Đại thần một khi đã quyết định chuyện gì thì nói làm là làm luôn. Cái tên giả mạo thiếu vài phần hồn này vốn dĩ không hiểu tiếng người.
Thánh sứ bị cường bạo “bắt cóc” bất đắc dĩ nghĩ.
Hôm nay, trên đường đi tìm “Phi Dương cốc” hai người bước chân vào một thị trấn nhỏ nằm giáp biên giới phía Nam.
“Ân, cái trấn nhỏ này cũng náo nhiệt nha.”
Đại thần không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, thản nhiên vòng một tay thân mật ôm chặt cái eo của Thánh sứ.
“Nào, tiểu Vu sư, dùng cái mũi đáng yêu của cưng ngửi ngửi xem, ở đâu có chỗ ăn ngon, Bản đại thần đói bụng chết được.”
“Xin lỗi, Bản sứ là người, không phải chó, ngửi không ra được.”
Thánh sứ lạnh lùng lườm hắn.
“Hi, còn giận sao? Ta biết, cưng căn bản không muốn theo ta tìm cái cốc kia, bởi vì cưng không nỡ để Bản Đại thần quay trở về thiên đình, đúng không?”
“Thối lắm!”
Thánh sứ nghe vậy gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ tưng bừng, nghiến răng nghiến lợi chối phắt!
“Bản sứ còn ước cái tên *** ma nhà ngươi cút đi càng xa càng tốt, một giây đồng hồ cũng không muốn ngươi ở lại nhân gian!”
“Thật sao?”
Đại thần cọ cọ mũi.
“Vậy Bản Đại thần an tâm, nếu như cưng khóc sướt mướt ôm đùi ta, quỳ xuống cầu ta đừng có đi, ta thực có chút hao tâm tổn trí na.”
“Khóc sướt mướt? Quỳ xuống cầu xin ngươi?”
Thánh sứ từ xưa đến nay tràn đầy kiêu ngạo lập tức giận đến suýt ngất, hận không thể tát cho hắn hai cái!
“Đi mà mơ đi! Kiếp sau cũng đừng hòng!”
“Được được, không có thì không có, làm gì mà giận đến vậy chứ a. Thả lỏng thả lỏng.”
Đại thần tựa như dỗ trẻ còn vuốt vuốt eo cậu. Cái eo tê rần một trận, hại Thánh sứ suýt chút nữa mềm nhũn tại chỗ.
Chết tiệt! Đường đường là Thánh sứ một quốc gia sao lại có thể không có tí tiền đồ nào như vậy!
Vừa thầm mắng mình Thánh sứ vừa cố đẩy cái tay của tên *** ma ra.
“Bỏ tay ra cho Bản sứ!”
“Không buông, nghìn lần cũng không buông!”
Đại thần mặt đầy lưu manh giở giọng cợt nhả.
“Còn không buông tay, đừng trách ta không khách khí!”
“Hi, Bản Đại thần rất muốn xem cưng không khách khí kiểu gì nha?” Đại thần tà tà cười, càng thêm ám muội trêu đùa cái eo nhỏ mềm mại.
“Ngươi… cái tên hỗn đản này…”
Thánh sứ cả người tê dại, gương mặt đỏ ửng mỹ lệ, đôi mắt ướt át trừng trừng lườm cái tên ghê tởm trước mặt!
“Dừng tay~!”
Đột nhiên, trước mặt hai người xuất hiện một mỹ nam tử tướng mạo tuấn dật, dáng người thon dài, tuổi chừng trên dưới ba mươi!
“Dâm tặc to gan~!”
Nam tử hai tay chống nạnh, tức giận phán:
“Ngươi phạm tội gì~?”
Đại thần xem ra có hứng thú, nhìn hắn đáp lời:
“Ta phạm tội gì~?”
“Hừ, tội lớn ngập trời, lại còn giả vờ~!” Nam tử hùng hổ chỉ vào mũi Đại thần mắng to!
Thánh sứ tuy rằng chịu đủ mọi sự ‘chà đạp’ từ Đại thần, căm giận anh vô cùng, nhưng thấy có người khác mắng chửi Đại thần trong lòng lại vô cùng khó chịu.
Cậu hơi nheo mắt lại, lạnh lùng liếc hắn một cái:
“Cút, chuyện ở đây chẳng liên quan gì đến ngươi.”
“Sao lại không liên quan đến ta~? Cái tên *** tặc này thiên quang nhật hóa* trêu ghẹo con gái nhà lành~! Cái chuyện xã hội căm giận này Lôi Mãn Thiên ta đây tuyệt đối sẽ không bàng quan đứng nhìn đâu~!”
Thiên quang nhật hóa? Con gái nhà lành?
Thánh sứ nghe vậy đúng cảm thấy đúng là “sấm sét” đầy giời*, mặt mũi không khỏi tối sầm.
“Há há… cười chết mất.”
Đại thần ôm bụng cười to, cười đến nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Cái gì mà thiên quang nhật hóa, là quang thiên hóa nhật! Còn nữa, ‘con gái nhà lành’ này là đàn ông đấy, không phải đàn bà đâu!”
“Cái… cái gì?”
Nam tử dùng ngón tay run run chỉ vào mặt Thánh sứ, lắp bắp nói:
“Ngươi… ngươi là đàn ông thật sao?”
Thánh sứ cười lạnh một tiếng: “Lắm lời, mắt đui sao.”
“Không… không thể nào! Bản công tử cho đến bây giờ mới thấy một người tuyệt sắc đến thế, khó khắn lắm mới động nổi lòng… Ngươi sao lại là đàn ông cho được? Ông trời ơi! Sao ông tàn nhẫn thế? Lẽ nào ông tính để Lôi Mãn Thiên ta độc thân cả đời sao~?”
Lôi Mãn Thiên cực kì khoa trương quỳ rạp xuống đất, nhìn trời gào lớn!
Đại thần và Thánh sứ cùng lúc hết hồn.
“Oa… quá là đặc sắc!”
Đại thần nhịn không được vỗ tay đồm độp.
“Nói khóc là khóc, biểu diễn quả là quá siêu!”
“Ai thèm biểu diễn a!”
Lôi Mãn Thiên tức giận nhảy dựng lên.
“Bản công tử đang bộc lộ chân tình, không hiểu sao?”
“Biểu lộ chân tình?”
Đại thần khó hiểu nhìn nhìn hắn.
Chân tình? Là xiếc gì vậy ta?
“Đúng, chân tình hừng hực như lửa!”
Lôi Mãn Thiên đắm đuối nhìn Thánh sứ toàn thân bận đồ trắng tinh cao quý đứng bên cạnh.
Úc, đẹp thật đó!
Lôi Mãn Thiên ta đây xem tất cả mỹ nữ trong thiên hạ chưa có thấy ai cao quý đến động lòng như vậy. Tình yêu chân thật không phân biệt giới tính! Là đàn ông thì sao, Lôi Mãn Thiên ta đây chấp tất!
“Vậy hả?” Đại thần không quan tâm nhún vai.
“Ta với ‘gian tình’ hừng hực như lửa cũng có tí hứng thú. Ta nói cho ngươi hay a, cái tiểu Vu sư này thế thôi nhưng tối nào cũng cùng với Bản thần ~~”
“Câm miệng!”
Thánh sứ không chút lưu tình đạp một cước thật mạnh lên chân Đại thần!
“Ngươi dám nói năng lung tung một câu nữa, ta cho ngươi đẹp mặt.”
Cái chân “không phải loài người” của Đại thần tuy bị hung hăng đạp cho một cú nhưng chỉ cảm thấy như bị con kiến cắn, không tí đau đớn nào, thậm chí còn khiến anh hăng hái tràn đầy nói:
“Ta thích cái vẻ này của cưng, rõ ràng muốn ta chết được, vầy mà lúc nào cũng làm bộ ghét ta, đánh ta mắng ta, thực sự là thú vị mà!”
“Ai làm bộ ghét ngươi? Bản sứ vốn rất ghét ngươi, ghét đến muốn chết được!”
“Vị mỹ nhân này, nếu ngươi ghét tên xú nam nhân này thế, vầy chả bằng đi với Bản Đại sư nha!”
Lôi Mãn Thiên háo hức ngắm cậu.
Thánh sứ chán đến không thèm liếc mắt nhìn hắn, coi như cái tên này không tồn tại cho nhanh.
Nhưng Đại thần mới đến nhân gian, tràn ngập hiếu kì với những điều mới mẻ hỏi ngay:
“Đại sư? Ngươi là Đại sư gì?”
“Hắc hắc…”
Lôi Mãn Thiên đắc ý đến nỗi lập tức nghiêng mặt theo một góc độ hắn tự cho là đẹp giai nhất của mình.
“Nghe xong đừng có sợ ngất ra nha, Bản Đại sư còn có tên là thiên tài phi thiên ma thuật sư Lôi Mãn Thiên, Lôi Đại sư~!”
“Phi thiên ma thuật sư?”
“Không sai, Bản đại sư có thể không cần dùng dây thép, thần kì làm các màn biểu diễn phi thiên vô cùng huyền diệu. Thấy sao? Lợi hại không~?”
Lôi Mãn Thiên mặt cực kì mong đợi nhìn tiên tử áo trắng, mong nghe được một câu tán thưởng.
“Ha ha… cười chết đi được, bất quá bay có một tí đã tự xưng là Đại sư sao? Cái này dễ cực mà.”
Đại thần cả ngày bay tới bay lui cảm thấy cực kì buồn cười.
“Dễ? Đừng có mà khoác lác! Nếu không ngươi bay cho ta xem a.”
Lôi Mãn Thiên tức giận nói.
“Bay thì bay, Bản Đại thần ~~”
“Câm miệng cho ta!”
Thánh sứ kéo Đại thần một cái, tức giận ghé vào tai anh thì thầm.
“Ngươi tính dọa chết người ta sao? Bị người ta phát hiện thân phận của ngươi, ngươi muốn nhàn nhã thảnh thơi tìm Phi Dương cốc nữa được chắc.”
Đại thần nghĩ cũng phải, bướng bỉnh lè lưỡi.
“Được được, nghe cưng vậy, tiểu Vu sư. Chúng ta đi thôi!”
Thánh sứ gật đầu, bị đẩy đi trước hai bước.
“Thằng hèn!”
Tiếng mắng từ phía sau truyền đến khiến hai người khựng lại.
“Ngươi nói gì?”
Đại thần xoay người lại, giọng lạnh lùng.
“Hừ, ta nói ngươi là đồ già mồm hèn nhát! Rõ ràng không biết bay, còn giả vờ cái gì? Tưởng trước mặt người đẹp làm màu sao?”
Lôi Mãn Thiên khinh thường nói.
“Có gan ra đây đọ với ta!”
“Đừng để ý hắn.”
Thánh sứ không muốn rầy rà không quay đầu kéo Đại thần vào một hẻm nhỏ yên tĩnh.
“Ê, chờ chút!”
“Đi mau!”
Hai ngươi luồn lách trong ngõ nhỏ, qua một hồi lâu, cuối cùng cũng thoát ra khỏi sự theo đuổi của Lôi Mãn Thiên.
“Oa, mùi thơm quá a…”
Đột nhiên, một mùi thức ăn thơm phức nhẹ nhàng bay đến.
Bụng đói đến kêu ầm ầm, Đại thần cau mũi:
“Ta muốn ăn…”
“Xung quanh đây không có quán ăn, ngươi chịu khó chờ, chúng ta đi thêm chút nữa là kiếm được quán ăn thôi.”
“Ta chờ không nổi nữa, a ha, ta thấy rồi, mùi hương từ đó bay tới!”
Đại thần hưng phấn chỉ vào sân thượng tòa nhà năm tầng trước mặt.
“Ở chỗ đó thì sao? Đó là nhà người ta, chúng ta không thể ~~ A A~~”
Nhận ra mình đột nhiên bị ôm bay lên, Thánh sứ phát ra một tiếng hét sợ hãi!
“Trời ơi! Ngươi tính làm gì?”
“Ăn a!”
Vừa bay lên đến sân thượng tầng năm, Đại thần cười hê hê hôn lên mặt Thánh sứ một cái.
“Đi, chúng ta vào đây xin cơm ăn!”
“Không được! Ngươi không thể làm như vậy ~~”
Thánh sứ sắp bị cái tên Đại thần to gan lớn mật này dọa cho tức chết. Nhưng cậu mạnh không bằng người ta, miễn cưỡng bị lôi vào ~~
“Là ai vậy?”
Một bà cụ già tóc trắng xóa, đang cúi đầu ăn chậm rãi ngẩng đầu lên hỏi.
Hai người thình lình phát hiện, bà cụ bị mù.
“Hai ~ lão bà bà, chúng ta đi ngang qua đây, ngửi được mùi thức ăn thơm quá, muốn đến ăn cùng bà, có được không a?”
Đại thần cũng không quan tâm người ta có đồng ý hay không, lôi Thánh sứ đặt mông ngồi xuống.
“Ha ha, đương nhiên là được rồi. Nếu không ngại phải dùng bữa với một bà già chán ngắt, cứ ngồi xuống ăn đi. Lâu lắm rồi không có ai ăn cùng bà…”
Nghe giọng nói của bà lão tràn đầy cô đơn, Thánh sứ đang muốn lập tức rời đi tự nhiên lại thấy ngập ngừng.
“Nào, để bà giúp các cháu xới cơm.”
“Chúng cháu tự làm là được, bà bà.”
Thánh sứ đương nhiên biết ngượng nếu để một bà cụ phục vụ, lập tức đứng dậy xới hai bát cơm.
“Oa, ngon ghê!” Đại thần nhận bát cơm liền lập tức ăn ầm ầm.
“Bà bà, cơm của bà mềm đến mức ta hận không thể nuốt luôn cả cái mâm vào.”
“Ha ha, cháu thích thì ăn nhiều vào một chút.”
Bà cụ mở to đôi mắt đã không nhìn được nữa, vẻ mặt hiền từ hướng về phía Đại thần.
“Các cháu nhà bà đều thích ăn cơm bà nấu, đang tiếc là từ khi bà bị mù thì không bao giờ có thể nhìn thấy bọn chúng nữa…”
“Vì sao? Mắt bà mù, càng phải được các cháu con chăm sóc chứ.”
Đại thần không hiểu hỏi.
“Bà không muốn làm phiền chúng nó, bà tự chăm sóc rất tốt, mặc dù có chút buồn, nhưng bà không muốn làm bọn nó cảm thấy phiền phức.”
Thánh sứ nhìn vẻ mặt cực kì kiên cường của bà cụ, vội vã liếc mắt nhìn Đại thần một cái, để anh đừng hỏi mấy cái chuyện này nữa. Đại thần nhún nhún vai, vô tâm tiếp tục điên cuồng ăn cơm. Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí vô cùng hòa hợp, Đại thần nói chuyện cực kì chẳng đầu chẳng cuối, khiến bà cụ cười ha hả liên tục.
“Ăn no rồi, ăn no rồi.”
Đại thần thập phần thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng căng tròn.
“Đã lớn thế này rồi, nhìn ngươi ăn thật là…”
Thánh sứ hé môi, dùng khăn tay lau hạt cơm còn dính bên khóe miệng Đại thần.
“Hi, mép của cưng cũng có.”
“Thật sao?”
Thánh sứ còn chưa kịp tự lau thì đã bị Đại thần kéo qua hôn. Đầu lưỡi mềm mại nóng ẩm của anh luồn qua hàm răng, cuốn lấy đầu lưỡi….
“Ăn no rồi có muốn cốc trà nóng không cháu?”
Giọng nói bà cụ tựa như cắt qua tai, Thánh sứ mặt đỏ bừng, vội vàng một tay đẩy Đại thần ra. Muốn chết, mình sao lại trở nên háo sắc thế, mỗi lần bị cái tên *** ma này chạm vào một phát, cái gì gọi là lý trí đều bay mất tiêu, đúng là kì cục mà…
Đại thần thấy người đẹp trong tay mình gương mặt ửng hồng, nhìn cực kì vui mắt. Nhận ra đây là kiệt tác của mình, mặt lại càng thêm toe toét, cười xấu xa nhìn cậu chằm chằm.
Thánh sứ cố gắng trấn tĩnh, làm bộ như không thấy ánh mắt nóng rực đó. Cậu cố gắng tập trung vào bà cụ, vui vẻ hỏi:
“Bà bà, bà không đến bác sĩ khám mắt sao?”
“Khám, ai, vô dụng, lãng phí tiền mà thôi. Con bà cũng đi khắp nơi mời bác sĩ, nhưng ai cũng nói là thị lực của bà không thể khôi phục được nữa, trừ phi là thần tiên hạ phàm cứu giúp mới có thể, ai… Già rồi, cũng chẳng sao…”
Thánh sứ không khỏi liếc mắt nhìn Đại thần.
“Sao vậy? Muốn Bản Đại thần cứu bà ấy?”
Đại thần thầm thì bên tai cậu.
“Ngươi làm được không?”
Thánh sứ quả là chẳng tin được cái tên Đại thần giả mạo này.
“Hi, đương nhiên rồi, có điều cưng phải đáp ứng ta…”
Đại thần thì thầm vào tai cậu vài câu. Gương mặt Thánh sứ lập tức đỏ bừng như lửa đốt!
“Ngươi… ngươi vô sỉ!”
“Hi, muốn hay không tùy cưng vậy.”
Đại thần khoanh hai tay, nhún nhún vai vẻ vô tâm.
Thánh sứ nhìn bà cụ bưng trên tay hai cốc trà nóng bay bay khói, vừa sợ hãi vừa không đành lòng.
“Được… ta… ta đáp ứng ngươi…”
Nghe câu trả lời của tiểu Vu sư, Đại thần khúc khích bật cười.
“Phốc, kỳ thực nếu cưng không đáp ứng, nể mặt bữa cơm này, Bản đại thần cũng tử tế giúp bà cụ này chữa mắt. Có điều cưng đáp ứng rồi, đó chính là một hòn đá ném chết hai con chim đó.”
“Cái gì?”
Đáng ghét, Bản sứ lại mắc mưu cái tên lưu manh này rồi!
Đại thần đắc ý dạt dào cười một hồi lâu mới giả vờ nghiêm trang nói với bà cụ:
“Cụ bà à, ta xem mắt của cụ chắc cũng chả cần thần tiên hạ phàm mới chữa được, rõ ràng chỉ là do trên mi mắt có dính mấy hạt bụi thôi mà.”
“Cậu khách ạ, cậu đừng đùa với bà già này mà, bà đã mù nhiều năm rồi, sao mà do bụi dính trên…”
Cụ bà chưa nói xong, bỗng có cảm giác có người chạm nhẹ lên mi mắt của mình, tựa như đang phủi bụi đi. Đột nhiên một tia sáng mỏng manh xuất hiện trong bóng tối tưởng như vô tận.
“A! Đây… đây…”
Bà cụ kinh ngạc kêu lên!
“Trời ạ! Tôi nhìn thấy rồi! Cậu… cậu là thần tiên sao?”
“Không, không, chẳng phải đã nói là bụi sao, ha ha ha.”
Đại thần thấy bà cụ bắt đầu lão lệ tung hoành, dường như sắp lại đến trước mặt anh dập đầu tạ ơn. Kì thực anh chỉ muốn tiểu mỹ nhân nhanh chóng thực hiện lời hứa hẹn mà thôi, anh nhanh chóng ấn một ngón tay lên trán bà cụ, giọng nói trở nên vô cùng ôn nhu.
“Lão bà bà, mắt của cụ khỏi rồi, mau đi tìm con cháu của bà, báo tin vui cho bọn họ nhé.”
Bà cụ dường như bị thôi miên, mừng rỡ mở cửa, lập tức chạy đi.
Thánh sứ tuy biết sức mạnh của Đại thần, nhưng tận mắt trông thấy tất cả thì cảm động đến không nói lên lời. Nhìn dáng bà cụ rời đi, cậu mới thở phào một hơi, quay đầu, đang muốn cảm tạ Đại thần, bỗng một luồng khí lực đẩy cậu ngã nhào trên mặt đất.
“Đến đây đi! Tiểu mỹ nhân! Người vướng víu đã chạy mất rồi, chúng ta có thể bắt đầu làm tình rồi!”
Câu nói vừa rồi lập tức nghiền nát luôn hình tượng Đại thần vừa mới lên cao được một tí trong lòng Thánh sứ.
Cái tên háo sắc điên cuồng này!
“Cút ngay!”
Thánh sứ đập một cái lên người tên đại sắc ma.
“Cưng muốn đổi ý sao?”
“Ngươi… phát tình cũng phải xem địa điểm chứ! Đây là nhà người ta mà!”
Đại thần lập tức tỏ ra bừng tỉnh đại ngộ.
“Thì ra cưng lãng mạn thế sao? Còn muốn chọn địa điểm?”
“Không phải! Ngươi câm miệng cho ta, đại sắc lang!”
“Được a, nể mặt cưng vừa đáp ứng điều kiện của ta làm Bản Đại thần phi thường hài lòng, ta sẽ chiều cưng một chút vậy, đem cưng đến một chỗ mà cưng sẽ thỏa mãn.”
“Vừa rồi ta đồng ý với chỉ là kế nghi binh thôi, thân là thần tiên ngươi cũng nên giúp đỡ người yếu… Uy! Buông tay!”
Thánh sứ bất hạnh chưa có giảng đạo xong đã bị Đại thần bế bay đi.
Đúng là một tên Đại thần hỗn đản chẳng bao giờ để ý lẽ thường mà!
Hai người bay lên không trung. Đại thần ôm Thánh sứ vào lòng bay ra khỏi sân thượng.
“Buông! Ngươi đừng có làm trò xằng bậy chốn đông người!”
Thánh sứ khó chịu giãy giụa trong lòng Đại thần. Đại thần nhanh chóng hạ xuống mặt đất, không biết có phải do sự phản kháng của Thánh sứ, lúc chạm mặt đất tự nhiên lảo đảo một chút. Thánh sứ không hề phòng bị suýt chút nữa là té xuống đất nhưng trước khi ngã đã được Đại thần nhanh tay đỡ được.
“Ngô!”
“Không sao chứ?”
Đại thần lo lắng xem xét Thánh sứ.
“Không sao đâu.”
Trong tay Đại thần, Thánh sứ nhìn anh một cách cổ quái.
“Ngươi vừa rồi bị làm sao vậy?”
Đại thần giả vờ tiêu sái hất tóc.
“Chậc, cưng còn không biết ngượng sao mà hỏi? Đều tại cưng hết, giãy giụa trong ***g ngực rộng lớn cường tráng của Bản Đại thần, dụ dỗ Bản Đại thần đến tâm thần chẳng yên, hại Bản đại thần xui xẻo tí ngã. Nói cho cưng hay nha, nhất định cưng phải bồi thường Bản Đại thần na.”
Bao nhiêu quan tâm của Thánh sứ với Đại thần đều lập tức bay biến.
“Tên hỗn đản này, ai kêu ngươi hỏi cũng không hỏi đã bế người ta?”
“Sư phụ.”
“Ngươi thôi đi có được không? Lúc thì đại mỹ nhân, lúc thì sư phụ, xưng hô theo cái kiểu vớ vẩn buồn nôn, ai cho ngươi gọi như thế!”
“Ai gọi cưng sư phụ đâu?”
“Ta! Sư phụ! Là ta kêu!”
Hai người mặt đỏ bừng bừng cùng lúc quay đầu, ánh mắt rơi vào một tên không biết đã nhảy ra từ lúc nào.
“Ngươi ở đây làm gì?” Thánh sứ hỏi.
“Ngươi quỳ xuống làm gì?” Đại thần hỏi.
“Sư phụ!”
Lôi Mãn Thiên quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu vẻ mặt đầy hưng phấn mà nhìn Đại thần:
“Ta vừa nhìn thấy rồi! Thuật phi thiên của người thật là quá lợi hại, cầu người hãy thu nhận ta làm đồ đệ đi!”
Thánh sứ lập tức hiểu ra vấn đề, thầm hừ một tiếng, bất mãn lườm Đại thần.
Bảo ngươi đừng có làm mấy trò phép thuật ở chỗ đông người, ngươi thấy chưa?
Đại thần hiếu kì nhìn Lôi Mãn Thiên, tên người này, đúng là thối mông mà, chọn cái lúc này mà bái sư học nghệ. Ghét thật! Dám nhìn lén tiểu mỹ nhân cả ngày sao? Từ lúc nãy đến giờ đã dòm lén năm lần rồi.
Tuy Thánh sứ không phản ứng một chút gì với sự lén lút liếc liếc của Lôi Mãn Thiên, nhưng Đại thần thì ghen tuông ngập lòng.
“Khục, ngươi muốn xin ta học thuật thăng thiên đúng không?”
“Đúng vậy, đúng vậy, sư phụ, van xin người thu nhận ta làm đồ đệ nha, ta nhất định sẽ cố gắng học mà.”
“Được rồi.”
“Cái gì?”
Thánh sứ kinh ngạc kêu lên.
Đại thần lòng đầy lửa giận, đáng ghét thật, chỉ thử có một tí mà cưng đã kích động như vậy? Cái lên Lôi Con Rệp này đáng để cưng kích động như vậy sao?
“Thật tốt quá! Cảm tạ sư phụ!”
Lôi Mãn Thiên vui vẻ đến nhảy cẫng lên.
“Sư phụ, đồ đệ cũng có chút nền tảng phi thiên, nếu bay trong vòng một thước ta cũng…”
“Đừng cao hứng sớm quá, Bản Đại thần chỉ là dự định thu nhận ngươi, cũng chưa có nói nhất định thu.”
“A?”
“A cái gì? Bái sư đều phải qua khảo thí, nếu ngươi đuổi được Bản đại thần, Bản Đại thần sẽ nghiêm túc cân nhắc việc nhận ngươi làm đồ đệ.”
Lôi Mãn Thiên vẫn còn đang phi thường trịnh trọng suy tư hàm nghĩa của những lời này, thì Đại thần bỗng ôm lấy Thánh sứ, hô một tiếng bay đi mất.
__________
*thiên quang nhật hóa: nguyên văn là quang thiên hóa nhật, nghĩa đại khái là giữa ban ngày ban mặt. Bạn Lôi Lôi dùng thành ngữ đúng nhưng lộn hết cả lên rồi =))~
*“sấm sét” đầy giời: Tên của bạn Lôi Mãn Thiên cũng có nghĩa là sấm sét giăng đầy trời =))))~