Thanh Sắc - Hiểu Bạo

Chương 16: Nựu khúc




Chương 16: Nựu Khúc (méo mó)

"Khanh Khanh, em nấu món ăn chị thích ăn nhất, chị đã ba ngày không ăn gì rồi, ăn một chút có được không?" bưng ra món ăn vừa làm xong, Mộc Tư Linh nhìn về phía Lâm Tố Bạch luôn nằm ở trên giường, nhẹ giọng hỏi. Kể từ ngày sau khi bản thân muốn cơ thể của cô, ba ngày qua, Lâm Tố Bạch thì giống như không có tất cả cảm giác, bất luận bản thân hôn chị ấy, vuốt ve chị ấy thế nào, thậm chí một lần lại một lần muốn chị ấy, chị ấy cũng không có phản ứng gì, ngay cả bản thân nói chuyện với chị ấy, chị ấy cũng không hồi đáp, ngoại trừ uống nước ra, cả cơm cũng không ăn qua

Mộc Tư Linh thấy trong lòng rất buồn, nhưng mà nàng không hiểu, Lâm Tố Bạch tại sao phải từ chối mình như vậy, chẳng lẽ bản thân thì thật sự không bằng Hứa Kế sao? nàng rõ ràng đối với với cô rất tốt, cho dù Lâm Tố Bạch muốn mạng của nàng, nàng cũng sẽ không chút do dự cho cô, mà Hứa Kế lại làm không được, bản thân rốt cuộc có điểm nào không bằng tên đàn ông kia chứ?

Mộc Tư Linh không hiểu, càng không biết nên thế nào để Lâm Tố Bạch để ý mình, nàng bưng thức ăn đến bên miệng của Lâm Tố Bạch, tay giơ đến cứng ngắc đối phương vẫn là không có bất kì phản ứng nào, bất đắc dĩ, Mộc Tư Linh chỉ có thể đem canh nuốt một ngụm trước, rồi từ từ đưa vào trong miệng của Lâm Tố Bạch. Đây là cách duy nhất nàng có thể làm, mà nàng cũng biết, Lâm Tố Bạch chết lặng sẽ không cự tuyệt nụ hôn của bản thân nữa

Nụ hôn này thì tựa như một màn độc diễn, mà Mộc Tư Linh là người duy nhất nhập vào, nàng có chút hưng phấn liếm láp lấy cánh môi mềm mại thơm nồng của Lâm Tố Bạch, giống như đối đãi một cục kẹo trân quý không ngừng ngậm gậm cắn, rồi từ từ thả ra, rồi cắn tiếp. Nàng cảm giác được bản thân thở hỗn hển càng ngày càng nặng, càng ngày càng nhanh, sắc mặt tái nhợt của Lâm Tố Bạch cũng bị bản thân hôn đến nổi lên một ít ửng hồng

Nhìn thấy con người này nhắm mắt không nhìn mình nữa, Mộc Tư Linh có chút nóng vội đem áo ngủ của Lâm Tố Bạch cởi đi, không ngừng xoa lấy bộ ngực của cô vì gặp lạnh mà hơi đứng thẳng, cảm thấy hai điểm trước ngực đang dưới sự đưa đẩy của mình khẽ đứng lên, biến hóa như vậy để Mộc Tư Linh cảm thấy vui mừng như điên, nàng từ đầu đến cuối rất cẩn thận để ý, khi bản thân lần đầu mạnh mẽ muốn Lâm Tố Bạch, con người này bất luận bản thân khiêu khích thế nào vẫn như cũ duy trì phần chán ghét và lạnh nhạt, nhưng mà mấy ngày này, cơ thể của Lâm Tố Bạch lại rõ ràng có biến hóa

Nàng thuận thế cởi đi quần của cô, ngón tay không kịp chờ đợi sờ lên sự mềm mại trên chân tâm kia, sau khi phát hiện trong đó hơi ướt át, Mộc Tư Linh cảm thấy bụng dưới của mình nhanh chóng co quắp lên, rất nhanh cũng đem đáy quần làm ướt rồi. Khanh Khanh quả nhiên cũng là đối với mình có chút cảm giác, tuy chỉ có một chút, nhưng mà cũng đủ rồi

"Khanh Khanh, em yêu chị, em thì biết chị cũng là thích em, tuy vẫn không quá ướt, nhưng mà không sao, em ở đây đã rất ướt rồi" Mộc Tư Linh rút ngón tay lại, chậm chạp đặt lên chính thân thể của mình, sờ lấy nơi kia của nàng đã ngập lụt ướt át, Mộc Tư Linh đem ngón tay cắm vào cơ thể của mình, đem ngón tay phải kia làm đến ướt át khó coi

Nghĩ đến ngón tay này từng chạm qua chỗ đó của Lâm Tố Bạch, nàng thì hưng phấn sắp phải chết đuối, nhưng nàng biết, bản thân là vì để Lâm Tố Bạch vui vẻ, nàng không thể đụng mình trước, phải để Khanh Khanh mãn nguyện mới đúng, nhẫn nhịn khát vọng của cơ thể, Mộc Tư Linh đem ngón tay rút ra, dự định bắt đầu đụng chạm lại Lâm Tố Bạch, ai biết con người mấy ngày này cũng chưa từng có phản ứng lại đẩy mình ra, từng bước từng bước đi vào trong phòng tắm

Trong lòng cảm thấy được một tia hân hoan không có lý do, so với Lâm Tố Bạch mải mai không có phản ứng, hôm nay cô có thể từ chối mình, ngược lại cũng là tốt. Như vậy suy nghĩ, Mộc Tư Linh lần nữa đem thân thể ướt át lau sạch khô, mấy ngày này dùng khăn giấy rõ ràng nhiều hơn lúc trước rất nhiều, Lâm Tố Bạch đối với Mộc Tư Linh thì giống như là thuốc giục tình dùng không hết, mùi vị của cô, dung nhan của cô, thậm chí từng ánh mắt của cô cũng đủ để nàng ướt át

Mộc Tư Linh căn bản đếm không hết bản thân mỗi ngày muốn động tình bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần khi nàng muốn, Lâm Tố Bạch mãi mãi cũng không chịu cho nàng. Nhất là sau khi quá muốn Lâm Tố Bạch, khát vọng của cơ thể bị phóng đại cực hạn, nàng hy vọng Lâm Tố Bạch cũng có thể tiến vào mình, cho nàng sự vui vẻ vô cùng vô tận, đáng tiếc... Khanh Khanh không muốn nàng, nàng có thể mạnh mẽ muốn Khanh Khanh, lại không cách để Khanh Khanh muốn mình

Lâm Tố Bạch tắm rất lâu mới ra, hơn nữa sau khi ra ngoài cũng không nhìn Mộc Tư Linh một cái, rồi lại bắt đầu nằm lại trên giường. Thấy chị ấy không muốn để ý mình, Mộc Tư Linh tự nhiên cũng không có hứng thú ăn cơm, nàng đem món ăn không đụng qua một miếng ném vào trong thùng rác, cũng tắm rửa rồi đi ra. Nàng thấy được Lâm Tố Bạch ngủ ở chính giữa, hiển nhiên là không muốn cho bản thân chỗ lưu lại, Mộc Tư Linh đi lấy một ly sữa nóng, vỗ nhẹ Lâm Tố Bạch

"Khanh Khanh, chị cũng không ăn thứ gì, uống chút sữa rồi đi ngủ"

"Khanh Khanh, nếu như chị giận em có thể đánh em mắng em, tại sao chị không để ý em chứ?"

"Khanh Khanh, chị có phải còn đang nhớ Hứa Kế không? em từng nói, chị là người của em, em không cho phép chị nghĩ người khác nữa, bất cứ người nào cũng không thể, nếu như chị còn nhớ đến hắn, em thì sẽ đem hắn giết chết, như vậy chị..."

"Cô nói đủ rồi chưa? tôi không muốn nghe lời cô nói, cũng không muốn uống cái thứ quỷ quái này!" Lâm Tố Bạch ba ngày qua khó nói ra một câu, cô đứng lên đem sữa đánh đổ, chất lỏng có chút xíu nóng làm phỏng đến lưng bàn tay của Mộc Tư Linh phát đỏ, cái ly vỡ tan nát trên đất để Mộc Tư Linh hơi sửng sốt. Nàng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo xa lánh của Lâm Tố Bạch, cơ thể bắt đầu phát run

"Khanh Khanh, tại sao chị đối với em như vậy, em làm sai chỗ nào, em không tốt chỗ nào, chị phải đối với em như vậy. Chị lại đang nhớ Hứa Kế kia có phải không, chị chán ghét em, cho nên không để ý em, cũng không ăn thứ em cho chị. Tại sao vậy...tại sao chị không thể thích em chứ? tại sao phải thích người khác chứ?"

Hai tròng mắt của Mộc Tư Linh mang theo sự thăm dò lại có chút khủng hoảng, thấy nàng dùng sức nắm lấy bờ vai của mình, lực đạo to lớn kia để Lâm Tố Bạch đau đến cau mày, mắt thấy hai mắt của Mộc Tư Linh phát đỏ, cô cảm thấy dáng vẻ của con người này thời khắc này không đúng lắm, để cô có chút sợ hãi. Lâm Tố Bạch hướng lên giường ngã xuống, tay dò vào bên trong chiếc chăn, sờ lên dao gọt trái cây mà tối qua cô ấy trộm được

Ba ngày qua, Lâm Tố Bạch luôn đều đang suy nghĩ, sự giày vò này rốt cuộc khi nào mới sẽ kết thúc, Bộ dạng của Mộc Tư Linh thì giống như kẻ điên, mỗi ngày không ngừng muốn cô, không ngừng cùng cô nói chuyện. Ba ngày chưa từng ăn cơm, cũng không có ngủ một giấc tốt, buổi tối mỗi ngày Lâm Tố Bạch đều đang lo lắng Mộc Tư Linh sẽ làm ra chuyện gì quá đáng, cô sợ hãi cùng cực rồi, mỗi lần mở mắt ra, cơ hồ là sẽ thấy con người này đứng hoặc nằm sấp bên mép giường của cô, dùng ánh mắt tràn đầy giục vọng chiếm hữu nhìn cô

Lâm Tố Bạch chịu đựng cuộc sống lo lắng sợ hãi như vậy đủ rồi, cơ thể bị một người phụ nữ cướp đi, phần đau đớn và sỉ nhục này cô không quên được, cô cho rằng bản thân đã tê liệt rồi, nhưng mà ba ngày qua, cô thì giống như một món đồ chơi bị Mộc Tư Linh đùa giỡn, thậm chí vừa rồi cô xém chút lại lần nữa bị xâm phạm. Lâm Tố Bạch không muốn nhịn nữa, cô thà cùng Mộc Tư Linh chết chung với nhau, cũng không muốn nhẫn nhịn sự giày vò thế này nữa

"Khanh Khanh...em...muốn chị...đừng cự tuyệt em, em không cho phép chị cự tuyệt em, chị là của em...chị là của em..." thấy được động tác cự tuyệt của Lâm Tố Bạch, Mộc Tư Linh nghĩ cũng không nghĩ liền áp xuống, đem sự điên cuồng trong mắt của nàng thấy ở trong đáy lòng, Lâm Tố Bạch lấy cây dao trong chăn ra, tay run rẫy hướng đến Mộc Tư Linh đâm tới. Đáng tiếc là, Lâm Tố Bạch từ trước đến giờ chưa cùng người khác đánh nhau, càng không có thật sự tính toán giết chết Mộc Tư Linh, Trong thời khắc chạm đến nàng, Lâm Tố Bạch do dự dừng lại, cũng cho Mộc Tư Linh cơ hội

"Khanh Khanh muốn giết em sao? thì ra...thì ra Khanh Khanh đã yêu em yêu đến mức độ này rồi sao? không sao đâu, nếu như chị muốn đâm xuống, em sẽ không tránh, vì đây đều là tình yêu của Khanh Khanh đối với em! chị càng yêu em, chị thì sẽ đâm càng sâu. Đừng dừng lại, Khanh Khanh, yêu em a...nếu như chị thật sự yêu em, thì giết em đi, em sẽ để chị cùng em chết chung với nhau, như vậy thì không có người nào có thể chia cắt em và chị! đến đi, đến đi! "

Hai tròng mắt của Mộc Tư Linh tràn đầy tia máu, bộ dạng điên cuồng của nàng để Lâm Tố Bạch sửng sốt tại chỗ, mắt thấy Mộc Tư Linh đưa tay ra nắm lấy con dao của mình, mũi dao bén nhọn xé rách lòng bàn tay của nàng, máu tươi rơi ở trên giường, mà biểu tình của Mộc Tư Linh lại tràn đầy hân hoan và mãn nguyện. Lâm Tố Bạch hoảng sợ nhìn nàng, cho đến thời khắc này cô mới dám xác định, tinh thần của Mộc Tư Linh nhất định có vấn đề, tâm lý méo mó này, căn bản không cách xưng là người bình thường

Đang trong lúc cô cho rằng Mộc Tư Linh sẽ làm ra chuyện càng quá đáng, người đó lại hoảng loạn ném con dao đi, lảo đảo chạy xuống giường. Nhìn nàng đi vào trong phòng thì không ra nữa, Lâm Tố Bạch đem dao gọt trái cây cất xong, nhìn vết máu trên giường mà xuất thần

Một đường đi đến góc phòng của căn phòng khác, Mộc Tư Linh hoảng loạn chạy đi, sau khi mở cửa căn phòng ra, mở ra cái nút bên cạnh cánh cửa, sàn nhà thì nhanh chóng mở ra một đạo khe hở, nhìn thấy căn phòng dưới đất xuất hiện Mộc Tư Linh cười chân trần chạy xuống, dường như ở đó mới là nơi có thể cứu rỗi nàng, đó là một căn phòng không có đèn, bức tường xung quanh căn phòng đều là dùng thép chế tạo, mà bên trong căn phòng, bày ra từng bức tượng sáp giống như người thật

Những bức tượng sáp này có một số mặc đồng phục đi làm, cũng có mặc đồ ở nhà, càng có một ít không một mảnh vải che thân. Chỉ là bất luận họ ăn mặc thế nào, tạo hình thế nào, gương mặt kia đều là mặt của Lâm Tố Bạch. Nhìn thấy mấy tượng sáp kia, Mộc Tư Linh si mê cười, nàng cẩn thận tỉ mỉ đi qua, ôm lấy một bức tượng sáp trong số đó, giống như sủng vật tìm được chủ nhân dựa lên bờ vai của cô

"Khanh Khanh...chỉ có như vậy chị mới sẽ không cự tuyệt em, sẽ không đẩy em ra. Em yêu chị, thật sự rất yêu chị. Đúng rồi, chị nhìn thấy rồi chưa? tay của em đang chảy máu, là vừa rồi chị làm, có chút đau, nhưng em rất cao hứng, như vậy có phải nói rõ, chị cũng có chút thích em rồi không? bà ấy từng nói, đau chính là yêu, nếu như phần đau này tăng gấp đôi, Khanh Khanh cũng sẽ càng yêu em chứ?"

Mộc Tư Linh nhìn chăm chú gương mặt của 'Lâm Tố Bạch', tuy biểu tình của gương mặt kia cứng ngắc, đối với lời nói của nàng không nhúc nhích, nàng vẫn là vui vẻ cười, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của cô

"Khanh Khanh, chị là của em"

Hết chương 16


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.