Những bức tường cao bao kín lấy một hậu viên nhỏ, những cành đào đã sắp rụng hết những cánh hoa phai để nhường chỗ cho những quả non nho nhỏ, trên chiếc đình đài nhỏ thiếu nữ ngồi lướt ngón tay qua những sợi dây đàn.
Một nam tử đứng bên mặt hồ lặng lẽ nhìn mặt nước lay động bởi những cánh đào rơi, hắn không biết năm nay hắn đã đứng ở nơi đây mấy lần, nhưng vẫn đón tiếp hắn là khúc nhạc buồn man mát và tương tư ấy khiến người khác phải lạnh lòng.
" Cạch"
" Cạch"
Tiếng đàn đã dứt thiếu nữ lại ôm chiếc đàn đứng dậy để quay trở về phòng, nàng vẫn như mấy lần trước đây vẫn không nhìn lấy hắn thêm một lần.
- Niệm Trì tiểu thư gượm đã.
Nam tử vội vã quay người lại bước theo toan đưa tay với để giữ nàng ở lại, hắn không cam lòng để nàng rời đi như vậy.
Niệm Trì thân thể khẽ dịch chuyển tránh xa bàn tay của hắn trước khi bị chạm tới, nàng có chút không vui lạnh nhạt nói:
- Lưu Hoan công tử, xin hãy tự trọng.
Nam tử có tên Lưu Hoan tay chộp vào khoảng không, việc này khiến hắn khá bất ngờ, thấy Niệm Trì đã đứng cách xa một khoảng lớn, hắn không nghĩ đến nữ nhân này lại có tu vi không kém như vậy.
Hắn hơi thu bàn tay lại chắp tay:
- Ta không cố ý mạo phạm nàng, chỉ là thời gian ta có thể ở Vạn Niên không còn nhiều nữa, ta chỉ hy vọng Niệm Trì có thể ở lại hàn huyên với ta đôi lời.
Niệm Trì thu đàn vào giới chỉ khẽ cung tay trùng gối đáp lễ nói:
- Công tử thứ lỗi, giữa hai ta dường như không có chuyện gì để hàn huyên với nhau, còn nếu công tử sắp phải rời đi thì Niệm Trì chúc công tử lên đường may mắn.
- đa tạ cát ngôn của Tiểu thư, ta cũng chỉ là đi theo dõi Trung Đẳng Tiên Môn Chi Chiến, nó cũng coi như đi lịch duyệt mà thôi!! Chúng ta dù sao sau này cũng có ước định phu thê, sao tiểu thư lại có thể nói như vậy chứ?? Chẳng phải chúng ta nên tìm hiểu thêm về nhau ít nhiều sao??
Lưu Hoan vui mừng trong lòng vì ít ra nàng đã nói với hắn đôi câu, hắn tin tưởng dù nàng có là tiểu thư đài các thì với thân phận địa vị của hắn, cùng với vẻ ngoài được các nữ nhân trong tông môn nhận xét là anh tuấn tiêu sái lại không thể câu dẫn được.
Niệm Trì toan trở về phòng, nhưng nghe Lưu Hoan nói xong, bàn chân dưới váy dài vốn xoay đi bị nàng xoay trở lại, nàng đưa mắt nhìn Lưu Hoan dò hỏi:
- Trung đẳng tiên môn chi chiến nói là nhỏ thì cũng không hẳn là nhỏ, nói là lớn thì cũng không hẳn là lớn, nhưng với những đệ tử như Lưu công tử thì vẫn nên cẩn thận là hơn. Theo Niệm Trì nhớ không nhầm là Chi Chiến dường như không phải là thời gian này mới đúng?? Không lẽ Thiên Kiếm Tông cho công tử chuẩn bị từ sớm như vậy sao??
Thời gian ở lại trong Vạn Gia từ khi nãi nãi toạ hoá, Niệm Trì gần như không có nhận được tin tức gì từ bên ngoài nên khi Lưu Hoan nhắc tới phải rời đi về Chỉ Chiến khiến nàng nghi hoặc, không lẽ cảm nhận thời gian của bản thân nàng đã sai.
Lưu Hoan trong lòng thêm hứng chí vì khơi dậy được tính tò mò của nữ nhân, hắn vẫn từ tốn tiếp lời:
- Niệm Trì tiểu thư không cần lo lắng cho ta, cũng như mọi lần chúng ta xuất tông thì đều có trưởng lão dẫn đội nên cũng không có gì đâu, Niệm Trì anh tư thông mình có tiếng sao có thể nhớ nhầm được chứ??
- Đúng là theo dự kiến thì Chi Chiến vài năm nữa mới tới, nhưng ta nghe nói dường như Tru Hoang Tông tại hơn một tháng trước đã bắt đầu khởi động.
- oh!! Không ngờ Tru Hoang lại có sự tự tin như vậy, công tử đi lần này không biết hội chủ Vạn Niên ta đã lệnh cho các phân đà tiến hành hỗ trợ chưa?? Chủ sự các phân đà này công tử đã năm rõ rồi chứ?? Nếu cần Niệm Trì sẽ nhắc lại một hai, dù sao cẩn tắc vô áy náy vẫn tốt hơn.
Niệm trì hơi bất ngờ khi người phát động lại là Tru Hoang, trong lòng nàng bỗng dưng dâng lên một nỗi lo lắng không tên, nhưng nàng nhanh chóng giấu đi mà tiếp tục nói lời hỏi han.
- Hội chủ là người chủ đáo nên cũng đã cho ngươi phân phó với các phân đà để phối hợp với các tông môn, đặc biệt mấy là các thành gần Tru Hoang như Cổ Nội, Thanh Khâu, Lam Nhiên.. chủ sự dường như là Trịnh Nam, Vân Nhã hay là gì đó vì ta cũng chỉ nghe qua trưởng lão báo lại, không biết Niệm Trì có thể nhắc lại cụ thể giúp ta không??
- Công tử nói là Trịnh Nam và Lý Vân Nhã sao??
Niệm Trì nghe vậy liền hỏi lại bởi nàng không thấy cái tên nàng mong đợi, mà lại là cái tên khác khiến nàng sinh nghi hoặc.
Lưu Hoan thành thật đáp:
- Đúng là Trịnh Nam và Lý Vân Nhã nhưng còn vài người nữa ta cũng không rõ lắm, không biết tiểu thư có thể...
- Lưu công tử, Kha trưởng lão gọi người đến để chuẩn bị lên đường.
Lưu Hoan chưa dứt lời thì hai thị nữ từ bên ngoài đã tiến lại báo lời, khiến hắn có chút cụt hứng vì mới vào cầu đã phải từ biệt.
Niệm Trì thấy vậy khẽ hành lễ, dù sao nàng cũng không có gì để hỏi hắn nữa, nàng chỉ lạnh nhạt khách khí nói:
- Lưu công tử mau lên đường đi thôi!! Đừng để Kha trưởng lão và mọi người phải chờ lâu, chúc công tử lên đường bình an gặp dữ hoá lành.
Lưu Hoan lòng hơi bức bối vì mấy ngày nay trồng cây si giờ mới được nói chuyện mấy câu mà đã đến lúc phải lên đường, nhưng hắn lại không tiện trái lời Kha trưởng lão vì thời gian sắp tới hắn phải chịu sự quản lý của lão, hắn liền chắp tay cáo biệt:
- Đa tạ cát ngôn của tiểu thư, hẹn gặp lại tiểu thư.
Nói rồi hắn quay lưng đi theo nhị nữ nhanh chóng rời khỏi Hậu Viên.
Niệm Trì nhìn theo cho đến khi ba người rời khỏi, nàng mời khẽ thở dài lẩm bẩm:
- Tiểu nha đầu, muội ra sao rồi?? Muội mặt có làm sao thì ta biết nói như nào với gia gia đây??
- Tiên Môn Chi Chiên chuyện này không nhỏ đâu, quân gia người còn nhớ tới Niệm Trì không?? Người vẫn đợi Niệm Trì ở đó chứ??
- không được, không được, ta không thể ngồi yên như thế này được.
Niệm Trì càng nghĩ càng trở nên lo lắng hơn, nàng đi lại suy nghĩ một hồi rồi như nhớ ra điều gì đó mà nàng quên mất, nàng vội vã trở lại nhà mà đóng chặt cửa lại, thi thoảng ở trong phòng vang lên những tiếng lục lọi đồ vật.
Những thanh âm nữ nhân rộn ràng oanh yến, cả Vạn Hoa Tông như được khoác thêm chiếc áo hoa bởi những tà áo đầy sắc màu của các nữ đệ tử đi lại trên đường.
Họ tập trung lại trước bảng thông báo của tông môn ở quảng trường, bởi những thông tin mới được chấp sự dán lên không lâu.
Tử Vân mặc một thân tử y quen thuộc, nàng sốt ruột đi lại trước cửa phòng Trúc Linh, để chờ đợi nàng thay đồ vì hai người mới ra khỏi thí luyện tràng.
- Trúc tỷ nhanh lên nào, sao lâu thế?? Ở tông môn có ai để ý đâu mà cần sửa soạn kỹ thế??
- Muội đợi chút đi, ta xông ngày giờ.
Trúc Ngọc khoác bộ bạch y lên cơ thể vẫn đang ướt sũng nước, y phục như lớp vải xuyên thấu dán chặt lấy cơ thể của thiếu nữ độ trăng tròn, những bộ vị căng đầy sống nó hài hoà đẹp mắt như thể được điêu khắc bởi người nghệ sĩ điêu khắc tài ba.
Nàng khẽ vuốt mép áo thật phẳng phiu, khẽ xoay người lại lớp nước đã bị nàng dùng pháp lực làm biến mất, nàng lấy trong giới chỉ một hộp ngọc nhỏ nàng khẽ chấm một đầu ngón tay vào trong rồi đứng trước gương đồng nhẹ đưa lên môi cong.
Ngón tay thon dài khẽ dừng một chút, hai gò má nàng khẽ ửng hồng mà lòng thẫn thờ nhớ lại nụ hôn ngày thơ dại, nó đã trở thành thói quen lâu nay:
- Phu quân, đã ba năm rồi! Chàng còn nhớ đến thiếp không??
- Trúc tỷ...
- ách, ta xong rồi đây.
Trúc Ngọc khẽ giật mình đáp lời, vội cuốn lại mái tóc và xuyên qua nó bằng chiếc trâm ngọc bích, nàng khẽ đẩy cửa ra thì đã thấy Tử Vân hai tay chống nạnh nhíu mày đứng trước cửa.
Nàng vội choàng lấy tay Tử Vân mà đung đưa làm lành:
- Ta xin lỗi mà!! Tại ta lại có chút nhớ người ta.
Tử Vân mặt không đổi sắc:
- Ta đợi tỷ nãy giờ rồi đấy, sao lúc nào cũng lấy người ta ra làm cái cớ thế??
- này nhá!! Ta cũng đợi muội không ít đâu.
Trúc Ngọc hất tay Tử Vân ra, lần này đến lần nàng chống nạnh chỉ tay nói Tử Vân.
Tử Vân không kém cạnh ưỡn ngực đáp trả:
- tỷ định trả thù ta sao?? ta có thì cũng không nhiều bằng tỷ đâu nhé!!
- thật không?? Vậy ai mỗi lần tắm là khiến người khác phải đợi lâu ơi là lâu??? Gì mà còn nói từ giờ thiếp là của chàng...
Trúc Ngọc tay bất ngờ đặt tay lên ngực Tử Vân, ánh mắt nàng trở nên mơ màng lẩm bẩm nói lại lời của Tử Vân, tay không quên nắn nắn một chút lực.
Tử Vân vành tai chợt ửng đỏ chợt cầm lấy tay Trúc Ngọc kéo đi, nàng lấp liếm nói:
- Thôi không nói chuyện này nữa, nhanh đi xem thông báo thôi.
Nhị nữ nhanh chóng bước ra khỏi tư viện hoà vào hàng đệ tử tiến về quảng trường của tông môn.
Trước bảng thông báo nhị nữ hơi trầm tư vì đó là thông báo về đại hội luận võ của tông môn hai năm tới, hơn nữa phần thưởng cho những người thắng cuộc đó là tới lịch duyệt Tiên Môn Chỉ Chiến gần ba năm sau ở gần Tru Hoang.
Vì Tru Hoang khởi động Tiên Môn Chi Chiên sớm một năm nên hoạt động cuối cùng của Chi Chiến sẽ được tổ chức ở Tru Hoang luôn, sự kiện này vừa hay là trùng với đại hội tông môn nên tông dùng nó làm danh ngạch phần thưởng dành cho đệ tử.
Trung đẳng Tiên Môn Chi Chiến là một sự kiện đáng mong chờ đối với tầng lớp đệ tử ở các tông môn, vì không phải lúc nào họ cũng được đi lịch duyệt ở phạm vi xa như thế, hơn nữa các đệ tử của tông môn trung cấp muốn thăng cấp sẽ tiến hành tỷ thí với các đệ tử tông môn thượng cấp nên việc này còn liên quan đến vấn đề mặt mũi chung.
Nhị nữ trầm tư vì hoạt động này diễn ra gần Lam Nhiên, nếu nhị nữ được tham dự thì có thể bớt chút thời gian trở về nhà, nhưng độ khó không thấp khi mà cả hai mới tấn nhập đệ tử nội môn không lâu, để mà tham gia tranh đoạt với đệ tử tấn nhập sớm hơn là không dễ.
Tử Vân nắm chặt tay Trúc Linh nói:
- Trúc Tỷ, ta muốn trở về.
- Ta cũng muốn, nhưng nó không dễ dàng đâu.
Trúc Linh cảm nhận được tâm trạng của Tử Vân vì nàng cũng có ý muốn như vậy, nhưng nó thật sự không dễ dàng một chút nào.
Tử Vân kiên định nói:
- còn gần ba năm thời gian nữa, chúng ta phải cố hết sức thôi!! Muội nhất định phải trở về, muội có chút không chờ đợi được nữa rồi.
Trúc Linh nghe vậy trong lòng không khỏi dâng lên sự hiếu thắng:
- Vậy thì phải bắt đầu luôn thôi!! Xem chừng chúng ta sẽ không có thời gian nghỉ ngơi rồi!!
- hahaha... Bổn sư tỷ chết cười mất thôi!!! Các ngươi đang mơ mộng sao???
- hi hihihi..
Trúc Linh vừa dứt lời thì bị người khác chen ngang, theo sau đó là một tràng cười nắc nẻ khiến nhị nữ phải quay mặt sang nhìn người tới, nhị nữ nhìn nhau có chút bất đắc dĩ rồi cùng nhau hành lễ:
- Thác Bạt sư tỷ hảo..
- Thác Bạt sư tỷ hảo...
Nữ tử Thác Bạt nhìn nhị nữ khoé mắt có chút ghen tị và ghanh ghét nhưng giữa chốn đông người nàng không thể phát tác nên đành gật đầu đáp lễ:
- Nhị vị sư muội hảo... các muội có chí tiến thủ vậy là rất tốt, nhưng nên nhớ cái gì không phải là của mình thì dù có cố gắng thế nào cũng thế mà thôi!!
Trúc Linh mỉm cười đáp lễ:
- Đa tạ sư tỷ dạy bảo, thông báo của tông môn cũng không giới hạn với một ai, mục đích nhằm khích lệ tinh thần cố gắng của đệ tử, dù có thành công hay không nhưng cố gắng tu luyện thì cũng là điều tốt đúng không sư tỷ??
Thác Bạt Anh Thư có chút chăm chú nhìn nữ tử trước mặt này cười nhạt:
- Đúng là cố gắng tu luyện là tốt, nhưng ngoài tu luyện và những chuyện khác ta cũng khuyên các sư muội như vậy, sư muội hiểu ý ta chứ???
- sư tỷ..
- Tử Vân, sư tỷ dạy phải lắm.
Trúc Linh giữ tay Tử Vân để không làm rộn, nhưng nhìn mấy nữ tử phía sau Thác Bạt Anh Thư ai náy đưa tay che miệng cười thì trong lòng nàng không khỏi khó chịu, nàng đáp lời:
- Sư tỷ dạy rất phải muội xin lĩnh hội, nhưng thiết nghĩ điều này sư tỷ nên dành để dặn dò những người khác thì hơn, muội và Tử Vân là người đã có hôn ước mà lại phải đối phó những chuyện không đâu này thì rất mệt mỏi, hơn nữa nếu phu quân của hai ta biết được thì cũng thật khó nghĩ và dễ gây hiểu lầm, sư tỷ hiểu ý muội chứ??? Xin lỗi tỷ bọn muội còn có chút việc nên không thể tiếp chuyện tỷ được.
- Tử Vân chúng ta đi thôi!!
Trúc Linh dứt lời cầm tay Tử Vân xoay người trở về tư viện, Tử Vân khẽ gật đầu coi như hành lễ với Thác Bạt rồi theo Trúc Linh trở về.
Thác Bạt nhìn theo hai người rời đi mà có chút chôn chân không biết làm sao vì mọi người đang nhìn nàng, những ánh mắt này khiến nàng có cảm giác xấu mặt, khẽ đưa mắt nhìn mấy nữ tử đi theo mình, nàng hừ nhẹ mà phất tay áo bỏ đi.
Trời đã dần buông màn, đâu đó có những nhà đã thắp sáng đèn lồng, những con phố dài dần trở nên rực sáng.
Trên một tầng lầu cao một bồn tắm lớn được đặt ở lan can, hơi nóng vẫn còn đang toả ra bát ngát, thiếu nữ ngả người vào thành bồn ánh mắt nhắm nghiền hưởng thụ, nàng bỗng cất lời:
- thế nào rồi?? Có thông tin gì của người đó không??
Từ bóng tối trong phòng phía sau lưng nàng, một nữ tử hắc y bỗng nhiên xuất hiện cùng kính đáp:
- Tiểu thư, chúng tiểu nhân không tìm được thông tin gì cả, người đó dường như đã biến mất.
- oh!! Thú vị đấy, được rồi!! Muội đi đi.
Nữ tử mỉm cười nói rồi đưa tay ra hiệu cho hắc y nữ tử rời đi, nàng với tay kéo chiếc áo choàng mỏng ở giá gỗ bên cạnh, khi nàng vừa đứng dậy bước ra khỏi bồn thì áo choàng đã che kín lấy cơ thể.
Chiếc áo choàng mỏng ướt nước dính chặt lấy từng tấc da thịt tuyệt mỹ, nàng đặt tay khẽ dựa người vào làn can rồi lấy chiếc tẩu nhỏ trong giới chỉ ra để châm một hơi.
Làn khói trắng từ môi hồng thổi ra thành những hình thù kỳ quái, nàng khẽ đưa ngón tay dài chạm vào khoảng không trước mặt, khoảng không như thể một mặt nước khi bị tác động từ bên ngoài mà xuất hiện những vòng tròn lan toả, nàng khẽ lẩm bẩm:
- Biến mất sao?? Vậy thì phải tìm cho ra, ta vẫn chưa trả lời câu hỏi của người đây này, người không muốn biết sao??
Lúc này ở một nơi khác cũng có một thiếu nữ đang trút bỏ khôi giáp trên người để lộ bộ xích y quến rũ, nhưng nét mặt nàng đăm chiêu mà nghĩ ngợi.
- Hắc Viên chết tiệt.
Còn chủ sự...
- hắt xì!!
- hắt xì!!
Gióng ngồi trên lưng lừa mà người nghiêng ngả như sắp ngã, cả ngày hôm nay Gióng hắt xì liên miên đến bực một bụng đầy:
- hừ, sao nhắc tới ta nhiều vậy chứ?? Mong sao là có nữ nhân nhớ đến ta, còn nếu là nam nhân thì không vui một chút nào.
- Ta cũng phải làm ra chút chuẩn bị thôi!! Ngoáp...
Ngước mắt nhìn trời thấy cũng đã bắt đầu buông màn, Gióng khẽ duỗi tay ngáp dài cả người và Lừa cuộn tròn biến thành một luồng sáng biến mất giữa đồng cỏ, nơi đó chỉ có một hòn đất nhỏ bằng nắm tay rơi chắc nịch nền đất.