Thanh Thiên Bạch Nhật - Hành Chi

Chương 16: Ngoại truyện [Hết]




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngoại truyện 1:Lang quân chủ tiệm bút mực lấy nương tử là chủ tiệm thức ăn bên cạnh.Lúc ấy, hoa xuân ở Đông Châu đang nở rộ.Tạ Nghiên Thanh uống say tại tiệc cưới, vừa khóc vừa cười, cuối cùng được Viên Đồng cõng về.Viên Đồng còn nhỏ tuổi, hắn hoàn toàn không thể phát hiện tiểu cữu cữu của mình đã thầm thương trộm nhớ Thu Bạch từ lâu.Khi tiểu cữu cữu say rượu nói ra, hắn suýt ném đối phương xuống đất không dìu nữa."Tiểu Lục, ta thua kém Mai Tranh ở điểm gì..."Dù đang say rượu nhưng người trên lưng vẫn hỏi đi hỏi lại câu này.Viên gia cũng là danh gia vọng tộc ở Đông Kinh nên Viên Đồng có biết về Mai Tranh."Tiểu cữu cữu ơi, tiểu cữu cữu hãy quên Thu Thiếu khanh đi! Không phải tháng trước mẫu thân con đã nói với tiểu cữu cữu rồi sao? Ngoại tổ mẫu đã tìm cho tiểu cữu cữu một nhà môn đăng hộ đối rồi.”"Bà ấy còn nhắc đi nhắc lại, bảo tiểu cữu cữu đừng có dây dưa với Thu Thiếu khanh nữa. Thậm chí ngoại tổ phụ còn nói thẳng ra rằng tiểu cữu cữu không xứng với nàng ấy mà. Bởi vì Tiểu Công gia đã vì nàng ấy mà tự nguyện bị đuổi ra khỏi gia tộc đó." Viên Đồng thở dài.Mẫu thân hắn từng nói rằng, đôi mắt của Tiểu Công gia bị mù lòa như thế cũng là vì Thu Thiếu khanh.Trong những năm qua, vở kịch được diễn nhiều nhất ở rạp hát Đông Kinh chính là "Nữ Thiếu Khanh Vô Song".Vở kịch kể về cuộc đời của Thu Thiếu khanh, mỗi lần xem nó, hắn luôn thấy xúc động, không thể nào bình tĩnh trở lại được.Tại sao hắn lại theo thân cữu cữu đến Đông Châu?Còn không phải là vì đã nghe vở kịch đó, rồi muốn trở thành vị quan tốt, chính trực như Thu Thiếu khanh đó sao?Một nữ tử như Thu Thiếu khanh chắc chắn sẽ không thể để ý đến tiểu cữu cữu của hắn.Thậm chí Viên Đồng còn nghi ngờ liệu Thu Thiếu khanh có để ý đến Tiểu Công gia kia không, hay là vì đối phương có một khuôn mặt đẹp nên nàng mới thích?"Ta cũng có thể làm được." Tạ Nghiên Thanh khẽ nói."Tiểu cữu cữu à, cữu cữu hãy tỉnh táo lại đi! Người có thể làm được thì đã sao? Liệu Thu Thiếu khanh có muốn lấy cữu cữu không?"Tạ Nghiên Thanh bị câu này cho đánh một đòn choáng váng, cuối cùng đành phải im lặng."Con thấy hình như Tiểu Công gia kia rất si tình với Thu Thiếu khanh. Ngay cả một người chậm hiểu như con cũng nhìn ra được, trong mắt hay trong lòng Tiểu công gia chỉ có một mình nàng ấy thôi.”"Cữu cữu cứ nhìn cách Tiểu Công gia nhìn Thu Thiếu Khanh là biết, nói thật con cũng không tin cữu cữu không nhận ra điều này.” Viên Đồng thở dài, hắn cảm thấy thương hại cho tiểu cữu cữu của mình.Có lẽ Thu Thiếu Khanh không hề biết rằng tiểu cữu cữu còn có suy nghĩ khác đối với nàng ấy chăng?Nếu như biết, với tính cách của nàng ấy, chắc chắn sẽ thẳng thắn yêu cầu tiểu cữu cữu từ bỏ suy nghĩ đó ngay lập tức."Ta ghét...""Tiểu cữu cữu ghét cái gì? Người không đẹp như Tiểu Công gia kia, càng không có can đảm như người ta. Thậm chí Tiểu Công gia còn có thể bỏ phụ mẫu của mình để theo đuổi Thu Thiếu khanh, vậy người có làm được không?”"Tiểu cữu cữu cứ nghe theo lời của ngoại tổ phụ, chỉ cần làm bạn với Thu Thiếu khanh là được."Ngoại truyện 2Thu Bạch ngồi trên chiếc giường êm ái, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy khó chịu cả người, không yên lòng chút nào.Nàng đưa tay sờ lên giường, trước tiên sờ thấy một quả táo, rồi đến hạnh nhân, long nhãn, không lâu sau đã vơ được một nắm.Trang sức trên tóc đã được tháo ra hết, y phục ban đêm cũng đã được thay, nhưng Mai Tranh vẫn ngồi bất động như tảng đá bên cạnh, chẳng hề có bất kỳ động tĩnh nào.Chẳng lẽ đêm động phòng mà cả hai lại chỉ ngồi như vậy đến sáng hay sao?Lách tách.Ngọn nến bỗng phát ra tiếng nổ tanh tách khiến nàng giật mình.Một suy nghĩ lướt ngang qua trong đầu.Nàng quay sang nhìn người trước mặt, y cúi gằm cổ xuống, đôi mi dài che khuất đôi mắt huyền ảo vốn đã tối đen.Hai tay y siết chặt, đặt trên đầu gối, ngồi rất nghiêm chỉnh.Người này, thiệt tình..."Chàng không hôn ta sao?"Nàng đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy má y.Đôi mi y run nhẹ, ngước mặt nhìn nàng.Dù biết rõ y không thể nhìn thấy nhưng đôi má nàng vẫn đỏ bừng lên."Ta không thấy được."Y trầm giọng nói một cách vô tội.Nàng lập tức ngẩng đầu, nhẹ nhàng áp môi mình lên môi y.Cả hai đều run lên vì những vết thương đã trải qua. Nhưng đôi bên vẫn không hề lùi bước, bởi họ biết rằng người trước mặt chính là người mình yêu sâu đậm.Đến khi cảm xúc trào dâng, y gọi tên nàng, cứ gọi đi gọi lại mãi.Nàng nhiệt tình, can đảm đáp lại.Giữa trời đất chỉ còn lại hai người, như chiếc thuyền nhỏ trôi nổi, lênh đênh giữa biển suốt một đêm.Năm năm sau."Phụ mẫu ngài lại cãi nhau rồi, hay là tiểu lang đi khuyên giải họ đi?" Văn Trọng vừa lau bàn vừa thở dài lo lắng.Tiệm bút mực không kiếm được đồng nào nên đã đóng cửa, quán ăn thì chuyển nhượng lại cho Phùng Ngũ Lang.Tiên đế đã qua đời, Thánh nhân lên ngôi.Phu nhân được triệu về kinh, lại quay về chức vị Thiếu Khanh Đại Lý Tự. Ngày tháng trôi qua, phu nhân luôn bận rộn như đang chiến đấu nơi sa trường vậy.Vừa nghỉ ngơi được một ngày, đúng lúc tiểu lang không cần đi học, thế mà hai người họ lại cãi nhau vì một chậu lan dưới mái hiên.Văn Trọng không hiểu nổi, rõ ràng chủ nhân không thể nhìn thấy, tại sao ngài lại biết đó là một chậu lan quý hiếm?Hắn thấy chỉ là một chậu cỏ mà thôi!"Có lúc nào phụ mẫu ta không cãi vã với nhau đâu?"Thuận Nhi để sách xuống, đứng nhón chân nhìn ra cửa sổ.Phụ thân đang ngồi xổm dưới mái hiên, tay cầm xẻng nhưng hồi lâu sau vẫn chưa động đậy.Chẳng mấy chốc mẫu thân đã đi ra, lấy xẻng từ tay phụ thân, cẩn thận nhổ chậu cỏ ra rồi trồng chậu hoa vào đó."Có phải chàng đang lừa ta không? Ta hiểu về cây thuốc và hoa, tại sao ta chưa từng thấy loại hoa lan này bao giờ?" Giọng mẫu thân vô cùng khó chịu."Đợi ta trồng rồi khiến nó nở hoa, nàng sẽ biết." Phụ thân chậm rãi trả lời.Mẫu thân hừ một tiếng, mang chậu hoa vào đặt trên bàn nhỏ mà phụ thân đã chỉ."Nếu chàng không trồng được hoa, ta sẽ nhổ nó ra cho lợn ăn." Mẫu thân chống tay lên hông, trông vô cùng hung dữ."Nàng để ta ăn nó luôn cũng được."Phụ thân cười nói.Mẫu thân nghe thế thì bật cười.Mẫu thân tiến lại gần, gác cằm lên vai phụ thân, hai tay ôm lấy eo đối phương. Không biết mẫu thân đã nói gì nhỏ nhẹ bên tai phụ thân mà khiến người cười thành tiếng."Văn Trọng, huynh thấy phụ thân ta có vui không?"Văn Trọng gật đầu.Sao lại không vui cho được?Từ khi lấy phu nhân, ngài ấy đã trở thành một con người khác.Một con người biết vui, biết lo, biết nói, biết cười."Mẫu thân ta cũng vui nữa."Thuận Nhi cầm "Thi Kinh", ngồi thẳng lưng trước thư án rồi lật một trang, bỗng có một tờ giấy rơi ra.Là chữ của mẫu thân.[Mai Tranh, phu quân của thiếp:Tình yêu thời thanh xuân là niềm vui sướng nghĩ rằng mình sẽ sống trọn đời với người trước mắt. Yêu nên phỏng đoán mọi thứ về tương lai rồi chắc chắn chúng sẽ thành hiện thực.Sau khi đi qua ngàn núi vạn sông, thiếp mới tỉnh ngộ rằng những năm tháng đó chỉ là một giấc mơ đẹp ông trời ban cho, để giúp thiếp chống chọi với cuộc sống dài vô tận này.May thay, giấc mơ của thiếp chưa bao giờ tỉnh.May thay, quá khứ và hiện tại của thiếp đều là chàng.Chàng có biết tại sao hôm đó thiếp không muốn để chàng đồng ý hôn ước của hai ta không?Bởi vì chúng ta đều biết quá rõ, dù chàng có nhận hay không, kết quả đều chỉ có một.Chàng nhận lời là để đánh cược một cơ hội mong manh. Còn thiếp không để chàng nhận, là hy vọng nàng ta có thể từ bỏ chàng.Thiếp chưa từng sợ liệu mình có còn trong sạch hay không. Với thiếp mà nói, nếu chàng đã yêu thiếp thì sao lại chê thiếp được chứ?Nếu chàng chê thiếp thì chàng đâu xứng với thiếp?Thiếp chỉ không muốn chàng phải khó khăn khi lựa chọn giữa thiếp và phụ mẫu.Dù có chọn thế nào đi nữa, con đường chàng đi đều sẽ không trọn vẹn.Thiếp không sai, phụ mẫu chàng cũng không sai.Đây chỉ là một bài toán không có cách giải mà thôi!Không ngờ cuối cùng chàng vẫn chọn thiếp.Thiếp muốn nói rằng thiếp rất vui.Vui vì chàng đã chọn thiếp....HẾT 

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.