thang máy chuyên dụng, xuống tầng hầm thứ hai."
Trong Bóng đêm còn có cả nơi tập bắn súng?
Thời Tiến bất ngờ, mắt sáng lên, tung tăng tung tẩy tiến lên giữ xe lăn.
Thông qua lời giới thiệu trước đó của Quái Nhị, Thời Tiến đã biết Bóng đêm là sản nghiệp tư nhân của Liêm Quân. Dù đối với người ngoài nó trông như một câu lạc bộ cao cấp thường thường, nhưng tất cả những vị khách mà nó tiếp đãi đều là mấy cây đa cây đề trong nghề hoặc đối tác giấu mặt trong quân đội, không một khách hàng nào ở đây là tầm thường cả.
Nhàn chán mấy ngày liền, Thời Tiến bảo nhóc Chết giúp mình ăn gian lén tìm hiểu chi tiết cấu trúc của Bóng đêm, từ lâu đã phát hiện ra Bóng đêm có tầng hầm thứ hai được che giấu với người ngoài. Nhưng trước kia hắn vẫn tưởng tầng hầm thứ hai này dùng để chứa đồ đạc linh tinh như nhà kho, nào ngờ lại là nơi để tập bắn.
Có vẻ cuối cùng cũng có điểm giống xã hội đen rồi... Thời Tiến nghĩ bụng.
Thang máy đến, cửa mở, một nơi như được kết hợp giữa quầy tiếp tân và phòng tiếp khách hiện ra. Sau bàn là hai người đàn ông vạm vỡ mặt mũi tầm thường đang đứng trông coi, vừa thấy Liêm Quân xuất hiện, cả hai đều kính cẩn đứng dậy.
"Cậu Quân." Hai người hô to.
Liêm Quân gật đầu như để đáp lại, rồi chỉ Thời Tiến đằng sau, nói: "Tìm một người dạy cậu ta từ cơ bản, rồi cho cậu ta một món vũ khí phù hợp."
Mấy người đàn ông nhìn sang Thời Tiến, kính cẩn đáp vâng. Một người trong đó đi ra, ra hiệu bảo Thời Tiến đi theo mình.
Thời Tiến hơi do dự, nhìn về phía Liêm Quân, hỏi: "Anh không đi cùng tôi à?" Công việc của hắn là theo sát bảo vệ Liêm Quân cơ mà...
Không biết có phải ảo giác hay không, ngay sau khi hắn hỏi câu ấy, vẻ mặt của hai người đàn vạm vỡ đứng bên dường như cũng trở nên hơi kì lạ.
Liêm Quân lại hiểu rõ vì sao Thời Tiến hỏi thế, anh trả lời: "Không được, đây là địa bàn của tôi, không ai lại ngu đến mức cả gan chạy đến quấy phá tôi cả. Cậu cứ tập luyện cho đàng hoàng, chốc nữa tôi bảo Quái Nhất đến kiểm tra."
Thời Tiến oán thầm, vườn trái cây Hoa Hoa không phải cũng là địa bàn của Liêm Quân đấy sao, kết quả là hết tên này đến tên khác bất thình lình nhảy ra, thanh tiến độ lên lên xuống xuống như đồ thị hình sin.
"Hay tôi cứ về với anh thì hơn." Hắn đau lòng nói.
Biểu cảm của mấy người đàn ông nọ lại càng lạ hơn, ánh mắt khó hiểu cứ đảo qua đảo lại giữa Thời Tiến với Liêm Quân, vẻ như vừa khám phá ra bí mật gì đó ghê gớm lắm.
Liêm Quân khẽ liếc bọn họ, rồi phẩy tay với Thời Tiến: "Tập luyện cho đàng hoàng đi, không ra hồn thì về với bọn Quái Nhị."
Về với Quái Nhị? Vậy càng không được!
Thời Tiến thấy không thương lượng được, mà lòng lại rất muốn cầm súng, thế là thôi xoắn xuýt, ngoan ngoãn đáp ứng.
Liêm Quân trượt xe lăn về thang máy.
"Ấy, đợi đã, anh nhớ đợi tôi ăn cơm chung đó nha, đừng có ăn trước!" Thời Tiến vội vàng nhắc nhở.
Liêm Quân ở bên kia cánh cửa đang dần khép lại liếc hắn một cái rồi lạnh lùng xoay đi, vẻ như chê hắn lắm lời.
Thời Tiến than thở trong đầu: "Ôi, cục cưng nhà mày quả thật ghét tao rồi."
Nhóc Chết lầu bầu: "Chủ yếu do biểu hiện của cậu lúc ăn cùng cục cưng quá giống mẹ già đó..." Kén ăn cũng nói, có hứng thú nên ăn nhiều hơn cũng nói, không cho rớ đến rượu, đồ uống chỉ cho phép sữa bò và sữa đậu nành, không cho rớ đến đồ lạnh, vừa rớ đến là sắc mặt đổi ngay, như thể Liêm Quân đang uống thuốc độc tự sát vậy. Cái sự hăng hái lắm lời đó thật đúng là đáng sợ... Mà đáng sợ nhất chính là, cục cưng lại cho phép Thời Tiến tự do sắp đặt...
"Tao làm vì ai hả! Mày không nhận ra gần đây anh ta có cảm giác thèm ăn hơn rồi sao, ăn thêm mấy phần cũng không thấy khó chịu nữa!" Thời Tiến giận lắm.
Nhóc Chết lập tức la eo éo: "Đúng đúng đúng, Tiến Tiến nà nợi hại nhất, Tiến Tiến thương cục cưng nhất, Tiến Tiến tui yêu bẹn lém."
"... Ngậm miệng!"
...
Phòng tập bắn vô cùng chuyên nghiệp, Thời Tiến vào đó như cá gặp nước, chẳng mấy chốc đã vứt mấy từ khô khan tẻ nhạt ra sau đầu, vui sướng như chuột sa chĩnh gạo, đến mức hận không thể ở trong đó suốt đời.
Kiếp trước hắn quyết định thi trường cảnh sát cũng vì niềm đam mê với súng ống, chỉ tiếc sau khi thành cảnh sát sau chẳng có mấy cơ hội rớ đến luyện tập, thế là tài thiện xạ gần như bị mai một. Giờ đây có cơ hội mỗi ngày bơi trong đống súng, hắn vui đến độ tưởng như bay lên tận chín tầng mây.
Thoắt cái qua nửa tháng, Thời Tiến đã chạm qua hết tất cả các loại súng, vượt qua hết tất cả các chế độ luyện tập trong Bóng đêm. Cuối cùng hắn chọn một khẩu súng bỏ túi chỉ lớn chừng một gan bàn tay làm vũ khí tùy thân, sau đó bị huấn luyện viên của mình đá ra ngoài.
"Cậu đừng quay lại đây nữa, đả kích tâm huyết tập bắn của những người khác quá đi mất." Giọng huấn luyện viên đanh lại, ánh mắt nhìn Thời Tiến hết sức phức tạp, như là bội phục, như là tán thưởng, mà cũng như là cực kì phẫn nộ.
Thời Tiến oan ức: "Nhưng còn mấy tình huống mô phỏng em chưa qua cửa được."
"Khu mô phỏng tình huống cần sửa chữa, phải tạm thời đóng cửa một thời gian." Huấn luyện viên cau mày trả lời, nhìn khuôn mặt càng ngày càng trắng ra, thậm chí còn thoang thoảng mùi sữa của Thời Tiến, tim nhói lên, không kìm được phải hỏi, "Cậu thật sự chưa đủ tuổi à?"
Thời Tiến không hiểu gì, chỉ gật đầu, rồi cau mày nhấn mạnh: "Thầy không thể phân biệt đối xử với em chỉ vì em nhỏ tuổi được, hơn nữa em sắp đủ tuổi rồi, cuối tháng sau là sinh nhật mười tám tuổi của em đó!"
Phân biệt đối xử? Ai dám phân biệt đối xử với người dám làm nũng với cậu Quân, lại còn ăn vạ để được ăn cùng cậu Quân, đã thế cậu Quân lại không hề từ chối? Chán sống à?
Vẻ mặt huấn luyện viên như bị trát phân, quét mắt nhìn bàn tay không có lấy một vết chai của Thời Tiến kén, nín nhịn hồi lâu mới thốt ra một câu: "Chăm sóc cho cậu Quân thật tốt, đừng phụ lòng cậu ấy." Dứt lời, ông ném hắn vào thang máy, ấn nút đóng cửa giúp hắn luôn.
Thời Tiến cứ thế bị quét ra khỏi tầng hầm thứ hai, ủ rũ trở về thư phòng của Liêm Quân tiếp tục trồng nấm và cố gắng giết thời gian bằng việc cải tiến thực đơn bữa trưa của Liêm Quân.
Hiển nhiên Liêm Quân cũng không ngờ Thời Tiến sẽ qua môn bắn súng nhanh như thế. Anh không nói năng không nhúc nhích, cứ nhìn Thời Tiến đăm đăm một hồi lâu, đến tận khi lưng Thời Tiến muốn mọc lông mới làm động tác khác - gọi điện thoại bảo Quái Nhị quay về.
Quái Nhị vội vã chạy về, trên người còn đang mặc bộ âu phục cao cấp, chẳng biết trước đó đang làm gì.
Trước câu hỏi đầy nghi hoặc và lo lắng của Quái Nhị, Liêm Quân đặt tài liệu xuống, chỉ về phía Thời Tiến với vẻ mặt vô tội đang ngồi trên sô pha, ra lệnh: "Dẫn cậu ta đi loanh quanh đâu đó, kiếm chút chuyện cho cậu ta làm."
Quái Nhị đang căng thẳng vì bị gọi về khẩn cấp liền thấy choáng váng, cạn lời liếc nhìn Thời Tiến, rồi nói: "Nhưng thưa cậu Quân, bên cạnh cậu không thể không có người bảo vệ được. Hơn nữa việc tôi đang làm bây giờ cần xuất đầu lộ diện..."
"Gọi điện thoại điều Quái Cửu sang đây với tôi. Bây giờ Thời Tiến cần tích lũy kinh nghiệm thực chiến, anh dẫn theo cậu ta cho học hỏi thêm đi." Liêm Quân không cho phép từ chối, nói rồi phất tay áo, lại cầm tài liệu lên, vẻ như không muốn cà kê dê ngỗng nữa.
Quái Nhị biết điều ngậm miệng, ngoảnh đầu nhìn về phía Thời Tiến.
Thời Tiến nở nụ cười hiền lành.
Quái Nhị trợn ngược mắt, ra hiệu bảo hắn đi theo rồi quay người ra khỏi thư phòng.
Đợi đến khi ra ngoài, Quái Nhị mới ngưng kìm nén, dí sát vào Thời Tiến, hỏi khẽ: "Cậu đã làm gì vậy, sao lại làm cậu Quân đuổi đi thế?"
"Bởi vì Tiến Tiến muốn ép cục cưng ăn canh đó! Cục cưng không thích ăn canh!" Nhóc Chết lớn tiếng đáp
Thời Tiến che trán mình lại, hoàn toàn không muốn thừa nhận mình bị Liêm Quân ghét bỏ đến độ đá ra ngoài, mặt dày trả lời: "Chắc là do tôi quá xuất sắc đó, anh Quân không muốn nhân tài như tôi bị mai một."
Quái Nhị: "... Tôi tin rồi."
"Cảm ơn vì đã tin tưởng." Thời Tiến ra vẻ chân thành.
Quái Nhị chĩa ngón út xuống(1) để biểu đạt cảm xúc của mình lúc này.
(1)Chỉ nghe qua là người TQ giơ ngón út để tỏ vẻ không đồng tình hoặc không vui vẻ, còn hành động này là gì thì mình không hiểu.
Qua hơn nửa tháng, Thời Tiến cuối cùng cũng được hít thở không khí bên ngoài câu lạc bộ.
Quái Nhị nhét hắn vào một chiếc xe màu đen sang trọng kiểu dáng cực kì phong cách, ra lệnh cho tài xế ở ghế lái: "Đến trung tâm thương mại gần nhất."
Tài xế đáp khẽ, khởi động xe.
Thời Tiến thắc mắc: "Đến trung tâm thương mại làm gì? À đúng rồi, gần đây anh đang làm gì đấy, tôi lại phải làm gì?"
"Đến trung tâm thương mại để đổi quần áo cho cậu, bây giờ trông cậu bần quá." Quái Nhị kéo cà vạt trên cổ, thả người tựa vào ghế, lấy điện thoại ra, mở một tập tin được mã hóa ra, sau khi mở khóa thì ném cho Thời Tiến, giải thích, "Gần đây tôi đang làm nhiệm vụ tiếp cận mục tiêu. Phía chính phủ có một lão già về hưu gần đây mưu toan tìm đường trộm một phần tài liệu quan trọng của chính phủ, muốn bán cho nước ngoài. Chính phủ muốn xử lí lão mà không để lộ chứng cứ, thế là tìm đến cậu Quân, nhờ cậu Quân giúp họ thăm dò xem kẻ mà lão già đó cử đi giao dịch là ai, tiện khóa chặt người bán và địa điểm giao dịch, bắt 'con cá lớn' đằng sau."
Kích thích thế à?
Nét mặt Thời Tiến trở nên nghiêm túc, hắn cẩn thận mở tài liệu ra xem.
Quái Nhị hết sức hài lòng với tốc độ vào trạng thái công việc của hắn, tiếp tục giải thích: "Lão già này cực kì cảnh giác và xảo quyệt, làm việc rất cẩn thận, nhưng lão có một nhược điểm rất lớn: lão có một đứa con riêng được nuôi dưỡng ở chỗ người khác. Đứa con riêng của lão tên Từ Hoài, rượu chè cờ bạc có tất, là dân chơi có tiếng ở thành phố B. Thân phận của tôi bây giờ là ông chủ sòng bạc và kẻ buôn thuốc phiện, trước mắt đã tiếp cận được cái giới ăn chơi của gã con riêng này, mục tiêu kế tiếp là kết thân với gã, tìm cách moi chút tin tức liên quan đến bố gã."
Thời Tiến đang đọc lướt tài liệu, nghe vậy cau mày hỏi: "Vậy nhỡ cái gã Từ Hoài này không biết gì hết thì sao? Không phải anh bảo lão già kia làm việc rất cẩn thận sao? Từ Hoài chẳng đáng tin, lão không nhất định sẽ nói những chuyện quan trọng như vậy cho Từ Hoài."
"Không biết cũng có cách giải quyết của không biết." Quái Nhị rút một điếu thuốc ngậm vào miệng, vẻ mặt đầy ẩn ý, "Nếu không lấy được tin tức bằng cách hợp pháp, vậy chúng ta chỉ có thể mạnh tay thôi. Tiểu Tiến Tiến, học hành cho đàng hoàng, muốn ở bên cậu Quân, trái tim không khỏe mạnh không được đâu."
Thời Tiến xoắn chặt hàng lông mày lại, ngoảnh đầu đối diện với ánh mắt thâm thúy của Quái Nhị, bỗng vươn tay, rút điếu thuốc ra khỏi miệng anh ta, chân thành đề nghị: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe, cai đi."
Quái Nhị: "..." Mẹ nó chứ, có thể giả làm bề trên ép uổng cho ra dáng tí được không.
Sau khi đến trung tâm thương mại, Quái Nhị nhét Thời Tiến vào một tiệm cắt tóc cao cấp, gọi nhà tạo mẫu tóc đắt khách nhất ra, bảo hắn làm cho Thời Tiến một kiểu tóc mới vừa hợp thời vừa óng ả.
Thời Tiến không thiết sống nữa, biết đến đây là nhiệm vụ bắt buộc, thế nên chỉ có thể let it go.
Mấy tiếng sau, khi Thời Tiến bước ra khỏi trung tâm thương mại, hắn đã hóa thành một cậu tiểu thịt tươi đẹp đẽ đúng chất với mái tóc xoăn bồng bềnh tự nhiên màu xám khói trắng, mình vận bộ quần áo thời thượng mới toanh, tay đeo đồng hồ đắt tiền, lỗ tai mang đôi khuyên tai kim cương, chân mang đôi giày thể thao phiên bản giới hạn cùng phong thái đặc biệt lẳng lơ.
"Tạo hình này được đấy. Nào, trước tiên chụp một tấm cho cậu Quân nghía thử." Quái Nhị bảo Thời Tiến dựa vào trạm xe buýt, đeo một cặp kính mát lên mũi hắn, rồi cầm điện thoại lên chụp tanh tách.
Thời Tiến kéo kính xuống, ánh mắt uy hiếp lườm nguýt Quái Nhị.
Quái Nhị thấy đã thèm mới ngưng, gửi tấm ảnh một lần cho cả Liêm Quân và bọn Quái Nhất, cho bọn họ quen với tạo hình mới của Thời Tiến, kẻo lúc gặp mặt lại nhận lầm. Sau đó anh ta lôi Thời Tiến vào ngồi ghế sau xe, phất tay rất ra dáng ông chủ, nói: "Lái xe, đến quán bar 0 độ."
Tài xế vâng lời khởi động ô tô.
Thời Tiến tháo kính mát xuống, hỏi: "Quán bar 0 độ là sao?"
"0 độ là một trong những chốn ăn chơi ưa thích nhất của Từ Hoài, ông chủ ở đó là bạn của Từ Hoài. Tôi nghe ngóng được một tên trong đám bạn đàn đúm của Từ Hoài đêm nay sẽ tổ chức tiệc rượu sinh nhật ở chỗ đó, chắc chắn Từ Hoài sẽ đi tham gia cuộc vui, chúng ta đến đón đầu trước." Quái Nhị giải thích.
Thời Tiến gật gù tỏ ý hiểu rõ, hỏi: "Vậy đến quán bar rồi tôi phải làm gì, giả làm con nhà giàu sành sỏi rượu chè cờ bạc à?"
"Không cần, thiết lập hình tượng của cậu không phải thế. Từ Hoài là một tên háo sắc, nam nữ không kỵ, gần đây mới chia tay với bạn gái hot girl mạng, tôi đoán chừng hắn muốn thay đổi khẩu vị, thế nên hình tượng của cậu là trai bao của tôi. Theo điều tra, vừa hay gã lại thích phong cách trai trẻ thuần khiết như cậu."
Thời Tiến: "........."
"Chốc nữa nhớ ra vẻ lẳng lơ tí. Từ Hoài theo chủ nghĩa đàn ông cực kì nặng, tuy thích vẻ ngoài thuần khiết, phong thái trong trẻo, nhưng lại không thích dụ dỗ đối tượng quá đứng đắn, đặc biệt khó hầu hạ." Quái Nhị bổ sung thêm điểm quan trọng.
Thời Tiến đau đầu tựa lưng vào ghế ngồi, chợt cảm thấy ở bên cạnh Liêm Quân ngắm anh đọc tài liệu còn thoải mái hơn. Không khí bên ngoài chẳng trong lành chút nào, trái lại còn thối nát hỗn loạn quá chừng.
Hai người mải mê la cà trong trung tâm thương mại, khi đến quán bar trời đã tối mịt, vừa đúng lúc quán bar bắt đầu náo nhiệt.
Quái Nhị ở trên xe thay một bộ thường phục, còn chải rối đầu tóc, ngay lập tức khí chất trở nên phóng túng ngang ngạnh.
"Chốc nữa trong quán bar theo sát tôi, người khác đưa rượu thuốc gì cũng đừng nhận, nhận cũng đừng ăn, rất có thể đã bị thêm đồ. Thiết lập của tôi có lẽ sẽ phải động tay động chân với cậu, cậu ráng nhịn cho tôi, đừng có ói miếng bánh mì vừa ăn."
Thời Tiến hỏi vô cùng nghiêm túc: "Vậy tôi có thể đánh trả anh không?"
Quái Nhị khựng lại, nhe răng cười với hắn.
Thời Tiến dựng thẳng ngón giữa với anh ta.
Người trong quán bar không nhiều, Từ Hoài và đám bạn xấu của gã của gã vẫn chưa tới. Quái Nhị dẫn Thời Tiến đến quầy bar, ngồi ở vị trí chính giữa bắt mắt nhất, tự gọi cho mình một ly whisky, gọi cho Thời Tiến ly "Đêm mộng ảo" - một trong những thứ rượu 0 độ "lẳng lơ" nhất của quán.