Thanh Mai Không Gả Hai Lần

Chương 6




“Các con nhanh đi thôi, đừng để lỡ mất giờ tốt.” Viện trưởng Vương ngắt lời họ, cùng họ đi ra cổng.

Công ty tổ chức tiệc cưới mà Phong Tiêu Dã thuê đã tới Đường Quả Ốc, đang chuẩn bị cho tiệc cưới buổi chiều, bọn trẻ thấy náo nhiệt thì cười hì hì chạy khắp nơi nơi, vừa trông thấy Vương Dĩ Cầm ăn mặc trang trọng liền kêu lên: “Chị Tiểu Cầm thật xinh đẹp! Chị Tiểu Cầm thật xinh đẹp! Cô dâu thật xinh đẹp!”

Vương Dĩ Cầm đỏ mặt, càng lùi sát vào vòng ôm của Phong Tiêu Dã, vùi trong ngực anh khiến cô cảm thấy rất an toàn và ấm áp.

“Cô dâu yêu chú rể! Chú rể yêu cô dâu!” Bọn trẻ thấy Vương Dĩ Cầm ngượng ngùng thì càng trêu Phong Tiêu Dã và Vương Dĩ Cầm.

Đối mặt với sự nhiệt tình ngây thơ của bọn trẻ, hai má Vương Dĩ Cầm lại càng đỏ, Phong Tiêu Dã cũng lúng túng không biết làm sao. Bọn họ cứng ngắc đi dưới những ánh nhìn chăm chú và tiếng trêu chọc của bọn trẻ ra khỏi Đường Quả Ốc, lên xe, xe đưa viện trưởng Vương, Phong Tiêu Dã và Vương Dĩ Cầm đến nơi đăng ký kết hôn trên trấn nhỏ cách đó không xa.

Viện trưởng Vương là người được Phong Tiêu Dã mời đến để xác nhận thân phận, người làm chứng là người anh quen khi thực hiện nhiệm vụ cuối cùng Tô Y Dương, Tô Y Dương đã mang theo vợ đang mang thai Vu Thụy Mĩ chạy xe suốt đêm đến đây để làm người làm chứng.

“Mình không muốn mang Tiểu Mĩ theo, phụ nữ đang mang thai ngồi xe sẽ rất mệt nhọc nhưng cô ấy nhất định không chịu, nhất định muốn đến xem ai có can đảm lớn như vậy, nguyện ý gả cho một tảng băng.” Lúc giới thiệu vợ mình là Vu Thụy Mĩ, Tô Y Dương đã nói như vậy.

Vu Thụy Mĩ ngượng ngùng nhéo Tô Y Dương một cái khiến anh kêu lớn mất hết hình tượng.

Vương Dĩ Cầm nhìn Tô Y Dương và Vu Thụy Mĩ với cặp mắt ngưỡng mộ, tình cảm vợ chồng họ thoạt nhìn rất tốt, sáu tháng sau sẽ có một cục cưng đáng yêu ra đời. Nghĩ đến ước mơ của bản thân, Vương Dĩ Cầm lại thấy hơi mất mát, sau đó cô khôi phục tinh thần rất nhanh, cô sẽ gả cho anh Tiểu Dã, nếu Tô Y Dương và Vu Thụy Mĩ hạnh phúc thì cô và anh Tiểu Dã cũng có thể như vậy. Vương Dĩ Cầm tròn mắt nhìn Phong Tiêu Dã và Tô Y Dương nói chuyện với nhau, đoán chắc họ là bạn bè của nhau.

Dưới sự chứng kiến của hai người làm chứng, bọn họ hoàn thành thủ tục đăng ký kết hôn, trở thành một cặp vợ chồng hợp pháp.

Khi ra khỏi văn phòng đăng ký trong ánh nắng rực rỡ, viện trưởng Vương và Tô Y Dương đều mừng cho họ, Phong Tiêu Dã không biểu cảm nhiều, nhưng khóe môi và ánh mắt đều cười đã bộc lộ sự vui sướng của anh, chỉ có cô dâu mới là ngây ngốc bị chú rể kéo đi.

Khi về Đường Quả Ốc, viện trưởng Vương ngồi xe của Tô Y Dương còn Phong Tiêu Dã và Vương Dĩ Cầm thì vẫn ngồi chiếc xe lúc đến, Phong Tiêu Dã gắt gao nắm lấy tay Vương Dĩ Cầm, trên tay anh và cô đeo cặp nhẫn cưới có kiểu dáng giống nhau.

Vương Dĩ Cầm không thể tin cô đã thật sự gả cho Phong Tiêu Dã. Phong Tiêu Dã không biết đã mua cặp nhẫn cưới trang nhã này từ bao giờ, ở nơi đăng ký kết hôn quỳ xuống cầu hôn cô, mọi chuyện đẹp tựa như mơ vậy, Vương Dĩ Cầm thẹn thùng nhìn trộm Phong Tiêu Dã, về sau anh chính là người thân nhất của cô, hai người là một gia đình, sẽ cùng nhau sinh ra những đứa con đáng yêu,…

Ánh mắt Phong Tiêu Dã không cách nào dời khỏi khuôn mặt Vương Dĩ Cầm.

Từ khi gặp lại Vương Dĩ Cầm, anh như có một cuộc sống mới vậy. Trước đó, anh thậm chí còn định không kết hôn; song mọi chuyện xảy đến rất tự nhiên, anh không thể chịu được khi thấy Vương Dĩ Cầm đau lòng, không thể không để tâm đến khát vọng của Vương Dĩ Cầm, thế là anh đã vươn tay ra, bắt được cô. Mặc dù lời đề nghị của anh rất đường đột, nhưng mọi chuyện về sau anh đều suy tính cẩn thận rồi mới làm, không phải do xúc động nhất thời.

Mười năm nay đối với anh nơi nào trên thế giới cũng đều giống nhau, anh chỉ là người khách qua đường với chúng mà thôi. Mãi đến khi gặp lại Vương Dĩ Cầm thì trái tim anh cuối cùng đã tìm thấy chốn đi về bình an. Anh muốn ở lại Đài Loan sinh sống, mục tiêu của đời anh bây giờ là bảo hộ Vương Dĩ Cầm thật tốt, bảo hộ thiên thần duy nhất tồn tại trong ba mươi năm cuộc đời anh, mang lại hạnh phúc cho cô.

Hai má ửng đỏ của Vương Dĩ Cầm khiến trái tim Phong Tiêu Dã bỗng trở nên rộn rã. Anh ôm lấy khuôn mặt Vương Dĩ Cầm rồi hôn cô. Lúc công chứng anh cũng đã hôn cô, nhưng khi ấy chỉ là cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, lần này, anh quyết định thuận theo ý mình mà hôn cô, cô cũng nên làm quen dần với sự thân mật của anh, dù sao hai người cũng đã là vợ chồng chân chính rồi.

Cái hôn bất ngờ của anh khiến Vương Dĩ Cầm hoảng sợ, động tác của Phong Tiêu Dã tuy dịu dàng song cũng rất mãnh liệt, còn hơi thở quen thuộc mà ấm áp của anh phả vào mặt cô. Phong Tiêu Dã là chồng của cô, là anh Tiểu Dã mà cô tin tưởng nhất Đường Quả Ốc ngày xưa, nghĩ đến đây, cơ thể cứng ngắc vì kinh ngạc của Vương Dĩ Cầm dần thả lỏng, ngẩng đầu hưởng thụ cái hôn đầy dịu dàng nhưng rất mãnh liệt của anh.

Cảm nhận được sự cho phối hợp của Vương Dĩ Cầm, hai tay Phong Tiêu Dã càng ôm chặt khuôn mặt cô, nhẹ nhàng liếm môi cô, để cô quen với cảm giác và hương vị của anh, sau đó mới từ từ mở khớp hàm đang cắn chặt vì hồi hộp của cô ra, đưa lưỡi thăm dò.

Nụ hôn dịu dàng, tràn ngập thương tiếc bỗng trở nên nóng bỏng, hai tay Phong Tiêu Dã từ từ dời xuống phía dưới khuôn mặt Vương Dĩ Cầm, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve da thịt nhạy cảm sau gáy cô tạo cho cô cảm giác thư thái, bàn tay còn lại của anh ôm lấy lưng cô, kéo cô kề sát vào ngực anh.

Vì lái xe hai mươi năm của Đường Quả Ốc là chú Trương vẫn luôn chú tâm lái xe nên hoàn toàn không thấy cái hôn nóng bỏng của hai người ngồi sau.

Vương Dĩ Cầm nhanh chóng bị cuốn vào cơn lốc tình.

Trong miệng cô, đầu lưỡi anh đang mạnh mẽ truy đuổi lưỡi cô, môi anh mút chặt lấy môi cô, tay cô không biết đã đặt lên ngực anh từ bao giờ, hùa theo động tác của anh mà từ từ thăm dò vòm ngực anh.

Khoái cảm kịch liệt bao trùm Phong Tiêu Dã, thân thể anh nóng như lửa đốt, dục vọng nổi lên mạnh mẽ, đội lên giữa hai chân cô.

Phong Tiêu Dã phải nỗ lực lắm mới dời khỏi môi Vương Dĩ Cầm được. Anh ôm chặt cô vào lòng, anh không muốn phải xấu hổ với bọn trẻ ở Đường Quả Ốc, trong đầu cố nghĩ đến những nội dung được huấn luyện trước kia để làm hạ nhiệt dục vọng trong lòng.

Vợ anh ngọt ngào như thế này, mềm mại như thế này, lại còn phối hợp vô điều kiện với hành động của anh, nghe theo những đòi hỏi của anh, thử thách như vậy so với xuân dược còn ghê gớm hơn. Tay anh chậm rãi vỗ về lưng Vương Dĩ Cầm, trong lòng bất giác thấy thật nồng thật say.

Vương Dĩ Cầm tựa vào ngực Phong Tiêu Dã, cúi đầu thở dốc. Trong khoảnh khắc khi Phong Tiêu Dã rời khỏi môi cô, suýt nữa cô đã mở miệng ngăn anh, thì ra kích tình nam nữ ngọt ngào và mãnh liệt như vậy, khiến cô hít thở không thông song cũng khiến cô lưu luyến chẳng muốn rời.

Cô biết, vì đây là anh Tiểu Dã, nên cô mới có thể an tâm như thế, mới nguyện ý mở rộng lòng mình như thế.

Phong Tiêu Dã nhìn Vương Dĩ Cầm, son môi của cô đã bị anh ăn sạch, môi cô bị anh hôn đến sưng đỏ lên, anh vội dời tầm mắt đi tránh cho thú tính bản thân nổi dậy giục giã anh nhào vào cô.

Khi họ đi đăng ký kết hôn trên trấn nhỏ thì Đường Quả Ốc đang hân hoan chuẩn bị cho tiệc đãi buổi chiều.

Tiệc cưới sẽ tiếp đãi người của Đường Quả Ốc và hàng xóm xung quanh, tuy thông báo vội vàng, nhưng những đứa trẻ đã trưởng thành từ Đường Quả Ốc miễn là có thời gian và khả năng thì đều vội về tham dự hôn lễ của cặp vợ chồng xuất thân từ Đường Quả Ốc này.

Khi Phong Tiêu Dã và Vương Dĩ Cầm xuống xe thì thấy rất nhiều người đã chờ ở đó, lạ có, quen có, có rất nhiều bạn bè ngày xưa lớn lên với họ trở về tham dự hôn lễ, gửi đến họ những lời chúc phúc chân thành nhất.

Tiệc cưới tổ chức trên thảm cỏ của Đường Quả Ốc, chi phí do chú rể gánh vác, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều dùng thứ tươi ngon nhất, đồ ăn đều là món mà bọn trẻ thích, những đứa trẻ Đường Quả Ốc phải đi học cũng được phép nghỉ học nửa buổi để tham dự hôn lễ. Tiệc cưới vô cùng náo nhiệt, viện trưởng Vương hết lần này đến lần khác giải vây cho chú rể, chắn rượu giúp anh.

Phong Tiêu Dã xử sự rất đúng mực, tuy vẻ mặt anh không được thân thiện như người khác, nhưng bọn trẻ vốn không sợ anh, mà phần lớn khách khứa dự tiệc đều là bạn bè thuở nhỏ của anh, nên không khí tiệc cưới rất gần gũi, khách mời kính rượu, chuốc rượu, dốc hết sức trêu đùa chú rể, nhưng Phong Tiêu Dã cũng không tức giận. Anh uống rượu, tán gẫu, phô bày rõ sự vui sướng của người mới kết hôn.

Đây không phải là lần đầu Đường Quả Ốc tổ chức hôn lễ, lần này tiệc cưới cũng được tổ chức theo cách truyền thống, tuy náo nhiệt nhưng tiết kiệm, tựa như tiệc đoàn viên vậy.

Một chiếc xe đắt tiền bỗng dừng ở cổng Đường Quả Ốc, vợ chồng có quý khí bức người Lưu Khang Thái xuống xe. Họ đứng ở cạnh cửa lớn nhìn khung cảnh vô cùng vui vẻ trong Đường Quả Ốc, trước cửa chính còn dán chữ Hỷ khổ lớn.

“Này cháu, cho bác hỏi hôm nay Đường Quả Ốc có chuyện gì mà vui vậy?” Lưu Khang Thái hỏi Quốc Trung Sinh mới đi từ nhà vệ sinh ra.

“Là do chị Tiểu Cầm và anh Tiểu Dã kết hôn ạ!” Đứa trẻ Đường Quả Ốc Quốc Trung Sinh trả lời rất lễ phép, cậu vịn tay vào thành ban công, “Bác ơi, bác có chuyện gì ạ?”

“Bác muốn tìm Vương Dĩ Cầm.” Lưu Khang Thái hoàn toàn không nghĩ “Chị Tiểu Cầm” và Vương Dĩ Cầm là cùng một người, “Cháu giúp bác đi gọi cô ấy ra đây được không?”

Quốc Trung Sinh do dự vài giây rồi gật gật đầu, “Xin bác chờ chút ạ.” Cậu chạy nhanh về chỗ tiệc cưới, tìm viện trưởng Vương, nói có người đến tìm cô dâu, viện trưởng Vương nhìn thấy vợ chồng Lưu Khang Thái, bà đi về phía Vương Dĩ Cầm đang cùng Phong Tiêu Dã đang trò chuyện với mấy người bạn nối khố, nói cho cô biết có người muốn gặp cô.

Vương Dĩ Cầm nhìn ra cổng, tâm tình vui sướng lập tức tan thành mây khói, bàn tay căng thẳng của cô bị Phong Tiêu Dã nắm chặt lấy, Phong Tiêu Dã ôm vai cô, thì thầm bên tai cô: “Cho dù xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng cùng nhau đối mặt nha.”

“Được.” Vương Dĩ Cầm ra sức gật gật đầu, “Viện trưởng, xin người tiếp khách giúp con, con đi gặp họ một lát.”

“Các con không sao chứ?” Viện trưởng Vương bộc lộ tâm tình của người mẹ lo lắng muốn bảo vệ con, bà sợ con bà sẽ bị người ta khi dễ, lại tổn thương thêm lần nữa.

“Viện trưởng, xin người cứ yên tâm, con sẽ bảo vệ Tiểu Cầm.”

Chân mày viện trưởng Vương cuối cùng cũng giãn ra. Vì sao bà lại đồng ý cuộc hôn nhân thoạt nhìn như trò đùa này? Không phải do bà hy vọng Tiểu Dã mà bà tin tưởng sẽ bảo vệ, quan tâm và yêu thương Tiểu Cầm sao? Chúng đã là vợ chồng, hẳn là nên cùng tiến cùng lui, có lẽ bà nên tin tưởng chúng.

Phong Tiêu Dã sánh vai cùng Vương Dĩ Cầm rời khỏi tiệc cưới huyên náo, đến chỗ vợ chồng Lưu Khang Thái.

Người đến càng gần thì mặt mày Lưu Khang Thái và Trương Phượng Chi càng nhăn nhó.

Vương Dĩ Cầm mặc một bộ sườn xám cách điệu, trang điểm kỹ càng; người đàn ông đang ôm cô phong thái hiên ngang, vẻ mặt lạnh lùng, dáng người cao ngất khiến người đối diện có cảm giác bị uy hiếp.

Vợ chồng Lưu Khang Thái có dự cảm không tốt, “Cậu ta là ai vậy? Sao lại ôm cô như vậy?” Trương Phượng Chi trước giờ vẫn không thích Vương Dĩ Cầm lắm lớn giọng tra xét.

“Bác trai, bác gái, hôm nay là ngày vui của cháu, đây là chồng cháu: Phong Tiêu Dã.” Vương Dĩ Cầm nắm chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi của mình, cố gắng tỏ vẻ tự nhiên, “Tiểu Dã…” Vương Dĩ Cầm kìm lại chữ “Anh” trong cổ họng, “Hai người này là… cha mẹ anh ta.”

“Vương Dĩ Cầm, sao lại thế này, cô phải giải thích rõ ràng cho tôi!” Trương Phượng Chi thét chói tai.

“Bà xã, đừng như vậy!” Tuy sắc mặt Lưu Khang Thái cũng tái đi nhưng vẫn duy trì được bình tĩnh.

“Vào trong rồi nói.” Phong Tiêu Dã mở cổng ra, khí thế mạnh mẽ của anh dễ dàng khiến người ta khuất phục, anh không thèm nhìn vợ chồng Lưu Khang Thái lấy một lần, ôm Vương Dĩ Cầm đi vào sảnh chính của Đường Quả Ốc, họ cần một phòng riêng, anh không muốn khiến quấy rầy bọn trẻ, làm chúng sợ.

“Bà xã, đừng như vậy, đừng quên mục đích của chúng ta…” Lưu Khang Thái nhỏ giọng khuyên Trương Phượng Chi, tuy ông có cảm giác chuyện này có lẽ không thể cứu vãn được nữa.

Bọn họ đi đến phòng khách của Đường Quả Ốc, Vương Dĩ Cầm định rót nước thì bị Phong Tiêu Dã cản lại, anh đứng dậy rót nước cho vợ chồng Lưu Khang Thái, “Tiểu Cầm đã lấy tôi rồi.” Khi Lưu Khang Thái nhận chén nước, Phong Tiêu Dã thản nhiên nói một câu.

Vẻ mặt Lưu Khang Thái cứng đờ, Trương Phượng Chi tính mở miệng thì bị ông ngăn lại, ông nhin Vương Dĩ Cầm đang ngồi co ro phía đối diện, “Tiểu Cầm, là thật chứ?”

“Bác trai, bác gái, đây là sự thật.” Vương Dĩ Cầm ngẩng đầu lên nhìn Lưu Khang Thái, cô thấy mình không có lỗi gì với họ, mà ngược lại, chính họ mới là người có lỗi khi giúp con giấu giếm cô.

“Aizz….” Lưu Khang Thái thở dài thườn thượt, có lẽ động cơ lúc đầu là sai, nhưng ông thật sự thích Vương Dĩ Cầm, muốn cô thay con mình quản lý gia nghiệp và che giấu cho con ông thoát khỏi gièm pha của người đời, “Thật ra cháu không cần làm vậy đâu, bác biết cháu lấy Đắc Chí sẽ phải chịu ấm ức, nhưng ở Lưu gia, cháu sẽ có được địa vị trong xã hội thượng lưu, có thể tiếp tục quản lý công ty của Lưu gia, có thể làm một quý bà giàu sang cả đời.”

Vương Dĩ Cầm đang định trả lời thì Phong Tiêu Dã trước giờ vẫn luôn trầm mặc ít nói đã đoạt trước, vì đau lòng và phẫn nộ thay cô mà nắm chặt tay Vương Dĩ Cầm, “Đó đều là những thứ ông muốn, nhưng ông biết Tiểu Cầm muốn gì không?” Sắc mặt Phong Tiêu Dã vốn đã lạnh, lại thêm giọng điệu lạnh như băng khiến không khí cuộc nói chuyện trở nên dọa người.

“Cậu biết cô ta muốn gì sao? Các người mới quen nhau vài ngày, hay đã qua lại với nhau lâu rồi?” Trương Phượng Chi lớn tiếng phản bác, làm ra vẻ ý vị thâm trường, “Cô dám lén lút với người khác sau lưng con tôi…”

“Bác gái, cháu và Tiêu Dã không phải mới quen nhau, chúng cháu là bạn từ nhỏ, vì sao cháu và Lưu Đắc Chí không thể lấy nhau chắc bác cũng biết rõ, cháu không muốn nghe những lời suy đoán vô căn cứ của bác.” Vương Dĩ Cầm bĩnh tĩnh bẻ lại, bác gái muốn nói cô thế nào cô không quan tâm, nhưng không được động đến anh Tiểu Dã của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.