Thanh Minh

Chương 15




Edit: Youngie07 + Beta: Tiểu Vân

Diệp Trầm Tĩnh biết bản thân cự tuyệt cậu ta không được, nhưng mà lại không muốn đi, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục im lặng.

“Tôi có quen một bác sĩ rất tốt, rất quan tâm tôi cùng chị tôi. Chúng ta đi tìm anh ấy, không tìm những người khác, được không?” Y Lương Hạ ôn nhu khuyên nhủ.

Thấy ánh mắt lo lắng của cậu ta, Diệp Trầm Tĩnh biết mình không thể lại ngang ngạnh nữa, gật đầu “Ừ” một tiếng.

Y Lương Hạ đỡ cậu đến trong phòng nhân viên ngồi nghỉ, bản thân thì gặp quản lý cùng trường ban xin nghỉ phép, đến cổng tiệm cơm lái xe đi bệnh viện.

Vào trong xe rồi Y Lương Hạ gọi điện thoại cho Dư Quang Nguyên, vừa hay hôm nay vốn là ca trực đêm của Dư Quang Nguyên, anh ta còn đang ở bệnh viện. Diệp Trầm Tĩnh trên người không còn sức lực, đầu cũng choáng váng, chỉ có thể vô lực dựa vào người Lương Hạ.

Dư Quang Nguyên đơn giản làm chút kiểm tra cho cậu, sau đó xem mạch. Lúc bắt mạch sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, mỉm cười với thiếu niên sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh nói, “Không có gì to tát hết, nghỉ ngơi cho tốt một chút, tôi với Lương Hạ đi ra ngoài một lúc.”

Y Lương Hạ nghe Dư Quang Nguyên nói vậy có hơi lo lắng đứng lên. Tĩnh không lẽ có chuyện, Dư đại ca muốn giấu Tĩnh.

Diệp Trầm Tĩnh đương nhiên biết ý tứ của anh, vốn là không muốn bản thân nghe được nội dung họ nói đến. Cậu cũng không lo lắng, bình tĩnh gật đầu đồng ý.

Lương Hạ giúp cậu đắp chăn mỏng xong, nhìn cậu nhắm mắt lại nghỉ ngơi rồi mới theo Dư Quang đi ra ngoài.

Kỳ thật cậu cũng không phải không sợ bản thân bị bệnh nặng. Cậu ngược lại có rất nhiều việc muốn làm, muốn sống sót, bình thản lãnh đạm mà sống hết một đời. Nhưng mà, nếu như ông trời thật sự muốn mình rời đi, vậy thì cũng không có cách nào khác, cho nên cậu chỉ có thể bình tĩnh như vậy.

Lúc mất đi rồi mới thấy quý trọng, có thể nói cậu đã chết qua một lần rồi. Có thể ở thế giới này sống lại trong lòng vốn là rất vui. Cho dù hiểu biết với thế giới này không nhiều, nhưng cậu còn khúc mắc, không thể bỏ đi khát vọng. Cậu muốn sống thật tốt. Cho dù phải chịu đau khổ, cậu cũng có thể chịu được.

Diệp Trầm Tĩnh khép mắt lại lẳng lặng nằm xuống, mặc dù rất áp lực nhưng cậu cũng không thấy buồn ngủ. Trong phòng bệnh chỉ có một mình cậu, rất yên ắng. Cậu bắt đầu nhớ tới người đàn ông đó, nhớ đến anh ta đối xử thật tốt với cậu, đối với cậu ôn nhu hôn nhẹ, ở trong điện thoại không thấy phiền phức mà lẩm bẩm dặn dò. Lần này cậu không muốn gọi điện thoại nói cho anh ta biết, không muốn anh ta tới đón mình. Cậu bây giờ mới phát hiện bản thân cũng có lúc xấu xa, muốn khiến cho anh ta lo lắng, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh ta. Mặc dù trong khoảng thời gian này mỗi lần anh ta nhìn đến cậu đều dùng ánh mắt vừa lo lắng vừa đau lòng. Nhưng mà cậu vẫn muốn thấy, muốn thấy bộ dáng anh ta quan tâm trân trọng cậu.

Khoảng mười phút sau Y Lương Hạ theo Dư Quang Nguyên trở về, Diệp Trầm Tĩnh yên lặng nghe tiếng mở cửa xé gió nhân tiện mở mắt.

Y lương Hạ đi tới cạnh giường, trước hết cho cậu một nụ cười an ủi, ôn nhu nói, “Chúng ta đi làm kiểm tra cơ bản, rất nhanh, vài phút là xong.” Nói xong đỡ cậu dậy.

“Ừ.” Diệp Trầm Tĩnh vẻ mặt bình tĩnh, trái lại đứng dậy xuống giường.

“Không có gì đâu, chỉ là có chút vấn đề nhỏ muốn xác nhận một chút, đừng lo lắng.” Dư Quang Nguyên ánh mắt ôn nhu nhìn cậu.

Như lời Lương Hạ nói rất nhanh liền kiểm tra xong hết. Dư Quang Nguyên chỉ lặng lẽ nói với Lương Hạ ngày mai đưa cậu đến bệnh viện một lần nữa. Quay sang Diệp Trầm Tĩnh, anh ta bảo cậu không được uống thuốc dạ dày nữa, uống nhiều quá cũng không tốt, khi ăn thêm vài món dinh dưỡng nữa là được rồi, không cần uống thuốc nữa.

Diệp Trầm Tĩnh gật đầu đồng ý, tỏ vẻ tự mình biết rồi, sẽ làm theo ý anh ta. Hai người cảm ơn Dư Quang Nguyên xong rồi thì lái xe quay về nhà Diệp Trầm Tĩnh. Vốn Diệp Trầm Tĩnh nói muốn tự mình đi về nhưng mà Lương Hạ nói là lo lắng nếu để cho cậu về một mình, nói nhất định phải đưa người về tận nhà mới yên tâm.

Y Lương Hạ đưa Diệp Trầm Tĩnh đến cửa tiểu khu cũng không có đi đến nhà cậu. Cậu ta nghĩ chắc hẳn trong nhà có người sẽ chăm sóc cậu, hơn nữa trong lòng lại muốn nhanh chóng về nhà, nếu không con bé Di Đình cùng chị cậu lại chờ mình tới khuya mới ngủ mất. Vừa tỉ mỉ dặn dò Diệp Trầm Tĩnh vừa quay xe chạy về.

“Tiểu Tĩnh, tan ca rồi hả.”

Chú bảo vệ gác cổng vốn là một người rất thân thiện, rất thích thiếu niên mặc dù yên lặng nhưng lại rất điềm tĩnh kia, mỗi lần gặp cậu đều phải thân thiết cùng chào hỏi.

“Dạ vâng, chú Phương.”

Diệp Trầm Tĩnh thản nhiên cười cười dướng ánh đèn sắc mặt vẫn rất tái nhợt.

“Tiểu Tĩnh có phải không khỏe không, sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm.”

Chú Phương chú ý tới sắc mặt cậu, lo lắng hỏi.

“Dạ dày có chút không tốt, không có việc gì, cám ơn chú Phương.”

“Cái thằng nhóc này, bình thường chắc là không thường ăn cơm hả.” Chú Phương như một trưởng bối trách cứ cậu, liền thấy thương xót nói, “Mau về phòng nghỉ ngơi đi, sau này phải ăn cơm thường xuyên, biết không?”

“Dạ.”

Diệp Trầm Tĩnh gật đầu. Tạm biệt ông rồi đi về nhà.

“Xin hỏi Diệp Trầm Tĩnh tan ca rồi sao?”

Diệp Trọng Tiêu như bình thường lái xe đến khách sạn Diệp Trầm Tĩnh làm việc chờ cậu tan ca, nhưng mà hơn mười phút sau vẫn không thấy người đi ra. Trong lòng Diệp Trọng Tiêu càng ngày càng bất an, lần trước cậu đi về trước còn gọi điện thoại báo cho anh, lần này..... Có khi nào xảy ra chuyện?

Diệp Trọng Tiêu mở cửa, xuống xe, vọt vào quán cơm, trực tiếp tìm đến quản lý quán cơm hỏi tình hình Diệp Trầm Tĩnh.

“Anh.....” Quản lý quán cơm có hơi kinh ngạc, cảm thấy được người đàn ông này có chút nhìn quen mắt, nhưng nhất thời nhớ không ra anh ta là ai, “Anh nói tiểu Tĩnh?”

“Phải, Diệp Trầm Tĩnh làm ở đây, bây giờ chắc tan làm rồi, sao không thấy em ấy đâu.”

Diệp Trọng Tiêu giống như nắm được cây cỏ cứu mạng, khẩn trương nhìn quản lý quán cơm.

“Tiểu Tĩnh thân thể cậu ta không thoải mái nên xin phép đi bệnh viện rồi.” Quản lý quán cơm còn đang suy nghĩ xem người đàn ông quen mặt này là ai, theo quán tính trả lời.

“Cái gì? Bệnh viện?” Diệp Trọng tiêu không thể bảo trì phong độ nữa, nắm lấy tay quản lý, ” Xảy ra chuyện gì?”

Tay quản lý bị nắm đến đau nhức, nghiến răng nói, “Tiên sinh, có thể buông tay ra không, anh nắm làm tay tôi đau quá. Tôi cũng không rõ tình huống lắm, tôi đoán là không có việc gì to tát, có thể bây giờ đã về nhà rồi, anh đi…”

“Cám ơn.”

Quản lý Hoa Hải chưa nói xong Diệp Trọng Tiêu đã vội chạy ra cổng rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.