Thanh Huyền

Quyển 1 - Chương 36: Bởi vì lòng dạ Bồ Tát, nên dùng phích lịch thủ đoạn




Tuyết chưa ngừng rơi, chuyện hôm nay cũng chưa yên tĩnh.

An Nhân Kiệt hét lên với Ngô quản sự: "Ngô lão đầu này, cửa khách sạn cũng nên sửa lại đi, ngươi tiết kiệm tiền cho Thẩm gia làm gì."

"An thiếu gia không biết thôi, cửa này đã được trăm năm rồi, được làm từ Hàng Long Mộc, nói đáng giá ngàn vàng cũng không quá đáng, nó là nhãn hiệu của khách điếm chúng ta." Ngô quản sự nói với vẻ đắc ý, cánh cửa này hiển nhiên không phải trước đây đã có, mà Thẩm lão gia vì muốn Hữu Gian khách sạn làm ăn thuận lợi nên mới đưa cho Thẩm Luyện.

Nói đáng giá ngàn vàng đương nhiên có chút thổi phồng, nhưng quả thực cũng có giá trị không nhỏ.

Hàng Long Mộc này sinh trưởng chậm chạp, chất liệu cứng cỏi, bề ngoài bóng loáng tinh mịn, còn không dễ gãy, nếu như dùng lực chặt nó, nó sẽ nghiêng vặn như đao, sắc bén như dao.

Càng hiếm thấy chính là cây này có thể phát ra mùi hương thoang thoảng có tác dụng xua đuổi độc trùng, có cánh cửa này ở đây, lúc khách nhân tiến vào khách sạn, nếu trên người có vật gì đó không sạch sẽ, phần lớn đều bị xua đuổi.

An Nhân Kiệt không học hành đương nhiên không biết Hàng Long Mộc là gì, nhưng cũng biết Ngô quản sự không phải kẻ bắn tên không trúng đích, xem ra chất liệu của cánh cửa này quả thật đáng giá như hắn nói.

"Cửa này quý giá như thế, đặt bên ngoài cũng không sợ bị người ta đánh cắp sao."

"An thiếu gia cứ thích nói đùa, trong Thanh Châu Thành này ai dám trộm đồ vật của khách sạn chúng ta chứ."

"Được rồi, hai người các ngươi đừng đấu võ mồm nữa, ngoài cửa có người té xỉu kìa, Ngô bá, ông phái hai người khiêng hắn vào đây." Chân mày Thẩm Luyện hơi chau lại, phiền phức ngược lại đến ngay lúc này.

Hắn ngửi được mùi máu tanh bên ngoài cửa.

Ngô quản sự trái lại đã nhìn quen việc Thẩm Luyện không cần nghe nhìn mà có thể biết mọi chuyện xung quanh rồi, hắn bèn phái hai tên tiểu nhị đi theo, mở cửa ra, quả thật cách đó không xa có một người đang nằm.

Hai tiểu nhị khiêng người kia vào, đó là một nam tử áo đen, bộ dạng ước chừng hai mươi tuổi, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên đã hôn mê bất tỉnh.

Nhưng khắp cơ thể người đó lại lành lặng không thương tích gì, ngoại trừ quần áo dính tuyết hơi ẩm ướt.

Đặt hắn xuống đất, Thẩm Luyện lại sai người mang tới một bồn nước nóng.

Hắn nhẹ nhàng chạm vào trán đối phương, rất nóng.

Ánh mắt hắn di chuyển xuống dưới dụng, trên y phục có ba dấu vết giống như bị kim châm xuyên qua.

Mùi máu tanh cũng phát ra từ chỗ này.

"Đúng là thủ pháp ám khí cao minh, mỗi cây châm đều đâm chính xác vào huyệt vị, không sai một li, ngươi ám sát quả thật là lợi hại."

Điểm huyệt đánh huyệt là bản lĩnh mà cao thủ giang hồ thường có, nhưng dùng ám khí tấn công huyệt đạo mà có thể chính xác như vậy, công phu này phải có thiên phú và thường xuyên tập luyện mới làm được.

Trong cơ thể này lại có thêm một luồng khí tức tà dị, do không kềm chế được nên nó đi loạn khắp nơi, cũng may mà luồng tà khí này là cực dương cực nhiệt, mới không khiến cho hắn bị đông chết giữa thiên địa ngập tràn băng tuyết này.

Dưới loại thời tiết này, dù cho cao thủ giang hồ có chân khí hộ thể cũng rất khó đi xa, không phải ai cũng lợi hại như Tân Thập Tứ Nương, huống hồ Tân Thập Tứ Nương vốn cũng không phải người, không phải là sinh linh bình thường.

"Thiếu gia, nước nóng đến rồi."

Đại sảnh cũng có không ít khách nhân đang ăn uống, dưới thời tiết này vốn cũng không có trò vui gì, lại thêm khi nãy Tân Thập Tứ Nương đến nhanh, đi cũng nhanh, nên lúc này mọi người đều vây lại đây muốn xem trò hay.

"Các vị bằng hữu, ta không thích mọi người vây xem lúc ta cứu người, xin mọi người đi chỗ khác."

"Thẩm công tử chúng ta chỉ nhìn mà thôi, sẽ không ảnh hưởng đến ngươi."

"Đúng thế, đã sớm nghe nói y thuật của Thẩm công tử rất cao minh, chúng ta muốn mở mang tầm mắt một chút."

Thẩm Luyện cười nhạt, cũng không để ý nữa, thân hình hơi động, tựa như một cơn gió lướt qua, nhanh đến nỗi khiến cho những người này chỉ thấy một trận tàn ảnh.

Chiếc bóng kia dạo một vòng xung quanh mọi người, cuối cùng quay về chỗ cũ. Lúc này mấy kẻ vừa lên tiếng khi nãy tất cả đều ngây người như phổng, không nhúc nhích được.

Những thực khách này bây giờ mới nhớ ra, Thẩm công tử cũng không phải nhân vật đơn giản.

Ta có một tật xấu, nói đạo lý không nghe thì sẽ lập tức động thủ, đắc tội với chư vị rồi, xin hãy thứ lỗi." Thẩm Luyện chấp tay một cái, nói không nhanh không chậm, vẫn mang vẻ nhã nhặn hữu lễ như trước kia.

"Nếu như chư vị nghe lời của tại hạ, đồng ý tản đi thì nháy mắt một cái, ta liền mở huyệt đạo cho các vị." Thẩm Luyện lại nói tiếp.

Sau khi nói xong, những người này đều nháy mắt cả.

"Vậy thì tốt, ta còn một câu muốn nói."

Đám người vây xem kia chỉ lo Thẩm Luyện lại xuất ra trò gì, nhưng bây giờ miệng không nói được, tay cũng không động được, có lòng nhận sai, lại không có sức xóa đi hỏa khí của Thẩm Luyện.

"Nếu như ta mở huyệt đạo rồi, còn có người không phục, ta đành phải để cho mọi người bồi tội chung với hắn, khiến cho hắn hổ thẹn mà hối lỗi một chút, nghĩ chắc mọi người sẽ không phản đối chứ."

Lời nói vừa dứt, Thẩm Luyện liền mở huyệt đạo cho mọi người như đã hứa.

Tuy có hai kẻ không phục, nhưng nhớ lại lời nói cuối cùng của Thẩm Luyện nên đành kềm chế, sợ khiến cho nhiều người sinh tức giận.

Tất cả mọi người giải tán đi, trong đó cũng có không ít người thấy rõ sự lợi hại của Thẩm Luyện, có lòng đến nịnh bợ nên ở lại chọn một chút rượu ngon thức ăn ngon ngồi thưởng thức phía xa xa, hy vọng Thẩm Luyện nhìn thấy, nhằm lưu một cái ấn tượng tốt.

Suy cho cùng bắt nạt cái thiện sợ hãi cái ác đều là thiên tính con người, sợ uy mà không hoài đức, cũng là không tốt.

Thẩm Luyện có lòng dạ Bồ Tát, mới dùng thủ đoạn chớp nhoáng.

Hắn không tính là người xấu, cũng sẽ không làm người quá tốt bụng. Bồ Tát tuy rằng đại từ đại bi nhưng cũng không phải là Nhân Thiện, Văn Thù tu thành đạo, ngài cũng giết mười vạn ma binh mà không làm giảm đi sự từ bi của ngài.

Còn hung dữ với một vài khách nhân sẽ khiến khách sạn bị tổn thất, càng không phải điều Thẩm Luyện quan tâm, thân hắn trong hồng trần, vốn đã không quan tâm danh tiếng phú quý, không cần để ý những chuyện này.

Thẩm Luyện lại lần nữa chú ý đến cơ thể của người đàn ông áo đen, râu hàm của đối phương rất dài, xem ra đã lâu không chăm chút, từ dấu vết khác trên cơ thể cũng có thể thấy đối phương hiển nhiên là đang chạy trốn.

Gan bàn tay phải có nốt chai dày, không phải luyện đao thì là luyện kiếm, chẳng qua trên người không mang binh khí, xem ra đã sớm mất đi.

Mà ngoại trừ ba lỗ kim trên y phục ra thì không còn lại lỗ thủng nào nữa, có thể suy đoán, người này sau khi bị ám sát thì lập tức bỏ chạy thục mạng.

Binh khí bị mất, hơn phân nửa là do chuyện xảy ra bất ngờ không kịp mang theo, hoặc ném binh khí ra để chặn kẻ địch phía sau. Đây đủ để chứng minh kẻ xuất thủ vô cùng nhanh chóng, đồng thời tâm tính của nam tử áo đen này cũng khá quả quyết.

Có vẻ như chuyện này thuộc về ân oán thù hằn trong giang hồ, mà nam tử áo đen không đi chỗ khác, lại muốn đến Hữu Gian khách sạn, nói không chừng là bởi vì hắn.

Dù sao bây giờ Thẩm Luyện cũng có chút tiếng tăm trên giang hồ.

Những chuyện này đều là suy đoán riêng của Thẩm Luyện, tuy không chính xác lắm nhưng hắn sẽ không thấy chết mà không cứu.

Hắn cầu đạo, cũng không bỏ đi nhân tính, nếu chuyện không liên quan đến mình nên mình trơ mắt nhìn một sinh mệnh từ trần, hắn tự hỏi vẫn khó mà làm được.

Có lẽ sau này hắn sẽ bước lên con đường Thái Thượng Vô Tình, nhưng bây giờ ít nhất hắn vẫn là một con người.

Sau thời gian một chung trà, nam tử áo đen bị nhấc lên một chút, hướng về chậu nước nóng kia mà ói ra, thứ hắn phun ra dĩ nhiên là một cục máu đã kết thành băng, hiện màu đen tím, rõ ràng có độc.

Rơi vào trong nước nóng liền tan đi, nhưng vẫn còn từng tia từng tia máu tanh truyền tới.

Thẩm Luyện ngửi được nó, có chút cảm giác khó chịu.

Nếu không phải nước nóng làm tan cục máu này, chỉ sợ mùi của nó sẽ càng nặng, khiến cho người ngửi càng khó chịu hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.