Thanh Quan

Chương 1014: Từ Tần Bí Thư Đến Tiểu Tần




Tần Mục mỉm cười khiêm nhường, hoàn toàn không tỏ vẻ kiêu ngạo như bên ngoài đồn đại. Hơn nữa, trong nụ cười của hắn có mùi vị sạch sẽ, nụ cười như thế thật sự không nên xuất hiện trên mặt hắn, cho nên giây phút đầu tiên khi phó bộ trưởng Tôn Hoài Lễ liếc nhìn Tần Mục, ấn tượng vô cùng tốt.

Tần Mục đứng trước bàn làm việc, đặt túi xách trên bàn, khẽ nghiêng người, đầy nhiệt tình đưa hai tay ra.

Tôn Hoài Lễ gật đầu, chào hỏi xong, kêu Tần Mục ngồi xuống, sau đó bắt đầu mỉm cười. Nụ cười của lãnh đạo rất thâm thúy, nhất là đối mặt với người đang được Châu Quảng cưng chiều là Tần Mục, nếu hắn cười lớn nói rõ lãnh đạo có chút ngắm nghía vị trí của anh, cười nhẹ là sợ hãi anh được cưng chiều chạy đến đây giở trò, cho nên nụ cười của Tôn Hoài Lễ vô cùng cẩn thận.

- Tôn phó bộ trưởng, quấy rầy công tác của ngài. 

Ở bộ tuyên truyền, không thể xưng hô tùy tiện, loại nịnh bợ như dùng "Phó", "Chính" ở đây càng không dễ dùng. Đều là nơi thân cận với lãnh đạo, nên một là một nên hai là hai, không thể lấy lòng trên đầu lưỡi được.

- Tần bí thư, Phổ Thượng bận rộn như vậy, làm sao còn có thời gian tới bộ tuyên truyền? 

Tôn Hoài Lễ nói chuyện vẫn mang hơi hướng dò xét. Phổ Thượng và Tần Mục có rất nhiều tranh cãi, mặc dù béo bở rất nhiều, nhưng dính vào có thể gặp phiền toái, khiến cả Châu Quảng vừa thích vừa sợ. Hắn tự tin bộ tuyên truyền không có cái gì có thể giao tập với Phổ Thượng, nhiều lắm là phía bên truyền thông phát cho Phổ Thượng một bài báo. Thời gian trước chuyện bài báo của ký giả nước ngoài bị chỉnh sửa, bộ tuyên truyền cũng đã khiển trách. Cho nên đối với Phổ Thượng, vẫn có chút cẩn thận.

Tần Mục nghe lời này, cảm thấy Tôn Hoài Lễ hình như có ý tứ không cho khách vào nhà. Hắn ngẩng đầu nhìn vào mắt Tôn Hoài Lễ, trong đáy mắt của người đối diện hắn vẫn có thể nhìn ra nụ cười, nhận thấy nụ cười của Tôn Hoài Lễ ít nhiều có vẻ thành thật, liền mang theo vài phần ngượng ngùng, đặt hai tay lên đầu gối, chà xát mấy cái, lúc này mới nhếch miệng, khó xử nói: 

- Tôn phó bộ trưởng, hôm nay quấy rầy công việc của ngài, chính là có suy nghĩ, muốn báo cáo với ngài. 

Tần Mục có suy nghĩ chính là Phổ Thượng có suy nghĩ, Phổ Thượng có suy nghĩ sẽ kéo theo tầm mắt của không ít người. Bộ tuyên truyền vẫn thuộc sự quản lý của bí thư thị ủy, cho dù Tôn Hoài Lễ biết tin tức có một số người dùng thủ đoạn nhỏ với Tần Mục, nhưng vẫn cảm thấy thích thú với cách nói chuyện của Tần Mục. Hắn lộ ra vẻ mặt hứng thú, nhướng mày như ra ám hiệu với Tần Mục, kêu hắn nói tiếp.

Sau đó, Tần Mục nhanh chóng nói ra suy nghĩ của mình, mọi người đều không ai nói ra phương hướng phát triển chính xác của Phổ Thượng, chuyện này vô cùng bất lợi đối với những đơn vị anh em của Phổ Thượng. Cho nên, cấp trên của Phổ Thượng nghiên cứu, chuẩn bị mượn truyền thông để lôi kéo đầu tư với thương nhân bên ngoài.

Loại ý nghĩ này vô cùng lớn mật, cũng vô cùng mới mẻ độc đáo, trên quan trường hiện tại của Châu Quảng, trừ phi bị ép buộc mới tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, đây là lần đầu tiên có người đề xuất, biểu hiện kế hoạch phát triển Phổ Thượng ra trước mặt tất cả mọi người. Tôn Hoài Lễ nghe xong ý nghĩ của Tần Mục, có chút không tin. Hắn sẽ không vì lời nói của Tần Mục mà cảm thấy khiếp sợ, cũng sẽ không tỏ vẻ chán ngán không quan tâm, chỉ gật đầu nói: 

- Rất có ý nghĩ, chuyện này chúng tôi phải nghiên cứu một chút. 

Nghiên cứu một chút là giải thích rất hay. Loại đùn đẩy này Tần Mục đã gặp rất nhiều, có những lời này, suy nghĩ của hắn có thể bị gác lại vô thời hạn. Tần Mục cũng không tính toán một lần là có thể thành công, ý nghĩ không thực tế cũng không hợp với lẽ thường, trao đổi giữa các lãnh đạo và các bộ phận là chuyện rất hao phí thời gian. Hắn gật đầu nói: 

- Suy nghĩ của tôi rất không thực tế, hi vọng lãnh đạo thành phố đưa thêm ý kiến, giám sát công việc của chúng tôi. 

Những lời này rất rỗng tuếch, nhưng Tần Mục vẫn phải nói, trên mặt lộ vẻ khó xử. Tôn Hoài Lễ thấy Tần Mục nói ra suy nghĩ này, sau khi hắn uyển chuyển cự tuyệt cũng không biểu hiện biến hóa cảm xúc trên mặt, mà biểu lộ còn có những việc khác, hơn nữa chuyện này cũng khó nói ra.

Suy nghĩ khác thường chủ động tiếp xúc với truyền thông từ miệng Tần Mục nói ra vô cùng lưu loát, không có bất kỳ ý tứ khó xử nào, vì vậy biểu hiện khó xử sau đó có vẻ kỳ quái? Tôn Hoài Lễ ngồi ở vị trí này, lòng hiếu kỳ sớm đã tiêu tan từ lâu, hắn có thể nghe nhiều, nhưng không thể nói nhiều, cũng không thể quá hiếu kỳ, nhưng vị bí thư đảng uy khu trẻ tuổi này lại làm hắn rất hứng thú.

- Có lời gì cứ nói thẳng đi. 

Tôn Hoài Lễ bày ra bộ dạng lãnh đạo quan tâm thuộc hạ. Mặc dù với chức vị hiện tại của Tần Mục, chỉ cần khẽ động là có thể trở thành một cục trưởng trọng điểm, chí ít là phó cục trưởng thường vụ, nhưng Tần Mục vẫn biểu hiện ra tư thế rất tôn trọng Tôn Hoài Lễ. Những người vào nha môn nước trong như bộ tuyên truyền, nếu không phải vì khua miệng túi, vậy thì chính là muốn thân thiết với lãnh đạo, sớm đề thăng, cho nên biểu hiện của Tần Mục khiến Tôn Hoài Lễ có một loại cảm giác về sự ưu việt.

- Chuyện này có chút khó nói. 

Tần Mục vẫn rất khó xử.

- Đồng chí Tần Mục, bây giờ chúng ta đang nói chuyện công việc, không phải nói chuyện tình cảm, có cái gì khó nói. 

Tôn Hoài Lễ giả bộ tức giận. Lãnh đạo của mấy khu quy hoạch khác, bình thường rất ít khi chạy đến bộ tuyên truyền, cho dù tới đây cũng mang theo lệnh tiễn của cấp trên, hoàn toàn là thái độ muốn "Mời" bộ tuyên truyền phối hợp làm việc, làm gì có ai giống như Tần Mục, ít nhất về mặt thể diện, là vô cùng kính sợ Tôn Hoài Lễ. Điều này làm cho một người vốn mê quyền chức như Tôn Hoài Lễ rất thỏa mãn.

Tần Mục vừa thấy Tôn Hoài Lễ có chút thượng hoả, lúc này mới thấp giọng nói: 

- Phổ Thượng gần đây không đủ nhân lực, không biết có thể mượn mấy người ở bộ tuyên truyền hay không. . . 

Mượn người! Tôn Hoài Lễ cảm thấy trán mình như hung hăng bị quất một cái, trong đáy mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên không thể che giấu. Hai năm trước biên chế hành chính ở Phổ Thượng là việc mà ai cũng tránh né, nhưng kể từ khi Tần Mục tới đây, có người đã ngầm hô bảng giá mười vạn để được điều tới Phổ Thượng. Mà đó vẫn chỉ là nhân viên hành chính bình thường, nếu muốn mò được một chức vụ, không có hai mươi vạn căn bản đừng nghĩ đến. Hắn không tin Tần Mục chưa nghe thấy tin tức này, nhưng dưới điều kiện như vậy, hắn lại chạy đến bộ tuyên truyền tự nói với mình, Phổ Thượng thiếu người, há mồm hi vọng bộ tuyên truyền hỗ trợ?

Lại còn là mượn mấy người? Tôn Hoài Lễ nghĩ mãi mà không ra, nhưng vẻ mặt lo lắng và xấu hổ của Tần Mục, khiến Tôn Hoài Lễ hiểu được, đây là Tần Mục để mình phát bút kiếm tiền phi nghĩa. Chuyện này đối với nha môn chỉ biết ăn canh suông như bộ tuyên truyền là cơ hội lớn thế nào chứ? 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.