“Đè lại miệng vết thương, đè lại!”
“Thống lĩnh!”
“Miệng vết thương vỡ ra, lấy vải sạch đến!”
Mưa to tầm tã rơi xuống, máu tươi bị dòng nước hoà lẫn uốn lượn ngoằn ngoèo, theo từng bậc cầu thang bằng đá của hành cung chảy xuôi xuống dưới.
Không đếm được bao nhiêu cung nhân bưng nước ấm cùng khăn vải vội vàng chạy tới lui, lướt qua bên người Đan Siêu không dừng lại, thậm chí không một ánh mắt liếc qua, giống như hắn là vô hình không tồn tại.
Trước ngực Đan Siêu bị mưa đông ướt đẫm, từ trong cốt tủy dâng lên một luồng giá rét nồng đậm như kim châm. Bản thân hắn cũng không cảm giác được thân thể tồn tại, đôi mắt chỉ gắt gao nhìn chằm chằm ngạch cửa nhuộm máu tươi mấy bước ở ngoài kia.
“Không cầm được …!” Tiếng kêu to hoảng hốt từ trong phòng bùng nổ.
Tiếng ho ra máu, tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng thất kinh quát to vang thành một đám náo loạn. Tiếng Võ Hậu quát chói tai chợt áp đảo hết thảy ồn ào náo động: “Người đâu! Tức khắc đem toàn bộ ngự y trong hành cung đều triệu đến, mau!”
Thông truyền cung nữ chạy vội ra, bước qua cánh cửa ngay cả hài văng mất một cái cũng không kịp quay lại, liền như cá chui vào nước, một mạch cắm đầu chạy trong mưa to. Trong phòng vài thanh âm đồng thời hét: “Kim sang dược!” “Kim sang dược tiếp tục chặn phía trên, mau mau lên!”
Thân thể đã cứng còng của Đan Siêu rốt cục vừa động, lảo đảo bước nhanh tiến lên.
Nhưng ngay sau đó trước mặt hai cây trường đao tung ra, “leng keng!” hai tiếng vang nặng nề, chính là động tĩnh hai tên cấm vệ sớm đã giám thị bên này ngang nhiên rút đao ngăn cản hắn.
Có người kêu: “Minh thuật sĩ đến!”
Minh Sùng Nghiễm từ cuối hành lang dài phiêu nhiên mà đến, thân ảnh đến chỗ nào đám cấm vệ canh phía ngoài đồng loạt quỳ một gối xuống. Lúc trước tất cả mọi người biết Tạ Vân cực không thích vị “Đào đại tiên” này, nhưng lúc này nhìn thấy hắn, tất cả mọi người trong lòng đều đột nhiên sinh ra một cỗ xúc động cùng hy vọng mong manh.
“…” Đan Siêu mấp máy môi, gian nan lắm mới phát ra thanh âm cực độ khàn khàn: “Minh tiên sinh…”
Bước chân Minh Sùng Nghiễm dừng lại một chút. Chỉ thấy trên gương mặt anh tuấn của tên cấm vệ trẻ tuổi thân thể cường tráng phía trước đầy vẻ thảm hại, liền có chút kinh ngạc chớp chớp đôi mắt: “Ngươi đây là …”
Mã Hâm bước nhanh tiến lên, nhìn cũng không nhìn Đan Siêu một cái, cúi người đối Minh Sùng Nghiễm: “Tiên sinh, thỉnh mau hướng bên này.”
Đan Siêu hốc mắt đỏ bừng, nghẹn ngào nói: “Cầu xin ngươi…”
Minh Sùng Nghiễm trầm mặc một khắc, khe khẽ thở dài, ngoắc tay: “Ngươi theo ta cùng tới.”
“Không!” Mã Hâm nổi giận cắt ngang: “Chính là hắn vì đoạt chức vị minh chủ võ lâm, mà lấy oán trả ơn Thống lĩnh nhà ta, lại muốn đẩy Thống lĩnh vào chỗ chết! Thứ bạch nhãn lang này …”
“Quá trình trị liệu khả năng cần đến hắn,” Minh Sùng Nghiễm ngắt lời: “Lại nói, xử trí người này như thế nào, cũng cần Tạ Thống lĩnh tự mình quyết định… Ngươi đi theo ta.”
Trong phòng người đến người đi tấp nập. Võ Hậu tự mình đứng ở gian ngoài, bàn tay đeo hoàng kim hộ chỉ khẩn trương xiết vào bình phong bằng đá cẩm thạch, dùng sức mạnh đến mức ngay cả cánh tay cũng run rẩy.
Sau bình phong bằng đá cẩm thạch, vài người vây quanh bên chiếc giường đầy vết máu, nhìn thấy Đan Siêu tiến vào, đồng loạt ngẩng đầu lộ vẻ căm tức.
Minh Sùng Nghiễm bước nhanh tiến lên, chỉ nhìn thoáng qua trên giường, ấn đường liền hung hăng nhăn tít lại.
Sườn phải Tạ Vân bị một vết kiếm thương cực kỳ sắc bén nhỏ hẹp xuyên từ trước ra sau. Tuy rằng đã đắp kim sang dược bí chế của hoàng cung, nhưng máu vẫn không ngừng đem thuốc bột tan ra.
Bởi vì mất máu quá nhiều, từ gương mặt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng đến nửa thân trên để trần, đều bày ra một loại trắng bệch như băng không có một chút sinh khí, phảng phất như dưới ánh sáng mờ mịt chỉ liếc mắt một cái liền có thể xuyên qua làn da trong suốt nhìn thấy đường huyết mạch màu xanh nhạt mỏng manh yếu ớt phía dưới.
Minh Sùng Nghiễm tùy tay cầm chiếc khăn vải ấm lau tay sạch sẽ, khom lưng đè lại miệng vết thương kiểm tra, rồi nói: “Cần phải truyền máu.”
Mọi người nhất thời ngẩn ra. Võ Hậu ngạc nhiên nói: “Cái… Cái gì truyền máu?”
“Thống lĩnh mất máu quá nhiều, tính mạng đe dọa. Cần lấy máu từ nam tử tuổi trẻ cường tráng đưa lại vào trong cơ thể, có thể bổ túc khí huyết đã bị mất đi.” Minh Sùng Nghiễm xoay người nhìn quét chung quanh một vòng, ánh mắt từ trên người vài tên cấm vệ nhất nhất xẹt qua, cau mày nói: “Nguyên bản có thể cho uống dương huyết (*) cũng có hiệu quả tương tự, nhưng hiện giờ việc này không thể chậm trễ, các ngươi có ai…”
[(*) máu dê J]
Đan Siêu ngắt lời: “Ta đến!”
Đan Siêu đi nhanh tiến lên, trong phòng nháy mắt an tĩnh. Mã Hâm chửi ầm lên: “Ngươi cút ngay cho ta! Để cho ta tới!”
“Nói, ngươi tránh ra!”
“Ta đến! Lấy máu của ta!”
“Minh tiên sinh! Ta…”
“Yên lặng!” Minh Sùng Nghiễm đập lên giường một nhịp, cao giọng nói: “Lấy máu cũng không phải người nào cũng được. Người đâu! Lấy một loạt bát nước đến!”
Mọi người ngơ ngác không hiểu, nhưng lúc này cũng không có biện pháp nào khác, chỉ đành theo lời mang bát nước tới. Minh Sùng Nghiễm nhỏ máu của Tạ Vân vào trong bát, lại lấy máu của Đan Siêu, cùng đám Mã Hâm từng người nhỏ vào. Một lát sau, chỉ thấy hai giọt máu trong bát nước của Đan Siêu phút chốc lăn lộn, rồi dung hợp lẫn nhau.
Đôi mắt Mã Hâm trông mong nhìn chằm chằm, thấy thế giận dữ: “Cái này là có ý gì?”
Minh Sùng Nghiễm từ trong tay áo rút ra một cây châm dài bằng bạc cực nhỏ, quyết định thật nhanh nói: “Huyết khí cũng cần tính tương hợp, trước mắt không cần nhiều lời, chỉ có thể dùng của Đan cấm vệ … Tại hạ cả gan, việc lấy máu yêu cầu an tĩnh vệ sinh, thỉnh Hoàng hậu điện hạ dẫn tất cả những người còn lại tạm thời tránh đi.”
Kim châm bằng bạc kia hai đầu đều ánh lên sắc vàng, rõ ràng là cùng một loại bí kim với Định hồn châm, khiến nhìn qua dị thường cổ quái. Mọi người lúc này hai mặt nhìn nhau, đều chần chờ không động, có vài người thậm chí xúc động mà tiến lên muốn nói điều gì; nhưng ngay sau đó đã bị Hoàng hậu ngăn lại: “Đều lui ra!”
“Hoàng hậu nương nương, chúng ta…”
Võ Hậu hơi hơi thở dốc, một lát sau nói: “Nghe theo Minh tiên sinh!”
Hoàng hậu tuy rằng lo lắng đến cực điểm, nhưng lúc trước tận mắt thấy Minh Sùng Nghiễm chỉ một cây châm mà trị hết chứng đau đầu kinh niên của Hoàng đế, chỉ đành phân phó tả hữu đều lui ra, chính mình cũng rời khỏi gian phòng.
Trước khi tự tay khép cánh cửa lại, nàng giương mắt từ khe hở thoáng nhìn vào trong. Chỉ thấy Đan Siêu quỳ gối bên cạnh giường, một cánh tay đã bị Minh Sùng Nghiễm buộc lại trên cắm kim châm lấy huyết, một tay khác lại gắt gao mà nắm chắc bàn tay lạnh lẽo trắng đến nhợt nhạt của Tạ Vân thả bên cạnh người.
– Từ góc độ phía ngoài nhìn vào, chính rõ ràng là lòng bàn tay tương thiếp, khăng khít không một kẽ hở.
Đáy mắt Võ Hậu thoáng hiện lên kinh ngạc, khiếp sợ, khó có thể tin. Nhưng ngay sau đó nàng cắn chặt răng, không nói một lời mà nhẹ nhàng khép lại cánh cửa.
………….
Cạch một tiếng vang nhỏ, trong phòng lần nữa lâm vào an tĩnh.
Gương mặt Tạ Vân chìm trong ánh sáng mờ tỏ, thậm chí ngay cả môi cũng phiếm ra màu xanh nhạt, lông mi khép lại thành một hình rẻ quạt vừa dài vừa đen mượt. Minh Sùng Nghiễm đem một đầu ống bạc nối với kim châm đâm vào phía trong khuỷu tay y, lau đi mồ hôi, thấp thỏm nói: “Cái này… vậy hẳn là không thành vấn đề. Lại xem, nếu có chút khó chịu ngươi lập tức nói cho ta biết…”
Đan Siêu lại mắt điếc tai ngơ, đem nội lực cuồn cuộn không ngừng từ lòng bàn tay truyền nhập vào trong kinh lạc suy yếu củaTạ Vân.
Tầm mắt của hắn, thính giác cùng tất cả cảm giác, đều tập trung lên gương mặt an tĩnh trên giường này. Giống như giờ phút này, trên đời này trừ bỏ huyết mạch nối liền bọn họ, liền không còn bất cứ chuyện gì khác tồn tại.
Mọi oán hận, ghen tị cùng thống khổ đều ở giờ phút này hóa thành tro bụi, dần dần yên lặng lắng đọng thành tuyệt vọng lạnh lẽo.
Minh Sùng Nghiễm từ trong tay áo giũ ra bình lớn bình nhỏ, lấy mấy cái mở ra, đem trộn với kim sang dược bí chế của hoàng cung, lần lượt rắc vào miệng vết thương trên sườn Tạ Vân. Thuốc bột kia cũng không biết làm từ cái gì, chỉ cảm thấy cả phòng mùi thơm ngát xông vào mũi, vậy mà đem mùi huyết tinh nồng hậu đều giảm đi không ít; Dòng máu nguyên bản đã từ từ chậm lại, một lát sau rốt cục bị một tầng thuốc bột thật dày triệt để ngăn chặn.
“Tốt! chỉ cần đem máu triệt để ngừng lại, tiếp theo liền… Dừng tay!” Minh Sùng Nghiễm hoảng sợ: “Trời đất! Ngươi không muốn sống nữa sao?”
Hắn vươn tay đoạt ống bạc. Đan Siêu lại che cánh tay, lắc mình không cho hắn gián đoạn truyền máu – khí huyết cực kỳ nhanh chóng xói mòn đã khiến cho hắn thực khó đứng dậy, trong phút chốc bàn chân còn lảo đảo, cơ hồ muốn ngã xuống đất.
Minh Sùng Nghiễm nói: “Ta không có kêu ngươi đem hết máu đều truyền cho y! Mau ngừng lại!”
“… Không có việc gì!” Đan Siêu cố chấp nói, khóe môi đã khô nứt xám trắng, cả người tiều tụy bất kham, duy độc nhất hai mắt lại lóe ra ánh sáng không giống bình thường, tựa như kẻ đánh bạc hưng phấn: “Không có việc gì, không quan hệ… Ta còn có thể…”
“Ngươi sẽ chết! Như vậy ý nghĩa gì chứ?”
Minh Sùng Nghiễm phất tay áo giận dữ, còn muốn nói gì nữa, đột nhiên cảm giác thấy cái gì, mãnh liệt xoay người.
Chỉ thấy trên giường, Tạ Vân không biết khi nào đã hơi hơi mở mắt.
“…Tạ Thống lĩnh?”
Minh Sùng Nghiễm một bước tiến lên. Ở phía sau hắn Đan Siêu cũng run run, nhưng tựa hồ dưới chân đột nhiên có lực ngàn cân níu kéo cưỡng bách dừng lại.
Minh Sùng Nghiễm thân thiết nói: “Ngươi không sao chứ?”
Ánh mắt Tạ Vân sau làn mi tan rã, hoảng hốt mà không rõ ràng. Có lẽ là nhờ truyền máu, dưới làn da mỏng như băng mơ hồ lộ ra vài tia huyết sắc, giống như chỉ hơi chạm vào liền sẽ hóa thành ngàn vạn mảnh nhỏ.
Y còn chưa vượt qua thời điểm nguy hiểm nhất.
Nam nhân này nắm giữ Bắc Nha mấy vạn cấm quân, được che phủ bởi vô số lời đồn đại thần bí tàn nhẫn, kẻ gần như là đệ nhất quyền lực của đế quốc, rõ ràng phải là kẻ đao phong kiên định, băng tuyết lãnh khốc.
Nhưng giờ phút này nhìn y đơn bạc mà suy yếu, tựa hồ chỉ cần vươn tay lên cổ họng mảnh khảnh kia, hơi xiết một cái, liền có thể dễ dàng đưa y vào chỗ chết.
Minh Sùng Nghiễm cúi người xuống, nhưng bị Tạ Vân đưa tay chặn.
“…” trong phòng an tĩnh, tiếng hô hấp dị thường rõ ràng, dưới hai luồng ánh mắt nhìn chăm chú không chớp, Tạ Vân thu hồi tay, chuyển về hướng cánh tay trái của mình, cố sức mà không cho cự tuyệt, đem kim tiêm rút ra.
Minh Sùng Nghiễm động dung nói: “Thống lĩnh! …”
Tiếng nghẹn ngào giống như phá băng, từ trong không khí ngưng trọng chậm rãi thấm ra. Đan Siêu há miệng to thở hổn hển, dùng nắm tay bịt lại miệng, bả vai dày rộng rắn chắc không ngừng run rẩy.
“… Ngươi đi đi…” Tạ Vân từng chữ một, khàn khàn nhẹ nói.
Đan Siêu đột nhiên tiến lên, bàn tay run rẩy nắm chắc tay y, quỳ một gối xuống mặt đất: “Không! Ta sai rồi! Ta thật không cố ý, van cầu ngươi…”
Tạ Vân lắc lắc đầu.
“Ngươi… Ngươi muốn cái gì cũng có thể, muốn ta làm như thế nào cũng được. Núi đao biển lửa máu chảy đầu rơi, ngươi nghĩ muốn cái gì ta đều có thể đi làm, van cầu ngươi đừng bắt ta đi…”
Đan Siêu hai tay gắt gao nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Tạ Vân, đem nó áp lên trán mình. Nước mắt nam tử trẻ tuổi theo sống mũi thẳng tắp từng giọt từng giọt rơi lên nệm giường loang lổ vết máu.
“Tọa ủng giang sơn, uy gia tứ hải…” Hắn tuyệt vọng nói: “Chỉ cần có thể trở lại trước kia, thời điểm chưa phát sinh chuyện gì… Chuyện gì cũng đều chưa phát sinh qua … Thời điểm…”
Nhưng mà Tạ Vân chậm rãi đem tay rút ra.
“Ngươi đi đi…” y nói, tinh bì lực tẫn mà nhắm hai mắt lại:
“…Ngươi được tự do!”
………….
Năm Lân Đức thứ hai, đương kim Hoàng thượng dẫn theo văn võ bá quan, Võ Hậu dẫn theo các mệnh phụ nội ngoại, cùng các sứ giả chư hầu, Đông tuần Thái sơn tế phong thiên địa, lập ba đài Vũ Hạc, Vạn tuế, Cảnh Vân, cải niên hiệu thành Càn Phong, khắc bia đá ghi công.
Hoàng ân chiếu khắp, đại xá thiên hạ, bá quan văn võ từ tam phẩm trở lên ban thưởng tước nhất đẳng, dưới tứ phẩm đều thêm một bậc.
Đầu năm Càn Phong, nhị thánh dẫn theo nghi trượng hồi kinh.
Bắc nha cấm quân thống lĩnh Tạ Vân bởi vì trọng thương khó có thể di chuyển, phụng nhị thánh long ân, cho phép lưu lại Phụng Cao hành cung dưỡng thương, cho đến đầu xuân mới quay lại kinh thành.
“Ta không đi!”
Chạng vạng mới vừa hạ một trận tuyết, ngự hoa viên trong Thanh Lương điện một vùng trắng xoá. Hoàng hậu mặc một thân hồ cừu trắng muốt, váy lụa cung trang đỏ thẫm, mái tóc cài một cây trâm phượng bằng vàng nạm ngọc, đứng dưới gốc mai, đôi mắt đen sắc bén dò xét nhìn người phía trước.
Đan Siêu đầu vai rơi đầy tuyết, nhưng tay ôm quyền, sống lưng thẳng băng, giống như một thanh lợi kiếm đứng trong tuyết.
Võ Hậu hơi cao giọng: “Thánh Thượng cùng Bổn cung đã quyết định, sau khi hồi kinh sẽ tấn ngươi thực chức, gia phong thưởng tước, ngươi lại không nguyện ý đi?”
Đan Siêu nói: “Tạ Hoàng hậu đề bạt. Nhưng tính mạng Thống lĩnh vẫn còn nguy hiểm, thần nghiệp chướng nặng nề, không thể rời đi. Thỉnh Hoàng hậu thứ tội.”
Đan Siêu nói không nặng nề, thậm chí thanh âm thực nhẹ, nhưng chẳng biết tại sao Võ Hậu lại nghe ra ý tứ chém đinh chặt sắt, không thể thay đổi.
“Cho dù ngươi muốn lưu lại phụng dưỡng thuốc thang, Thống lĩnh nhà ngươi cũng chưa chắc bằng lòng gặp đi?” Võ Hậu cười lạnh một tiếng: “Bổn cung nghe nói tối hôm qua ngươi đứng ngoài cửa đại điện suốt một đêm, Tạ Vân ngay cả cửa viện cũng đều không mở, chính là sự thật?”
“…”
“Cho dù ngươi ở lại hành cung cũng là việc vô bổ, chi bằng đi trước hồi kinh, thay Bổn cung quản thúc tốt Bắc nha cấm quân, cũng coi như là giúp đại ân cho Thống lĩnh các ngươi – Còn nữa, trên luận võ trường đao kiếm không có mắt, Tạ Vân cũng không thể bởi vậy mà xem ngươi như cừu nhân. Có lẽ chờ sau khi y hồi kinh nhìn thấy ngươi cần cần cù cù, trung tâm như một, khúc mắc cũng liền tan thành mây khói, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên?”
Hoàng hậu tự nghĩ lời hay lời dở đều đã nói hết, nhưng trả lời nàng vẫn là một mảnh trầm mặc như cũ.
Cách đó không xa hoạn quan mang theo đèn lồng, lướt qua hành lang dài, phía sau là một tiểu cung nữ khom lưng bưng khay, bước chân trong tuyết nghe loạt xoạt.
Đó là hướng đi Thiên điện đưa thuốc.
Võ Hậu xoay người, cao thấp đánh giá Đan Siêu một lúc lâu.
Nam tử tuổi trẻ này đã ra dáng trưởng thành, so với nàng đã cao hơn nhiều, gương mặt giống như từ huyền thiết đúc ra, thâm thúy, lạnh lùng mà cương mãnh. Thân hình khôi ngô rắn chắc, đủ để khiến thiếu nữ khuê phòng tim đập thình thịch.
Nhưng tóc hắn vẫn còn ngắn, trên cổ tay dùng một sợi lụa đỏ quấn quanh phật châu bằng gỗ mun, mơ hồ từ dưới tay áo chẽn của cấm vệ chế phục lộ ra manh mối – khí tức thanh đăng cổ phật vẫn chưa tan trên người hắn, ẩn ẩn lộ ra khí chất kẻ xuất gia cấm dục hà khắc.
Võ Hậu như có điều suy nghĩ mà nheo lại ánh mắt:
“Ngươi rốt cuộc nghĩ thế nào?”
“Thần tội chết.” Đan Siêu như trước trả lời ngắn gọn: “Đợi sau khi Thống lĩnh khỏi hẳn, thần nguyện hộ tống Thống lĩnh thượng kinh, đến lúc đó nhất định mặc cho nương nương xử trí.”
Cái này chính là kim chen không lọt nước rót không vào. Võ Hậu quả thực không có cách nào, nếu là bên người có tấu chương nhất định sẽ ném thẳng vào mặt hắn: “Nói cách khác, Tạ Vân một ngày không khoẻ ngươi cũng một ngày không đi, chính là muốn làm chó trông nhà, canh giữ ở cửa Thanh Lương điện, phải không?”
“Phải.”
“Bổn cung đã truy tìm được linh chi ngàn năm, ngày mai sẽ lệnh người ra roi thúc ngựa hồi kinh đi lấy rồi quay lại cho Thống lĩnh các ngươi dùng. Đến lúc đó người chết cũng có thể sống lại!”
“…”
“Ngay cả vài ngày như vậy cũng không thể chờ?!” Võ Hậu khó có thể tin, nghiêm khắc nói: “Đan Siêu! Ngươi trong đầu cả ngày rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy?!”
Trong lời này vẻ phật ý đã phi thường rõ ràng, Đan Siêu nhất thời ngưng trọng, phút chốc giương mắt hỏi: “Nương nương đã tìm ra được linh chi ngàn năm?”
Hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt, không cùng một mặt bằng tư duy. Võ Hậu quả thực cũng bị tức quá thành cười, rốt cục bỏ mặc không hảo ngôn khuyên giải an ủi thuyết phục hắn, phủi tay đem ống tay áo chắp lại phía sau: “Thôi, ngươi chính mình ngẫm lại đi! Về phía Bổn cung chỗ này không có gì, ngược lại Thánh Thượng bên kia…”
Đan Siêu hỏi: “Lúc nào có thể đưa tới?”
Võ Hậu triệt để không kiên nhẫn, không muốn tiếp tục dong dài cùng hắn, lạnh lùng nói: “Bổn cung đã nói hết lời như thế, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!” Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.
Kết quả đêm hôm đó, Võ Hậu dùng xong bữa tối trở lại tẩm cung, đang muốn gọi người hỏi việc ngày mai khởi hành hồi kinh hành trang chuẩn bị như thế nào, đột nhiên thấy tâm phúc cung nữ một đường chạy nhanh vào báo lại: “Bẩm nương nương! Đan cấm vệ đoạt lệnh bài của thủ hạ ngài phái hồi kinh lấy linh chi ngàn năm, gọi người mở cửa hành cung, hiện đã phi ngựa hướng về Trường An đi rồi!”
Chén trà trong tay Hoàng hậu đinh một tiếng đập lên mặt bàn: “Cái gì?”
Võ Hậu bỗng nhiên đứng dậy, trong lòng kinh nghi bất định, bật thốt lên hỏi: “Tạ Thống lĩnh biết không? Người đâu, theo ta bãi giá Thiên điện…”
Cung nữ đang muốn lui ra phân phó kiệu mã, đột nhiên Võ Hậu kịp phản ứng: “Đứng lại! Tạ Thống lĩnh có biết việc này?”
“Hồi bẩm nương nương, Thiên điện bên kia báo nói Tạ Thống lĩnh buổi chiều vẫn luôn mê man, loại sự tình này không dám kinh động đến người bệnh…”
Võ Hậu chậm rãi ngồi lại, chỉ thấy ánh mắt chớp động, không biết đang cân nhắc cái gì. Một lúc lâu mới giơ tay lên phất phất: “Đi xuống đi. Nếu Tạ Thống lĩnh còn không biết, trước hết đừng cho y biết … Giữ kín miệng các ngươi.”
Tâm phúc cung nữ phụng dưỡng Võ Hậu đã lâu, trực giác câu kia “Nếu y không biết, liền đừng cho y biết” có thâm ý khác; nhưng nàng rùng mình một cái, cúi đầu vâng dạ, mới thật cẩn thận mà lui xuống.
……………..
Ba ngày sau, Đan Siêu ngàn dặm chạy như bay vào kinh, tiến cung lấy được linh chi; lập tức một khắc chưa nghỉ, liền xoay người thuận theo đường cũ nhanh như chớp mà đi.
Thiên sơn vạn thủy, mưa gió kiêm trình, một đường mấy lần ghé trạm dịch đổi ngựa đã mệt nhoài. Ngày hắn trở lại Phụng Cao hành cung, ngoài Thiên viện đã rơi xuống tầm tã tuyết mịn, khắp nơi mờ mịt một màu trắng thuần.
Một tiểu y nữ thủ hạ của Minh Sùng Nghiễm tiếp nhận linh chi, đẩy cửa đi vào. Sau một lúc lâu trở ra, đứng ở trên bậc thang đối Đan Siêu cúi người, nhẹ giọng nói: “Đan cấm vệ, mời trở về đi. Linh chi đã dâng lên, sau đó liền sẽ đưa đi sắc thuốc phục dược.”
Đan Siêu đứng ở dưới bậc thang, trên tóc, trên lông mày đều đọng bụi tuyết, hốc mắt thâm quầng tràn đầy tơ máu, cằm mơ hồ có thể thấy râu mọc xanh mét, thanh âm cũng như giấy nhám ma sát khàn khàn thô ráp: “Thống lĩnh mấy ngày nay…”
“Đã tốt một chút, bây giờ đã có thể hơi ngồi dậy được trong chốc lát.”
Đan Siêu “A” một tiếng, lại không đi, tựa hồ trù trừ cái gì. Một lúc lâu sau, hắn hít vào một hơi thật sâu, thấp giọng hỏi: “Vậy y vừa rồi… có nói gì không? …”
“Không có gì nha,” thanh âm tiểu y nữ từ phía trên truyền đến, tựa hồ có chút mạc danh kỳ diệu: “Ân … chỉ nói “biết, thỉnh ngài quay lại đi”, còn lại không có gì nữa.”
Đan Siêu vẫn không nhúc nhích mà đứng yên thật lâu, tựa như một pho tượng đá trầm mặc tiều tụy đứng trong tuyết.
Một lúc lâu hắn rốt cục lại nhẹ nhàng mà “A” một tiếng, xoay người, dọc theo hành lang dài, từng bước chậm rãi rời đi.
Trong Thiên điện đốt lò sưởi, song cửa sổ hơi hơi khép hờ. Tạ Vân khẽ nhắm hai mắt tựa vào bên cửa sổ, trên người khoác một chiếc áo lông trắng tuyết, không một tia tạp sắc. Trong trời đông giá rét, một nửa mặt xương gầy cùng hồ mao hoà thành một khối, hoàn toàn không phân biệt được đường nét.
Minh Sùng Nghiễm buông dược thư xuống, lắc đầu thở dài: “Ngày xưa chỉ nói Tạ Thống lĩnh võ công đã đến mức đỉnh cao tuyệt hảo, hiện giờ mới biết thế nhưng liên ba mươi sáu kế đều thuần thục, khó trách có thể đi lên địa vị cao như thế…”
Tạ Vân không đáp.
Minh Sùng Nghiễm quay đầu đi cao thấp đánh giá, lại chỉ thấy khuôn mặt y trầm tĩnh, giống như đã ngủ. Một lát sau phương sĩ rốt cục nhịn không được lại cười nhạt một tiếng: “Không đánh mà thắng, lạt mềm buộc chặt … chiêu này của Thống lĩnh thật sự cao minh, tại hạ chỉ có thể nói câu bội phục, bội phục a!”
Tạ Vân đuôi mắt không chút động đậy, thậm chí gương mặt cũng giống như là mặt hồ đóng băng, không có bất luận gợn sóng nào.
Một lúc lâu mới thấy y giơ tay, nhẹ nhàng khép song cửa sổ. Nhất thời cả phòng gió tuyết biến mất vô ảnh vô tung.