Thạc sĩ không dễ học, ngoài lên lớp và viết luận văn ra, tôi lại bắt đầu trở nên bận rộn, chính là tới phòng làm việc của bộ phận chỉ huy hiện trường chúc mừng học viện để giúp đỡ đủ thứ chuyện, nhiệm vụ chủ yếu của tôi là liên hệ sinh viên cũ của trường. Người có tài của học viện chúng tôi nhiều, danh sách mời sơ bộ cũng không dưới mấy trăm người, những tiền bối này đại đa số đã công thành danh toại, học giả nổi tiếng, CEO của công ty nổi tiếng… trải rộng trong ngoài nước, đều không thể coi nhẹ. Tiền quyên góp của học viện khoảng một phần tư do học sinh cũ của học viện kinh tế giúp sức.
Sinh viên của trường sẽ đưa cho chúng tôi danh sách tỉ mỉ, mấy trăm lời mời đều phát gửi đến tận tay đối phương, fax, chuyển phát nhanh, điện thoại… đợi biên nhận, chuyện vụn vặt phức tạp mà khô khan, chúng tôi thường bận từ sáng tới tối, ba đến năm người một phòng làm việc, lúc bận rộn cả phòng giấy bay lộn xộn, đến cơm cũng không thể ăn bình thường.
Chuyện vất vả khi làm việc chỉ là chuyện nhỏ nhưng Lâm Tấn Tu mỗi ngày đều xuất hiện, điều này khiến tôi áp lực rất lớn. Với tưởng tượng của tôi Lâm Tấn Tu vốn đã sắp tốt nghiệp rồi, đương nhiên không dính đến những những hoạt động náo nhiệt này, nhưng ngày thứ hai tôi đến tổ trù bị thì anh ta cũng đến phòng làm việc, hai tay mang theo vài túi giấy. Mọi người vui cười niềm nở chào hỏi anh ta, “Học trưởng trở về rồi!” Anh ta hơi gật đầu, đi tới ngồi xuống chiếc bàn dài của chúng tôi, đặt túi giấy xuống. “Vất quả quá,” Anh ta mỉm cưởi, “Đồ khao.”
Toàn bộ trong túi đều là đồ ăn vặt và điểm tâm của các cửa hiệu lâu đời khắp thành phố, là thứ người ta xếp hàng cũng chẳng mua được, cả phòng làm việc vui mừng nhảy nhót, hận không thể làm trâu làm ngựa cho anh ta. Mọi người khóc lóc, “Học trưởng anh thật là vĩ đại! Bọn em yêu anh!” Bạn xem, đây chính là Lâm Tấn Tu, làm việc cẩn thận, một chút chuyện nhỏ có thể thu phục người ổn thỏa.
Một tuần trước anh ta nói cho tôi biết tạm thời phải ra nước ngoài một chuyến, nói là cụ ngoại qua đời. Bây giờ có lẽ là vừa về nước liền xuất hiện ở đây. Bây giờ có thể thấy được, hiệu quả dưỡng bệnh của anh ta không tồi. Anh ta ăn mặc thoải mái, áo len quần jeans, giống như mỗi học sinh trong trường đại học này.
Lâm Tấn Tu đi tới bên tôi, cầm cốc trà của tôi lên, pha trà mới cho tôi.
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, từ trước tới nay đều là tôi thấp giọng trước mặt anh ta, động tác pha trà chăm sóc ấm áp này từ trước đến nay chưa từng làm.
Tôi chấn kinh ba giây, nhanh chóng nói: “Cảm ơn.”
Lâm Tấn Tu không để ý, giở bản kế hoạch của chúng tôi, “Sau này anh làm cùng bọn em nhé, làm chút chuyện cuối cùng trước khi tốt nghiệp. Tiến độ thế nào rồi?”
Tôi cười gượng, “Học trưởng… không cần phiền anh đâu.”
Anh ta liếc nhìn, phẩy phẩy danh sách trong tay, “Bọn em bận rộn nổi sao?” tình hình thực tế ở đây không phải tôi phụ trách, tôi không quyết định được, thầy giáo vui mừng anh ta đến giúp đỡ, ngay lập tức gật đầu nói được.
Hôm đó cùng anh ta ăn cơm, tôi hỏi thăm anh ta, “Nén bi thương nhé.”
“Cũng tạm,” Anh ta rất yên lặng, không nhìn ra vẻ mặt đau buồn gì, “Năm nay cụ ngoại đã tám mươi tám tuổi.” Tuổi này cũng coi như là sống thọ, là hỷ tang, tôi gật gật đầu không nói nhiều nữa.
Anh ta liếc tôi, vẻ mặt trên khuôn mặt không nhìn ra ý tứ gì, dùng ngữ khí nói chuyện thời tiết nói: “Cụ ngoại để lại cổ phần của Gaiya cho anh.” Ý tứ trong lời nói này của anh ta tôi biết, nét mặt của tôi không tự chủ mà hơi cứng đờ. Cổ phần ở chỗ ai cũng không quan trọng, dù gì cũng là chuyển từ tay người này qua tay người khác của nhà anh ta. Vì thế, hiện nay chuyện anh ta nhúng tay vào Gaiya lại càng thêm danh chính ngôn thuận.
Mấy ngày tiếp theo, Lâm Tấn Tu ở trước mặt tôi thực sự không có khí thế chỉ tay năm ngón, nhất cử nhất động đều khiến người ta cảm thấy thỏa đáng, anh ta cùng phối hợp với chúng tôi, giúp chúng tôi chuẩn bị tài liệu chọn từ ngữ gọi điện thoại mời mọc. Vậy là tôi và anh ta biến thành cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp.
Tôi không thể không thừa nhận anh ta thực sự lợi hại, lúc tôi và các bạn khác trong tổ trù bị gọi điện thoại cho những học sinh cũ nổi tiếng thì đều cảm thấy lo lắng, có lúc gọi điện thoại cho lễ tân rồi chuyển tới trợ lý thư kí, trải qua bao nhiêu lần cuối cùng mới có thể chuyển đến tay người cần mời, nhưng Lâm Tấn Tu vừa ra mặt, quả thực là thế như chẻ tre. Chúng tôi nghe thấy anh ta nho nhã lễ độ gọi điện thoại, cho dù đối phương là ai anh ta đều có thể trò chuyện vui vẻ. Đây chính là bản lĩnh của Lâm Tấn Tu, tóm lại là xuất thân thế gia, rất rõ ràng sở thích của người trong cái giới đó, chỉ cần anh ta bằng lòng, lúc đối nhân xử thế và giao tiếp với người khác, anh ta có thể làm hoàn hảo một trăm phần trăm. Điều này không thể không phục.
Mắt thấy đã đến cuối tuần, chúng tôi theo thường lệ bận rộn đến mức chân không chạm đất, đặc biệt là ngày thứ bảy, từ tối cho đến sáng, làm thêm đến tận mười một giờ đêm, thỉnh thoảng nhìn ngoài cửa sổ, trưởng học đã sắp ngủ rồi. Tôi nhớ đến lời hẹn của tôi và Cố Trì Quân, hôm nay phải tới chỗ anh, rồi vội vội vàng vàng gửi một tin nhắn nói hôm nay không đến.
Mọi người chậm rãi đi về, tôi hỏi Lâm Tấn Tu, “Anh thức đêm như này sức khỏe không sao chứ?”
“Không sao,” anh ta trở lời tôi đơn giản, rồi nói, “Về đi, anh đưa em về.”
“Không cần đâu,” Tôi vội vàng nói.
Anh ta nhàn nhạt nói: “Khách khí cái gì?” Rồi xắn tay áo lên, bắt đầu dọn dẹp văn kiện tôi vứt trên bàn.
Vi San vừa tắt máy tính vừa liếc qua đây, cười mờ ám với chúng tôi, “Nhìn hai người phân phân hợp hợp bốn năm… hiếm có nhìn thấy một màn ấm áp này, cảm động quá!”
Tim tôi nảy lên, đang muốn quát Vi San thì Lâm Tấn Tu lại cười, nụ cười đó là công thức hóa, cũng chẳng nhìn ra ý tứ gì, “Bây giờ khác với trước đây.”
“Vì thế em nên biết điều một chút đúng không?” Không đợi tôi làm sáng tỏ, Vi San cười hai tiếng rồi túm lấy túi đi mất.
Vi San vừa đi căn phòng này hoàn toàn không có người, tôi cũng chuẩn bị rời khỏi, Lâm Tấn Tu ở sau tôi đóng cửa lại, cùng tôi xuống lầu, bước chân của hai người rơi trong hành lang.
Rời khỏi tòa nhà tôi mới thực sự ý thức được mùa thu đã đến rồi. Đêm đến là lạnh, gió thu thổi qua mang đến hơi lạnh xào xạc, cây ngô đồng bên đường khe khẽ vang lên, bồn hoa bãi cỏ bên đường không có chút âm thanh nào nhưng lại đem đến hương thơm mê người.
Trăng mùa thu treo cao, ánh trăng rực rỡ giống như bàn tay dịu dàng rơi trên mặt tôi. Lâm Tấn Tu đi bên cạnh tôi, nói: “Xe ở bãi đỗ xe, anh đưa em về.” trong giọng nói nghe không ra bất cứ ý tứ gì, cứng nhắc giống như băng Nam cực. Không phải tôi tự đánh giá mình quá cao nhưng anh ta rất rõ ràng hiện tại tôi đang sống cùng Cố Trì Quân.
“Muộn quá rồi, em ở trong ký túc xá.” Tôi nói với anh ta.
Anh ta hơi gật đầu, trên con đường cây của trường có những phiến lá rụng, giống như thảm vậy. Tôi và Lâm Tấn Tu cùng giẫm lên lá rụng sóng vai bước đi, có trời mới biết, tôi bỗng nhiên nhớ đến mùa hè năm thứ nhất ấy, lúc nghỉ hè tôi và bố ở Trung Đông rất lâu. Lúc về nước do thời tiết không tốt nên lưu lại sân bay, trùng hợp gặp được Lâm Tấn Tu. Có lẽ là cảm giác trùng hợp gặp phải cố hương nơi đất khách, hoặc là do bố tôi cũng ở bên cạnh, vậy là tôi có thể ra vẻ bình thản như bạn bè bình thường nói mấy câu khách khí với anh ta.
Ấn tượng của bố tôi đối với anh ta không tồi, lúc Lâm Tấn Tu mời đi uống cà phê, bố vừa cười vừa khoát tay: “Mấy đứa thanh niên đi thôi.” Sau đó chúng tôi uống cà phê, rời khỏi sân bay, cùng đi bộ trên một con đường cây không biết tên ngoài sân bay, ngắm nhìn bụi bay lượn đầy trời dưới ánh mặt trời, chỉ cảm thấy không khi vô cùng ôn hòa. Chính vào lúc ấy, anh ta nói với tôi anh ta sẽ ra nước ngoài học thạc sĩ, tôi liền mỉm cười đáp: “Rất tốt.” Lâm Tấn Tu nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng bình thản, mang theo chút trêu chọc, “Vì thế, sau này trong trường em không cần trốn anh nữa rồi, cũng không cần cố ý cãi nhau với anh.”
Không sai, một năm nay tôi tìm cách trốn anh ta, có hoạt động anh ta tham gia tôi một mực không tham gia, lúc ở trên giảng đường hoặc phòng làm việc tôi không thể không im miệng nói ít. Tuy cố gắng trốn tỉnh rụi nhưng anh ta không thể không biết, tuy nhiên biết cũng chỉ là biết, từ trước đến nay anh ta chưa nói chuyện này với tôi. Lần này anh ta có thể chủ động nhắc đến thực sự là hiếm thấy, tôi bày tỏ sự đồng ý, “Không cần trốn anh nữa,” Lâm Tấn Tu không ừ hữ gì nói đến chuyện khác, “Hứa Chân, em có muốn ra nước ngoài học không,” Tôi lắc đầu.
Với tôi mà nói, học ở đâu thì cũng như thế mà thôi, huống hồ đại học Tĩnh Hải đã vô cùng vô cùng xuất sắc, còn về phong tục của con người các nơi, từ nhỏ đến lớn tôi đã thấy quá nhiều rồi, đối với tôi mà nói, bình an gợn sóng học xong mấy năm đại học, không cần lặp lại thảm kịch hồi cấp ba mới là chuyện cấp bách.
Lâm Tấn Tu liếc mắt nhìn tôi, “Cảm ơn em.”
Qua một lúc lâu tôi mới nghĩ đến chuyện anh ta nói là chuyện trước khi được nghỉ học, anh ta mệt mỏi quá độ ngất đi, tôi đưa anh ta đến bệnh viện. Lúc Lâm Tấn Tu làm việc thực sự không cần mạng, vẫn học năm ba mà đã học hết các học phần năm tư, bận chẳng có ngày đêm, đợt đó anh ta dường như còn mất ngủ nghiêm trọng, may được đứa cũng học suốt đêm trong thư viện là tôi gặp phải nửa đêm anh ta ngất trong thư viện, tôi vừa cấp cứu vừa gọi điện thoại, đưa anh ta đến bệnh viện.
Lúc đó đêm khuya, tôi ở cùng anh ta cả buổi tối, ngày hôm sau trở về trường để thi, thi xong về nhà cùng bố bay đi Trung Đông. Tôi xua tay ý bảo không có chuyện gì lớn, “Sau này ở nước ngoài đừng có mệt mỏi như vậy nữa.” Lúc đó anh ta chỉ cười.
Mạch suy nghĩ chìm đắm vào chuyện xưa bị Lâm Tấn Tu cắt đứt, “Hai ngày nữa thu dọn đồ đạc, cuối tuần mẹ em sẽ chuyển đến nhà anh, em cũng sẽ chuyển đến.”
Chuyển đến nhà anh ta? Cái ý nghĩ này phí cho anh ta có thể nghĩ ra được, hơn nữa người tôi vẫn còn đau đây này. Tôi nhíu mày trả lời, “Thực sự đến lúc hai người kết hôn, chắc chắc phải đến nhà học trưởng thăm hỏi lần nữa. Ở lâu thì thôi đi.”
“Chuyện này là ý của mẹ em,” Lâm Tấn Tu nhàn nhạt trả lời tôi, “Anh chỉ không phản đối mà thôi.”
“Thế thì em sẽ nói với bà.”
“Sao?’ Lâm Tấn Tu liếc tôi, “Ở cùng anh rất khó xử sao?”
Thẳng thắn như thế, ngược lại tôii lại á khẩu. Anh ta và mẹ tôi sớm đã trên cùng một chiến tuyến, lời nói của hai người này, tôi cũng không định tin ai hết, những cũng không dám nói, “Chẳng liên quan gì đến anh, đó là quan hệ của nhà anh. Người ta không rõ em anh còn không rõ sao? Em không giống với mẹ em, em không thể thích ứng với cuộc sống ở nhà anh.”
“Quy định do người đặt ra, chỗ nào không thích ứng, sửa là được.”
Anh ta nói đến thoái mái, tôi nhịn không được, “Mẹ kế đem con chồng trước đến ở nhà anh, vô cớ nhiều thêm một đứa em gái chả biết từ đâu ra, thậm chí là người thừa kế tài sản, còn không chê mâu thuẫn gia đình chưa lớn lắm à?”
Lâm Tấn Tu lườm tôi, “Hứa Chân, nếu thực sự em muốn thừa kế tài sản, không bằng lấy anh còn nhanh hơn.”
“Không phải ý đó,” Tôi hận mình lắm mồm, lấy đá đập vào chân mình chính là tình hình lúc này.
Lâm Tấn Tu không nóng không lạnh nói: “Em có thể suy nghĩ một chút. Lấy anh, một nửa tài sản cố định dưới danh nghĩ của anh chính là của em, trang sức mẹ anh để lại cho vợ anh, ồ, còn có cụ ngoại mới mất của anh… ”
Tôi kịp thời hắt hơi một cái, cuối cùng cùng làm ngừng lại giọng nói của Lâm Tấn Tu.
Hôm nay lúc ra cửa thời tiết không lạnh như bây giờ, vì thế tôi mặc không nhiều, áo phông dài tay, quần bò, giày thể thao, đi bộ ở ngoài một đoạn như vậy, không khí lạnh cuối cùng cũng ngấm vào quần áo, sau lưng lành lạnh, sau khi hắt hơi thì nước mắt đều chảy ra cũng không biết ai đang nhắc đến tôi nữa.
“Kích động như vậy?” Lâm Tấn Tu vừa nói vừa đưa khăn giấy cho tôi.
“Không có chuyện đó,” Tôi cũng không cần khách khí với anh ta, cầm lấy khăn giấy nhanh chóng lau mặt lau tay, “Lời nói này anh có thể nói với người khác, đối với em thì không được. Em có nhà có xe lại còn có đôi bàn tay.”
Khóe miệng Lâm Tấn Tu hơi nhếch lên, đó là nụ cười đầu tiên của anh ta tôi nhìn thấy trong những ngày này. “Thực sự là lời em sẽ nói,” Anh ta ngừng lại, cởi áo khoác mày xám nhạt thuận tay phủ lên người tôi, chỉ còn lại một cái áo len có hoa văn, “Tạm thời vấn đề tài sản không thảo luận nữa, mặc áo vào trước đi, em mặc ít quá.” Hành động này thực sự quá mờ ám, tôi không dám chậm chạp, nhanh chóng túm lại áo khoác muốn cởi ra, “Ầy, không cần đâu…”
“Mặc vào, em còn phải về kí túc xá,” giọng nói của Lâm Tấn Tu cứng rắn, đứng trước mặt tôi, hai tay dùng sức trên vai đè lên áo tôi, “Bây giờ anh cũng coi như một nửa anh trai của em, chăm sóc em cũng là nên làm.”
Lời nói này lạnh thế. Tôi nhớ hôn lẽ sắp xếp vào cuối năm, trước mắt bọn họ còn chưa kết hôn, cái “một nửa anh trai này” cũng thực sự xấu hổ. Tôi muốn cởi áo không thể không kéo tay anh ta, lôi lôi kéo kéo lại khó coi, túm lấy quần áo nhất thời không biết như thế nào mới tốt.
“Tổng giám đốc Lâm, vợ của tôi không phiền ngài nhọc lòng.” Giọng nói của Cố Trì Quân bỗng nhiên vang lên bên tai tôi, tôi còn không kịp sững người thì cơ thể nghiêng đi, bước chân lảo đảo bị người phía sau kéo vào lòng, eo bị ôm chặ