Thành Phố Vô Tận

Chương 63




An Nham đêm đó về nhà, phát hiện An gia đột nhiên náo nhiệt vô cùng. Không chỉ là An Trạch và An Lạc đã sớm chuyển ra ngoài sống trở về, em họ An Mạch đến đại học làm giảng viên cũng trở về, càng phóng đại hơn là, An Quang Diệu vẫn luôn ở viện an dưỡng tĩnh dưỡng, cư nhiên cũng ở trong nhà.

An Nham kiên trì đi vào phòng ăn, cùng cả nhà ăn cơm chiều. Sau bữa cơm, An Nham mới đi đến trước mặt ông nội, cười nói: “Ông nội, đến thư phòng đi, cháu có mấy chuyện muốn nói với ông.”

An Quang Diệu sắc mặt nghiêm túc đi đến thư phòng, đóng cửa phòng lại, xoay người ngồi xuống sô pha.

An Nham đi đến trước mặt ông, chủ động quỳ xuống, nhẹ giọng nói: “Ông nội, cháu muốn xin ngài một việc...”

An Quang Diệu nghi hoặc nói: “Chuyện gì? Mày chủ động quỳ xuống, có phải đã dự đoán trước tao sẽ đánh mày hay không?”

An Nham thoáng xấu hổ cười một chút, gãi gãi đầu nói: “Ông nội, ông uống thuốc hạ áp trước đi đã, cháu sợ ông tức giận, huyết áp lại đột ngột tăng cao...”

“Vừa uống rồi.” An Quang Diệu nhíu nhíu mày, “Nói đi, mày lại gây họa gì?”

An Nham trầm mặc một lát, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Cháu... Cháu yêu Thiếu Khiêm, cháu muốn ở bên cậu ấy.”

“......” An Quang Diệu không phản ứng.

An Nham sợ làm ông nội tức giận mà phát bệnh, gắng hết sức thả nhẹ âm thanh, thật cẩn thận nói: “Ông nội, cháu lần này là nghiêm túc, cháu muốn cùng nhau sinh sống với Từ Thiếu Khiêm... tuy rằng cậu ấy là đàn ông, nhưng mà, cháu thật sự thương cậu ấy, ngoại trừ cậu ấy, cháu không có khả năng ở bên bất cứ người nào khác nữa. Cho nên, cháu muốn xin ông... đồng ý chuyện này.”

“......” An Quang Diệu trầm mặc thật lâu.

An Nham bất an ngẩng đầu đưa mắt nhìn ông, “Ông nội... hy vọng ông có thể chấp thuận...”

An Quang Diệu sắc mặt phức tạp nhìn An Nham, một lúc lâu sau, mới nói: “Mày từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn chưa từng cầu xin bất cứ kẻ nào. Hôm nay cư nhiên chịu vì Từ Thiếu Khiêm... quỳ xuống cầu xin tao?”

An Nham nghiêm túc nói: “Thật xin lỗi, ông nội... Ở trong lòng cháu, Thiếu Khiêm cũng quang trọng như mọi người vậy, cho nên, cháu hy vọng mọi người cũng có thể chấp nhận cậu ấy...”

An Quang Diệu trầm mặc một lát, mới thấp giọng nói: “Từ nhỏ đến lớn, tao từng đánh mày rất nhiều lần, mỗi lần đều bắt mày quỳ xuống cho đến khi tỉnh ra mới thôi... Chưa từng ngờ tới, có một ngày, mày cư nhiên sẽ bởi vì Từ Thiếu Khiêm mà chủ động quỳ xuống cầu xin tao...” Biểu tình An Quang Diệu có chút phức tạp liếc mắt nhìn An Nham, “Xem ra, mày lần này là nghiêm túc? Nó quan trọng đối với mày như vậy?”

An Nham lập tức nghiêm túc gật đầu: “Vâng, cháu muốn ở bên cậu ấy.”

An Quang Diệu nhíu mày hỏi: “Mày không sợ áp lực từ công chúng dư luận? Không sợ đám phóng viên kia châm chọc khiêu khích?”

An Nham cười cười nói: “Tin đồn giới giải trí ngược lại không là gì cả, không để ý tới là xong, mấu chốt là mọi người có thể đồng ý. Nếu công chúng không thể chấp nhận, cháu cũng có thể chọn thời cơ thích hợp, rời khỏi giới giải trí, về nhà hỗ trợ anh hai lo liệu việc làm ăn.”

“Miễn.” An Quang Diệu nhíu mày nói, “Mày về nhà lo liệu việc làm ăn, tuyệt đối là làm trở ngại cho anh trai mày chứ chả giúp gì được.”

“......”

An Quang Diệu nghiêm túc nói: “Bất quá, mày có thể suy xét đến phỉ thúy thế gia bên kia giúp đỡ trong nom hộ Từ Thiếu Khiêm, dù sao Từ gia có sập tiệm hay không, cũng không liên quan đến tao.”

An Nham sửng sốt một chút, hiểu ra ý ông nội, lập tức kinh hỉ ngẩng đầu nhìn ông, “ông nội, ông đồng ý?”

“Mày cũng quỳ xuống xin tao rồi, tao không đồng ý thì còn có thể thế nào? Mày lớn như vậy, tao chung quy cũng không thể giống như trước đây lấy roi đánh mày.” An Quang Diệu bất đắc dĩ thở dài, “Huống hồ, Từ Thiếu Khiêm hôm nay cũng đến tìm tao.”

“Thiếu Khiêm?” An Nham có chút kinh ngạc nói, “Cậu ấy tìm ông làm gì ạ?”

“Sáng này, nó đến viện an dưỡng gặp tao, nói rất nhiều lời với tao. Tao nghĩ, trên đời này cũng sẽ không có ai hiểu mày hơn nó... Một khi đã như vậy, bọn mày hai người ở bên nhau cũng không phải là không thể. Trong mấy anh em An gia, mày là đứa làm tao đau đầu nhất, về sau có Từ Thiếu Khiêm bên cạnh, tao cũng có thể yên tâm không ít.”

“......” Chả trách Từ Thiếu Khiêm dám trực tiếp ngả bài trên buổi trả lời phỏng vấn, thì ra, những phiền phức có khả năng xảy ra, hắn đã giải quyết toàn bộ.

Đáy lòng An Nham cảm động một trận, vội vàng đứng lên, vòng ra sau lưng ông nội xoa bóp bờ vai ông, một bên mát xa cho ông, một bên cười nói: “Ông nội, cháu và Thiếu Khiêm về sau sẽ cùng nhau hiếu kính ông!”

An Quang Diệu được An Nham chân chó mát xa hầu hạ thật sự là thoải mái, khóe miệng cũng rốt cục hơi hơi cong lên.

Thằng cháu nội mà ông đau đầu nhất, rốt cục chịu kiên kiên định định mà an phận, sống hạnh phúc với người khác... Tuy rằng người kia là đàn ông, nhưng nếu hai người yêu nhau, ông dù có lấy bộ xương cốt già này ra cũng không tiện phá uyên ương.

An Quang Diệu được An Nham mát xa đến buồn ngủ, hơi hơi mơ hồ nghĩ, sau này vẫn là về viện an dưỡng chơi cờ với mấy ông bà già thôi, chuyện người trẻ tuổi, thật sự là phức tạp, cứ để bọn nó tự mình dọn dẹp đi.

Rất nhanh đã đến tháng mười hai, Liên hoan phim lần thứ mười đúng hạn đến.

Doanh thu phòng vé của “Thiếu Niên Thiên Tử” An Nham và Trần Thư Kỳ làm diễn viên chính quả nhiên đột phá cột mốc năm tỷ, đạt được nhiều hạng mục đề cử, bao gồm Giang Tuyết Ngưng đạo diễn xuất sắc nhất, Trần Thư Kỳ giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất và cả An Nham đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Bởi vì vừa tròn là Liên hoan phim lần thứ mười, Liên hoan phim lần này được làm tương đối long trọng, mời không ít những ngôi sao ca nhạc lớn trong nước ngoài nước đến hát ở Lễ trao giải, khách quý trao giải cũng là những lão tiền bối danh vọng cực cao trong giới điện ảnh, hiện trường có thể nói là cực kỳ hừng hực một vé khó cầu!

An Nham và Trần Thư Kỳ cùng nhau đi trên thảm đỏ, hai người thủ vai Đế Hậu trẻ tuổi trong Thiếu Niên Thiên Tử, còn từng được bình chọn trên internet là “cặp đôi đẹp nhất màn ảnh”. Đương nhiên, từ sau khi tình yêu của An Nham cùng Từ Thiếu Khiêm được đưa ra ánh sáng, scandal của hắn và Trần Thư Kỳ cũng đã sớm tan thành mây khói.

An Nham rất có phong độ dắt Trần Thư Kỳ đi hết thảm đỏ, khi đi đến cuối, đáy lòng đột nhiên một trận cảm khái, ngày này năm trước hắn và Từ Thiếu Khiêm cùng nhau đi qua thảm đỏ, lúc đó hắn hoàn toàn không biết Từ Thiếu Khiêm có tình cảm mê luyến đối với mình, còn đường đường chính chính uống rượu xong cùng hắn về nhà, kết quả mơ mơ màng màng bị hắn trực tiếp ăn sạch sẽ...

Qua tròn một năm thời gian, giới giải trí đổi mới, xuất hiện rất nhiều người mới có tài hoa, mà Từ Thiếu Khiêm được bầu là Ảnh đế hàng đầu năm đó, đã triệt để biến mất khỏi giới này.

Cảnh tượng quen thuộc, khiến An Nham không nhịn được nhớ đến người đàn ông kia. Thiếu Khiêm gần đây vội vàng chuyện kinh doanh, đã mấy ngày rồi chưa liên lạc, cũng không biết hắn hiện tại thế nào?

An Nham và Trần Thư Kỳ cùng nhau ứng phó vài vấn đề khách sáo của người dẫn chương trình, sau đó mới sóng vai đi vào hội trường lễ trao giải.

Trong hội trường biển người tấp nập, An Nham đi đến vị trí đã được sắp đặt trước ngồi xuống, vừa mới ngồi xong, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt quen thuộc chiếu lên người mình, An Nham quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông thân hình cao lớn kia đang đi về phía mình, biểu tình bình tĩnh ngồi xuống vị trí bên cạnh.

An Nham khiếp sợ nói, “Cậu sao lại ở đây?”

Từ Thiếu Khiêm quay đầu, khẽ cười cười nói: “Tôi tuy rằng đã lui giới, nhưng mà vẫn có thể làm khán giả mà? Lại nói, Liên hoan phim lần này, cậu cũng được đề cử làm nam diễn viên chính xuất sắc nhất, tôi phải đến xem kết quả chứ.

Hắn nói xong liền ngay tại chỗ nắm tay An Nham, mười ngón đan xen.

Mặt An Nham hơi đỏ lên, “Chỗ này có rất nhiều người biết cậu, cậu xuất hiện như vậy, tuyệt đối sẽ lại là tiêu đề cho ngày mai. Còn nữa... muốn ngồi với tôi làm gì? Còn chê scandal giữa hai người chúng ta chưa đủ vang dội à?”

Bàn tay giữ lấy cổ tay An Nham của Từ Thiếu Khiêm hơi hơi siết chặt hơn chút, mặt đầy bình tĩnh nói: “Sợ cái gì, dù sao mọi người đều đã biết quan hệ của chúng ta, so với trốn trốn tránh tránh, chẳng thà quang minh chính đại.”

Đây cũng là lý do Từ Thiếu Khiêm xông vào hiện trường buổi phỏng vấn lúc trước.

Trước kia hắn vốn nghĩ sẽ làm người tình bí mật của An Nham, nhưng sự việc ảnh chụp ra ánh sáng lần này khiến hắn đột nhiên thay đổi quyết định. Hắn không muốn tiếp tục nhẫn nại nữa, không muốn thấy An Nham ở trước mặt truyền thông vì che giấu chân tướng mà không ngừng nói dối, lại càng không muốn về sau mỗi lần hẹn hò đều phải trốn trốn tránh tránh như ăn trộm. Nếu quyết định ở bên nhau, không bằng cứ trực tiếp công khai quan hệ giữa hai người, cho tất cả mọi người đều biết An Nham là của Từ Thiếu Khiêm hắn.

Nghĩ đến đây, Từ Thiếu Khiêm nhịn không được hơi hơi cong lên khóe môi, đến gần bên tai An Nham, thấp giọng nói: “Mà... suy nghĩ thời gian dài như vậy, cậu định cho tôi câu trả lời thế nào?”

An Nham nói: “Chờ sau khi lễ trao giải kết thúc.”

Từ Thiếu Khiêm nhún nhún vai, được rồi.”

Hai người cùng nhau quay đầu nhìn lên sân khấu, lễ trao giải tiến hành rất thuận lợi, công bố giải thưởng, khách quý biểu diễn, làm cho không khí trường quay một lần lại một lần lên đến cao trào.

Mãi đến cuối cùng, người dẫn chương trình mới kích động tuyên bố giải thưởng được mong chờ nhất: “Tiếp theo sẽ công bố với mọi người giải thưởng quan trọng nhất, đó chính là nam diễn viên chính tốt nhất của chúng ta, giải thưởng Ảnh đế! Đầu tiên hãy xem lại một chút, Liên hoan phim lần thứ mười, nghệ sĩ được đề cử nam diễn viên xuất sắc nhất là...”

“Vua Súng Lưu Quốc Nguyên, Thiếu Niên Thiên Tử An Nham...”

Theo đề cử MC đọc ra, màn hình lớn hiện lên gương mặt năm nam diễn viên được đề cử một người nối tiếp một người cùng với phát lại đoạn ngắn kinh điển trong tác phẩm mà bọn họ được đề cử, trường quay nhất thời bộc phát một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

“Xin mời khách quý trao giải – tiểu thư Tất Ngưng tự mình lên tuyên bố!” MC đưa phong thư được đóng kín cho khách quý trao giải, Ảnh hậu kỳ trước khí chất ưu nhã rút kết quả trong phong thư ra, mỉm cười tuyên đọc –

“Nghệ sĩ đạt được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất Liên hoan phim lần thứ mười là... Vua Súng, Lưu Quốc Nguyên!”

Tiếng vỗ tay trong hội trường lên đến đỉnh điểm, nhân khí của Lưu Quốc Nguyên không thua Từ Thiếu Khiêm ngày đó, fans vì hắn mà đến cũng không ít chút nào. Lưu Quốc Nguyên đứng lên, rất mực thân sĩ cúi đầu với mọi người, An Nham cũng vui mừng vỗ tay.

Từ Thiếu Khiêm nhìn nét vui vẻ trên mặt hắn, không nhịn được nói: “Cậu không giành được giải thưởng, tại sao trông còn vui vẻ hơn cả nhận được giải thưởng?”

An Nham cười nói: “Bộ điện ảnh này của Quốc Nguyên tôi cũng xem rồi, vốn quay rất khá. Hơn nữa tôi có thể được đề cử, đã là rất cao hứng rồi, dựa vào bộ “Thiếu Niên Thiên Tử” này mà giành được nam nhân vật chính, trái lại là danh không xứng thực nhỉ?”

Từ Thiếu Khiêm trầm mặc một lúc, nhịn không được khẽ mỉm cười. An Nham chính là tình tình tiêu sái như vậy, sẽ không bởi vì lợi ích nhất thời mà rối rắm. Một lần duy nhất hắn rối rắm và thống khổ suốt khoảng thời gian dài, chính là vì Từ Thiếu Khiêm.

Cho nên, mình có phải nên cảm thấy may mắn hay không? Vị trí ở trong lòng hắn, rõ ràng quan trọng hơn so với cái giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất gì gì đó.

Từ Thiếu Khiêm tâm tình sung sướng nghĩ. Đêm nay An Nham sẽ đưa ra câu trả lời như thế nào? Hắn đột nhiên bắt đầu có chút chờ mong.

Sau khi lễ trao giải kết thúc, Trần Thư Kỳ đi đến trước mặt An Nham, cười nói: “An Nham, cùng nhau đi ăn đi, em chiêu đãi.”

“Được a!” An Nham đương nhiên vui vẻ đồng ý, “Người được giải thưởng, chắc chắn là phải đãi khách!”

Trần Thư Kỳ dựa vào nhân vật hoàng hậu trong “Thiếu Niên Thiên tử” này giành được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất Liên hoan phim lần thứ mười, An Nham cũng vì cô mà vui vẻ, cô hiện giờ đã ký với tập đoàn Hoa An, An Trạch muốn tập trung bồi dưỡng cô, tin chắc rằng về sau nhất định sẽ tiền đồ vô lượng.

Trần Thư Kỳ mỉm cười nhìn về phía Từ Thiếu Khiêm nói: “Sư huynh cũng đi cùng đi, đã lâu không gặp anh.”

Từ Thiếu Khiêm cũng gật đầu đồng ý, ba người cùng nhau đi ra ngoài, khi đi đến cửa thì thấy Lưu Quốc Nguyên đang chờ ở chỗ đó, Lưu Quốc Nguyên cười nói: Thời gian không còn sớm, chúng ta đến nhà hàng gần đây tùy tiện ăn khuya chút gì đi.”

Mọi người tỏ vẻ tán đồng, nhà hàng cách chỗ này rất gần, không cần lái xe trực tiếp đi bộ qua cũng được, bốn người cùng nhau bước vào phòng Lưu Quốc Nguyên đã đặt trước, gọi một vài món ăn khuya dễ tiêu hóa, sau đó bắt đầu tùy ý hàn huyên.

An Nham cười nói: “Quốc Nguyên, Thư Kỳ, chúc mừng hai người song song thu hoạch a, hai người đều nhận được giải thưởng lớn.”

Lưu Quốc Nguyên vui đùa nói: “Tôi đoạt cúp của cậu, cậu đừng có ghi hận tôi đấy nhé.”

An Nham cười tủm tỉm nói: “Nếu cậu sợ tôi ghi hận, thì giao cúp cho tôi luôn đi, tôi thật muốn sờ xem cúp Ảnh đế là như thế nào!”

Lưu Quốc Nguyên nói: “Thiếu Khiêm nhà cậu có ba, về cho cậu sờ tùy ý a, tôi có mỗi cái này, không thể cho cậu được!”

“......” An Nham quyết định câm miệng. Lưu Quốc Nguyên vẫn luôn thích đùa giỡn hắn và Từ Thiếu Khiêm, thật sự là khiến người xấu hổ. May mà Từ Thiếu Khiêm từ phòng vệ sinh trở lại, Lưu Quốc Nguyên thức thời chuyển đề tài: “Thiếu Khiêm, cậu về Từ gia tiếp quản công việc hết thảy vẫn thuận lợi chứ?”

Từ Thiếu Khiêm nói: “Đều tốt.”

Bốn người một bên nói chuyện phiếm một bên ăn bữa khuya, lúc ăn xong đã là mười một giờ, mọi người cùng nhau rời khỏi nhà hàng, An Nham đột nhiên gọi Trần Thư Kỳ lại, thấp giọng nói: “Thư Kỳ, cảm ơn hai người.”

Trần Thư Kỳ nghi hoặc nói: “Cảm ơn cái gì?”

Lúc ấy, Từ Thiếu Khiêm đuổi đến hiện trường buổi trả lời phỏng vấn trực tiếp thẳng thắn quan hệ giữa hai người, tựa như nhấc lên sóng to gió lớn trong giới giải trí, mấy ngày liền đều nhắc đến chuyện này, dư luận cũng là khen chê không đồng nhất. Sau đó có rất nhiều ngôi sao đều lựa chọn bo bo giữ mình, bảo trì im lặng, cũng chỉ có Trần Thư Kỳ và Lưu Quốc Nguyên dám đứng ra nói chuyện, công khai ủng hộ An Nham và Từ Thiếu Khiêm ở bên nhau.

“Hai người bọn họ yêu nhau, những người khác không có quyền can thiệp lẫn nghi ngờ, dù cho các bạn không muốn chúc phúc cho bọn họ, cũng mong các bạn tôn trọng bọn họ. Bỏ đi hào quang ngôi sao, An Nham và Từ Thiếu Khiêm cũng chỉ là một đôi người yêu bình thường mà thôi!”

Ngôn luận như vậy của Trần Thư Kỳ dẫn đến một làn mưa bom bão đạn, bất quá cô vẫn như trước rất bình tĩnh treo status này trên weibo cá nhân, hoàn toàn bỏ mặc không để ý những bình luận chửi rủa bên dưới.

-- Người bạn có thể ở thời khắc mấu chốt đứng ra cho bạn động lực, mới là người bạn chân chính có thể dành tình cảm.

An Nham ngượng ngùng cười nói: “Đương nhiên là cảm ơn em giúp bọn anh nói chuyện.”

Trần Thư Kỳ cũng mỉm cười một cái, “Thì ra là chuyện này à... Giới giải trí có quá nhiều tin đồn, anh không cần để ý tới những người đó, cứ việc an tâm ở bên sư huynh là được.”

An Nham cười nói: “Anh biết.”

Sau khi mọi người tách ra, An Nham lái xe khỏi bãi đỗ, tiến thẳng đến khu Nguyệt Hồ.

Hai người một trước một sau lái xe trở lại khu Nguyệt Hồ, An Nham đỗ xong xe đi đến trước cửa, chỉ thấy Từ Thiếu Khiêm cũng đã đỗ xe xong, chầm chậm đi tới trước mặt, như cười như không nhìn An Nham.

“......” Theo dõi một đường, đây là muốn trực tiếp theo vào trong nhà à?

An Nham sờ sờ mũi, mở cửa ra, Từ Thiếu Khiêm sắc mặt bình tĩnh theo hắn đi vào trong nhà, cửa vừa đóng lại, Từ Thiếu Khiêm liền cầm cổ tay An Nham, trực tiếp áp lên tường, ôm trọn hắn vào trong ngực, thấp giọng nói: “An Nham... đã nghĩ kỹ chưa? Còn muốn tôi chờ bao lâu?”

An Nham cười cười nói: “Chảy nhiều mồ hôi quá, tôi đi tắm trước cái đã.”

“......” Nhìn An Nham nhanh chóng chạy vào phòng tắm, Từ Thiếu Khiêm có chút bất đắc dĩ, đành phải đi vào phòng ngủ, bật đèn, tùy tiện tìm một quyển sách xem.

Tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm khiến Từ Thiếu Khiêm có chút khó nhịn, chữ trên sách hoàn toàn xem không vào, hắn không biết cái gọi là cậu trả lời thuyết phục của An Nham đến tột cùng sẽ như thế nào... Đáy lòng tràn ngập chờ mong, hơn nữa xuyên qua tấm kính mờ phòng tắm, mơ hồ nhìn thấy đường cong thân thể của An Nham, càng làm cho Từ Thiếu Khiêm không nhịn được miệng khô lưỡi khô.

An Nham nhanh chóng tắm rửa xong đi ra, dùng khăn lau khô tóc, đi đến trước mặt Từ Thiếu Khiêm, mỉm cười một cái, “Cậu vẫn chờ đấy à? Khẩn cấp muốn biết câu trả lời của tôi đến vậy?”

“Cậu nói xem?” Từ Thiếu Khiêm ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm người trước mặt, đột nhiên vươn tay dùng lực ôm eo An Nham, để thân thể hai người không còn khe hở dán sát vào nhau, “Tôi đã đợi cậu rất lâu, An Nham.”

An Nham bị hắn ôm chặt, tim tập gần như mất tốc độ, hít sâu lấy lại bình tĩnh, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Từ Thiếu Khiêm nói: “Thiếu Khiêm, cậu còn nhớ không, tôi năm đó khi vừa thi đỗ đại học, giữa chúng ta từng có một ước định?”

Từ Thiếu Khiêm gật gật dầu: “Nhớ. Chúng ta hẹn trong tám năm giành được giải thưởng Ảnh đế, người nào không làm được, phải làm theo một yêu cầu của đối phương.”

An Nham khẽ cười cười nói: “Ước định này tôi bao giờ quên. Hôm nay, vừa đúng tròn tám năm.”

“......” Đáy lòng Từ Thiếu Khiêm có vẻ như mơ hồ đoán được gì đó, nhưng suy đoán này lại khiến hắn nhất thời có chút không dám tin.

Quả nhiên, câu trả lời khiến hắn khiếp sợ, rốt cuộc từ trong miệng An Nham chậm rãi nói ra –

“Kỳ hạn tám năm ước định đã đến, tôi vẫn chưa giành được cúp nam diễn viên chính xuất sắc nhất, ván cược này tôi thua.” An Nham ngẩng đầu nhìn Từ Thiếu Khiêm, hơi hơi đỏ mặt, từng câu từng chữ nghiêm túc nói, “Cho nên, đêm nay... Dù cho cậu nói yêu cầu gì, tôi đều sẽ đáp ứng cậu. Tôi chịu cược chịu nhận thua.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.