Ngày xửa ngày xưa, trên sa mạc ma quỷ có một mảnh rừng rậm đen tối đầy hiểm nguy.
Trong rừng các loại dị thú hung mãnh tề tụ, lúc nào cũng tranh đấu không ngừng, nguy hại nhân gian.
Thiên đế đau đầu không thôi, muốn sai một vị thần tiên xuống. Nhưng nơi đó hoang sơ hẻo lánh, căn bản không có người nào nguyện ý mà đi. Trong đám thần tiên, ngươi xem ta ta nhìn ngươi, tất cả đều không nói một câu.
Ngay lúc Thiên đế chuẩn bị lên cơn phẫn nộ, một tiểu thiên thần lặng lẽ vô danh đột nhiên bước ra đảm nhận. Thiên đế thấy thiên thần này tuy tu hành còn thấp, nhưng đầy dũng khí, đáng được khen thưởng, vì vậy ban cho môt cái tên rất kêu – “Tham Thiên Đại thần”!
Tham Thiên Đại thần đi tới rừng rậm trong sa mạc ma quỷ, ngay từ đầu không mãnh thú nào coi ngài ra gì, tiếp tục đánh đấu tranh chấp, khiến toàn khu rừng tối tăm rối loạn. Đặc biệt là ba mãnh thú mạnh nhất là thần báo đen, hồ ly trắng chín đuôi và rắn nước vàng càng lúc càng ưa đi khiêu khích vị thần tiên thoạt nhìn chẳng chút uy nghiêm này. Nhưng Tham Thiên Đại thần lòng đầy từ bi, không hề tính toán với chúng. Ngài cũng không hề thi triển pháp lực gì đối phó với những mãnh thú này mà dùng tình yêu cảm hóa, hy vọng một ngày nào đó chúng có thể ngộ đạo.
Rồi đến một ngày, trong rừng sâu xảy ra một đại sự kinh thiên động địa.
Đứa cháu họ mà Thiên hậu yêu thương nhất – “Tiêu Dao thần quân” ở trong rừng bị giết chết!
Việc này khiến cho Thiên đế vô cùng tức giận, hạ lệnh Tham Thiên Đại thần nghiêm túc điều tra. Đại thần tra xét nửa ngày rốt cuộc tìm ra “Tiêu Dao thần quân” do muốn cường bạo một người tiểu Vu sư xinh đẹp hiền lành, bị mãnh thú trong rừng vây vào tấn công mà chết.
Thiên đế biết chuyện cũng không truy cứu nữa, nhưng Thiên hậu tức giận muốn giết sạch muông thú trong rừng để trả thù. Tham Thiên Đại thần dũng cảm bước ra bảo vệ, nhưng vì pháp lực yếu ớt, cuối cùng bỏ mình tương cứu, dùng “Phệ hồn đại pháp” tập hợp linh lực đất trời cùng máu thịt toàn thân được ăn cả ngã về không đối kháng với Thiên hậu —-
Kết quả cuối cùng là… Tham Thiên Đại thần bị đánh đến hồn phi phách tán, Thiên hậu bị thương trốn chạy về thiên đình.
Truyền rằng Tham Thiên Đại thần ba hồn bị Thiên hậu đánh nhập vào phàm trần, bị nguyền vĩnh viễn luân hồi.
Thiên đế không đành lòng để Tham Thiên Đại thần chịu hồn phi phách tán, nhưng lại không thể đối nghịch với Thiên hậu, vì vậy len lén đem hồn phách tàn dư của Đại thần niêm vào một khối hỗn nguyên kim thạch.
Tương truyền đến một ngày nào đó, chỉ cần ba người là ba hồn phách đầu thai chuyển thế của Đại thần nhận được khối hỗn nguyên kim thạch đó là có thể giải bỏ lời nguyền của Thiên hậu, khiến Tham Thiên Đại thần hồn quy nguyên thần, sống lại.
Tuy rằng Tham Thiên Đại thần hy sinh không bao giờ trở lại, nhưng mãnh thú trong rừng sâu vì sự hy sinh của ngài mà được cảm hóa. Tương truyền năng lượng mạnh nhất là thần báo đen, hồ ly trắng và rắn nước vàng đã tu đạo thành người, rồi thành lập trên sa mạc ma quỷ Cao Già thánh quốc thần bí. Còn tiểu Vu sư ở cái làng nhỏ kia trở thành “Thánh sứ” của Cao Già thánh quốc.
Thánh sứ được Đại thần cứu giúp, đã trải qua luân hồi một ngàn năm, đời đời kiếp kiếp đều đi tìm cách cứu Đại thần hồi sinh. Trời không phụ lòng người, với sự giúp sức của bốn vị vương tử của hoàng thất thánh quốc, Đại thần cuối cùng đã thức tỉnh rồi.
Chỉ là bị mất đi vài hồn phách nên Đại thần hình như có chút “Quỷ dị” thì phải…