Thanh Thiên Bạch Nhật - Hành Chi

Chương 14: Chương 14




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 66.Thu Bạch tỉnh dậy với cơn đau đầu dữ dội, nàng biết mình đã uống quá nhiều.Tạ Nghiên Thanh đã được nàng cho về sớm.Khi bước ra khỏi quán rượu, gió lạnh thổi qua khiến nàng tỉnh táo ngay lập tức.Nếu Thánh nhân thật sự lâm bệnh nặng thì còn nhiều chuyện khó xử lý hơn. Nhưng dù khó đến đâu, có những việc vẫn phải làm.Phụ thân từng hỏi nàng, nên nhìn vào đâu để trưởng thành?Là nhìn trời hay nhìn đất?Nhìn đất thì sống dễ dàng vững vàng hơn, nhưng chỉ thấy được ba thước trước mắt, cứ thế đi mãi sẽ thành thói quen.Còn nhìn trời thì sao?Bầu trời cao xa vời vợi, nhìn lâu rồi, những điều muốn theo đuổi, muốn biết, tự nhiên sẽ nhiều hơn. Nhưng nhìn trời thì dễ vấp ngã.Cho nên chân đạp đất, đầu ngẩng nhìn trời mới có thể đi xa hơn.Bởi vì hoàng thiên hậu thổ, thanh thiên bạch nhật*, mới là nền tảng của Đại Khánh.*Hoàng thiên hậu thổ: "Hoàng thiên" nghĩa là trời cao, "Hậu thổ" nghĩa là đất mẹ, cụm từ này ám chỉ trời và đất, hai thế lực thiêng liêng cao cả nhất trong vũ trụ theo quan niệm cổ xưa*Thanh thiên bạch nhật: "Thanh thiên" là bầu trời xanh, "Bạch nhật" là mặt trời sáng. Nghĩa đen là "trời xanh mặt trời sáng". Nghĩa bóng chỉ sự quang minh chính đại, rõ ràng, không có gì phải giấu giếmChỉ cần là nơi ánh mặt trời chiếu tới sẽ không có cái xấu xa ô uế nào có thể giấu được.Nàng chính là Thu Bạch được nuôi lớn bằng cách nhìn lên trời!Dù nàng cũng từng sợ hãi, nhưng cuối cùng những nỗi sợ đó đều bị nàng vứt lại phía sau.Một ngày sau, Tạ Nghiên Thanh đã mang thư của Tạ Hầu gia đến gặp nàng.Những điều nàng muốn biết, Tạ Hầu gia đã cho nàng biết hết.Đúng là Thánh nhân đang bị bệnh nặng, Hoàng trưởng nữ muốn nối ngôi.Vào ngày thứ hai mươi sau khi nàng rời Đông Kinh, Vu Tự Khanh đã bị Nội Vệ giám sát.Nhưng khắp nơi đều truyền ra những tin tức khác nhau, có người nói nàng đã lén quay về kinh thành, cũng có người nói nàng vẫn tiếp tục đi về phía bắc ra khỏi Đại Khánh, thậm chí còn có tin đồn nàng đã chết.Tóm lại, nhờ những tin đồn này mà Hoàng gia mới lơi lỏng cảnh giác với nàng, cho nên nàng mới có thể dễ dàng quay về kinh thành. Và những tin tức này, đều do người của Mai Tranh tung ra.Mai Tranh...Thu Bạch đốt bức thư, cúi đầu nhìn những mảnh giấy trong lò. Nàng nhớ chàng.Nàng muốn gặp chàng."Đã hơn một tháng rồi Mai Tranh không ra khỏi phủ, nghe nói là vì thương tâm do ngươi đột ngột ra đi..." Tạ Nghiên Thanh khẽ nói.Thu Bạch khẽ nhếch khóe môi, nhưng nàng không thể cười nổi.Chắc hẳn vì nàng mà lúc này Mai gia cũng đang lâm vào tình cảnh nguy nan chăng?Với tính cách của Tống Vân Chiêu, những gì nàng ta nhắm đến, bất kể dùng cách nào cũng phải có cho bằng được, nếu không có được thì phải phá hủy.Đêm giao thừa này, Thu Bạch đón năm mới cùng Thạch Trừng."Nội Vệ lợi hại như vậy, sao lại không tìm được chúng ta?"Họ đang ở trong một căn nhà tranh ở Tây thành. Hơn nửa số người dân làm việc nặng nhọc ở Đông Kinh đều sống ở khu này."Không phải họ không tìm ra, mà là họ thấy không cần thiết phải đi tìm!"Bởi vì nếu Thánh nhân băng hà, thiên hạ này sẽ thuộc về Tống Vân Chiêu, lúc đó nàng ta muốn gi họ là chuyện dễ như trở bàn tay.Vậy nên dù Thạch Trừng và nàng có sống sót thì hai người có thể làm được gì chứ? Liệu cả hai có thể gây nên sóng gió gì không? Chẳng lẽ hai người còn có thể kéo được Hoàng gia xuống ngựa ư?Tống Vân Chiêu còn có việc quan trọng hơn việc gi họ.Thu Bạch đang đánh cược, chỉ mong Thánh nhân chưa mê muội đến vậy!"Như vậy, Hồ Tử Lan chết chẳng để làm gì cả sao?"Căn phòng nhỏ hẹp, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy trời đất, Thạch Trừng quá đau buồn, nàng không kìm được mà rơi lệ."Ai nói thế? Mọi cái chết trên đời này đều có ý nghĩa.""Chúng ta còn có thể làm gì nữa?""Chưa đến nước cùng đường cùng, sao phải tự trói buộc mình cơ chứ? Đêm nay là đêm giao thừa, ta chúc ngươi tiền đồ vô ưu, hỷ lạc an khang."Thạch Trừng nhìn Thu Bạch.Nụ cười nơi khóe môi nàng chân thành phóng khoáng, ánh đèn dầu nhỏ như hạt đậu ở trong mắt nàng rực rỡ huy hoàng.Nhìn dáng vẻ của nàng, khiến Thạch Trừng không khỏi tin tưởng.Có lẽ đúng như lời Thu Bạch nói nhỉ?Nàng ấy sẽ có tiền đồ vô ưu, hỷ lạc an khang."Ta cũng chúc ngươi bình an, vạn sự như ý."Thạch Trừng lau nước mắt, nâng ly rượu lên cụng với Thu Bạch."Mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi." Thu Bạch nói."Ta chỉ chép sách thôi mà! Có gì đáng để gọi là vất vả đâu."Những ngày qua, mọi chi phí ăn ở đều dựa vào tiền Thạch Trừng kiếm được từ việc chép sách."Nhờ có ngươi mà ta lại được nhàn hạ, lại có cơm để ăn."Thạch Trừng cúi đầu không nói.67.Ban ngày hầu như Thu Bạch không ra khỏi cửa, nàng chỉ cuộn mình yên lặng trên chiếc giường nhỏ để ngủ.Đôi khi Thạch Trừng còn cảm thấy sợ, bởi Thu Bạch ngủ rồi thì không phát ra tiếng động nào cả. Thậm chí, nàng ấy còn sợ Thu Bạch sẽ cứ ngủ như thế rồi ra đi mãi mãi mà không ai hay biết. Để rồi chỉ còn lại một mình nàng ấy.Thế nên thỉnh thoảng nàng ấy lại phải dò hơi thở của Thu Bạch. Điều nàng ấy mong đợi nhất chính là giờ ăn, khi Thu Bạch ngồi đối diện với nàng ấy, vừa nói chuyện vừa ăn cơm, tràn đầy sức sống và tươi sáng.Thậm chí có đôi khi nàng ấy còn thấy mình buồn cười chết đi được, rõ ràng đối phương là một cô nương nhỏ hơn mình tận năm tuổi, vai gầy, khuôn mặt còn ngây thơ. Nhưng lạ thay, trong lòng Thạch Trừng, Thu Bạch lại là chỗ dựa vững chắc không gì có thể phá vỡ."Ta vô dụng lắm, chỉ có thể làm được những việc này thôi.""Thạch Trừng, sao ngươi lại tự ti quá vậy? Có thể cam tâm vì một người mà ch, không chỉ vì tình yêu, mà còn vì đạo nghĩa trong lòng, ngươi đã là anh hùng rồi.""Ta không ngờ làm anh hùng đơn giản đến thế đấy?" Thạch Trừng mỉm cười."Ngươi lại khiêm tốn nữa rồi." Thu Bạch đặt những hạt lạc đã bóc vỏ vào tay Thạch Trừng, rồi lại cúi đầu tiếp tục bóc vỏ.Thạch Trừng cầm một hạt cho vào miệng, không hiểu sao lại thấy chúng thơm hơn những hạt nàng ấy tự bóc.Phụ thân Thạch Trừng có mở một trường học, cuộc sống cũng bình thường. Thạch gia không giàu có gì, chỉ đủ để không cần lo cơm áo gạo tiền. Mẹ nàng sinh liên tiếp ba người nhi tử, sau đó mới sinh ra nàng. Trong nhà chỉ có một mình nàng là nữ nhi nên nàng được nuông chiều hết mực.Dù vậy nàng lại có tính cách bướng bỉnh, thẳng thắn không biết nịnh nọt. Dù phụ mẫu rất yêu thương nàng, nhưng họ lại hiếm khi gần gũi với nàng.Nàng thích đọc sách, thậm chí đọc đến mức như điên như dại.Phụ thân không nói gì, có điều mẫu thân thì luôn càu nhàu, nói rằng nữ tử phải không có tài cán gì mới là đức hạnh, con đường của nàng chỉ có hầu hạ phu quân cho tốt, sinh vài đứa con để nương tựa.Sau này việc hôn nhân với Hồ Tử Lan đổ vỡ, phụ thân sợ nàng nghĩ quẩn nên mới đồng ý với yêu cầu của nàng, nhờ người tìm cho nàng chức thư lại. Nàng một mình lên kinh, khi đi chỉ để lại một bức thư. Sau đó lại bị đưa về Hoàng gia.Hoàng gia lấy tính mạng của phụ mẫu huynh đệ ra để uy hiếp, bắt nàng nói ra những gì nàng biết về Hoàng gia.Nàng chỉ nói rằng vì mình yêu mến Hồ Tử Lan, nàng hơn hai mươi tuổi mà vẫn không chịu lấy phu quân nên đã sớm đoạn tuyệt với gia đình.Nghe nói gia đình của nàng vẫn bình an.Dù họ bình an, nhưng không một ai tìm đến nàng cả."Ngươi có cảm thấy cô đơn không?" Thạch Trừng bỗng hỏi.Thu Bạch hiểu ý nàng ấy, nàng ấy sợ nàng khó chịu nên không nói thẳng ra.Một mình nàng, không có phụ thân, cũng không có mẫu thân, càng chẳng có nhà để về, vậy có cô đơn không?"Thỉnh thoảng thôi! Phụ thân ta sống phóng khoáng cả đời, ông ấy từng nói với ta rằng, con người ta sống phải sống ích kỷ một chút, chỉ làm những điều mình muốn làm. Nếu muốn đi, dù có người giữ lại, không quan tâm người đó là ai, ta vẫn phải đi, không được ngoái đầu lại. Ta chính là kiểu người như phụ thân ta nói đấy! Kiểu người ích kỷ hầu như sẽ không cô đơn đâu.""Nếu ai cũng ích kỷ như ngươi thì hẳn là thế đạo này đã tốt đẹp hơn rồi.""Thạch Trừng, ai rồi cũng vậy thôi, phải tự mình đi một chặng đường rất xa, rất xa, nhưng khi ngoái đầu nhìn lại, dù có đi xa đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là để tìm lại chính mình mà thôi! Chúng ta nên mừng vì chỉ cần đi một đoạn ngắn ngủi đã có thể tìm thấy chính mình rồi."Đó chính là Thu Bạch, tuy còn trẻ nhưng lại như một cụ già đã trải qua cả cuộc đời khôn ngoan.Nàng đã nhìn thấu mọi thứ trên đời này từ lâu, có thể đi lên Tây Thiên từ sớm rồi. Vậy mà nàng lại lao đầu vào chốn hồng trần này, nàng muốn tìm một con đường lớn cho người khác."Vậy nên Thạch Trừng à, ngươi đừng sợ, mùa đông ban tặng cho chúng ta bao nhiêu tuyết rơi, chúng ta sẽ có được bấy nhiêu ngày xuân."68.Mồng một Tết, Nhị hoàng nữ đích thân đến chùa Ngọa Long tụng kinh cầu phúc cho Thánh nhân.Chùa Ngọa Long là chùa của hoàng gia, người thường không thể đến được.Thu Bạch vào từ cửa sau, người mở cửa chính là thị vệ thân cận của Nhị hoàng nữ. Lúc này Nhị hoàng nữ đã cầu phúc xong, đang uống trà trong chỗ phương trượng. Thấy Thu Bạch vào, nàng ấy đặt chén trà xuống, đứng dậy đón tiếp.Thu Bạch cung kính hành lễ.Nhị hoàng nữ vươn tay đỡ cánh tay Thu Bạch, nâng nàng dậy."Giữa chúng ta cần gì phải làm vậy? Nếu phải hành lễ, thì ta nên là người phải hành lễ với tỷ tỷ mới đúng."Nhị hoàng nữ có dáng vẻ hiền lành, đôi mày nàng ấy rất giống Thu Bạch, dài và dày, kéo đến tận góc trán, nhưng mắt nàng ấy lại to hơn Thu Bạch một chút, con ngươi hơi nhạt màu, đôi môi hơi dày.Thu Bạch mỉm cười nhẹ nhàng.Đây chính là điểm hơn người của Nhị hoàng nữ.Tống Vân Chiêu là thân tỷ muội với nàng, nhưng lại không nhận ra nàng.Còn Nhị hoàng nữ chỉ gặp nàng một lần hồi nhỏ, dựa vào diện mạo mà đã có thể đoán ra thân phận của Thu Bạch.Hơn nữa dù biết, nàng ấy cũng chưa bao giờ nói ra. Không cố ý thân thiết, cũng không gây khó dễ."Ta đã đọc thư của tỷ tỷ rồi."Nhị Hoàng nữ Tống Vân Ca nói."Ta không thể tin lời người ngoài nữa, về chuyện của Thánh nhân, mong điện hạ có thể cho ta biết đôi điều.""Mẫu hậu đột nhiên mắc chứng chóng mặt, không thể nói chuyện được. Những ngày gần đây bệnh tình của người càng thêm nghiêm trọng, cả ngày hôn mê bất tỉnh.""Theo điện hạ thấy căn bệnh này là thật hay giả?"Tống Vân Ca không ngờ Thu Bạch lại hỏi thẳng thắn đến vậy."Ba phần thật, bảy phần giả." Tống Vân Ca cũng thẳng thắn đáp lại ngay."Điện hạ có cách đối phó không?""Trong cung đã có quá nửa là người của tỷ tỷ, quyền quân binh cũng đã nằm gần hết trong tay Hoàng Vũ Sơ. Chắc đến lúc này mẫu hậu đã không có cách nào xoay chuyển tình thế được nữa đâu nhỉ?" Tống Vân Ca cười khổ."Ngày mười sáu tháng hai là sinh thần của Thánh nhân. Hiện giờ Thánh nhân đang bệnh, sao điện hạ không mời Khâm Thiên Giám đứng ra thuyết phục Hoàng trưởng nữ tổ chức một đại lễ, cầu bình an cho Thánh nhân?"Chỉ trong thoáng chốc, Tống Vân Ca đã hiểu ý của Thu Bạch."E rằng đến lúc đó nếu tỷ tỷ muốn rút lui an toàn sợ là không thể được. Mẫu hậu muốn diệt trừ ngoại thích, nhưng tình thương dành cho Hoàng trưởng tỷ là thật. Đến lúc đó dù có diệt trừ được Hoàng gia, thì có lẽ đó cũng chỉ là vết thương ngoài da đối với Hoàng trưởng tỷ mà thôi."Thu Bạch thực sự thích tiếp xúc với người thông minh và thẳng thắn như Tống Vân Ca."Ta chưa từng nghĩ đến chuyện an toàn rút lui, chỉ mong điện hạ không phụ lòng mọi người. Cũng mong điện hạ có thể tin tưởng ta.""Nếu ta không tin tỷ tỷ, sao hôm nay ta lại đến gặp tỷ được cơ chứ?"Hai người cùng nâng chén trà lên, khẽ chạm vào nhau.……Vào ngày Thượng Nguyên, trên đường phố kinh thành tiếng trống nhạc vang lên không ngớt, dân chúng và văn nhân tài nữ đều mặc gấm vóc lụa là như mây, không đêm nào là không như vậy.Có đủ loại trò ảo thuật kỳ lạ, ca múa yến oanh liên tiếp nối liền với nhau, tiếng nhạc ồn ào vang vọng cả chục dặm, có đánh cầu đá bóng, đi dây leo cột. Có Triệu Dã Nhân diễn trò nuốt canh lạnh ngược, Trương Cửu Ca biểu diễn nuốt kiếm sắt. Còn có khỉ biểu diễn trăm trò, cá nhảy qua vòng dao, người điều khiển ong bướm, đuổi bắt côn trùng.Ngoài ra còn có bán thuốc, xem bói, viết chữ trên cát đoán mệnh, mọi thứ đều khéo léo kỳ lạ, lúc nào cũng có điều mới mẻ. Đến ngày mồng bảy tháng giêng, người người đều ra ngoài chào từ biệt, trên núi toàn là ánh đèn rực rỡ sắc màu, vàng ngọc chiếu rọi lẫn nhau, ánh sáng từ gấm vóc hoa lệ đan xen.Thu Bạch dắt tay Thạch Trừng đi qua phố dài, cầu đá, từ nơi phồn hoa đến chốn tĩnh mịch.Con đường dài đến thế, nhưng cũng ngắn chỉ đến thế. Dường như không bao giờ đi hết được, nhưng cũng như vừa bước một bước đã đi tới bên kia đường.Trong lúc không biết không hay, họ đã đi đến phủ Quốc công.Đèn lồng trước cổng đã được thay thành đèn kéo quân màu đỏ, mỗi mặt đều có một câu chuyện.Thu Bạch muốn nhìn cho rõ đó là những câu chuyện gì, nhưng không hiểu sao lại mãi không thể nhìn rõ.69.Trong giấc mơ, cũng vào một năm Thượng Nguyên nọ nàng đã lén trốn khỏi cung, muốn đi xem đèn cùng Mai Tranh.Chàng nhận được thư của nàng, nhưng lại không hồi âm gì cả.Nàng đứng giữa biển người trên cầu Biện, cố chấp chờ đợi, không xa là con phố dài mười dặm, vô số ánh sáng hội tụ lại với nhau, lấp lánh như dải ngân hà.Năm năm tháng tháng đều như vậy, nàng đã sớm xem đến chán rồi. Nhưng vì trong lòng có mong đợi nên hôm nay khung cảnh cũ lại có chút khác biệt.Nàng cố chấp chờ đợi, cuối cùng Mai Tranh cũng băng qua đám đông chen chúc, từng bước từng bước đi đến trước mặt nàng.Trong mơ, chàng khoác một áo choàng màu lam bảo thạch, cổ áo lót lông cáo trắng càng làm tôn thêm vẻ thanh cao thoát tục của chàng.Nếu trong tay chàng không cầm một chiếc đèn thỏ méo mó, người khác hẳn sẽ tưởng chàng là tiên nhân bị đày xuống trần.Chàng không nói một lời nào, chỉ ngượng ngùng đưa chiếc đèn trong tay cho nàng.Nàng vui vẻ nhận lấy, xem đi xem lại.Chưa từng có ai mang những thứ đáng yêu như vậy gắn liền với nàng, cũng chẳng ai nghĩ nàng sẽ thích những thứ như thế này."Hơi xấu xí, không đẹp bằng đèn của người bán đèn." Nàng khẽ than phiền, rồi lại lén nhìn chàng."Nếu điện hạ không thích thì trả lại cho ta, đèn của người bán đèn đẹp thì điện hạ cứ đi mua là được." Chàng lạnh lùng nói.Nàng lập tức vui vẻ hẳn lên, đưa tay ra nắm lấy tay áo chàng, lắc qua lắc lại, rồi lại lắc lung tung hết cả lên."Ta đoán chắc con thỏ này là do ngươi tự tay làm cho ta phải không? Dù đèn của người khác có đẹp đến đâu, ta cũng chỉ thích chiếc đèn này nhất."Chàng khẽ nhếch môi mỉm cười.Ngày đó nàng nắm tay áo chàng, cứ đi mãi, đi mãi.Cứ nghĩ đường còn dài, chỉ cần hai người muốn đi cùng nhau thì sẽ không bao giờ đến điểm cuối..."Thu Bạch." Thạch Trừng khẽ gọi tên nàng."Ta chỉ muốn nhìn xem..."Có khi nào chàng sẽ vừa hay ra ngoài, vừa hay để họ gặp nhau chăng?Thạch Trừng buông tay Thu Bạch ra, lặng lẽ đứng vào chỗ tối.Con phố này vốn là của Mai gia.Con phố dài đến thế, nhưng chẳng có người qua lại, ánh trăng rọi trên đầu tường ngọn cây, lạnh lẽo hoang vắng."A Thu."Có người gọi nàng.Nàng ngẩn ngơ quay đầu lại.Cổng bên hông đang mở, ánh đèn rực rỡ như cầu vồng.Khi bất ngờ quay đầu lại, người ấy đang đứng ở đó, nơi ánh đèn mờ ảo.Thu Bạch đưa tay lên khẽ đặt nơi lồng ng.ực.Y bước qua ánh trăng vỡ vụn dưới chân, chậm rãi tiến về phía nàng. Mãi cho đến khi đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng.Nàng ngây ngốc nhìn...Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cũng chẳng có điều gì nàng có thể dễ dàng nói ra."Nàng đã trở về rồi." Mai Tranh khẽ nói, giọng tràn đầy vui sướng. Như thể nàng thực sự chỉ vừa đi xa rồi vội vã trở về nhà ngày hôm nay để gặp y."Ừ!" Nàng gật đầu, mỉm cười với y.Mai Tranh cố kìm nén, nhưng cuối cùng vẫn cắn nát đầu lưỡi. Cơn đau giúp y tỉnh táo hơn trong chốc lát, nhưng có làm vậy y vẫn không kìm được mà đưa tay ôm thiếu nữ đang rưng rưng nước mắt vào lòng."A Thu, A Thu…" Y thì thầm gọi tên nàng như trong mơ.Trong mơ, y giữ nàng trên giường, những giọt mồ hôi nóng hổi rơi trên chiếc cổ thon của nàng, y gọi tên nàng như thế này, còn nàng đỏ hoe mắt khẽ đáp lại.Chung Ly từng nói trên đời này chẳng có người đàn ông nào trong sạch cả. Ai dám nói mình chưa từng có một giấc mơ d â m đ ã ng hoang đường?Lúc đó y chỉ khịt mũi khinh thường, bởi y chưa từng có giấc mơ như vậy. Mãi về sau y mới hiểu ra, sở dĩ mình không có những giấc mơ đó chỉ vì chưa gặp được người để trao trọn con tim mà thôi!Y ước gì mình chẳng biết gì cả, cứ coi như nàng thật sự đi công vụ, khi trở về vẫn là Thiếu khanh Đại Lý Tự. Y ngày ngày bận rộn chỉ để tìm sính lễ xứng đáng với nàng. Rồi y sẽ cưới nàng, thời gian trôi qua êm đềm, dù thỉnh thoảng đôi bên có cãi vã y và nàng vẫn sẽ bên nhau đến bạc đầu. Người khác đều như thế. Y tha thiết ước ao mình và nàng cũng chỉ là một trong những người bình thường ấy.70.Nàng thoát khỏi vòng tay y, chẳng còn thấy nước mắt đâu nữa, như thể nàng vẫn luôn cười vui vẻ không lo âu như thế."Mai Tranh, trên đời này điều xảy ra nhiều nhất chính là những điều trái với ý nguyện. Nếu gặp phải chuyện nguy hiểm, nhất định phải lấy tính mạng bản thân làm trọng." Nàng dặn dò y.Y lặng lẽ nhắm mắt. Nếu Thu Bạch biết lấy bản thân làm trọng thì nàng đã không phải là Thu Bạch nữa rồi."A Thu, đã đến nước này rồi, ta đã không thể rút lui được nữa, nhưng nàng thì có thể."Nàng chậm rãi lắc đầu không nói gì. Nàng hiểu, nàng đều hiểu cả. Đã là người trong cuộc, làm sao có thể dễ dàng rút lui."A Thu, có nhiều chuyện nàng không biết..."Về sau Mai Tranh luôn hối hận, giá như ngày đó y nói rõ ràng hơn thì tốt biết mấy. Cuối cùng y cũng phải tìm cho nàng một con đường sống.Nàng đưa tay ôm y rồi vội vã buông ra, sau đó quay người rời đi.Mai Tranh đuổi theo kéo tay áo nàng: "A Thu, chúng ta thành hôn đi! Ngày mai được không?""Được thôi! Vậy ta sẽ trang điểm thật đẹp, đợi chàng đến rước." Nàng quay đầu vui vẻ đồng ý.Nàng giật lại tay áo, không quay đầu lại mà đi về phía xa.Mai Tranh cảm thấy thật đau đớn. Như có người móc đi một miếng thịt nơi quả tim khiến y đẫm máu, đau không chịu nổi.Nàng có đại nghĩa của nàng, y có tình riêng của y. Y không thể từ bỏ Mai gia, càng không thể thuyết phục nàng quay đầu. Y không bằng nàng. Nhưng trên đời này có mấy ai sánh bằng nàng được cơ chứ?Ngày mười sáu tháng hai là sinh thần của Thánh nhân, là một ngày gió thổi xuân về.Dọc bờ đê, dương liễu như sương như khói.Trưởng nữ của Thánh thượng dẫn các đại thần trong ngoài triều lên lầu Trích Tinh cầu phúc cho Thánh nhân.Nghe đồn ngày đó đã xảy ra chuyện kỳ lạ, trong lầu Trích Tinh bỗng xuất hiện một con thần lộc toàn thân trắng muốt, con thần lộc này có thể nói tiếng người.Thánh nhân bệnh lâu không khỏi là vì có người chết oan. Oán khí của người đó nặng đến kinh thiên động địa.Một hòn đá tạo nên nghìn lớp sóng, có người nhắc đến Hồ Tử Lan ở Hoành Sơn.Ông ấy làm quan nhiều năm, tiếng tăm thanh liêm chính trực vang dội khắp Đại Khánh, cuối cùng lại rơi vào kết cục bị xe p h a n h thây.Lúc này, Thiếu khanh Đại Lý Tự Thu Bạch mang theo thư tín và nhân chứng của Hồ Tử Lan đến.Giữa thanh thiên bạch nhật, dưới bầu trời quang đãng nàng đã công bố tất cả chứng cứ tội ác của Hoàng gia, từng việc từng việc một.Tội của Hoàng gia nhiều không kể xiết.Hoàng trưởng nữ ra lệnh cho Nội Vệ lập tức bắt giữ Thu Bạch, lúc này sự việc vẫn chưa có lời giải thích.Không lâu sau, Mai Quốc công đã biện hộ cho Thu Bạch, liệt kê tội danh của Hoàng gia, khiến họ bị bắt vào ngục.Thanh quan trong triều và dân chúng đều phẫn nộ, đồng loạt yêu cầu Hoàng trưởng nữ điều tra kỹ nguyên nhân cái chết của Hồ Tử Lan và trừng phạt nghiêm khắc Hoàng gia.Tiếng vang lớn đến mức không thể dẹp yên.Trong quân bỗng nổi loạn, Hoàng Vũ Sơ bị chém trước doanh trại.Đến tháng chín năm ấy, long thể của Thánh nhân đã khá hơn, sau khi nghe được chuyện này người lập tức tự mình tra hỏi.Mãi đến tháng tư năm sau, cuối cùng Hoàng gia cũng bị trừng phạt.Lại thêm một ngày xuân nữa, hoa lê sắp tàn, hoa hải đường đang nở rộ.Nhiều danh môn vọng tộc vì liên lụy đến Hoàng gia ngày xưa mà bị gi chết hoặc bị lưu đày, cửa nhà điêu tàn. Chỉ có Tạ gia và Mai gia sau sự việc này lại như mặt trời giữa trưa, như lửa đổ thêm dầu.Thế nhưng lúc bấy giờ cả Tạ gia và Mai gia đều đóng cửa im ỉm. 

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.