Chà mẹ nó, thịt thịt thịt. . . . . . Bồi thường thịt? !
Lục Bách Nghiêu, anh chắc chắn anh không phải là nắm đúng thời cơ thừa dịp cháy nhà đi hôi của chứ? !
Tôi nhìn Lục Bách Nghiêu, đôi mắt cũng muốn phun ra lửa rồi nhưng người này vẫn như cũ nhất quyết không tha nhìn tôi, bộ dạng nếu không đồng ý điều kiện thì đừng mong anh ta sẽ giúp tôi.
Vốn là tôi vẫn vô cùng tin tưởng một câu nói: Người mình không nên giết người mình! Nhưng dưới tình huống một bên là mẹ chồng, một bên là xương máu thì dưới “sự cưỡng bức và dụ dỗ” của Lục Bách Nghiêu tôi không nhịn được nữa mà gật đầu, đồng ý với chuyện này là nỗi nhục mất nước, mất chủ quyền, là hiệp ước không bình đẳng!
Sau khi tôi gật đầu, Lục Bách Nghiêu hài lòng sờ sờ đầu của tôi, dáng vẻ kia giống y như đang sờ đầu con cún, sau đó vô cùng kiêu ngạo đứng lên, sắp xếp đống thuốc bổ mà mẹ anh ta mua đến theo thứ tự trước sau, cuối trịnh trọng bảo đảm với bà: "Mẹ, mỗi ngày con đều sẽ nhắc nhở cô ấy uống thuốc, bảo đảm sẽ sinh cho mẹ một thằng nhóc trắng trẻo mập mạp thông minh!"
Lục Bách Nghiêu vừa nói đến" thằng nhóc trắng trẻo mập mạp thông minh " thì lập tức mẹ Lục lộ ra nét mặt chờ mong, cũng không không thèm quan tâm đến vấn đề cần tôi lặp lại gì đó nữa mà trực tiếp dời đề tài đến chuyện sau khi đứa bé sinh ra nên đặt tên là gì.
Tôi ngồi trên ghế sa lon, nhìn Lục Bách Nghiêu và mẹ Lục không ngừng thảo luận nên đặt tên gì mới hay, nhìn bọn họ nhiệt tình thì tôi phát hiện ra mình không tham dự thật sự là một quyết định sáng suốt, nếu không tôi sẽ bị hai cái lò nướng này nướng chết!
Bên này mẹ Lục và Lục Bách Nghiêu đang khí thế ngất trời thảo luận tên của đứa bé thì tôi ngơ ngác nhìn trong đồng hồ phòng khách, lỗ mũi ngửi mùi thơm từ trong phòng bếp truyền tới, đếm ngược thời gian ăn cơm.
Đợi đến giờ ăn cơm trưa, tôi đang vui sướng hài lòng định đứng dậy đi ăn cơm thì lúc này chuông cửa lại ngoài ý muốn vang lên.
Hiện tại chính là giờ cơm, ai sẽ tới vào giờ này chứ?
Người giúp việc chạy ra mở cửa, sau đó tôi liền thấy ba Lục uy vũ hùng tráng, khí phách hiên ngang đổi giày vào nhà.
Tôi tôi tôi tôi. . . . . . Đôi mắt của tôi không nhìn lầm chứ? !
Tôi đưa tay lên xoa xoa đôi mắt của mình, phát hiện thật sự không phải mình nhìn nhầm mà là ba Lục thật sự đến rồi !
Cho tới bây giờ ba Lục chưa bao giờ dùng hai chân tôn quý của mình đến nhà của chúng tôi, hôm nay rốt cuộc là uống lộn thuốc hay sao mà mẹ Lục vừa đến thì ông cũng đã hấp ta hấp tấp tới rồi?
Tôi kinh ngạc nhìn ba Lục đứng ở cửa, Lục Bách Nghiêu kinh ngạc nhìn ba mình đứng ở cửa, mẹ Lục kinh ngạc nhìn chồng mình đứng ở cửa, trong nháy mắt ba người chúng tôi bị biến thành giấy vụn, cũng không biết nên nói những gì bây giờ.
Cuối cùng vẫn là Lục Bách Nghiêu phản ứng kịp, đi lên trước hỏi: “Ba, sao ba lại tới đây?"
Ba Lục ho khan mấy tiếng, sau đó ngượng ngùng trả lời: "Ba tới ăn cơm."
Ba Lục nói xong, vẻ mặt nhẹ như nước chảy mây trôi nhưng hình như tôi lại nghe thấy gió bão đang gào thét. Ông xác định là tới ăn cơm sao? Hình như lý do này cũng không được hợp lí cho lắm? !
Chúng tôi còn chưa có mở miệng thì người giúp việc đang đứng ở một bên trực tiếp quăng cho ba Lục một một chậu nước lạnh, không có tâm nhãn nói : "Nhưng tôi chỉ làm cơm cho ba người."
Bởi vì người giúp việc nói một câu này nhất thời tình cảnh lâm vào thế bí, trong nháy mắt mọi người ở đây đều không biết nên nói gì mới tốt nữa.
Tôi nhớ tới hình như mấy ngày trước có mua mì sợi, bây giờ nấu thêm cơm thì có chút phiền toái, nếu làm mì thì sẽ đơn giản hơn nhiều mà cũng nhanh hơn.
Tôi nhìn người giúp việc nói: "Tôi nhớ trong tủ lạnh còn sợi mì, hôm nay tôi không muốn ăn cơm, làm phiền dì giúp tôi nấu một phần mì sợi đi."
Người giúp việc gật đầu lên tiếng: "Được."
Chuyện ăn cơm cuối cùng cũng được giải quyết nhưng mà tôi vẫn không biết đột nhiên ba Lục đến thăm rốt cuộc là vì cái gì? Ông là người bận rộn, rất bận rộn, thế nhưng vào lúc này lại chủ động xuất hiện ở nhà tôi, tình huống này thật khả nghi, hết sức khả nghi. . . . . .
Trên bàn cơm, Lục Bách Nghiêu nghi ngờ hỏi ba Lục: "Ba, ba tới đây thật sự chỉ là vì ăn cơm?"
Ba Lục vô cùng không biết xấu hổ gật đầu: "Ừ, nơi này làm cơm ăn rất ngon."
Hình như cái cớ ăn chực này cũng không được hợp lí cho lắm? Hơn nữa người giúp việc còn là do Lục Bách Nghiêu đưa từ biệt thự tới đây, rốt cuộc ba Lục có nhớ người làm trong nhà không? Hay là chỉ nhớ thương cơm của người giúp việc?
Trong lúc ăn cơm, tất cả mọi người đều không nói gì thêm nữa, đợi đến sau khi cơm nước xong, rốt cuộc ba Lục cũng không kềm chế được nữa, chủ động nhắc tới: "Nghe nói hôm nay mọi người đang thảo luận việc đặt tên cho đứa bé?"
Tên?
Thì ra ba Lục là vì một cái tên cho nên mới quăng chuyện của công ty chạy tới đây sao? Hình như chức ông nội này cũng xứng đáng quá rồi? !
Lục Bách Nghiêu trả lời: "Dạ, buổi sáng con và mẹ mới vừa đưa ra mấy cái tên, chỉ là tên cụ thể còn chưa quyết định được."
Ba Lục nhanh chóng hỏi: "Tên gì? Nói cho ba nghe một chút."
Lục Bách Nghiêu cực kỳ bình tĩnh nói: "Lục Tử Hạ, Lục Hạ Tử."
"Ặc. . . . . ." Tôi nhịn không được, trực tiếp phun ngụm nước vừa mới uống vào ra ngoài, may mắn chỗ ngồi tôi ngồi cách ba Lục và mẹ Lục khá xa, không có phun đến hai người bọn họ, nếu không tôi thật sự đúng là nghiệp chướng nặng nề mà!
Chỉ là Lục Hạ Tử này…, không phải là Lục Hạ Tử nghe giống Lục người mù (Lục Hạt tử) sao? Lục Bách Nghiêu, anh chắc chắn anh là cha ruột của đứa bé sao? Anh chắc chắn đứa nhỏ này không phải là kẻ thù của anh hả?