Thanh Quan

Chương 1045: Sống tàn còn hơn chết vinh (2)




Khó mà nói, cùng không phải không nói. Khó mà nói chính là chưa tới giai đoạn nói ra, muốn nhìn Kim Bình Quốc ý tứ có đủ hay không. Về phần "Ý tứ " này là cái gì thì Kim Bình Quốc lòng dạ biết rõ, bằng tuổi của Tần Mục hiện tại đã làm các bộ cấp cục, tuyệt đối không đơn giản muốn tìm chút tiền tài gì đó, Tần Mục này có xe được phân phối rất tốt, xem ra là khá giàu.

Cho nên Kim Bình Quốc rất biết điều uống vài chén với Tần Mục, lúc này mới nhỏ giọng nói ra: 

- Mấy ngày gần đây nghe bạn của tôi nói có ít người đi khi dễ người khổ sở a. Tần cục trưởng ah, chuyện này anh nên chỉ điểm cho cấp trên biết, những người làm ăn như tôi phải cần những người làm công quê mùa, phải bảo vệ bọn họ không bị bắt nạt mới được.

Trong nội tâm Tần Mục khẽ động, chuyện dân công vài ngày trước đó khiến Tần Mục đặt trong lòng, khiến hắn rất không tự nhiên, tuy hắn hoài nghi là khu Hoàng Dương bên kia giở trò quỷ, nhưng mà hắn không có đủ chứng cớ. Nếu như không có đòn sát thủ thì sao mà đấu được với Ngôn Thừa Binh, mà cấp trên cũng không cho phép nhân viên đấu đá như thế. Hai người tiểu đả tiểu nháo còn có thể, nhưng mà thương gân động cốt, tổn hại chỉ uy tính của chính phủ trong mắt dân chúng là không được. Huống chi dùng chức vị phó cục trưởng nhàn tản đi đấu với một khu trưởng đang được coi trọng trong mắt thị ủy, nếu như trong tay không có thẻ đánh bạc, Tần Mục cho dù có lòng bất mãn, cố ý khiêu khích cũng chẳng được gì. Lại nói vốn liếng của Tần Mục hiện tại làm sao đấu với người ta?

Cho nên thời điểm Tần Mục khốn đốn thì Kim Bình Quốc là người tới gặp hắn đầu tiên. Kẻ đần cũng nhìn ra được đấy, Tần Mục từ một bí thư đảng ủy đầu quyền lực biến thành phó cục trưởng chẳng có thực quyền, tâm lý chênh lệch rất lớn, tuy bí thư thị ủy chính miệng cầm Tần Mục xuống, nhưng nếu không có chuyện dân công thì Tần Mục hắn cũng cẩn thận, ở Phổ Thượng muốn đi được xa phải cẩn thận. Vì vậy Kim Bình Quốc gọi là hợp ý, dùng lời lẽ mờ mịt nói cho Tần Mục biết nếu như muốn báo thù kẻ làm ra chuyện dân công sau lưng kia thì hắn có hàng.

Tần Mục vui tươi hớn hở nói ra: 

- Mọi người đều công tác, là cảnh công tác của Quảng Châu, không nên để người tốt xấu lẫn lộn, vẫn nên quản lý hợp lý a.

Tần Mục không thổ lộ suy nghĩ trong lòng của mình, loại cách nói này theo ý nghĩa thì đang bác bỏ lời của Kim Bình Quốc, nhưng mà khiến nội tâm của Kim Bình Quốc cao hứng rất nhiều.

Không có nói ra phê bình là tốt rồi. Kim Bình Quốc cảm giác mình cũng đủ uất ức, tổng giám đốc câu lạc bộ Kim Mã, trước kia ở Quảng Châu cũng là nhân vật số má, hiện tại phải cẩn thận, tình thế không thể so với người ah. Hắn thấy Tần Mục bề ngoài thái độ mơ hồ, cũng nói với Tần Mục: 

- Đúng vậy a, nói cho cùng cũng là hoàn cảnh của Quảng Châu cả.

Trong lòng Tần Mục cười thầm, lời này là giọng của quan viên, một thương nhân nói ra vuốt mông ngựa hương vị cũng rất đậm đặc. Tần Mục cảm giác ý của mình còn chưa có rõ, có lẽ là quá mờ ảo một ít, nâng chung trà lên uống, chậm rãi nói ra: 

- Hoàn cảnh có, cũng không thể khiến người ta chà đạp, biết được rất khó chịu.

Thỏa! Kim Bình Quốc chờ một câu này của Tần Mục. Hắn vẫn tận lực nịnh bợ Tần Mục, hắn muốn lợi ích của Phổ Thượng nhiều hơn, vừa muốn làm chuyện hắc ám. Tần Mục cuối cùng nói ra lời này chính là nói cho Kim Bình Quốc biết chuyện dân công kia Tần Mục không muốn tham dự vào, vẫn do Kim Bình Quốc đi xử lý, chuyện này hắn đứng bên cạnh Kim Bình Quốc, hắn Tần Mục không có có quan hệ gì, gặp chuyện không may không thể liên lụy lên người của Tần Mục hắn. Với tư cách trao đổi, Tần Mục sẽ cho tin tức bên Phổ Thượng, làm cho Kim Bình Quốc được lợi càng nhiều.

Ngầm hiểu lẫn nhau trao đổi hoàn thành, Kim Bình Quốc cảm thấy đại định, sự nghiệp thứ hai đang nở rộ. Hắn cười tán dương:

- Tần cục trưởng tuổi trẻ tài cao, khí phách hùng vĩ, đúng là khiến tôi thúc ngựa cũng không theo kịp.

Tần Mục cũng cười rộ lên, hắn biết rõ đây là trao đổi, hắn cùng Kim Bình Quốc đã liên quan với nhau. Trên tay có chút thế lực màu xám không kém, liền vừa cười vừa nói: 

- Lão Kim ah, có thực lực và thực nghiệp tốt, tôi có mấy người bên Giang Bắc tới chuẩn bị làm nhà máy khuôn đúc, tiến cảnh rất tốt đấy.

Kim Bình Quốc hiểu, suy đoán lúc trước là chính xác, Tần Mục thoạt người ta nhìn thì bị xa lánh khỏi Phổ Thượng, nhưng người ta ở Phổ Thượng đúng là có lưu đồ. Nhà máy khuôn đúc này là của hắn, tuyệt đối không phải đèn cạn dầu, Tần Mục còn nói là từ Giang Bắc tới, chẳng lẽ là mãnh long quá giang? Kim Bình Quốc tự biết chuyện nhà mình, những hoạt động lúc trước tuy đã là lịch sử, nhưng vẫn là chỗ bẩn trên người. Tần Mục nói ra thực nghiệp này thì quá rõ ràng rồi.

Kim Bình Quốc cười khổ rót rượu cho Tần Mục, thở dài nói ra: 

- Chúng ta có tật xấu. Trông thấy cái gì kiếm tiền thì lao tới như ong vỡ tổ. Ai, lão Kim tôi mặc dù nói là có chút tài sản, nhưng mà tôi cái gì cũng không hiểu, thực nghiệp khó giữ, có khi còn phải góp mạng bồi vào.

Tần Mục không quản hắn gọi là lão Kim cái gì đó, hắn cũng thuận tiện cột bò, ý tứ rõ ràng là nói với Tần Mục. Tần Mục ngươi hiến kế cho ta, ta sẽ nện tiền đi làm, đến lúc đó sẽ dán nhãn hiệu của Tần Mục lên người.

Tần Mục biết rõ tâm tư của hắn, đây là dùng tiền kéo gần quan hệ với hắn, kỳ thật bản tâm cũng không phải là thực nghiệp gì đó đâu. Tần Mục cười tủm tỉm nói ra: 

- Mọi thứ không thể một lần là xong, phải nhìn nhiều học nhiều một ít, có thể đi ra nước ngoài khảo sát. Mọi người đều nói chúng ta nhiều thứ chưa từng thấy, vì cái gì luôn đi theo người khác, đáng giá nghiên cứu, đáng giá nghiên cứu ah.

Tần Mục cũng đánh thái cực quyền, hắn cùng Kim Bình Quốc giao tình đi ra khỏi Phổ Thượng thì chẳng có gì, nhưng nếu như Tần Mục ra chiêu thì cần Kim Bình Quốc sẽ xong đời, nếu như không có bím tóc bị nắm, Tần Mục cũng không dùng đầu óc của mình nuôi người khác.

Mục đích thăm dò lần đầu đã đạt được, lúc này quản lý đi vào nói KTV đã chuẩn bị xong, tùy thời chờ Tần Mục đi qua. Văn Nhập Hải đi sau lưng quản lý, sắc mặt không có thay đổi gì, giống như đi ra ngoài tránh hiềm nghi không phải là hắn.

Tần Mục âm thầm gật đầu, Văn Nhập Hải này làm người vẫn có tâm cơ, làm việc cũng rất khéo đưa đẩy, chỉ là tham hiệu quả và lợi ích một chút, loại người này nếu muốn dùng phải cho hắn chút lợi ích nhưng kém kỳ vọng của hắn một chút, như vậy mới có thể nghiền ép khả năng của hắn cho mình dùng.

Tới cuối tháng, Tần Mục buổi sáng hôm nay vừa đi tới văn phòng, Văn Nhập Hải hưng phấn gõ cửa đi vào, cầm một tờ báo trong tay, nhìn Tần Mục báo cáo: 

- Tần cục trưởng, khu đang phát triển gặp chuyện không may.

Tần Mục thần sắc bất động, bình tĩnh ân một tiếng, giáo dục: 

- Nhập Hải a, khu đang phát triển gặp chuyện không may thì anh cao hứng như vạy? Gặp chuyện không may nói rõ Quảng Châu chúng t có phiền toái, đó là ảnh hưởng tới ổn định và đoàn kết, phải ổn trọng ah.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.