Cha đưa ta tiến cung diện thánh.
Chúng ta đến Thanh Tư Viên, nơi mà hoàng đế xử lý việc triều chính, đại thái giám Trương Đức cười to như phật Di Lặc, cúi đầu hành lễ với cha ta: “Hoàng thượng đang bàn việc với quần thần ở bên trong, xin Vương gia và quận chúa chờ một lát.”
Cha ta lúc này liền nhíu mày.
Điều này ta có thể hiểu. Nếu đổi lại là năm xưa, dù rằng hoàng đế đang nằm trên giường phi tử, khi nghe thấy cha ta đến, sợ là cũng phải lập tức thay y phục nghênh đón. So với trước đây có khác biệt đến vậy, trong lòng cha ta khó tránh có chút không thoải mái.
Chẳng qua là do ông không nghĩ xem, hiện tại hoàng đế đã lớn đến thế nào, không phải là thiếu niên tuổi còn đôi mươi, sao có thể vẫn ngoan ngoãn nghe lời ông như ngày trước. Cha ta cùng tiên đế tình như huynh đệ, nhưng cũng không phải là huynh đệ ruột thịt. Ở hoàng gia, ngay đến huynh đệ ruột còn tàn sát lẫn nhau đến máu chảy đầu rơi mà không hề chớp mắt.
Hoàng đế Tiêu Chính, thân mẫu là Trương Lệ phi, bà mất sau khi nhi tử đăng cơ được một năm, khi đó mới được phong Thái hậu.
Trương thái hậu vốn là nữ nhân nhà quan viên địa phương, tư sắc xinh đẹp đoan chính nên được tuyển vào cung làm cung nữ, khi đó người đang được sủng ái là Lưu quý phi, một hôm vô tình nhìn thấy, thế là ngay sau đó bà được chuyển sang Thượng Y cục để giặt quần áo.
Có lẽ vì số mệnh đã định. Cho dù Trương thị có giặt quần áo suốt ba năm thì dung nhan vẫn xinh đẹp như trước. Cung nhân đồng cảm với Trương thị nên tìm cơ hội tâu lên tiên đế, nói rằng ở Thượng Y cục có cung nữ tuyệt sắc. Từ đó, Trương thị nhận được sủng ái, phong vị ngày càng cao.
Sở dĩ ta rất quen thuộc với chuyện này là vì, giai thoại về Trương thái hậu đã được dân gian cải biến thành kinh kịch, đặt tên là “Trân châu minh”, khắp đường lớn đều diễn vở này. Hơn nữa, người viết kịch còn thêu dệt thêm một hồi cẩu huyết, nói cái gì mà khi tiên đế cải trang đi vi hành đã tình cờ gặp Trương thái hậu, từ đó thì nhất kiến chung tình, tặng Trương thị trân chân làm tin, thề rằng sẽ lấy nàng. Sau đó Trương thị vào cung tìm phu quân, nhận hết mọi tra tấn từ Lưu quý phi, dù thế vẫn luôn kiên trung bất khuất. Cuối cùng đương nhiên là hoàng đế mỹ nhân đoàn viên, quần chúng bên dưới trầm trồ khen ngợi.
Đoạn “Trân châu minh” này từng một thời được diễn đi diễn lại khắp Đông Tề, mỗi trà lâu, kịch quán đều có diễn qua. Đến cả ta, cũng bị bắt ép xem một lần. Nếu không phải vì Trương nương tử được hóa trang vô cùng xinh đẹp, nhất định ta đã quay đầu chạy lấy người.
Chỉ có điều, hí kinh luôn phóng tác quá nhiều, chủ yếu cũng là muốn tâng bốc hoàng đế. Nói rằng, mẫu thân hoàng đế năm đó bị Lưu quý phi tra tấn không ít, sau khi đăng cơ nhất định phải trả thù, không kể đến việc tịch thu gia sản Lưu gia, mà còn viết kịch bản đến nỗi muốn hủy hoại thanh danh nhà người ta.
Ta cũng nghĩ, nếu hoàng đế thật sự có lòng dạ nhỏ nhen như vậy, vậy lúc trước, khi cha ta tâu lên tiên đế tiến cử hắn làm Thái tử, sao còn nói hắn có tính tình trung thực thẳng thắn lại nhân hậu hiền từ?
Thật không biết là do cha ta hồ đồ, hay là do hoàng đế diễn tuồng quá tốt.
Cứ như vậy mà suy nghĩ miên man, cha ta thì càng lúc càng hậm hực, hai chúng ta uống cạn hai ấm trà, Trương Đức mới quay lại, nói rằng hoàng đế đã xong việc, có thể gặp chúng ta.
Cha ta ngồi chờ suốt nửa canh giờ, tâm tình rất không tốt, hừ lạnh một chút, liền nghiêm mặt đi nhanh ra ngoài.
Ta bước vội theo chân ông, vẫn không quên nhét cho Trương Đức vài nén bạc, cười nói: “Làm phiền Trương công công.”
Trương Đức nhận bạc cất vào trong ngực áo, liền đáp: “Quận chúa khách sáo rồi. Hoàng thượng vừa mới dùng trà, tâm tình cũng vừa tốt. Người cứ vào gặp.”
Ta liếc mắt nhìn cha, xem ra ông cũng nghe thấy, lại hừ hạnh một tiếng.
Đừng hầm hừ mãi thế, người khác lại nghĩ cha đang cảm lạnh.
Hôm nay trong điện đốt hương sen, trong chậu đồng lớn đặt một khối băng đá, bên trên đặt một quả dưa hấu. Tiêu Chính mặc thường phục màu lam, ngồi ở cửa sổ thưởng trà. Còn có mấy quan viên đứng ở bên cạnh chờ lệnh.
Ta nhìn qua liền thấy Phong Tranh nghiêm nghị đứng trong số đó. Hắn thấy ta tới, khẽ gật đầu.
Hai cha con chúng ta hành lễ với hoàng đế, nghe thấy hoàng đế đặt chén trà xuống, nhẹ nói: “Đứng lên đi.”
Giọng nói của hoàng đế vẫn luôn trầm thấp vững vàng.
Sau khi đứng lên, ta cũng luôn yên lặng cúi đầu đứng phía sau. Cha ta lấy bảo ấn ra, Trương Đức nâng chiếc khay đến, sau đó đưa đến trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế nhìn qua một lúc, xem ra cũng không nhìn ra cái gì, liền quay đầu nói với một viên quan còn trẻ đang đứng bên cạnh: “Liêu tri huyện, ngươi biết nhìn đồ cổ, ngươi tới giúp trẫm xem qua.”
Nam tử trẻ tuổi kia liền đáp: “Tuân lệnh.”
Ta nghe giọng này quen tai, khẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Một nam tử trẻ tuổi từ phía sau bước ra, thân hình cao gầy trắng nõn, mặt mày thanh tú, gọi là cái gì mà Liêu Trí Viễn. Người này không phải là tri huyện ở Dịch Thông đây sao? Sao lại vào cung thế này, còn chạy đến bên cạnh hoàng đế nữa chứ?
Ta nhìn thấy quan phục trên người hắn. Ai nha! Là Lại Bộ Thị Lang nha! Tiểu Liêu phát đạt rồi.
Liêu Trí Viễn cung kính nhận bảo ấn, cùng mấy vị quan viên khác đến phòng bên cạnh cẩn thận đánh giá.
Hoàng đế cùng cha ta đứng ở đây nói chuyện mà tâm tư đều đặt ở căn phòng cách vách. Lão cha của ta cũng thật là không biết nhìn sắc mặt, còn nghiêm túc nhắc đến việc thay đổi quân canh phòng trong mùa thu này với hoàng đế. Hoàng đế thờ ơ mỉm cười, chỉ nói để sau này bàn đến cũng không muộn.
Rốt cuộc cha ta cũng không nhịn được, liền lớn tiếng nói: “Bệ hạ, việc này người đã kéo dài hơn nửa tháng. Đổi quân là việc lớn, giám định bảo ấn là việc nhỏ, xin bệ hạ đã phân rõ nặng nhẹ.”
Ta run đến nỗi đầu đầy mồ hôi, cả gan giật nhẹ tay áo của cha ta. Ông đã giận đến nỗi không kiềm được, cũng không quan tâm đến ta.
Lúc này, tầm mắt của hoàng đế mới chuyển đến trên người ta, mỉm cười nói: “Lần này khiến quận chúa khổ cực.”
Hoàng đế lớn lên rất giống Trương thái hậu, làn da trắng như tuyết, đôi con ngươi thanh khiết như mặt hồ, tuấn mỹ thanh cao. Dung mạo như vậy, kết hợp với giọng nói không có cảm xúc, dù miệng cười nhưng trong lòng lại không cười, tổng thể tạo ra một cảm giác hơi quái dị.
Ta được hắn khen ngợi, lập tức bước lên một bước, khiêm tốn nói: “Bệ hạ quá khen, Thụy Vân vì bệ hạ cống hiến sức lực, vốn là bổn phận.”
Hoàng đế nói: “Trẫm nghe Phong Tranh nói, ta biết chặng đường này các ngươi trải qua không dễ dàng, có lúc lại rất nguy hiểm. Ngươi là nữ nhi, nhưng lại có dũng có mưu, rất đáng được phong thưởng.”
Tai ta dựng đứng cả lên, chỉ nghe hoàng đế cao giọng nói: “Thưởng cho Thụy Vân quận chúa trăm lượng hoàng kim, ngọc như ý một chiếc, chân châu một hộp, nghê thường vũ y một bộ.”
Ta cùng cha ta lập tức quỳ xuống, dập đầu tạ ơn.
Hoàng đế hình như rất cao hứng. Ta nghĩ hắn thấy cha ta khấu đầu với hắn, cho nên mới cao hứng.
Sau một hồi bàn luận, cuối cùng Liêu Trí Viễn cũng đi ra. Nét mặt tươi cười, cúi người chắp tay, bẩm với hoàng đế: “Chúc mừng bệ hạ, bảo ấn kia là thật.”
Ta mừng rỡ, tâm tư rốt cuộc cũng nhẹ hẳn.
Hoàng đế tuy rằng cao hứng, nhưng nét mặt vẫn bình thản như cũ. Hắn gật đầu, nói với cha ta: “Lần này có thể tìm quốc bảo trở về, giải quyết xong tâm nguyện cuối cùng của phụ hoàng, Ngụy Vương cũng có ít nhiều công lao. Trẫm còn phải cảm tạ ngài.”
Cha ta lại cố tình tự chuốc khổ vào mình, nói: “Thần chúc mừng bệ hạ đã tìm được quốc bảo! Vậy nếu như việc quốc bảo đã xong, chuyện cúng tế sau này đã có quốc sư lo liệu, xin bệ hạ hãy để tâm đến việc thay đổi quân phòng trong mùa thu này.”
Trong lòng ta kêu khổ không thôi.
Cha ta thường ngày giáo huấn người khác đã thành quen, hoàng đế hiện tại có còn là đứa trẻ năm nào, lúc nào cũng đi theo ông gọi một tiếng Thái phó nữa đâu?
Khóe miệng hoàng đế khẽ cong cong, không nhìn ra buồn vui, chỉ nói: “Được được. Ngụy vương nói rất đúng.”
Ta thấy bọn họ bắt đầu bàn bạc chính sự, liền cáo từ rời đi.
Mới vừa ra khỏi Thanh Tư Viện, nghe thấy phía sau có tiếng gọi: “Thụy Vân quận chúa xin dừng bước.”
Ta quay đầu, thấy Liêu Trí Viễn cũng đi theo ta ra ngoài.
Hắn vốn đã có khí khái nhã nhặn, lúc trước khi làm Huyện lệnh, nhìn qua có chút văn nhã yếu ớt. Lúc này lại đang mặc bộ quan phục của Lại Bộ, trước ngực thêu một con bạch hổ, uy thế hiển hách, quan phục lại may rất vừa người, đúng là thêm vài phần rắn rỏi.
Ta nghĩ thầm, lần này thăng quan, khí chất quả nhiên không thể coi thường. Lại nhớ đến lần trước lúc chúng ta từ biệt, hình như ta không để lại cho hắn ấn tượng tốt cho lắm, không khỏi có chút hổ thẹn, cho nên vội vàng bày ra dáng vẻ đoan trang, nét mặt tươi cười.
Liêu Trí Viễn đến gần, chắp tay hành lễ: “Hạ quan đường đột, mong quận chúa thứ lỗi.”
Ta cười nói: “Liêu đại nhân không cần khách khí. Lại nói, ngài thăng quan khi nào, ta chưa được biết nên cũng không có cơ hội chúc mừng ngài.”
“Hạ quan được đề bạt vào Lại Bộ Thị Lang vào đầu tháng tư, thật là may mắn không ngờ. Ngược lại quận chúa người, dù là nữ nhi nhưng lại không hề thua kém nam nhân, thật khiến hạ quan kính nể.”
Ta vừa ngạc nhiên vừa buồn cười. Người này vốn dĩ đối với ta rất lãnh đạm thờ ơ, sau khi đi một vòng trở về lại thay đổi thái độ, chủ động tìm đến tâng bốc thế này.
Ta nói: “Được Liêu đại nhân ca ngợi như vậy, ta nghe thấy thật sợ hãi?”
Liêu Trí Viễn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt trong suốt, “Khiến quận chúa chê cười.”
Ta khoát tay ý bảo không sao, chậm rãi đi cùng hắn ra cửa cung.
Ta vừa đi vừa hỏi chuyện hắn: “Hiện tại Liêu đại nhân định cư ở kinh thành?”
“Bẩm quận chúa, đúng vậy.”
“Ở đây cũng không có ai, Liêu đại nhân không cần giữ lễ như vậy.” Ta hào phóng nói, “Bây giờ đại nhân đang ở đâu?”
Liêu Trí Viễn hơi thả lỏng một chút, liền đáp: “Hạ quan ở tại phố Tứ Hải thuộc thành tây, xung quanh phần lớn đều là nhà quan viên.”
Ta biết phố Tứ Hải, nơi đó có không ít quan viên và văn nhân cư ngụ.
“Phu nhân có cùng ngài lên kinh không?”
Liêu Trí Viễn dừng lại một lúc, sau lại nói: “Hạ quan còn chưa thành thân.”
“Thế à.” Ta gượng cười một tiếng, “Vậy đã thích nghi với cuộc sống ở kinh thành chưa?”
“Vật giá có hơi đắt, ngoài ra thì đều tốt.”
Ta ha ha cười. Xem ra tên Liêu Trí Viễn này cũng thực ngay thẳng.
“Kinh thành tuy rằng ồn ào, nhưng lại có nhiều chỗ rất được. Miếu thành hoàng ở thành đông, miếu phu tử, chợ đêm ở thành nam, ao sen, tất cả đều là nơi đáng đến. Đặc biệt vào mùa thu, bên ngoài thành có một ngọn núi lá đỏ, là nơi những văn nhân như ngươi rất thích. Mỗi năm khi đến mùa thu, khách nhân đến ngắm lá đỏ rất nhiều, đường lên núi gần như chật kín người.”
Liêu Trí Viễn cười nói: “Hạ quan cũng đã nghe qua ở kinh thành có một ngọn núi lá đỏ nổi tiếng. Nghe nói vào thời điểm đó, Tự Miếu trà quán ở trên núi liền kín hết chỗ, phải mất mười kim mới mua được một chỗ nghe thuyết pháp.”
Ta cười, “Đó đều là người bên ngoài tìm đến xem náo nhiệt, chỉ có tốn kém. Ta biết rõ con đường ở đó, nếu đi vòng từ phía sau núi, có rất ít người, chẳng những có thể ngắm lá đỏ, còn có một quán trà nhỏ để nghỉ chân. Nếu mùa thu năm nay, Liêu đại nhân có thời gian thì có thể đi cùng ta và bằng hữu.”
Liêu Trí Viễn hơi kinh ngạc nhìn ta. Lúc này ta mới kịp phản ứng, đỏ mặt nói thêm: “Đương nhiên là giấu cha ta…Đại nhân đừng nói với cha ta.”
Liêu Trí Viễn vội nói: “Hạ quan cũng không phải người không biết phải trái.”
Ta mỉm cười, thở dài một tiếng: “Nếu ta là nam tử thì tốt rồi, muốn đi đâu thì đi đó, cũng không sợ bị lễ giáo quản thúc.”
Liêu Trí Viễn kính cẩn cúi đầu nói, “Quận chúa, thân là nữ tử, thật ra không có gì là không tốt. Ngài mặc dù là nữ nhi, nhưng hạ quan lại cảm thấy người rất có khí khái hào sảng, đa mưu túc trí, so với phần lớn nam nhân thì xuất sắc hơn nhiều.”
Ta được ca ngợi đến nỗi khoan khoái cả người, ngay cả chuyện bị cha ta trách mắng dường như cũng trở thành hư không. Tuy rằng, ta không biết vì sao hắn lại bỗng nhiên thay đổi như vậy, nhưng dù sao thấy hắn cũng là người nói chuyện cẩn thận, thái độ đúng mực, nghe hắn tăng bốc lại cảm thấy càng thêm vui mừng.
Ra khỏi cửa cung, xe ngựa Vương phủ đã đứng chờ sẵn. Liêu gia cũng có một chiếc xe ngựa mộc mạc dừng ở bên cạnh.
Liêu Trí Viễn tiễn ta lên xe ngựa trước.
Ta vừa ngồi xuống, suy nghĩ một lúc liền vén màn gọi một tiếng: “Liêu đại nhân.”
Liêu Trí Viễn lập tức khom người về phía ta, động tác tao nhã vô cùng.
Ta cười nói: “Lúc trước khi ở Dịch Thông, ta còn nghĩ ngươi là người đáng ghét. Thế nhưng lần này gặp lại, cảm giác ngươi cũng không tệ. Gặp lại ngươi, ta rất vui. Ngươi nhớ bảo trọng.”
Liêu Trí Viễn ngẩng đầu nhìn ta, hai mắt sáng ngời như sao, giật mình khẽ hạ ánh mắt, lại cúi mình cung tiễn. Xe ngựa rời đi thật xa, ta quay đầu lại nhìn, nghĩ rằng vẫn thấy hắn còn duy trì tư thế như vậy.