Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 97: Cơn ác mộng trở thành sự thật




Nhất Uy chạy lên phòng cầm hộp cứu thương xuống băng bó lại vết thương cho Trúc Chi trong khi chờ đợi cô bình tĩnh trở lại. Trúc Chi thở một hơi dài nói:

“Ác mộng khủng khiếp quá. Dạo gần đây em hay mơ ác mộng chỉ là không ác mộng nào kinh khủng như lần này. Em tưởng em chết luôn rồi.”

“Nói bậy bạ.”, Vô Ảnh trách cứ, “Sẽ không xảy ra chuyện gì hết, ít ra còn có tụi anh ở đây.”

Thanh Lâm gật đầu phụ họa cho câu nói của Vô Ảnh. Trúc Chi cảm động nhìn cả ba thầm hạnh phúc khi mình có những người bạn tuyệt vời đến thế. Cô cũng gật đầu cho họ yên tâm sau đó đứng dậy, Vô Ảnh theo sau sát nút. Cô nói:

“Em tính đi tắm, anh theo em làm gì?”

“Vết thương trên tay của em thế kia thì đi tắm làm sao được.”, Vô Ảnh níu áo của cô lại.

“Vết thương đâu có nghiêm trọng. Không lẽ anh muốn theo em vào trong đó để tắm cho em?”, Trúc Chi chống nạnh, con mắt bắt đầu đỏ lên.

Vô Ảnh cười hề hề tiếp tục ngồi xuống ghế mắt dán vào bộ cờ tướng trên bàn. Nhất Uy bị Vô Ảnh lôi xuống ngồi chung với mình chỉ có Thanh Lâm đứng đó nhìn cho đến khi Trúc Chi bước hút trên cầu thàng.

Thanh Lâm nói theo:

“Để cậu ấy đi một mình như vậy có sao không, lỡ cậu ấy ngất xỉu trong đó thì phải làm sao?”

“Chú lo quá rồi, tụi mình ở đây trông chừng mà.”

“Nhưng nếu cậu ấy ở tậng trên đó, em sợ…”

“Anh có thể ngửi được mùi quỷ khí, nếu có bất cứ ai xuất hiện ở đây anh sẽ biết ngay thôi.”

Nhất Uy cũng nói cho Thanh Lâm yên lòng:

“Mày bình tĩnh đi, không là cậu ấy biết mày thích cậu ấy đấy.”

“Tao… tao… làm sao mà…”, Thanh Lâm ấp a ấp úng.

“Trên mặt chú em khắc quá rõ dòng chữ “Tôi yêu em” rồi.”

Thanh Lâm xấu hổ ngồi xuống giả đò xem ván cờ mà Nhất Uy và Vô Ảnh đang đánh dở dang vừa nảy.

Trúc Chi không dám tắm lâu, cô làm rất qua loa. Đôi mắt cô nhíu lại, cô lại tiếp tục buồn ngủ, nhưng cô sợ mình lại gặp ác mộng nên đi xuống dưới nhà với ba thằng con trai.

Thế rồi khi mọi người đã nghĩ cô đã khá hơn, cô đột ngột ngất xỉu và rơi xuống ba bậc cầu thang. Trúc Chi thấy một cô bạn nữ sinh đang bị một thế lực nào đó nâng lên không trung giống như giấc mơ trước đó, cô bạn ấy van nài cô cứu mạng sau đó bị nổ tung, máu me vang khắp nơi văng cả vào người của cô. Phòng học lúc đó chỉ có một mình cô bạn đó không giống với giấc mơ trước đó cô thấy.

Vô Ảnh thấy thân thể Trúc Chi lạnh dần, gã cố kêu tên cô một lần nữa nhưng không mấy tác dụng.

Trúc Chi biết đây là một giấc mơ khác, cô phải tìm cách thoát khỏi nó, đây chỉ là một cơn ác mộng không hơn không kém và nó không giết được cô. Cô lau vết máu cố trên mặt và cố gắng thức dậy bằng ý chí của mình.

Vô Ảnh thấy Trúc Chi tỉnh dậy vui mừng như vừa trúng vé số, gã nói:

“May mà em tỉnh dậy. Anh thật không nỡ làm đau em lần nữa.”

Trúc Chi nói:

“Em đã mơ một giấc mơ nhiều lần, điều đó có kì lạ lắm không?”

Vô Ảnh quan tâm:

“Giấc mơ như thế nào?”

“Em mơ thấy một bạn học lớp 10A5 bị nổ tung, như vậy có kì lạ lắm không?”

“Có một số người có khả năng tiên tri, người phàm tụi em hay gọi là Bà đồng ấy. Những người này thường thấy trước một số sự việc. Nhưng mà trước giờ em có như vậy đâu, anh không nghĩ là em là bà đồng đâu.”

Điện thoại của Thanh Lâm đổ chuông và tiếng chuông ấy khiến mọi người quay đầu cậu ấy. Phía đầu giây bên kia Thiên Thanh đang gào qua:

“CÓ ÁN MẠNG. MỘT NỮ SINH BỊ GIẾT TRONG LỚP 10A5. LẬP TỨC ĐẾN TRƯỜNG.”

Thanh Lâm liếc ba người kia cố giấu nổi kinh hoàng đang trào dâng, tay cậu run run nói với ba người còn lại:

“Hình như có án mạng tại trường mình, có một nữ sinh bị giết - lớp 10A5.”

Trúc Chi không nói không rằng bỏ chạy trước, ba chàng trai rượt theo phía sau. Hai chiếc xe đạp cứ thế đạp xé gió đến trường.

Dường như học sinh học buổi chiều đã được cho nghỉ, thế nên trong trường chỉ có vài thầy cô trong đó có thầy hiệu trưởng và cảnh sát. Thiên Thanh đang đứng gần thầy hiệu trưởng hình như họ đang rù rì gì đó với nhau, khi Thanh Lâm tiến tới liền tách ra.

Trúc Chi chào thầy hiệu trưởng rồi quay sang hỏi Thiên Thanh:

“Chuyện gì vậy anh?”

“Nhân chứng kể lại, cô bé đột nhiên bay lên trời rồi nổ tung trên đó. Em thấy đấy máu vẫn còn dính đầy cả sàn nhà và cả tường nữa.”

Trúc Chi níu tay áo của Vô Ảnh để không phải ngã khuỵu. Vô Ảnh, Nhất Uy và Thanh Lâm biết cô đang nghĩ gì. Cô đã từng nói thấy được cái chết của một nữ sinh tại lớp học, hình như cũng bị nổ tung. Và điều gì khiến ác mộng của cô biến thành sự thật, không lẽ cô thật sự là bà đồng?

Vô Ảnh cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của Trúc Chi vỗ về. Hành động thân mật ấy lập tức lọt vào ánh mắt của thầy Hóa đang đứng lấp ló đằng xa. Nó đã nói với thầy giữa hai đứa không có mối quan hệ yêu đương nào, vậy mà nắm tay trước mặt bao nhiêu người, con bé còn ngã người vào vai của nó nữa. Không biết thầy nên vui hay nên buồn, buồn vì con trai của thầy yêu đương quá sớm, mừng là vì người nó chọn cũng chính là người đã cứu mạng nó một lần và thành tích học tập của con bé rất xuất sắc.

“Vô Ảnh, em cảm thấy đau đầu.”, Trúc Chi thì thầm vào tai Vô Ảnh, gã lo lắng kéo cô sang chổ khác cách đó hai bước chân.

Trúc Chi chợt cảm thấy cơn buồn nôn sục sôi, cơn chóng mặt ùa tới, cô ngất trong vòng tay của Vô Ảnh khiến gã thất kinh hô lớn:

“Chi Chi.”

Không chỉ có Vô Ảnh hốt hoảng, ngay cả thầy Hóa đứng bên kia phòng giám thị cũng tức tốc chạy qua xem “con dâu” của mình như thế nào. Nhất Uy nhanh chóng nói với Vô Ảnh đưa Trúc Chi đến phòng y tế xem sao. Thanh Lâm nói với mọi người:

“Chắc cậu ấy sợ cảnh tượng này nên ngất xỉu thôi, tụi con sẽ đưa bạn ấy qua phòng y tế.”

Thầy hiệu trưởng la rầy:

“Biết bạn ấy sợ đáng lý tụi con không nên đưa bạn đến đây.”, thầy quay sang trách mắng Thiên Thanh, “Còn con nữa, tụi nó chỉ là con nít con kêu tụi nó đến đây làm gì chứ?”

Thiên Thanh phân bua:

“Tụi nó có cái đầu thám tử, con tưởng tụi nó có thể giúp một tay.”

Thầy hiệu trưởng đập một phát vào gáy Thiên Thanh:

“Tưởng cái gì mà tưởng.”

Thầy Hóa xuất hiện bên cạnh thầy hiệu trưởng hỏi nhỏ:

“Con dâu của em không sao chứ?”

“Con dâu của ai? Con bé đó anh nhắm cho thằng con trai anh Thanh Lâm rồi.”, Thấy hiệu trưởng ghé sát vào tai thầy Hòa nói, “Anh nói cho chú biết một bí mật, Thanh Lâm mê con bé như điếu đổ, thường hay qua nhà con bé ăn ngủ ở đó.”

“Còn lâu.”, Thầy Hóa nhăn mặt, “Thằng Minh con em cũng ăn ngủ suốt nhà con bé chứ bộ. Lúc nảy con em còn bồng bế con bé đến phòng y tế nữa cơ.”

“Nhưng nó với thằng Lâm đẹp đôi.”

“Không lẽ với con em thì không đẹp đôi?”

Thiên Thanh nghe được vụ xung đột tranh giành con dâu của hai người đàn ông trung niên chỉ thầm cười trong bụng. Tụi nhỏ mới chỉ 17 tuổi còn chưa thi đại học mà hai người lớn đã tranh giành cô về làm dâu rồi. Thiên Thanh nói một câu khiến cho hai người đàn ông câm nín và bàng hoàng nhìn nhau:

“Con thấy Nhất Uy cũng là một đối thủ đáng gờm đó thưa ba và thầy. Ngân Chi về làm dâu nhà ai còn chưa biết được đâu.”

Thanh Lâm dẫn đầu đi trước, Vô Ảnh bế Trúc Chi trên tay, Nhất Uy chạy phía sau. Bộ tứ siêu đẳng nhanh chóng đến phòng y tế. Vô Ảnh đặt Trúc Chi xuống giường lo lắng nhìn khuôn mặt của cô đang tái nhợt dần. Phòng y tế cũng không có người, chắc cô trực ban đã bị điều đi chổ khác hoặc đã bận công việc gì đó.

Trúc Chi hoảng sợ rút cây cung mà Huyết Yêu đã tặng cho mình ra quan sát xung quanh một lượt. Cô thấy trong bóng đêm một bóng người đang bị ai đó kéo lê dưới đất nhìn rất thảm. Và cô không cách nào tiến tới cứu cô ấy được. Là ai, có phải cô bạn lớp 10A5 đó không, và sao cô lại thấy được linh hồn của cô bạn ấy bị bắt giữ đi.

Trúc Chi giật mình tỉnh dậy, vẫn thấy ba gương mặt lo lắng đang nhìn cô. Cô nói trong sợ hãi:

“Những gì em thấy đã biến thành sự thật. Làm sao…. Làm sao mà em có thể thấy trước được sự việc diễn ra? Tại em đã không đến kịp lúc. Nếu em đến sớm một chút bạn ấy đã được cứu đúng không?”

Vô Ảnh an ủi:

“Không phải lỗi của em. Mọi chuyện không ai có thể lường trước được. Có kẻ nào đó đang lộng hành giết người khắp nơi. Xem ra chúng ta lại phải có chuyện để làm. Nhất Uy tìm trong cuốn “sinh vật bóng đêm” xem có sinh vật nào giết người bằng cách làm nổ tung người ta ra không?”

Nhất Uy gật đầu rồi lục lọi cặp sách của mình một rồi. Quái lạ. Rõ ràng cậu đã để trong cặp sách của mình, vậy mà không còn thấy đâu nữa. Cậu nhìn mọi người rồi nói:

“Không thấy nữa, cuốn sổ tay rõ ràng nằm ở đây.”

“Chắc mày để ở nhà rồi đó.”

“Không thể nào. Tao lúc nào cũng mang trong người hết phòng trường hợp tụi mình cần sài mà không một ai đem theo. Rất có thể có người lấy nó ra khỏi chổ này. Ai mới được?”

Cơn đau đầu lại ập đến, Trúc Chi ôm đầu nằm xuống giường. Lần này cô thấy rõ một bạn nữ sinh khác đang ngồi co ro đầy sợ hãi ở cuối mép giường, chiếc giường màu hồng nhạt rất bắt mắt. Cô bạn ấy ném một cuốn sổ tay ra một bên liếc nhìn xung quanh như đề phòng có kẻ tấn công mình. Trúc Chi thấy vậy chạy đến bên cạnh bạn ấy nói:

“Đừng sợ.”

Thế nhưng cô bạn ấy lại bị hất tung lên trời cựa quậy thân người một cách đau đớn sau đó nổ tung. Máu của cô bạn dính đầy mặt của Trúc Chi và cô kịp nhìn thấy bên trên cái bàn một cuốn vỡ ghi rõ tên tuổi: Nguyễn Thị Lan Anh, lớp 11A4.

Trúc Chi choàng tỉnh dậy. Cô nắm cổ áo của Vô Ảnh kéo về phía mình. Cô la toáng lên:

“Sắp có thêm án mạng. Lần này em thấy cả tên của nạn nhân, bạn ấy đang ở nhà và sắp bị giết. Lần này nhất định chúng ta phải cứu được bạn ấy.”

“Được.”, Vô Ảnh vỗ về, “Lần này nhất định… nhưng mà nếu em nói tại nhà thì làm sao chúng ta biết được?”

Thanh Lâm nói nhanh:

“Trong phòng hiệu trưởng có sổ theo dõi có ghi địa chỉ của học sinh, chỉ cần biết tên chúng ta sẽ đến nơi đó.”

Thanh Lâm nói xong liến chạy mất, cậu trở lại với một cuốn sổ dày cộm trong tay. Trúc Chi tính hỏi làm sao cậu lại có được cuốn sổ tuyệt mật như vậy thì chợt nhớ ra Thanh Lâm là “con trai cưng” của thầy hiệu trưởng, việc vào phòng thấy và lấy ra một số thứ cũng không khó lắm.

Thanh Lâm tra cái tên Nguyễn Thị Lan Anh và có đến hai địa chỉ được ghi trong đó. Tức có đến hai bạn cùng tên và học cùng một lớp. Thanh Lâm ghi vội hai địa chỉ có trong cuốn sổ ấy, cậu ấy đưa cho Trúc Chi đến hai tờ và đợi chỉ thị từ cô.

Trúc Chi nói:

“Chúng ta tách ra làm hai nhóm đến hai địa chỉ ghi trong tờ giấy cố tìm ra bạn nữ ấy và phải cứu lấy bạn ấy.”

“Phải làm sao mới cứu được bạn ấy?”

“Kẻ giết chết nạn nhân lần này cũng vô hình giống như Độc Ân, có nghĩa người có đôi mắt âm dương hoặc mắt quỷ có thể thấy được nó. Tui đoán nạn nhân cũng có thể thấy được kẻ này. Còn một điều nữa…”, Trúc Chi nuốt nước miếng rồi nói tiếp, “Cuốn sổ sinh vật bóng đêm bằng cách nào đó nằm trong tay bạn ấy. Tui nghi ngờ bạn ấy đã thực hiện bùa triệu hồi quỷ dữ giống như lần anh Thành triệu hồi Vô Âm giết chị Ngọc Huyền ấy.”

Vô Ảnh nghe vậy nói ngay:

“Vậy anh với Thanh Lâm một đội còn em với Nhất Uy một đội, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra nạn nhân.”

Hai đội lập tức hành động rất nhanh. Cả bốn người chạy ra bãi đỗ xe nhanh đến mức Thiên Thanh không nhìn được rõ mặt của họ chỉ thấy áo của họ tung bay trong gió. Anh đoán chắc họ phải vội vã đi đâu đó nếu không đâu chạy như ma đuổi như thế.

Thanh Lâm và Vô Ảnh đã đến địa chỉ ghi trong giấy. Vô Ảnh giả vờ mình là bạn của Lan Anh mới được mẹ của bạn ấy cho vào bên trong. Thanh Lâm còn chắc mẻm với vị phụ huynh kia mình chính là con trai của thầy hiệu trưởng mới lấy được lòng tin của bác ấy.

Hai người chạy lên lầu trên bật tung cánh cửa phòng của Lan Anh, Vô Ảnh dí mắt quan sát một lượt xung quanh. Lan Anh đang học bài trên bàn thì quay đầu nhìn hai người kia. Khi thấy Vô Ảnh đứng đó, Lan Anh có vẻ giận dữ. Vô Ảnh không đoán được ánh mắt câm giận đó từ đâu mà ra có thể khôi cơ thể này có thù chuốt oán gì với cô nương đối diện chăng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.