Edit: Cún
Nam thành, An Nam Hầu phủ.
“Kính Thanh, ngươi không phải đi bàn chuyện với Hoài Nhược sao?” Khương thị rót một tách trà đưa cho Tiêu Quý Hòa, từ từ mở miệng: “Sao đã trở lại rồi?”
Kính Thanh tên hiệu của Tiêu Quý cùng. Hắn tuy chưa phải nhược quan, nhưng vì sớm cầm quân ra trận mấy năm nên gọi trước để tiện xưng hô. (1)
(1) Nhược quan - 弱冠: Thời Hán, nam nhân đủ 20 tuổi được gọi là "Nhược quan"
Ức Dương Trưởng Công Chúa Khương thị là tỷ tỷ ruột của Hoàng Đế.
“Cũng không có chuyện gì quan trọng,” Tiêu Quý Hòa nhấp một ngụm trà, nhớ tới việc Khương Hoài Nhược cố tình nhắc tới Ôn Phù Tang, hắn không thể nghiêm túc nổi: “Hắn ta nhàm chán quá không có việc gì làm nên mới lừa con ra ngoài chơi với hắn.”
Khương thị bị giọng điệu của nhi tử chọc cười, giọng bà chậm rãi, “Con đối với nó nhớ khoan dung một chút.”
“Con biết rồi” Tiêu Quý Hòa trả lời.
Không cần bà phải nói, Tiêu Quý Hòa trước đây chắc chắn cũng có suy nghĩ: Khương Hoài Nhược từ nhỏ đã bị mang đi sang nước khác, không nói đến người thần, đến cả bằng hữu hắn cũng không có. Vất vả lắm mới quay về được, thân làm cô phải yêu thương đứa cháu trai này.
Ngày thường Tiêu Quý Hòa sợ nhất là nụ cười ôn nhu của Khương thị lúc nói chuyện với hắn, bởi vì ẩn trong sự dịu dàng này là một con dao sắc. Dù có phản bác hay giải thích nhiều thế nào, cuối cùng cũng phải nghe theo lời của bà.
Còn về Khương Hoài Nhược……
Vốn định hôm nay mới hồi kinh, nhưng hắn tin lời Khương Hoài Nhược nói, nói là lâu lắm chưa được thấy hoàng cung Đại Văn nên nhớ vô cùng, muốn trở về sớm một chút. Vì thế mà đêm qua bọn họ vội vàng khởi hành về kinh thành.
Cho đến sáng sớm hôm nay Tiêu Quý Hòa mới biết Khương Hoài Nhược là sợ mọi người nhìn thấy, không chịu nổi ánh mắt của hàng vạn người. Thế mà hắn vẫn cố mạnh miệng, lấy lý do bản thân thân kiều thể quý, không chịu được trời mưa.
Tiêu Quý Hòa cũng mặc kệ hắn.
Nhưng tình bạn này cũng không có vô dụng chút nào, Tiêu Quý Hòa bỗng dưng nhớ tới lời Khương Hoài Nhược nói hôm nay, hắn buông chén trà trong tay.
“Mẫu thân, tối nay…”
Hắn nói nhỏ làm Khương thị không nghe rõ. Bà chỉ lo bảo hắn uống trà lúc còn nóng để sưởi ấm cơ thể, phòng ngừa cảm lạnh.
Tiêu Quý Hòa hắng giọng, trong lòng thầm vứt bỏ đề tài không mấy tự nhiên này. Hắn liếc nhìn Khương thị, sau đó lại dời tầm mắt đi nơi khác.
Nhân lúc bảo hắn uống trà, Khương thị đương nhiên đã thấy hành động này của hắn.
Mặt Khương thị trở nên nghiêm túc, nàng buông ấm trà, đánh giá sắc mặt Tiêu Quý Hòa một chút.
Sau đó bà như đã nghĩ ra điều gì đó, đầu gật gù, mang theo ý cười mở miệng: "Sao vậy? Có chuyện gì khó nói ra với mẫu thân sao?"
"Cũng không phải là khó nói” Bàn tay Tiêu Quý Hòa vô thức vuốt ve thanh kiếm đặt trên bàn.
Khác với khí phách hăng hái lãnh đạm trước đây, ngữ khí của hắn bây giờ lại có vẻ rất nghe lời.
“Ừm” Dù sao cũng là Trưởng Công Chúa một nước, Khương thị không vội đáp lại. Chỉ là đã nhiều năm rồi không thấy dáng vẻ này của con trai mình, ý cười trong mắt bà càng thêm rõ ràng.
“Cha con đâu?” Tiêu Quý Hòa nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chuyện này vẫn nên để hai vị trưởng bối cùng biết thì tốt hơn.
“Kính Thanh,” Khương thị lấy tay che miệng, “Ngươi bối rối như vậy cuối cùng chỉ có lời này sao?” Bà không nhịn được bật cười.
Tiêu Quý cùng vốn là ngượng ngùng nói ra, hiện tại lại nghe thấy tiếng cười của Khương thị, hắn giận đỏ mặt, “Mẫu thân, người đừng cười ta.”
Lời này vừa nói ra, Khương thị lại cười càng to.
“Kính Thanh”
Giọng nói này chính là của gia chủ Tiêu gia, An Nam hầu Tiêu Lâm. Tuổi tác đã ngoài trung niên, nói chuyện mười phần điềm đạm nhưng điều đó không làm giảm đi uy phong của một đại Tướng Quân.
Tuy nhiên cũng chỉ ở trước mặt phu nhân nhà mình lão hổ mới có thể trở nên ngoan ngoãn.
Tiêu Lâm ngồi vào bên cạnh Khương thị, cảm nhận độ ấm trong lòng bàn tay bà, ông không nói gì, chỉ cau mày, sau đó đưa lò sươi đến gần chỗ Khương Thị
Khương thị vốn đã thu lại nụ cười bây giờ lại khẽ cười nhẹ, bà cũng không nói gì, chỉ giơ tay nhẹ nhàng vuốt lông mày của ông.
“Nàng đó,” Tiêu Lâm cười cười, nụ cười mang theo sự dung túng bất đắc dĩ.
Khương thị mím môi cười nhẹ.
Tiêu Lâm nắm tay phu nhân của mình, lúc quay đầu lại thì sự dịu dàng cũng giảm đi rất nhiều, “Con có chuyện quan trong muốn nói với bọn ta?”
Đối mặt với Tiêu Lâm, Tiêu Quý Hòa kiềm chế thần sắc, nặng nề nói: “Cha, mẹ, các người từng dạy con, 'Quân tử tự lập, trăm việc phải làm, trung hiếu là điều quan trọng nhất' hiện tại con trai muốn thẳng thắn nói với hai người một việc.”
“Con vốn đã sớm làm lễ vấn tóc, năm sau là lễ nhược quan của nhi tử. Như vậy đã là tới tuổi thành hôn, ranh giới quốc gia cũng có thể thu phục. Trong tâm tưởng nhi tử có thể an quốc thì cũng có thể yên gia. Nếu có người trong lòng, nhi tử mong rằng phụ mẫu có thể thành toàn.”
Khương thị và Tiêu Lâm đồng thời nhìn nhau, bà rũ mắt, sau khi suy nghĩ thì mở miệng: “Tức là Kính Thanh đã có người trong lòng?”
Tiêu Quý Hòa: “Đúng vậy.”
“Vậy thì tốt rồi.” Khương thị bật cười đáp lại, trong lòng có một loại vui mừng không thể nói thành lời.
Còn tưởng rằng đứa con trai này quanh năm trên chiến trường, không hiểu thế tục, suốt đời cô độc một mình.
Hiện tại xem ra không phải vậy, vậy là quá tốt rồi.
Tiêu Lâm nói tiếp: “Việc an quốc an gia, ta và mẫu thân con sẽ không cưỡng bách con làm gì trước, làm gì sau.” Hắn lại nói: “Nhưng con nhớ kỹ, chữ "Hòa" trong tên con có ý nghĩa gì.”
“Tất nhiên là con biết” Tiêu Quý Hòa ngữ khí kiên định, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Cha từng dạy con, không cứng không mềm là Hòa; nhường người có tài đức gọi là Hòa; đối đãi gần xa tốt đẹp gọi là Hòa; lời nói an dân là Hòa; hòa thuận chín tộc là Hòa; an ủi quan thần là Hòa; ôn hoà hiền hậu là Hòa.”
Trong mắt Tiêu Lâm xuất hiện một tia khen ngợi, ông gật gật đầu, ngừng lại một lát rồi nói: “Hy vọng dù làm chuyện gì con cũng nhớ rõ điều đó.”
Tiêu Quý Hòa cầm lấy kiếm, “Vậy phụ thân, mẫu thân, nhi tử lui xuống trước.” Hắn xoay người rời khỏi chính phòng.
Khương thị nhìn bóng dáng Tiêu Quý Hòa, vỗ nhẹ xuống tay Tiêu Lâm, trách cứ nói: “Tại sao chàng lại nói vậy với nó, Kính Thanh vốn dĩ sẽ không làm mấy chuyện cướp đoạt này.”
Tiêu Lâm nhẹ nhàng nắm lấy tay Khương thị, lắc đầu phủ nhận nói: “Kính Thanh giống ta, không thích bị gò bò trong khuôn khổ, càng không quan tâm đến lời của người khác.” Ông lại đạm mạc nói: “Người có chừng mực sẽ không vì người trong lòng mà làm bừa.”
“Vậy nếu thằng bé chịu thiệt thì sao?” Khương thị chung quy là nữ tử, vốn dĩ đã nhạy cảm, về việc này có suy nghĩ thấu đáo hơn. Bà là sợ cô nương kia không thích, cuối cùng sẽ gây rắc rối cho hắn.
Tiêu Lâm an ủi bà, “Nếu bọn nhỏ đều có tình cảm với nhau, ta thân là cha dù có phải từ bỏ bản thân cũng sẽ ủng hộ nó. Còn nếu nó đơn phương tương tư thì đó là chuyện riêng thằng bé, chúng ta không nên nhúng tay vào.”
Khương thị nhìn hắn không nói lời nào.
Tiêu Lâm ôm lấy vai bà: “Tin ta, con cháu có phúc phận của riêng chúng.”
Giờ Thân, sắc trời đã không còn một tia sáng, hoàn toàn lâm vào bóng tối. Mọi người trong thành bắt đầu thắp đèn, ánh đèn vàng dịu cũng khiến người ta nhu hòa hơn
Cung yến sắp bắt đầu, Nguyệt Bạch cầm đèn lồng đi đằng trước, Trương thị cùng Ôn Phù Tang đi theo sau, Thanh Ảnh ở cuối cùng.
“Thừa Tướng Phu Nhân.”
Mới vừa đi tới con đường dẫn đến Văn Thanh Điện, Trương thị đã nghe thấy có người phía sau gọi mình.
“Mẫu thân?” Ôn Phù Tang không nghe thấy tiếng ở phía sau, thấy Trương thị đột nhiên dừng lại, nàng có chút nghi hoặc.
Trương thị chưa kịp giải thích với Ôn Phù Tang thì người phía sau đã đi lên.
Trương thị đành phải cười ứng phó: “Thì ra là Thái Thường Phu Nhân,” nàng đến gần Ôn Phù Tang, ôn nhu nói: “A Yểu, vị này là Thái Thường Phu Mhân.”
Ôn Phù Tang cúi người, nhàn nhạt mỉm cười: “Tham kiến Thái Thường Phu nhân.”
Thái Thường Phu Nhân Vương thị cười cườ, bộ y phục lộng lẫy sang trọng khiến bà ta càng trở nên sắc sảo.
Bà hơi quay người, để người phía sau lộ ra dưới ánh đèn, là một cô nương có gương mặt và phong cách rất giống Thái Thường Phu Nhân.
Vương thị học theo điệu bộ của Trương thị lúc nói với Ôn Phù Tang: “Vị này là Thừa Tướng Phu Nhân.”
Cô nương không chút cảm kích, lui ra phía sau một bước, tránh xa thân thể của Vương thị.
Nàng vỗ vỗ lớp trang điểm, ngữ khí chán ghét: “Dì Vương, nói chuyện bình thường một chút, không cần dựa gần ta như vậy.”
Vương thị bị nàng làm mất hết mặt mũi, nhất thời ý cười trên mặt thu lại, bà ta đè nặng thanh âm: “Vậy ngươi cũng nên ra vấn an.”
Nữ nhân không kiên nhẫn nói: “Tham kiến Thừa Tướng Phu Nhân.” Nói xong, nàng liền vòng qua người Ôn Phù Tang, hướng Văn Thanh điện đi trước.
Vương thị gắng cười nói lời tạ lỗi, lập tức đi theo.
Để hai người kia hoàn toàn đi qua, Ôn Phù Tang mới ôm ngực, người cúi xuống, chậm rãi thở một hơi.
Vị nữ tử kia đeo một chiếc túi thơm rất nồng. Sau cơn mưa trời ẩm ướt, độ ẩm cao, hơn nữa ngửi phải thứ mùi hương nồng đậm khiến Ôn Phù Tang cảm thấy khó chịu.
“Có khi là để gây sự chú ý với Tiêu Tướng Quân.” Trương thị đỡ Ôn Phù Tang, không nhịn được đau lòng mà oán giận.
Ôn Phù Tang như bừng tỉnh, lẩm bẩm nói: “Thì ra là vì muốn thấy Tiêu Quý Hòa.”
Đúng vậy, yến tiệc hôm nay chính là vì Tiêu tướng Quân mà có.
Nàng cũng muốn gặp hắn.
Nếu thật sự tối nay nhắc đến việc hòa thân……
Ôn Phù Tang nhấp môi nhíu mày, nàng không muốn thấy hắn.
Ôn Phù Tang rũ mắt, âm thanh nhẹ nhàng, “Mẫu thân, vị Tiêu tướng quân này… Có phải hay không…”
“Có phải rất nhiều người đều yêu thích hắn không?”
Trương thị nghĩ nàng đang không khỏe nên không chú ý tới ngũ khí của nàng, theo bản năng trả lời: “Còn trẻ đã cầm quân, không nói đến việc trên chiến trường bản lĩnh như nào, chỉ cần nhắc đến tiên y nộ mã cũng đủ để các cô nương yêu thích.”
“Mẹ còn nghe mấy vị phu nhân kia nói, nữ nhi nhà mình đối với Tiêu tướng quân đều khen ngợi không dứt.”
Ôn Phù Tang không nói thành lời, khóe miệng miễn cưỡng cong lên, thấp giọng nói: “Mẫu thân, ngươi đi trước đi. Con có chút không khoẻ, muốn đi dạo quanh hồ một lát.”
Trương thị phát hiện Ôn Phù Tang có gì đó không ổn, “A Yểu,” bà nhìn hồ nước cách đó mấy mét, muốn tự mình đưa nàng đi qua đó.
“Mẹ,” Ôn Phù Tang biết ý của bà nên nhẹ nhàng nói, “Con muốn đi dạo một mình.”
Trương thị cho rằng nàng vẫn đang suy nghĩ chuyện sang Hoang Kinh hòa thân, chỉ nói: “Được, A Yểu đừng lo.”
Ôn Phù Tang kêu Nguyệt Bạch và Thanh Ảnh đi theo Trương thị.
Con đường nhỏ này thông đến điện Văn Thanh nhưng chỉ là đường phụ, khách khứa tham dự cung yến đều đi đường chính, vì vậy không khí ở đây vô cùng yên lặng.
Giữa không gian an tĩnh như vậy, người đứng bên hồ thất thần nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt nước.
Đến khi thật sự ở một mình, Ôn Phù Tang lại không biết bản thân đến đây là gì?
Mùi hương kia đã sớm tan đi, thứ duy nhất ở lại chỉ có tâm tư của chính mình.
Ôn Phù Tang mang chiếc khăn tay mang theo bên người ra, ngón tay chạm lên đóa hoa đào thêu trên khăn.
Một vệt phấn trên lụa trắng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng, giống như thiếu niên năm ấy lần đầu xuất hiện trong thế giới của nàng, từng chút một tiến vào mắt Ôn Phù Tang
Trong lúc không chú ý, gió đêm chợt nổi, làm cho chiếc khăn trên tay nàng theo gió tung bay xuống mặt hồ.
Ôn Phù Tang đi tới, thấy chiếc khăn bị móc ở bụi cỏ ven hồ.
Ban ngày trời vừa mới mưa, ven bờ hồ rất trơn. Để tránh bị ướt, nàng hơi nhấc váy lên. Thân thể vừa tiến lên thêm hai bước thì tay bỗng bị người khác nắm chặt.
Ôn Phù Tang theo bản năng quay mặt lại, liền thấy Tiêu Quý Hòa vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn mình.
“Này” hắn dừng lại một chút, nhướng mày, buồn cười hỏi: “Muốn tự sát sao?”
Ôn Phù Tang không dám đối diện với hắn, ánh mắt nàng hoảng loạn theo nhịp tim, nhỏ giọng phản bác: "Cái đó mới không phải."
Tiêu Quý Hòa nghe được câu trả lời của nàng, cười một cái. Sau đó dùng lực nhẹ nhàng nhấc nàng lên bờ an toàn, “Vậy ngươi đang làm gì?”
Ngữ khí tự nhiên, giống như bọn họ đã rất quen thuộc.
Ôn Phù Tang lại nhìn về phía hắn.
Lúc này, cặp mắt đầy khí phách của hắn lại có những vụn sáng nhỏ, đẹp hơn cả ánh trăng phản chiếu lên hồ, khiến nàng không tự chủ cam tâm tình nguyên chìm đắm trong đó.
“Ta tìm đồ.” Ôn Phù Tang ngoan ngoãn trả lời hắn.
“Tìm gì?”
“Khăn tay.”
Tiêu Quý Hòa nhìn xung quanh, sau khi xác định được phương hướng thì dặn dò nàng: “Ở chỗ này chờ ta.”
Ma xui quỷ khiến, Ôn Phù Tang lại ngoan ngoãn đáp ứng, nàng gật gật đầu, “Được.”
Tiêu Quý Hòa lúc này mới buông lỏng tay, đi đến bên hồ.
Một lúc lâu sau, Ôn Phù Tang ngơ ngác cụp mắt, nhìn chằm chằm vào từng nếp gấp trên quần áo, bất giác mỉm cười.
Thật trùng hợp, đúng lúc này ánh trăng trên cao bao phủ lấy người đang giúp nàng nhặt khăn tay, hắn lặng lẽ mỉm cười.
___________________
"Quân tử dựng thân, tuy vân trăm hành, duy thành cùng hiếu, nhất này đầu."
_Trích Tùy thư - Ngụy Trưng: Bản kỷ - tập 2
"Không mới vừa không nhu rằng cùng; đẩy hiền làm có thể rằng cùng; nhu xa có thể nhĩ rằng cùng; hiệu lệnh duyệt dân rằng cùng; hữu nghị chín tộc rằng cùng; dụ dỗ tư hiệp rằng cùng; ôn hoà hiền hậu vô hà rằng cùng."
_Trích Dật Chu Thư: Giải nghĩa hào