Thanh Huyền

Quyển 1 - Chương 20: Mưa Già Lam




Dịch: Gia

"Mộc ngư, khắc mộc vi ngư hình, không kỳ trung, xao chi hữu thanh... Kim thích thị chi tán phạn xuy giai dụng chi."

("Mõ, dùng gỗ khắc thành hình cá, bên trong trống rỗng, gõ nó sẽ phát ra tiếng... các hàng Phật tử khi tán tụng đều dùng nó.")

—— Minh Vương Chiết 《 Tam Tài Đồ Hội 》

Dường như người áo xanh cũng nghe được tiếng gõ mõ, từ trong mắt hắn Thẩm Luyện nhìn thấy một tia phức tạp.

Đây không phải vì Thẩm Luyện có thể đọc được cảm xúc gì trong mắt người áo xanh, mà theo một cách tự nhiên nào đó, ánh mắt của người áo xanh phát tán ra tâm tình xao động.

"Ngươi hỏi ta tại sao, ta sẽ nói cho ngươi biết tại sao, chẳng qua bởi vì ta sắp cùng người khác quyết một trận tử chiến, nên không muốn phụ một đời sở học mà thôi, vốn dĩ ta muốn truyền cho tên tiểu tử kia, đáng tiếc hắn không có vận may đó." Người áo xanh nói một hơi thật dài, mang theo vẻ lạnh lùng nồng đậm.

"Kẻ sắp cùng ngươi quyết một trận tử chiến, là người đang gõ mõ kia?" Thẩm Luyện hiếu kỳ hỏi.

Mõ tuy được rất nhiều người trong Phật môn sử dụng, nhưng ban đầu lại bắt nguồn từ Đạo gia, vì thế Thẩm Luyện cũng không cách nào khẳng định người gõ mõ là Phật hay là Đạo.

"Ngươi có thể nghe được Định Hồn Âm mà ‘Thái Vi’ phát ra, đủ để chứng minh ngươi mang linh tuệ, quả thật hiếm thấy trên đời, đổi lại người khác sẽ không nghe được nó." Lúc người áo xanh nói lời này, khóe miệng hắn hơi hất lên, hiển nhiên Thẩm Luyện đã vượt qua sự kỳ vọng của hắn.

"Lăng Xung Tiêu ơi Lăng Xung Tiêu, dù cho ngươi lợi hại bao nhiêu, ngươi có thể tìm ra kỳ tài như Thẩm Luyện sao."

Thẩm Luyện nghe được ba chữ "Lăng Xung Tiêu", không kềm nổi hiếu kỳ, bởi vì dùng sự tự phụ của người áo xanh, muốn hắn nói ra người nào đó rất lợi hại quả thật là chuyện không thể tượng tượng được.

Lăng Xung Tiêu là ai mà lại khiến cho hắn nhớ mãi không quên, lẽ nào trước kia hắn nói, người duy nhất hắn đặt trong lòng, người duy nhất có thể khiến cho hắn nảy sinh thù hận?

Tuy trong lòng rất nghi ngờ, nhưng Thẩm Luyện lại biết có lẽ tám mươi phần trăm khả năng là vậy rồi.

Chỉ thấy y phục của người áo xanh bung lên, giống như một quả bóng thổi phồng, chập chờn như những con sóng, tiếp theo Thẩm Luyện cảm thấy bên trong phát ra kình phong mãnh liệt, cơ hồ khiến cho hắn không đứng vững.

Tiếng vang đồn dập như pháo nổ, kéo dài không dứt, vang lên đủ thời gian một chung trà.

Nơi này là chỗ sâu nhất ở đại lao, u ám nặng nề mới không làm kinh động bên ngoài.

Năm ngọn đèn dầu kia lại bị kình phong mãnh liệt cuốn tới, thổi đến mức đèn ngã trái ngã phải, may mà ngay thời điểm sắp tắt, tiếng gió đột nhiên ngưng bặt, Thẩm Luyện chỉ nhìn thấy xiềng xích trên tay chân người áo xanh đã đứt ra từng khúc từng khúc, rơi vỡ đầy đất.

Xiềng xích rắn chắc chế tạo bằng tinh thiết kia cứ như vậy mà bị người áo xanh đánh gãy.

Võ công người này quả thật sâu không thể tưởng, đây không phải là sức người có thể làm được.

Bất quá duy chỉ có móc sắt trên xương bả vai là người áo xanh không phá vỡ, cũng không dùng tay gỡ xuống, hai cái móc sắt kia xuyên qua bả vai hắn, quả thật khiến người ta nhìn thấy mà khiếp sợ, toàn thân rét lạnh..

Người áo xanh cũng không tỏ vẻ đắc ý, ánh mắt lộ ra từng tia từng tia lạnh lẽo, vượt qua khoảng cách mười trượng.

Thẩm Luyện theo bản năng bảo vệ mình, bạch quang hơi động, bỗng bả vai người áo xanh có thêm một thanh phi đao, hắn hơi nhún vai, phi đao kia liền xuyên qua huyết nhục hắn bắn ra ngoài, rơi xuống mặt đất.

Người áo xanh dừng lại trước mặt Thẩm Luyện, hơi kinh ngạc nói: "Hảo tiểu tử, trên chốn giang hồ ám khí có thể làm tổn thương ta tuyệt không vượt qua ba loại, thanh phi đao này của ngươi trái lại đủ để ngươi tự vệ, như vậy ta cũng có thể yên tâm. Chẳng qua tốt nhất ngươi cứ mong cho ta chết trận, bằng không chỉ dựa vào nó, ngươi sẽ phải ăn nhiều đau khổ đó."

Sau khi nói xong, người áo xanh lãng nhiên nở nụ cười, tiếng cười như rồng ngâm, nháy mắt đã điểm vào huyệt đạo Thẩm Luyện, nhanh như chớp liền mang theo Thẩm Luyện ra khỏi đại lao.

Trong một tháng nay thần công của hắn đã đại thành, tuy không phải Chân Tiên đất liền, nhưng đã có biến hóa vô cùng lớn so với lúc xưa.

Trước kia tuy hắn đã là cao thủ lợi hại trong chốn giang hồ, nhưng so với Kim Đao Vương hắn cũng không thể nói là cao hơn một bậc. Chỉ có thể dựa vào Diệt Thần Kiếm mà tung hoành giang hồ.

Giờ đây nội khí hắn đã phá tan Huyền Quan, núi không còn là núi, sông không còn là sông, có thể xưng là người nhập Đạo, từ từ đoạn tuyệt ngũ cốc, không dính khói lửa nhân gian.

Trước giờ tu luyện nội khí phải lần lượt mở ra kỳ kinh bát mạch, mà cửa ải khó khăn nhất ở ngay Nhâm Mạch và Đốc Mạch.

Hôm đó người áo xanh bị quan quân vây kín, do đánh nhau với Thanh Trúc Bang và Kim Đao Vương, cùng mấy tên đại cao thủ nên sức lực tiêu hao gần hết, bị bắt sống về, ngay cả thiếu niên ăn mày cũng không bảo vệ được.

Chính nhờ thể ngộ sinh tử hôm đó đã giúp cho hắn ở trong ngục phá tan mê chướng, võ học tiến vào thiên địa mới.

Ấy vậy còn đả thông được huyệt Hội Âm cực kỳ quan trọng, tiền âm – hậu âm nối liền một đường, nội khí từ "huyện Hội Âm" đưa vào "huyệt Trường Cường."

"Huyệt Hội Âm" và "huyệt Trường Cường" này tuy cách nhau rất gần, nhưng một huyệt thuộc Nhâm Mạch, một huyệt thuộc Đốc Mạch, về bản chất lại không có quan hệ gì.

Một khi đả thông, nội khí trong thân thể có thể tạo thành một vòng tuần hoàn, liên tục sinh sôi.

Nếu không phải hắn bị xuyên qua bả vai, nội khí tan rã, bằng không hôm đó đã thoát khỏi xiềng xích rồi đánh ra ngoài.

Mà sau đó vài nhóm cao thủ giang hồ không có mắt nghe được tin đồn, thèm muốn Diệt Thần Kiếm của hắn, đều bị hắn dùng Diệt Thần Kiếm xử lý hết.

Những người này không biết rằng Diệt Thần Kiếm hoàn toàn không liên quan tới nội khí, ngay cả chết thế nào cũng không biết.

Dù sau này còn cơ hội đầu thai, chắc chỉ có thể làm người ngu ngốc.

Chẳng qua do đám ruồi nhặng này quấy rồi, Diệt Thần Kiếm lại là bí pháp "Đả thương địch một ngàn, tự tổn tám trăm", làm hại thần hồn hắn bị tổn thương không ít, nếu không phải Lăng Xung Tiêu vì an hồn cho hắn, gõ "Thái Vi" nửa tháng, thì người áo xanh cũng không biết đến khi nào mới thoát thân được.

Cái mõ của Lăng Xung Tiêu, còn có tên khác là "Thái Vi", chính là một báu vật của sư môn hắn, có công hiệu an thần định hồn, bù đắp chỗ thiếu sót của Diệt Thần Kiếm.

Bất quá Diệt Thần Kiếm công kích thần hồn, khiến cho trời đất oán giận, xưa nay người trong sư môn hắn bị nghiêm cấm tu luyện, cho dù phải truyền thụ cũng phải tìm ra người hạo nhiên chính trực (*ngay thẳng) mới được truyền.

Bằng không mỗi lần dùng Diệt Thần Kiếm đều làm bị thương thần hồn mình, số lần hơi nhiều một chút phải tu thân dưỡng tính mấy tháng, thậm chí nửa năm mới có thể khôi phục như cũ.

Thế nên dù Diệt Thần Kiếm có thanh danh rất cao, nhưng người áo xanh cũng chỉ dùng qua có vài lần mà thôi.

Hắn biết tâm tư Lăng Xung Tiêu, người này một khi muốn giết ai, vậy nhất định phải đợi đối phương ở trạng thái tốt nhất, tuyệt không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà ra tay.

Thẩm Luyện bị người áo xanh dùng một tay nhấc lên, bên tai nổi gió, thoáng như mây khói bay lượn.

Chỉ chốc lát đã ra khỏi đại lao, người áo xanh cũng không ngừng lại mà tiếp tục đi, Thẩm Luyện nhìn thấy trên nóc nhà phía trước có bóng người, chợt lóe đã biến mất.

Trong tai hắn không còn nghe được tiếng gõ mõ nữa, thay vào đó là một đoạn văn tự vô cùng khó hiểu, âm tiết cổ diệu (*cổ xưa huyền diệu)

Cả đoạn văn tự chỉ vẻn vẹn một trăm lẻ tám chữ, dùng trí nhớ của Thẩm Luyện thì không phải vấn đề, nhưng đợi sau khi hắn nhớ kỹ rồi, lại hoa mắt đau đầu.

Trong linh đài, tựa như có một thanh thần kiếm bay tới, chém một kiếm về phía hắn, khiến cho hắn đổ một thân mồ hôi lạnh, vầng trán lạnh buốt.

Lúc này hắn mới phát hiện, chẳng biết người áo xanh đã dừng lại từ lúc nào rồi.

Trước mặt là một ngôi chùa cổ u ám độc lập, mưa chiều lất phất, bao phủ cả thiên địa này chìm vào một mảnh mông lung mờ mịt.

Hắn biết nơi này, chính là ngọn núi cao nhất ở phía nam phủ Thanh Châu, vị trí nằm cách đại lao lúc trước ít nhất hơn hai mươi dặm đường.

Thẩm Luyện cảm nhận khí huyết đang chuyển động trong cơ thể, phán đoán ra đại khái đã đi được một khắc đồng hồ.

Chùa cổ kia hắn cũng biết, đó là một ngôi chùa nằm bên ngoài phủ Thanh Châu có tên Già Lam Tự…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.