Thục Nghi hừ lạnh, không thèm liếc Vô Ảnh thêm một giây nào nữa, bởi vì ả đang bận đỡ lấy từng đòn tấn công của Hoàng Anh. Cả hai đánh ngang sức ngang tài, Hoàng Anh chỉ nhỉnh hơn nhờ con mắt thứ ba mà thôi. Nếu nàng ta không chịu sử dụng nó thì ả không cần lo mình sẽ thua.
Thục Nghi lẫn Hoàng Anh cùng quất một roi vào không khí khiến ám khí từ hai vũ khí va vào nhau, tạo ra một luồng điện mạnh đến mức hất văng cả hai sang hai bên.
Thục Nghi bị văng ra xa, lưng của ả đập vào thành tường khiến căn nhà xập xê đổ sụp xuống đất. Hoàng Anh may mắn hơn một chút, nàng được Vô Ảnh chụp được và ôm vào lòng. Cả hai say đắm nhìn nhau, Vô Ảnh còn nở một nụ cười đầy cưng chiều.
Vô Ảnh nói với Hoàng Anh:
“Em còn đủ sức không đấy?”
Hoàng Anh gật đầu tỏ ý vẫn còn đủ sức. Vô Ảnh vừa dìu nàng ta đứng an toàn dưới đất, rồi lại vội vàng bay về chổ cũ, tiếp tục theo dõi trận chiến của hai người kia.
Thục Nghi bị thương không hề nhẹ. Ả ho khan vài tiếng, dùng cả hai bàn tay xoa xoa trên ngực mình, rõ ràng chiêu vừa nảy đánh gục ả. Ả thở phì phò, coi bộ rất mệt. Nếu ả còn đánh tiếp chắc chắn sẽ thua Hoàng Anh ngay.
Thục Nghi không thể chết ngay lúc này, càng không thể chết trong tay Hoàng Anh. Ả vẫn còn chuyện phải làm, vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành. Ả từng bước đến bên cạnh Hoàng Anh (trong khi nàng ta đang cực kỳ đề phòng và sẵn sàng đón từng đòn nếu ả tấn công mình).
Thục Nghi không tung chiêu thức nào cả, ả chỉ đơn giản bước đi cà nhắc cà nhắc đến bên cạnh Hoàng Anh và nói:
“Ta và cô cứ giết chết lẫn nhau như thế này sao? Cô biết chúng ta đáng ngang nhau kia mà.”
Hoàng Anh nhìn vào đôi mắt u buồn và đầy chân thành của Thục Nghi cũng mủi lòng. Vốn dĩ cả hai đều là chị em tốt, chỉ là không cùng chung chí hướng nữa mà thôi. Dù vậy, nàng vẫn không thể tự mình giết chết ả được. Trong từng chiêu mà đối phương tung ra đều không phải sát chiêu, đều không ai muốn đoạt mạng ai cả.
Hoàng Anh và Thục Nghi đánh nhau như thế này chỉ khiến cả hai càng nhớ về quá khứ mà thôi. Ngày xưa khi còn nhỏ, cả hai vẫn thường hay chí chóe đánh nhau cả ngày. Không một ngày nào mà họ đối xử với nhau như những người bạn bình thường.
Sư phụ luôn muốn họ yêu thương lẫn nhau, chăm sóc nhau như những chị em khác. Còn họ thì hay rồi, trước mặt sư phụ luôn tỏ ra yêu thương nhau, nhưng sau lưng lại luôn buông lời chế giễu nhau, có khi đánh nhau đến quần áo cũng rách hết. Những khi đó, sư phụ luôn phạt họ cấm túc chung một chổ với nhau, cho đến khi cả hai ôm được nhau và cười vui vẻ mới thôi.
Hoàng Anh và Thục Nghi tuy luôn đối địch nhau, nhưng họ vẫn là chị em cùng một sư phụ, vẫn luôn âm thầm bảo vệ đối phương, dù không ai nói ra những lời dễ nghe thì họ vẫn luôn biết trong lòng đối phương người kia chiếm một vị trí quan trọng. Có một quy luật ngầm giữa họ: Không một ai được phép khi dễ một trong hai, nếu họ không muốn nhận lấy phẫn nộ của họ.
Ngày sư phụ mất, Hoàng Anh và Thục Nghi quyết định đầu quân cho Y Nguyên – người đã cưu mang họ khi ấy. Cả hai thề dù có phải chết cũng một lòng phò trợ cho Y Nguyên. Nhưng cuối cùng họ lại trở thành kẻ địch của nhau như thế này.
Hoàng Anh buồn rầu nói:
“Chúng ta lựa chọn hai con đường khác nhau, Thục Nghi. Vốn dĩ chủ nhân của chúng ta là Y Nguyên, không phải Nguyên Sâm. Nhưng cô chọn phò trợ cho lão, nhiều lần ám hại tiểu ma vương.”
Thục Nghi thu lại roi sắt, trên tay bây giờ không cầm bất cứ vũ khí nào cả, ngay cả móng vuốt cũng đã thu lại. Ả nhìn Hoàng Anh, nuốt từng lời mà nàng ta vừa nói. Ả biết chứ, nhưng Nguyên Sâm đã hứa với ả sẽ hoàn thành tâm nguyện của ả, vì thế ả đành phải bán mạng cho lão.
Thục Nghi nói:
“Y Nguyên đã chết. Cô còn trông mong gì ở người đã chết cơ chứ?”
Hoàng Anh tức giận quát to:
“Nhưng huyết mạch của ngài ấy vẫn còn và ta sẽ bảo vệ nó đến cùng, dù có phải chết dưới tay cô.”
Thục Nghi thở dài, nói ra những điều mình đã giấu kín từ bấy lâu nay:
“Không phải ta muốn đối đầu với cô. Chỉ là Nguyên Sâm có cách hồi sinh chủ nhân. Lão ấy đã hứa với ta như vậy. Ta muốn gặp lại ngài ấy, ta muốn lại một lần nữa đứng bên cạnh ngài ấy, như trước kia. Cho nên ta quyết định trở thành tay sai cho lão, chỉ cần mở được cánh cổng vô định, chỉ cần gặp được Hắc nương nào đấy, lão sẽ giúp chúng ta hồi sinh chủ nhân.”
Hoàng Anh lúc này mới biết lý do Thục Nghi một lòng một dạ theo Nguyên Sâm là gì. Giữa Y Nguyên và tiểu ma vương dĩ nhiên Y Nguyên sẽ là lựa chọn của Thục Nghi rồi. Ả chưa hề quen biết Trúc Chi, chưa hề được Y Nguyên giao phó bảo vệ tiểu chủ nhân, thế nên trong lòng ả luôn muốn Y Nguyên sống lại.
Nguyên Sâm thật giỏi thao túng tâm lý người ta. Lão biết tâm nguyện của Thục Nghi là gì, biết ả sẽ bán mạng cho mình nếu lão đưa ra lời dụ dỗ đầy mê hoặc như thế. Nếu Hoàng Anh chưa từng gặp Trúc Chi, chưa từng biết đến chuyện Y Nguyên qua lời của Huyết Yêu, thì nàng có vượt qua được cái cám dỗ mà lão đưa ra hay không.
Hoàng Anh biết lúc này phải nói cho Thục Nghi biết sự thật, rằng chẳng có cách nào hồi sinh Y Nguyên cả và lời nói của Nguyên Sâm chỉ là lời dối gạt vô căn cứ. Lão chỉ muốn ả toàn tâm toàn ý làm theo ý lão mà thôi.
Hoàng Anh nói huỵch toẹt:
“Chẳng có cách nào hồi sinh một người vẫn còn đang sống sờ sờ đâu.”
Thục Nghi mơ hồ hỏi lại:
“Ý của cô là gì?”
Hoàng Anh nói một cách chắc nịch:
“Quỷ vương vẫn còn sống.”
Không chỉ có Thục Nghi mà ngay cả Vô Ảnh khi nghe đến tin tức này cũng hoang mang, mặt nghệch ra như tên ngốc. Anh bay thẳng xuống bên cạnh Hoàng Anh, nhìn nàng chằm chằm, chỉ thiếu điều vồ lấy vai nàng ép nàng nói ra sự thật mà thôi.
Thục Nghi làm sao dám tin những gì Hoàng Anh nói là thật. Chuyện quỷ vương Y Nguyên còn sống là chuyện không tưởng. Lời đồn ngài tự sát đã lan truyền trong âm giới bao năm, không thể sai được. Ngay cả Nguyên Sâm còn tự mình chứng thực chuyện kia là thật, thì làm sao Y Nguyên có thể sống sót sau trận huyết chiến kia.
Hoàng Anh rất cảm thông cho Thục Nghi. Dĩ nhiên trước đây nàng cũng từng bị lừa, nàng cũng tin những lời đồn kia là sự thật, cho đến khi Huyết Yêu nói: Y Nguyên vẫn còn sống, chỉ là y bị giam giữ mà thôi, và hắn hy vọng nàng ta sẽ bảo vệ tiểu ma vương cho đến khi thời gian chín mùi sẽ cho nàng ta gặp lại chủ nhân của mình một lần.
Chuyện bí mật này chỉ có nàng ta biết. Hôm nay nàng ta quyết định tiết lộ cho Thục Nghi cũng vì muốn ả buông bỏ trận chiến vô nghĩa này đi, một lòng cùng nàng ta đầu quân cho Huyết Yêu, cùng bảo vệ Trúc Chi cho đến khi gặp được Y Nguyên.
Vô Ảnh không tin vào tai mình nữa, anh cảm thấy đầu óc hoang mang và rối rắm lắm. Y Nguyên còn sống và Huyết Yêu chưa từng tiết lộ cho anh biết chuyện này. Hắn biết rằng anh căm hận gã như thế nào, biết rằng anh muốn giết chết gã ra làm sao. Vậy thì lý do nào khiến hắn giấu nhẹp chuyện này cơ chứ?
Thục Nghi ngã ngửa ra đằng sau. Mắt ả nhòe đi vì sốc, cũng vì vui mừng. Ả hy vọng Huyết Yêu không phải vì muốn Hoàng Anh trở thành đồng minh của mình mà nói dối chuyện của Y Nguyên. Đôi tay ả run run và Hoàng Anh vội vàng đỡ lấy cơ thể ả, nhờ vậy ả mới không té xuống đất.
Thục Nghi níu lấy cánh tay của Hoàng Anh, bàng hoàng nhớ ra một hình bóng mà mình từng gặp chỉ vài ngày trước, một người trông rất giống Quỷ vương Y Nguyên mà ả thì nằng nặc chối bỏ.
Thục Nghi nói với Hoàng Anh:
“Thảo nào vài ngày trước, ta theo dõi Cố Nhi đã nhìn thấy một người trông rất giống ngài ấy. Ta tưởng ta nhìn lầm. Nếu đúng là ngài ấy thì Hoàng Anh ơi, công chúa Thủy Hà cũng còn sống. Ta đã nhìn thấy họ đi vào cõi vô định. Chuyện này ta chưa báo lại cho Nguyên Sâm. Ta sợ mình nhận nhầm người và ta đã cố tình che mắt Thu Thuyền khi ả đuổi tới.”
Những lời Thục Nghi nói hoàn toàn là sự thật. Thục Nghi cùng Thu Thuyền theo dõi Cố Nhi, nhưng ả nhanh hơn Thu Thuyền rất nhiều. Ả đã bắt gặp một người trông giống Y Nguyên cùng Thủy Hà công chúa đi vào cõi vô định. Ngay khi Thu Thuyền tới, ả đã nói dối rằng chỉ thấy Cố Nhi đang bí mật gặp Nguyệt Trinh. Thu Thuyền đã kịp tráo hai sâu chuỗi trước khi Nguyệt Trinh và Cố Nhi rời đi.
Hoàng Anh liếc nhìn Vô Ảnh, dĩ nhiên muốn xem phản ứng của anh. Nàng ta chỉ thấy anh đứng bất động ở đó, vẫn chưa hết bàng hoàng và bối rối. Anh lùi về sau hai bước, lắc đầu như điên. Thủy Hà không thể còn sống, chuyện đó không thể nào xảy ra được. Anh luôn miệng nói:
“Không thể nào.”
Trong ký ức của Hữu Lực, Thủy Hà đã bị Y Nguyên đâm một nhát chí mạng vào tim. Công chúa đã lãnh trọn nhát kiếm ấy thay cho anh, làm sao nàng có thể sống được. Huyết Yêu giấu chuyện Y Nguyên đã đành, lại còn thêm chuyện của Thủy Hà nữa.
“Chắc chắn cô ta nhìn nhầm. Thủy Hà, công chúa, ta đã tận mắt nhìn thấy công chúa chết trong tay của ta.”
Vô Ảnh cảm thấy nhức đầu. Anh muốn nhanh chóng đến gặp Huyết Yêu, muốn hắn xác nhận chuyện Y Nguyên, Thủy Hà còn sống là thật hay chỉ là Thục Nghi nhìn nhầm.
Thục Nghi nói:
“Muốn biết mọi chuyện như thế nào, chúng ta chỉ cần đến hỏi cái tên tóc đỏ đó là rõ thôi. Chủ nhân đã còn sống thì ta không cần phụng mệnh Nguyên Sâm nữa.”
Hoàng Anh gật đầu đồng ý. Nhưng trái tim của nàng thắt lại, đau đớn lạ thường. Thủy Hà còn sống đồng nghĩa với việc chủ nhân không phải là sát nhân, nhưng điều đó cũng trở thành bức tường ngăn trở nàng và Vô Ảnh đến với nhau. Vô Ảnh liệu có còn giữ lời hứa cùng nàng hẹn hò ngay khi chiến tranh kết thúc, hay chàng ấy sẽ đến bên cạnh người cũ và nối lại tình xưa. Dù sao hai người ấy mới là duyên trời định kia mà.
Thục Nghi chỉ vừa định rời đi cùng Hoàng Anh và Vô Ảnh thì tự nhiên đổ gục xuống đất. Ả cảm thấy hàng ngàn ấu trùng đang vỡ ra trong mạch máu của mình. Chúng cắn xé ả từ bên trong khiến ả ngã xuống đất, nằm trong vũng máu, tứ chi trở nên tê dại.
Hoàng Anh ôm lấy Thục Nghi, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Thục Nghi bị thứ gì đó ăn mòn từ bên trong, lớp da của ả rơi xuống từng mảng nhỏ, để lộ cả máu ra ngoài, nhìn rất kinh dị. Máu của Thục Nghi dính đầy áo của nàng.
Thục Nghi cảm thấy nghẹn ở cổ họng, cơn đau dằn xé khắp cơ thể của ả. Ả nôn ra một ngụm máu tươi, trong vết máu vừa nôn có vài ấu trùng đang quẫy đuôi, thoáng chốc đã bị nó rút cạn, chỉ còn nó đang vẫy vùng trong bùn đất. Hoàng Anh lập tức dẫm chết chúng.
Thục Nghi khổ sở nói:
“Ta đã quên bén chuyện này. Nguyên Sâm đã thả ấu trùng vào mạch máu của ta. Nếu ta phản bội lão, ấu trùng sẽ ăn đứt mạch tượng của ta. Ngay khoảnh khắc ta muốn phản bội lão, ấu trùng vỡ ra.”
Hoàng Anh ôm lấy cơ thể đang mềm nhũng và đầy máu của Thục Nghi và nói:
“Huyết Yêu sẽ có cách cứu cô.”
“Không, không thứ gì có thể cứu được ta. Hoàng Anh khi cô gặp được Y Nguyên hãy giúp ta xin lỗi ngài ấy, rằng Thục Nghi đã quên lời dặn dò của ngài, Thục Nghi đã phản bội lời thề, trông chờ việc gặp ngài đến mức bỏ qua lời cảnh bảo về Nguyên Sâm.”
Hoàng Anh gào khóc, không thể chấp nhận chuyện Thục Nghi sẽ chết. Cả hai đã dừng cuộc chiến cơ mà, cả hai đã quyết cùng nhau đến gặp chủ nhân Y Nguyên cơ mà. Nàng sẽ không cho ả chết tại đây, không cho phép ý đồ của Nguyên Sâm thành sự thật.
Huyết Yêu sẽ có cách cứu Thục Nghi, hắn sẽ có cách. Nàng ôm lấy Thục Nghi vào lòng và thì thào:
“Không. Ta không muốn cô chết. Sư phụ đã rời bỏ ta, ta không thể mất thêm cô.”
Thục Nghi liếc Vô Ảnh (người vẫn còn bần thần phía bên kia), rồi nói với Hoàng Anh, giọng đầy lo lắng:
“Nếu người ta nhìn thấy là Thủy Hà công chúa, ta thật sự lo lắng cho cô, ta lo cô sẽ lại đau khổ như ngày trước. Tên Hữu Lực đó chắc chắn sẽ rời xa cô và ở bên cạnh vị công chúa đó. Ta không đành lòng thấy cô đau khổ.”
“Đừng nói gì nữa. Ta sẽ đưa cô đến gặp Huyết Yêu liền.”
Hoàng Anh đưa mắt cầu cứu Vô Ảnh và may mà anh bắt gặp ánh mắt của cô. Anh gật đầu, tỏ ra hiểu ý cô. Anh chụp lấy tay của cô, định bụng sẽ cùng cả ba người dịch chuyển rời khỏi đây. Nhưng Thục Nghi ngăn Hoàng Anh lại, ả biết ả không còn nhiều thời gian.
Nguyên Sâm thật sự thông mình và xảo quyệt. Lão lôi kéo Thục Nghi, nhưng không hoàn toàn tin ả. Lão thả ấu trùng vào người ả phòng trường hợp ả quay đầu, phản bội lão, ả sẽ chết dưới tay đám ấu trùng của lão mà không ai có thể cứu được. Lão đã thành công giết chết Thục Nghi từ xa, mà không cần mất chút sức lực nào cả.
Thục Nghi ngửi lấy mùi hương trên cơ thể của Hoàng Anh lần nữa, để mặc đầu óc của mình tìm về ký ức xưa cũ, ngày vẫn còn vô tư nô đùa với Hoàng Anh và sư phụ. Những ngày ấy có thể nói là những ngày hạnh phúc nhất của ả.
Thục Nghi nói với Hoàng Anh một câu cuối cùng:
“Cái chết của sư phụ không phải lỗi của cô, đừng tự trách mãi.”
Thục Nghi gục xuống, chết trong vòng tay của Hoàng Anh.