Thành Thời Gian

Chương 54




Trong nhà rất tối và trống trải. Cùng với tiếng động cơ ô tô trầm thấp, xe của Lâm Tấn Tu nghênh ngang rời đi. Tôi không bật đèn trong nhà, một mình ngồi trong phòng rất lâu. Đi xem từng căn phòng trong ngôi nhà trống trải, hôm qua các giá các rương đầy ắp đã được chuyển đi hết, một mình thực sự thấy cô đơn. Trước đây còn có hóa thạch nghe tôi nói chuyện, bây giờ chúng cũng đi rồi.

Lâm Tấn Tu nói rất thoải mái, cái gì gọi là “chuyện trước đây qua rồi thì cho qua,” anh ta cho rằng cuộc đời là một đĩa CD có thể xóa sao? Những quá khứ không thể ngoảnh lại đó nói xóa thì xóa sao? Tôi không làm được, cả đời cũng không làm được. Tôi ngồi ngây ngốc trong căn phòng tối om, tất cả những chuyện đã qua như cưỡi ngựa xem hoa lướt qua mắt tôi, mãi cho đến khi điện thoại của Cố Trì Quân gọi tới.

Anh hỏi tôi, “Em về nhà chưa?”

Tôi nói: “Anh có ở nhà không?”

“Có.”

“Em đến tìm anh.”

Giọng nói của Cố Trì Quân dịu dàng, “Hoan nghênh.”

Cầm chìa khóa lên xem, lái chiếc xe jeep tới chỗ Cố Trì Quân. Tôi và anh đã xác lập quan hệ, ngoại trừ hôm đầu tiên ra thì tôi luôn kiên trì tuyệt đối không ngủ lại, cho dù muộn thế nào tôi cũng về nhà hoặc là để anh về nhà. Cố Trì Quân cũng không có ý kiến, từ trước đến nay anh đều tôn trọng tôi.

Tôi đứng trong hành lang mờ tối gõ cửa, anh giơ tay ôm tôi vào nhà, “Sau này đừng gõ cửa nữa, cũng không phải em không có chìa khóa, tự mình vào nhà.”

Tôi gật đầu.

“Tưởng rằng bọn em sẽ ăn cơm đến rất muộn, dù sao cũng là.. tụ họp gia đình mà?” Cố Trì Quân cười cười.

Tôi ngồi trên sô pha, điên cuồng uống mấy ngụm nước, “Tiệc tụ họp gia đình cái gì? Y như tra khảo ấy.”

Anh nín cười, đưa tay vỗ đầu tôi, “Từ từ thích ứng sự thay đổi nhanh chóng của cuộc đời đi. ”

“Em mới không muốn thích ứng, đây gọi là chuyện gì” Tôi lẩm bẩm, “Thế mà mẹ em cũng nghĩ ra được.”

“Gặp Lâm Tấn Tu rồi à?”

“Vâng, gặp rồi ạ.”

Anh rót nước cho tôi, vô cùng để ý tới đề tài nói chuyện này, “Hai người đã nói gì?”

Tôi hơi hối hận, lúc đó không nên dưới ánh nhìn áp bức của anh, kể ra những ân ân oán oán giữa tôi và Lâm Tấn Tu, thế cho nên bây giờ anh hễ nghe thấy tên Lâm Tấn Tu thì cứ như sắp gặp đại địch. Thực ra, tôi và Lâm Tấn Tu đến tình cũ cũng chẳng phải.

“Anh ta tiến hành giáo dục tư tưởng cho em,” Tôi nói, “Để em và mẹ chung sống tốt với nhau.”

Cố Trì Quân ngẩn ra. “Hai người lại nói cái này?”

“Em cũng không ngờ tới, không biết chỗ nào của anh ta xảy ra vấn đề.” Tôi lắc đầu nói xong, mệt mỏi rã rời, dựa vào sô pha muốn ngủ, Cố Trì Quân cười nhẹ, không tiếp tục đề tài nói chuyện này nữa, chỉ cúi người xuống vỗ vỗ má tôi, “Em yêu à, lên giường ngủ.’

Mặt tôi nóng lên, “Buồn nôn quá.” Lên lầu vậy.

Tắm xong rồi chui vào trong chăn, Cố Trì Quân đặt một ly nước bên đầu giường, quay đầu vỗ vỗ mặt tôi, đợi lúc tôi xoay mặt qua anh hôn tôi, lát sau lại cười hỏi: “Em chuyên đến chỗ anh ngủ hay sao thế?” Thực ra, tôi sớm nên biết Cố Trì Quân mồm mép đùa giỡn có trình độ như vậy.

“Mặt đỏ như táo ý.” Anh hôn trán tôi như chuồn chuồn đạp nước, “Đừng lo, anh sẽ đợi đến ngày em đồng ý.”

Bị Cố Trì Quân trêu chọc quá ác, lúc lâu sau tôi mới ngủ được. Lúc nửa đêm thì tôi tỉnh lại.

Lần thứ hai ngủ ở chỗ Cố Trì Quân vẫn không quen lắm. Gường quá lớn lại quá mềm, đối với đứa ngủ trên giường gỗ hơn hai mươi năm mà nói, nằm xuống người bị cảm giác mềm mại bao lấy thì giống như chết đuối vậy. Tôi tỉnh tỉnh mê mê dụi mắt nhìn xung quanh, đau đầu nhức óc ngồi dậy, cầm lấy cốc nước ở trên kệ đầu giường. Cốc nước Cố Trì Quân để xuống trước khi ngủ, tôi cầm lên uống một ngụm, là nước chanh, hơi chua, hơi ngọt. Cố Trì Quân… cũng thật tỉ mỉ cẩn thận. Đại để là không ngủ được rồi. Tay tôi hơi ngứa ngáy, bỗng nhiên nhớ đến cảm giác phóng xe trên đường ban đêm năm đó. Tuy bây giờ sớm đã không làm chuyện nguy hiểm đó nữa, nhưng mỗi lần đến đêm mất ngủ, lại luôn mắc cái bệnh cũ này.

Nghe nói ý chí của con người trong đêm cực kì yếu kém, tôi lĩnh hội sâu sắc. Nhớ đến dưới lầu có một cái ban công rộng lớn, tôi dứt khoát đẩy cửa ra, muốn tới ban công ngồi một lát, hóng chút gió lạnh có lẽ đầu óc sẽ tỉnh táo một chút.

Phòng ngủ chính ở bên cạnh, cửa phòng đóng chặt, một cánh cửa phòng dưới lầu khép hờ, lộ ra ánh đèn màu vàng mờ mờ, giống như một dải màu vàng chảy trên mặt đất không có chút tiếng động. Tôi nhớ đó là phòng nghe nhìn, Cố Trì Quân đã cải tạo, căn phòng đó tuy không lớn, nhưng có thể có được hiệu quả xem phim như ở rạp, thực sự không hổ là diễn viên chuyên nghiệp, đặc biệt xây dựng một phòng nghe nhìn, lẽ nào đèn trong phòng nghe nhìn chưa tắt?

Tôi vịn tay vịn xuống lầu, nhẹ chân nhẹ tay đi tới cửa, dọc theo khe cửa hẹp nhìn vào trong. Có người ngồi trên sô pha, sô pha che đi hơn một nửa bóng dáng anh, lộ ra đỉnh đầu tóc đen. Cánh tay anh để trên tay vịn ghế, tập trung tinh thần nhìn bức tường trước mặt. Trên đó treo một cái màn hình chiếm hai phần ba bức tường, máy chiếu phim có thể chiếu phim lên màn hình.

Tôi nhìn theo hướng anh nhìn, không nhìn thì không biết, vừa nhìn thì đờ người ra, khuôn mặt tôi phóng to gấp mấy lần xuất hiện trên màn hình. Đó là băng ghi hình năm đó lúc tôi tham gia buổi gặp mặt của ALP. Tôi nhìn thấy mình hưng phấn chạy lên sân khấu, tham gia trò chơi vấn đáp. Đoạn băng này hẳn là đã trải qua cắt nối biên tập lại, không có cảnh người khác, đa số thời gian đều đặc tả một mình tôi.

Năm ấy lúc hưng phấn không cảm thấy biểu hiện của mình phô trương như vậy, bây giờ lúc xem băng ghi hình mới biết tôi lúc đó thực sự sức trẻ tràn trề, trong mấy phú ngắn ngủi, Cố Trì Quân mở đi mở lại ba lần.

Hình ảnh dừng cuối cùng, dừng ở trên khuôn mặt phấn khởi của tôi, thực sự là một khuôn mặt rất lớn, một mình chiếm một nửa màn hình. Tôi nhớ lúc đó, sau khi tôi trả lời tất cả các đề mục, quá hưng phấn, nhảy lên vì sung sướng, không kiềm chế được tâm tình vui vẻ.

Cố Trì Quân nhìn màn hình này xem rất lâu, cuối cùng khuỷu tay khẽ cử động, điều kiển bị đặt trên tay vịn ghế, anh đứng dậy đi về phía màn hình, dùng tay và môi lướt nhẹ trên khuôn mặt lớn trên màn hình. Đầu tiên là trán, rồi lông mi, cuối cùng là mắt, mũi và môi. Một lát sau anh trở về trên ghế, sau đó tôi nghe thấy tiếng thở dốc to to nhỏ nhỏ mờ ám.

Nghĩ đến chuyện anh có khả năng làm, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Vốn đứng dán vào cửa, tôi bỗng nhiên cảm thấy chân mềm nhũn, rõ ràng biết không nên nhìn thấy cảnh này, muốn xoay người rời đi, tôi vừa xoay người, chóng mặt không cẩn thận đụng vào khung cửa phát ra tiếng động.

Đầu bị đụng, phản ứng bản năng của cơ thể chính là giơ tay ra che chỗ đau, nhưng liếc mắt nhìn thì phát hiện Cố Trì Quân đã quay đầu lại, đi nhanh về phía cửa, đẩy cửa ra.

Tôi không dám xoa đầu nữa, xấu hổ ngẩng đầu lên. Anh không nói gì bỗng nhiên kéo tôi qua, hai tay gắt gao giữ lấy vai tôi, ôm tôi vào lòng, ôm ghì tôi trong lòng anh.

Tôi dường như không thể hít thở, cụp mắt xuống, giơ tay ôm lấy eo anh. Tôi chỉ coi là một cái ôm bình thường nhưng hiển nhiên Cố Trì Quân không nghĩ như vậy. Anh trước nay đều phản ứng nhanh. Lúc phản ứng lại thì Cố Trì Quân đang ôm tôi ngồi trên chiếc sô pha trong phòng nghe nhìn. Sô pha quá nhỏ, chỉ có thể ngồi được một người, tôi không thể không ngồi trên đùi anh.

“Sao anh có thể xem cuốn băng này…”

“Sau khi em nói với anh, anh liền tìm người đi tìm các cuốn băng hoạt động năm đó, rảnh rỗi thì mở ra xem.” Dáng vẻ không có chuyện gì của Cố Trì Quân, ánh mắt liếc màn hình, “Nhìn là có thể mỉm cười, em lúc đó thực sự đáng yêu, nhiều người như vậy chỉ có mình em đáng chú ý nhất. chẳng trách anh có thể chọn em từ trong đám đông.”

Tôi cười cười, nhẹ nhàng hôn anh.

Tôi rất ít chủ động như vậy, Cố Trì Quân mở to hai mắt, nhấc cằm tôi lên, hôn tôi. Đầu lưỡi tiến vào dây dưa với lưỡi tôi, từng chút từng chút tiến sâu. Tôi không thể ngậm miệng, các bộ phận dưới cổ đều mềm nhũn, mặc cho động tác của anh giữa môi lưỡi tôi, sau đó cho tôi không khí. Cơ thể dán rất gần, tôi lại ngồi trên đùi anh, không chú ý đến sự thay đổi nào đó của anh là không thể, tôi nhẹ nhàng xê dịch cơ thể, nghe thấy anh thở gấp nhè nhẹ. Dọa tôi không dám động đậy nữa, muốn nhảy ra khỏi đùi anh, anh lại ấn đầu tôi áp về phía mặt anh, hết thảy lời muốn nói đều khàn khàn bên tai anh.

Một lát sau anh buông tay, nhìn thẳng vào tôi nói, giọng nói không lớn, “Bị em phát hiện ra rồi, làm sao đây?”

Cả người tôi đều muốn bốc cháy, cả người bắt đầu lắp bắp, “Phát phát…phát hiện… cái cái gì cơ?”

Anh mặc áo choàng ngủ, thắt lưng buộc lỏng lẻo bên éo, do động tác lúc trước của chúng tôi, vạt áo trước mở rộng hình chữ V, làn da lộ ra ngoài ấy giống như những hạt cát màu vàng kim, gợi cảm đến cực điểm. Tôi còn không kịp phản ứng, anh bắt lấy tay tôi, xuyên qua đai lưng áo ngủ, trực tiếp tìm kiếm xuống phía dưới.

Cho dù chưa ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy, tôi có ngốc nữa cũng biết anh muốn làm gì. Càng huống hồ, động tĩnh dưới áo choàng ngủ của anh thực sự không nhỏ, hình dạng phồng rõ ràng có thể thấy được.

“Em…em…anh…anh…muốn làm…gì…”

Cố Trì Quân thấp giọng nói: “Giúp anh.”

Tôi rất nhanh phát hiện ra, mặc dù đã thấy heo chạy nhưng đến lúc đến lượt mình ra trận hoàn toàn thì không phải chuyện như thế.

Thực tiễn và lý luận tuyệt nhiên không giống nhau, tôi run rẩy đến mức không có cách nào khống chế được tay mình, giống như người người mắc hội chứng tay Ailen vậy, đừng nói giúp anh, đầu ngón tay vừa đụng vào thứ nóng hổi rất cứng kia thì toàn thân co giật, ngoại trừ run rẩy ra căn bản không có cách nào tiến hành bước tiếp theo. Cố Trì Quân nhìn chăm chú tôi một lúc lâu, cuối cùng cầm bàn tay kém cỏi của tôi ra khỏi áo choàng ngủ, lần lượt hôn ngón tay tôi, sau đó là mu bàn tay và lòng bàn tay, cuối cùng là cổ tay và làn da. Anh hôn tỉ mỉ như vậy, giống như đó là sự vật đáng trân quý nhất trên thế giới. Trước nay tôi không biết rằng hôn lòng bàn tay cũng có thể khiến cơ thể người ta yếu mềm.

Anh nở nụ cười, giơ tay đẩy tôi, “Ngoan, lên lầu đi nào.”

Đại não đã sớm không xong, hoàn toàn không có cách nào chỉ huy tay chân, nhưng rất lý trí mà phân tích, nếu như tôi đi rồi, anh lại vừa nhìn khuôn mặt tôi trên màn hình vừa dùng tay giải quyết sao? Thực sự cực kì hoang đường.

Tôi dứt khoát hạ quyết tâm, cắn răng, chủ động hôn môi anh, dùng giọng nói nhỏ như muỗi nói: “Em…em không đi, em là bạn gái của anh…”

Khóe miệng Cố Trì Quân cong lên, mí mắt hơi híp lại: “Em nói em đã đồng ý ?”

Tôi rất muốn hối hận nhưng giọng nói phát ra lại là “Vâng.”

Ngay sau đó tôi nghe thấy anh dùng giọng nói vui vẻ trước nay chưa từng có: “Vậy thì anh xin vui lòng nhận lấy.”

Mình có một tin vui và một tin buồn muốn thông báo với các bạn thế này.

Tin vui là vâng, chương sau có H đấy và chương sau chú Cố bộc lộ bản tính ba chấm của mình đấy.

Nhưng tin buồn là mấy hôm nữa mình có môn thi quan trọng nên chắc phải đến thứ 7 mới có thể post chương mới được

Mọi người thông cảm cho mình nhé, mình cũng chẳng muốn như thế đâu, đang đến lúc cao trào mình cũng bứt rứt lắm ấy chứ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.