Thanh Mai

Chương 1




Từ nhỏ, tôi đã biết mình không giống với những người khác.

Khác với những đứa trẻ được chính phủ nuôi nấng, không hề biết cha mẹ mình là ai, tôi có mẹ, tuy nhiên, ánh mắt của bà không giống với ánh mắt của những người khác.

Bọn họ đều rất thông minh xinh đẹp mà tôi thì thật bình thường. Bọn họ có thật nhiều tiện lợi, chỉ cần cắm Chip tương ứng là có thể di chuyển, mà thể chất của tôi bài xích rất nhiều loại Chip. Nghe nói bởi vì trong cơ thể tôi, Gien E phát triển rất mạnh. Gien E ở phôi thai trong cuộc kiểm tra đều bị ức chế.

Ngoài ra, tôi còn nghe nói, Gien E quyết định tình cảm con người, mà “tình cảm” là thứ khiến con người đưa ra những phán đoán sai lầm trong nhiều hội nghị thường kì, nghiêm trọng hơn, nó còn cản trở tiến trình phát triển của xã hội loài người. Cho nên trong xã hội “tình cảm” là một cụm từ cấm kị.

2000 năm trước, mỗi người đều có một gien E phát triển bất đồng, niên đại càng đi trước, độ phát triển của gien E càng cao, đương nhiên ngoại trừ thời đại khủng long. Điều này khiến chính phủ cảm thấy khủng hoảng.

Trải qua quá trình đo lường, Gien E đã là một nhân tố khó hiểu. Năm tôi sáu tuổi, các nhà khoa học đã tìm ra đáp án: Gien E có thể bị kích thích tố sinh dục khác phái ức chế, những gien E còn sống được lúc đó cũng sẽ xúc tiến phát triển lẫn nhau.

Không giống với phôi thai, muốn ức chế gien E trong cơ thể con người rất khó. Khi chưa tìm được biện pháp hữu hiệu, xử lý giống như các trường hợp bệnh truyền nhiễm, những cặp cha mẹ sở hữu con lai thời không đều bị liệt vào nhóm người tự cách ly. Những người nhân viên phụ trách đều phải mặc đồ phòng hộ.

Vì phòng ngừa cách ly đối với những người này nên tạo nên một tâm lý kì lạ, chính phủ cho mỗi cá nhân một hoàn cảnh giả phù hợp, sống trong ảo cảnh (môi trường giả) giống với xã hội thực, trừ những người trong ảo cảnh không bị Gien E ảnh hưởng.

Tôi ở ảo cảnh học tập và lớn lên, vật chất do chính phủ cung ứng không hề thiếu thốn. Nhưng khó hiểu là, tôi cảm thấy trong lòng luôn có một khoảng tối, nó như đang chờ đợi cái gì đó, giống như ánh mắt của mẹ dành cho tôi năm tôi còn chưa đủ sáu tuổi, ánh mắt đó là thứ không gì có thể thay thế cũng như so sánh được.

Một năm sau đó, các nhà khoa học rốt cuộc đã nghiên cứu ra phương pháp, chỉ cần uống một loại thuốc là có thể kiềm chế nhân thể gien E (kiềm chế sự phát triển). Nhưng loại thuốc này cũng có tác dụng phụ, nó làm cho ý nghĩ con người trở lại thời trẻ. Loại thuốc này tên gọi vong tình thuỷ.

Tuy nhiên vì tôn trọng nhân quyền, chính phủ cho chúng tôi hai lựa chọn, hoặc là uống vong tình thuỷ, bắt đầu lại cuộc sống hoặc là trở về quá khứ, mãi mãi không quay về.

Tôi chọn uống thuốc, hy vọng trước khi uống xong thuốc có thể nhìn thấy mẹ mình. Tôi chỉ muốn nhìn lại một lần ánh mắt mà mười năm vừa qua tôi không sao thấy nổi. Về sau, tôi sẽ mất trí nhớ.

Tôi cùng mẹ mặt đối mặt, trước mắt chúng tôi là hai chén vong tình thuỷ. Bà lẳng lặng nhìn tôi, biểu cảm kì dị, mà tôi thì không thể lý giải nó.

Bỗng, một loại chất lỏng trong suốt từ mắt bà chảy ra, tôi biết đó là nước mắt, mỗi khi tôi thấy đau thì tôi cũng chảy ra. Nhưng giờ phút này tôi không thấy đau, chỉ nhìn bà rơi lệ, và tôi cũng bắt đầu khóc, trong lòng tôi, cái khoảng tối kia cũng ngày càng lớn.

Mẹ giúp tôi lau nước mắt như bà vẫn thường làm khi tôi còn nhỏ hơn sáu tuổi. Mười năm qua, da tôi chưa từng đụng tới thứ gì ấm áp như vậy. Tôi ngơ ngác nhìn mẹ, nhưng vì qua nước mắt nên mặt mũi bà không rõ nét lắm.

Bà đứng lên ôm lấy tôi, khẽ thở dài một hơi: “Có lẽ vĩnh viễn không biết tình là chi, cũng là một điều tiếc nuối. Nhưng khi biết rằng con sẽ không bị thương tổn thì mẹ cũng có thể yên tâm quên đi những việc trong quá khứ.”

Bà thả tôi ra, bưng lên chén vong tình thủy, uống một ngụm.

Tôi phát hiện trên mặt mẹ đã không còn biểu tình gì, ánh mắt bà ngẫu nhiên đảo qua người tôi, không có dừng lại.

Tầm mắt tôi dần trở nên mơ hồ, nhân viên phụ trách bên cạnh cũng thúc giục tôi mau uống vong tình thuỷ.

Tôi giơ chén lên nhưng rốt cuộc lại đặt xuống, tôi không thể.

Tôi không muốn quên đi ánh mắt của mẹ, hành động mẹ giúp tôi lau nước mắt, khi đầu ngón tay ấm áp đó chạm vào mặt tôi hay cái ôm của mẹ khiến lòng tôi dâng lên sự thoả mãn.

Tôi cuối cùng cũng lựa chọn cái khác – thế giới hoang dã và lạc hậu. Lời nói cuối cùng của mẹ khiến tôi cảm thấy, thế giới đó có thể giúp tôi lấp đầy khoảng tối trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.