"Chẳng phải ngươi nói là Đồng Phúc khách sạn sao? Tại sao lại không phải tên này." Bên ngoài khách sạn có hai người dừng chân, một người Thẩm Luyện quen biết, đó là Thạc tri châu ở phủ Thanh Châu.
Lúc này hắn đang mặc thường phục, mặt tràn đầy nghi hoặc.
Còn người lên tiếng thì mặc quần áo màu đen, đôi mắt đen nhánh, bên trái trán có tóc dài buông xuống, che khuất một phần mặt, sắc mặt lạnh lẽo, nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi.
Thạc tri châu nói: "Chắc không sai đâu, có lẽ là vừa đổi lại tên, chúng ta đi vào hỏi một chút thì biết ngay."
Người này lạnh lùng nói: "Đám bọn ngươi, tên nào cũng ngồi không ăn bám, ngay cả chút chuyện vặt này cũng không điều tra rõ."
Thạc tri châu chỉ có thể lúng túng mỉm cười giả ngu, trong lòng thầm mắng: ngươi cũng chỉ là chó săn của Huyền Minh Ty, tay sai của Thiên tử mà thôi, tỏ vẻ cái gì chứ.
Trong lòng thì chửi rủa như vậy, bên ngoài nào dám nói thật ra, xét về cấp bậc thì đối phương ngang hàng với hắn, nhưng lại là "răng chó" mà Thiên tử dùng để giám sát bách quan, vừa mới ra khỏi kinh thành, có lẽ không nên đắc tội với hắn thì hơn.
Thạc tri châu người cũng như tên, chỉ muốn yên phận làm sâu mọt, an an ổn ổn mà sống qua mấy năm nhiệm kỳ này, vơ vét cho đủ hưởng thụ nửa đời sau thì thôi, đây mới là mục tiêu của hắn, còn phong hầu bái tướng thì cái loại Tiến sĩ xuất thân tam giáp như hắn căn bản là chưa từng nghĩ tới.
Vị lệnh sứ Huyền Minh Ty này xuất phát từ kinh thành, lúc trước hắn có nhắc tới người áo xanh, chẳng qua không biết vì nguyên nhân gì, chuyện của người áo xanh tuy rằng có báo lên, cũng có công hàm trả lời Châu phủ, nhưng Huyền Minh Ty lại phái lệnh sứ đến chậm mấy ngày, mãi lúc này mới đến.
Thẩm Luyện là người cuối cùng nhìn thấy người áo xanh, còn trở về Thẩm gia bình yên vô sự, mà người áo xanh thì biến mất không rõ tung tích, thế nên lệnh sứ của Huyền Minh Ty tất nhiên phải đi tìm Thẩm Luyện hỏi cho rõ.
Chăng qua Thẩm gia ở nơi này có danh vọng rất lớn, nếu ban ngày ban mặt sai người bắt Thẩm Luyện vào nha môn sẽ khiến mọi người hiểu lầm là quan phủ muốn đối đầu với Thẩm gia. Thạc tri châu là tay lõi đời trên chốn quan trường, đương nhiên sẽ không ăn no rửng mỡ đi gây thù chuốc oán.
Hắn phân rõ lợi hại, nói hết nước bọt mới khiến cho vị lệnh sứ này đến khách sạn tìm người.
Hơn nữa lệnh sứ của Huyền Minh Ty tựa hồ cũng không có ý định gióng trống khua chiêng, chẳng qua hắn chỉ tò mò với người áo xanh mà thôi.
Người trong Huyền Minh Ty kỳ thật cũng có quan hệ không nhỏ với giang hồ, vị lệnh sứ này chính là kẻ xuất thân từ môn phái giang hồ nào đó, lần này đến tìm người áo xanh vừa là việc công, vừa là việc tư, dù sao hắn cũng biết lai lịch của người áo xanh, đối với Thần Túc Kinh và Diệt Thần Kiếm của người áo xanh, nếu nói không thèm thuồng,thì đó mới là giả.
********
Tuy rằng Thẩm Luyện là chủ nhân của khách sạn này trên danh nghĩa, nhưng đón tiếp khách nhân vẫn giao cho Ngô quản sự quản lý.
Thẩm Luyện thay đổi bảng tên khách điếm trăm tuổi này khiến cho Ngô quản sự vô cùng đau lòng, dù cho Thẩm gia không thiếu sản nghiệp, nhưng loại cửa tiệm truyền thừa trăm năm này, giá trị của nó xa không chỉ như vậy, nó đại biểu cho một loại gia nghiệp truyền thừa, đồng thời cũng tượng trưng cho phú quý lâu dài.
Nhưng Thẩm lão gia là người rất kiên quyết, ngay cả việc phân bố nhân sự trong khách sạn cũng phải do Thẩm Luyện quyết định, không cần báo lại với hắn.
Ngay cả khế đất các thứ cũng nằm ở chỗ Thẩm Luyện.
Nơi này thật sự là địa phương của riêng Thẩm Luyện, dù Ngô quản sự có lòng khuyên bảo, đối mặt với nụ cười lạnh nhạt quen thuộc của Thẩm Luyện thì lão chẳng biết phải nói thế nào.
Cư miếu đường chi cao bất tại nhất thành nhất địa chi đắc thất, xử giang hồ chi viễn bất tại nhất phân nhất hào lý toán kế
(*Làm vua trong triều chớ so đo được mất một thành một đất, làm người trong giang hồ thì chớ tính toán chi li từng phân từng hào.)
Khách sạn có ba tầng lầu, Thẩm Luyện ở trên tầng cao nhất, nơi này tạm thời không mở ra cho người ngoài.
Khách sạn xây trên đường lớn, lại nằm ở một trong những khu vực phồn hoa nhất thành trì, có thể nói là chỗ sâu trong hồng trần, kiến trúc phía trước cũng không ngăn cản ánh mặt trời, ánh dương chiếu lên người Thẩm Luyện đang tựa vào cửa sổ, hiện ra vẻ bình thản thoải mái không nói nên lời.
Từ khi vượt thời không đến nơi này, đây là lần đầu tiên Thẩm Luyện cảm nhận được nhịp sinh hoạt chân thực ở thế giới này một cách rõ ràng.
Khác với khung cảnh xa hoa trụy lạc ở xã hội hiện đại, cùng với đủ loại công cụ giao tiếp truyền thông, ở nơi này người giao lưu với người phải trực tiếp đối mặt nói chuyện.
Hàng xóm láng giềng xung quanh chẳng những không vì Thẩm Luyện xuất thân cao quý mà cảm thấy hắn lạnh nhạt khó gần, trái lại bởi vì một vài lời đồn về thân thế của Thẩm Luyện nên họ càng thông cảm hắn nhiều hơn.
Trong ba ngày qua, rất nhiều người đến giúp đỡ việc khai trương Hữu Gian khách sạn. Dù sao Thẩm Luyện là con riêng, lại rời Thẩm gia rồi, dù hắn được trao quyền quản lý lão điếm trăm năm này, nhưng trong mắt người bình thường lại cảm thấy giống như bị đuổi ra ngoài.
Những chuyện này cũng như uống nước vậy, nóng lạnh tự biết.
Tiếng bước chân dồn dập cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Luyện, đó là tiếng bước chân của Ngô quản sự, ngoài ra còn có hai người khác.
Thẩm Luyện lập tức phản ứng lại, thậm chí có chút giật mình, bởi vì trong hai người, cũng có một kẻ mang võ công, xem ra còn không thấp.
Bởi vì tiếng chân của người này rất nhẹ, nếu không phải bản thân Thẩm Luyện tu luyện công pháp đặc biệt thì đã không chú ý đến nó rồi.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Thẩm Luyện đứng chấp tay, thân thể vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, quay lưng về phía cửa phòng, nói: "Vào đi."
"Thiếu gia, có khách quý tìm cậu."
Lúc Ngô quản sự nhận ra Thạc tri châu thì suýt chút nữa cũng bị dọa hết hồn, không nghĩ tới phủ tôn đại nhân hôm nay cũng đến, tuy rằng Thẩm gia có cứng như sắt thép, nhưng tri châu lại đâu khác gì nước chảy…
Dù sao trên danh nghĩa, vị này mới là người nắm quyền cao nhất phủ Thanh Châu, hắn chỉ là một hạ nhân của Thẩm Luyện, đối mặt với Thạc tri châu, hắn vẫn cảm thấy áp lực rất lớn.
Chẳng qua đối phương không muốn lộ ra, bằng không mà nói thì Thẩm Luyện vẫn nên tự mình xuống lầu tiếp đón, tránh bị mất lễ nghi.
Thẩm Luyện quay người lại, phất tay với Ngô quản sự nói: "Ông lui ra trước đi."
Ngô quản sự muốn nói vài lời, lại bị ánh mắt của Thẩm Luyện trừng cho á khẩu, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ra ngoài.
Nhắc tới cũng lạ, tuổi Thẩm Luyện rất nhỏ, lại chưa bao giờ nghiêm khắc với mọi người, Ngô quản sự cũng không sợ hắn lắm, nhưng một khi Thẩm Luyện có dặn dò gì, hắn cũng theo bản năng mà nghe theo, dù sau đó cảm thấy không đúng, đi tìm Thẩm Luyện, nhìn thấy thần thái hờ hững làm việc trước sau như một của đối phướng, lão lại khó mở lời…
Ánh mắt của Thẩm Luyện trước hết hướng lên người Thạc tri châu, sau đó mới chú ý tới lệnh sứ của Huyền Minh Ty.
Đối phương mặc áo đen mang theo kiếm, giữa hai lông mày tựa hồ có một luồng khí huyết sát vọt thẳng tới, khiến cho Thẩm Luyện cảm thấy không thoải mái.
Thạc tri châu nhìn thấy Thẩm Luyện, bèn nói: "Thẩm Luyện tiểu hữu có khỏe không, chuyện lần trước ta vẫn chưa kịp cảm tạ ngươi, vị này chính là Mạnh Hàn đại nhân của Huyền Minh Ty trong kinh thành, hắn có chuyện muốn tìm ngươi hỏi một chút."
Lời này của hắn nói rất khéo, ý là ân tình lần trước của Thẩm Luyện hắn vẫn nhớ, lần này không phải đến gây phiên phức, chỉ là tìm hắn hỏi ít chuyện mà thôi.
Còn hỏi chuyện gì, chắc là ngươi cũng biết rõ.
Đồng thời còn nhắc tới lai lịch của Mạnh Hàn, hy vọng Thẩm Luyện biết phân biệt nặng nhẹ.
Nói cho cùng Thạc tri châu cũng từng qua lại với Thẩm Luyện, biết thằng nhóc này tuổi tuy không lớn, lại không thể đánh giá nó qua tuổi tác được.
Đương nhiên nếu như Thẩm Luyện là nhân vật tầm thường, vậy chưa chắc có thể khiến cho Thạc tri châu thiếu nợ ân tình.
Mạnh Hàn lần đầu gặp được Thẩm Luyện, cũng không thể không thầm khen hắn một tiếng, chẳng ngờ ở phủ Thanh Châu hẻo lánh này còn có thể xuất hiện một thiếu niên như vậy.
Bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi, hắn lạnh lùng nói: "Tiểu tử, ngươi mau nói rõ chuyện của tên Dương Hiên kia cho ta nghe một chút."