Thanh Dung Tử Diệp

Chương 35




Thanh Dung nghe xong thì tức giận đẩy Tử Diệp ra rồi nói: “ Chàng luôn miệng nói yêu ta nhưng chàng chưa từng nhìn lại những chuyện mà chàng đã làm với ta! Chàng luôn miệng nói sẽ cho ta một cuộc sống hạnh phúc nhưng chàng luôn khiến ta đau khổ!.”

Tử Diệp nghe xong thì khuôn mặt tội lỗi nhìn nàng nói: “ Dung Nhi ta thật sự...thật sự biết lỗi rồi, ta viết ta làm như vậy là sai nhưng lúc đó ta thật sự không thể kiểm soát được bản thân mình!!.”

Thanh Dung đôi mắt đau lòng nhìn Tử Diệp rồi quay mặt qua chỗ khác cố kìm lại nước mắt và đáp: “ Tử Diệp...! Chàng đã giết đi bao nhiêu mạng người rồi...Những người chàng giết đều là người thân của ta! Chàng có thấy từ khi ta ở bên cạnh chàng thì từ lúc đó ta đều phải sống trong đau khổ và hận thù không hả?! Chàng có biết là ngày nào ta cũng cảm thấy tội lỗi với họ không hả?! Chuyện của ta và Dung Thanh vốn đã kết thúc rồi nhưng vì sao chàng lại vì ghen tuông mà không thể kiểm soát bản thân mà giết huynh ấy cơ chứ?!.”

Thanh Dung nhìn Tử Diệp với ánh mắt vừa đau lòng lại vừa tức giận, nàng nhăn mặt rồi khóc và nói lớn: “ Vì sao cơ chứ? Vì sao ta đã không muốn hận chàng rồi nhưng chàng lại cứ ép ta phải hận chàng, ghét chàng, muốn giết chàng cơ chứ!!!.”

Nàng nói xong thì thở gấp liên tục, rồi lạnh lùng nhìn Tử Diệp nói tiếp: “ Đối với chàng...ta thật sự quan trọng đến vậy sao?!.”

Tử Diệp hai mắt ướt lệ dịu dàng mỉm cười nhìn Thanh Dung rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng hai hàng nước mắt rơi xuống, nói: “ Đúng! Đối với ta nàng thật sự rất quan trọng, ta thật sự rất sợ mất nàng, nàng là người mà cả đời này ta coi như là mạng sống của mình!.”

Thanh Dung nghe xong thì nước mắt rơi xuống, nàng ngơ người nhìn người chàng người đang ở trước mặt mình thật sự rất khác biệt so với lúc phát điên, Thanh Dung nhìn Tử Diệp liên tục lắc đầu rồi hất tay chàng ra hét lớn nói: “ Chàng nói dối, tất cả đều là lừa dối mà thôi! Chàng mau ra khỏi phòng ta mau! Ta không muốn nhìn thấy chàng nữa!.”

Tử Diệp thấy Thanh Dung mất bình tĩnh như vậy chàng sợ nàng tức giận quá sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe nên nhẹ nhàng nói với nàng: “ Được được ta đi, nàng đừng tức giận như vậy sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe đó, ta đi liền.”

Tử Diệp nói xong thì bước xuống giường cầm lấy chiếc áo choàng được treo trên kệ khoác lên rồi rời đi, chàng nhẹ nhàng đóng cửa lại, Thanh Dung ở trong phòng như sụp đổ, nàng vừa khóc vừa nói: “ Vì sao? Vì sao chàng lại cứ phải đối xử với ta dịu dàng như vậy chứ? Vì sao cơ chứ?!.”

Thanh Dung nằm khóc trong sự bất lực, tối đến nàng ngồi trước gương chải tóc, mái tóc dài đen óng mượt, Thanh Dung ăn mặc giản dị mái tóc đen dài được thả ra trên đầu không cài cây trâm nào, nàng mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, nàng dịu dàng đứng dậy đi ra ngoài đứng trước bờ hồ, nàng đi chân không nhìn mọi thứ xung quanh rồi mỉm cười một cái nhẹ sau đó liền nhảy xuống hồ. Thanh Dung tự chìm bản thân xuống nước, trên khuôn mặt nàng hiện lên vẻ mặt như đã được giải thoát.

Có một thị nữ đi ngang qua nhìn thấy vậy hoảng hốt hét lớn: “ Aaaaa! Hoàng hậu nương nương nhảy hồ tự vẫn rồi! Người đâu!.”

Tiếng hét vang vọng khắp cung điện, Tử Diệp ở thư phòng nhận được tin như vậy thì chàng hoảng hốt chạy tới Thanh Nguyệt Điện. Tử Diệp vừa chạy tới nước mắt chàng rơi xuống chạy hét lớn nói: “ Dung Nhi nàng tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì cho ta!.”

Tử Diệp vừa chạy tới bờ hồ nơi nàng nhảy xuống thì chàng liền không do dự gì mà cởi áo choàng ra nhảy xuống cứu nàng.

Chàng cố gắng bơi tới gần Thanh Dung rồi với tay nắm lấy tay nàng sau đó liền hôn nàng để chuyền không khí. Sau khi Thanh Dung được đưa lên bờ thì Tử Diệp liên tục hô hấp cho Thanh Dung rồi ép hết nước trong người nàng ra, chàng vừa khóc vừa nói: “ Dương Thanh Dung nàng nghe kỹ cho ta nàng nhất định không được chết! Ta chưa cho phép nàng chết thì nàng không được chết nàng có nghe thấy không hả! Nếu như nàng mà chết thì ta sẽ bắt tất cả chết cùng nàng nàng có nghe thấy không hả Dung Nhi!.”

Tử Diệp ôm Thanh Dung vào lòng rồi khóc lớn như một đứa con nít, hét lớn: “ Mau truyền thái y! mau truyền thái y!!.”

Tất cả thái y đều đứng ngồi không yên đi tới đi lui thay phiên nhau bắt mạch cho nàng nhưng ai nấy cũng nhìn nhau với vẻ mặt khó xử mà lắc đầu. Tử Diệp nhìn thấy vậy thì tức giận đẩy họ ra rồi đi tới giường ngồi bên cạnh Thanh Dung nhìn nàng tức giận quay sang chửi họ: “ Một đám vô dụng các ngươi rốt cuộc là các ngươi đang làm gì vậy hả?! Rốt cuộc là hoàng hậu của trẫm bây giờ như thế nào?!!!.”

Có một tên thái y từ xong đám cúi đầu hoảng sợ nói: “ Bệ hạ cho dù bây giờ người có giết thần hay có làm gì thần thì thật cũng không thể cứu được nương nương!!! Bởi vì...nương nương đã...không còn hơi thở nữa rồi!!.”

Tử Diệp nghe xong thì tức giận hét lớn: “ Câm miệng! Làm sao nàng ấy có thể tắt thở chứ! Một đám vô dụng các người! Người đâu mau kéo hết ra ngoài đánh mười trượng!.”

Tử Diệp vừa hạ lệnh thì đám thái y bị thị vệ kéo hết ra ngoài, chàng quay qua nhìn Thanh Dung rồi vừa khóc vừa nói: “ Dung Nhi nàng tuyệt đối không được chết! Nàng có nghe thấy không hả? Ta không cho phép nàng bỏ rơi ta một mình!.”

Băng Nhi từ ngoài hốt hoảng chạy vào nhìn Thanh Dung đang nằm bất tỉnh trên giường cô như suy sụp hoàn toàn, vừa khóc vừa đi tới cạnh nàng, nhưng những bước chân của Băng Nhi lại không hề vững. Băng Nhi đi tới quỳ xuống vừa khóc vừa nói: “ Công chúa! Em xin lỗi! Em xin lỗi! Tỷ mau tỉnh lại đi mà! Tỷ từng nói sẽ không bỏ em lại một mình cơ mà!.”

Băng Nhi liền nhớ ra gì đó, cô lấy ra lọ thuốc từ trong tay áo rồi lấy một viên bỏ vào miệng Thanh Dung cố gắng để nàng nuốt viên thuốc xuống. Đây là lọ thuốc mà Tĩnh Chi đưa cho Băng Nhi. Quay về lúc Tĩnh Chi điều chế thuốc đưa cho Băng Nhi.

(Nguyệt Lãng Cóc - Thanh Hà Quốc)

Băng Nhi từ ngoài bước vào phòng Tĩnh Chi rồi hỏi: “ Chi Nhi tỷ, tỷ gọi muội tới có chuyện gì hả?.”

Tĩnh Chi dịu dàng mỉm cười rồi đứng dậy đi tới đưa cho Băng Nhi một lọ thuốc và nói: “ Đây là loại thuốc ta mới điều chế, em cầm thấy và dùng trong lúc khẩn cấp nhất, nó có thể giúp em giữ được hơi thở một đến hai ngày, nhưng em phải nhớ chỉ nên dùng vào lúc cần thiết nhất bởi vì trong lọ thuốc này chỉ có đúng năm viên mà thôi!.”

Băng Nhi nhìn vào lọ thuốc rồi ngước mặt lên nhìn Tĩnh Chi gật đầu mỉm cười. Quay về hiện tại, Băng Nhi lau hết nước mắt đi ngồi bên cạnh Thanh Dung rồi kêu người lấy cuộn châm cứu ra, nàng lạnh lùng nghiêm túc lấy từng cây châm cứu châm vào từng huyệt đào vào từng đầu ngón tay Thanh Dung.

Tử Diệp nhìn thấy như vậy thì liền nhìn Băng Nhi nói: “ Rốt cuộc ngươi đang làm cái gì vậy hả?!.”

Băng Nhi tức giận nhìn Tử Diệp hét lớn: “ Nếu ngài còn muốn cứu tỷ ấy thì làm ơn đừng có làm phiền ta!.”

Băng nhi vừa nói xong thì bầu không khí trở nên căng thẳng không ai dám phát ra tiếng động. Trong lúc Băng Nhi châm cứu cho Thanh Dung thì Tử Diệp đi tới bàn làm việc của nàng nhìn thấy bức thư nàng để lại, chàng liền ngồi xuống cầm lên đọc.

Nội dung trong thư khiến Tử Diệp chưa đọc đã phải rơi nước mắt: “ A Diệp...có lẽ sau khi chàng đọc được bức thư này thì thiếp đã đi tới một nơi rất xa mà chàng không thể tìm thấy rồi. Chàng có biết không, chàng là người mà thiếp yêu nhất cũng là người mà thiếp hận nhất. Thiếp đã có rất nhiều lần muốn giết chàng rồi nhưng mà...thiếp không làm được, bởi vì thiếp đã thật sự rất yêu chàng rồi. Nhiều lúc thiếp thật sự không có cách nào để đối diện với chàng sau bao nhiêu chuyện mà chàng gây ra. Có lẽ bây giờ hình phát thiếp dành cho chàng chính là chàng mãi mãi không còn nhìn thấy thiếp nữa!.”

Tử Diệp đọc xong thì quay qua nhìn Thanh Dung rồi khóc nức nở như một đứa con nít và tự ngồi trách bản thân: “ Vì sao? Vì sao chứ? Dung Nhi vì sao nàng có thể nhẫn tâm với ta như vậy chứ?!.”

Băng Nhi từ trong phòng đi ra đứng trước mắt Tử Diệp lạnh lùng nói: “ Nếu ngài còn muốn cứu tỷ ấy thì đêm nay buộc phải lập tức đưa tỷ ấy tới Nguyệt Lãng Cóc. Chỉ có cóc chủ mới có thể cứu tỷ ấy! Bây giờ ta chỉ có thể giúp tỷ ấy giữ lại một chút hơi thở cuối cùng mà thôi!.”

Tử Diệp vừa nghe xong thì ra lệnh lập tức chuẩn bị xe ngựa đưa Thanh Dung trở về Thanh Hà, chàng giao toàn bộ quyền cho Thừa Hàn và Triệu Duy quản lý mọi chuyện trong triều. Tử Diệp quay qua nhìn Chương Ngụy và nói: “ Chương Ngụy ngươi hãy ở trong cung quan sát bọn họ giúp trẫm, trẫm giao trọng trách này cho người!.”

Tử Diệp quay người lại nhìn Thừa Hàn rồi nói: “ Thượng thư lần này trẫm giao hết toàn quyền cho khanh và tể tướng, trẫm mong khanh có thể cố gắng hết sức bảo vệ Bắc Dung. Việc trẫm rời Bắc Dung một thời gian đừng truyền ra ngoài, nếu mọi người có hỏi thì cứ nói rằng vì hoàng hậu lâm bệnh nặng nên hoàng thượng đau lòng tột độ bệnh cũ tái phát. Còn về tể tướng khanh thay trẫm nói với ông ấy, ông ấy chắc bây giờ không muốn gặp mặt trẫm đâu! Lần này ngoài việc cứu hoàng hậu ra trẫm còn phải tìm ra hung thu đứng sau hại chết tiên hoàng và Khang Trạch Vương. Các khanh là người mà bây giờ trẫm đặt hết hy vọng của Bắc Dung!!.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.