Thanh Dung Tử Diệp

Chương 33




Trên đường đi Dung Thành lạnh lùng hỏi Nhất Hiên: “ Dung Nhi được dọn tới ở cung nào!.”

Nhất Hiên liền đáp: “ Là Thanh Nguyệt Điện!.”

Chàng nghe xong thì đôi mắt đầy tức giận, trên tay còn cầm theo kiếm, những bước đi mạnh mẽ, Dung Thành bước vào Thanh Nguyệt Điện, chàng đẩy cửa bước vào phòng Thanh Dung thì thấy nàng ăn mặc giản dị đang ngồi trước gương chải tóc chuẩn bị đi ngủ. Dung Thành tức giận đi tới nắm chặt lấy tay nàng rồi kéo nàng đi, Băng Nhi đi tới cản chàng lại như bị Nhất Hiên chặn lại.

Thanh Dung vùng vẩy hét lớn: “ Lý Dung Thành rốt cuộc huynh đang làm cái gì vậy hả! Huynh có biết đây là đâu không hả? Chúng ta đã hòa ly rồi! Ta và huynh bây giờ đã không còn bất cứ quan hệ nào hết! Huynh mau buông ta ra!.”

Dung Thành liền mất bình tĩnh quay lại nhìn Thanh Dung rồi hét vào mặt nàng: “ Ta vốn dĩ chưa kí vào tờ hưu thư đó nên bây giờ nàng vẫn là thê tử của ta!.”

Thanh Dung nàng đây là lần đầu tiên thấy Dung Thanh phát điên như thế này, nàng ngơ ngác nhìn chàng. Nàng ấp úm kêu: “ Băng...Băng Nhi!.”

Băng Nhi vừa nghe thì hiểu ý nàng, cô vội vàng chạy tới bàn mở tủ lấy bức hưu thư ra rồi mở ra nhìn thấy dưới tờ hưu thư chỉ có duy nhất một câu: “ Nàng mãi mãi là thê tử của Lý Dung Thanh ta!.”

Băng Nhi nhìn thấy thì ngạc nhiên quay qua nhìn Thanh Dung vừa nói vừa lắc đầu: “ Công...chúa...!.”

Thanh Dung nhìn thấy như vậy thì nàng ngơ người chết lặng, rồi quay qua nhìn Dung Thanh nhăn mặt lại lạnh lùng nói: “ Huynh lừa ta?!.”

Dung Thành tức giận hét lớn: “ Ta không lừa nàng, là do nàng không mở ra xem mà thôi! Bây giờ nàng vẫn là thê tử của Lý Dung Thành ta chứ không phải là hoàng hậu gì đó!.”

Thanh Dung rơi nước mắt rồi hét lớn, dùng lực hất mạnh tay Dung Thành ra rồi tức giận nói: “ Bây giờ ta đã là hoàng hậu của Bắc Dung rồi! Ta đã không còn là Quảng Thành Vương Phi huynh nữa! Dung Thành bây giờ huynh nghe rõ cho ta! Nguyên Thanh Dung ta cho dù là trước kia hay bây giờ thì ta chưa từng yêu huynh, thứ tình cảm ta dành cho huynh chỉ là sự thương hại mà thôi! Vậy nên huynh hãy buông tha cho ta đi!.”

Dung Thành nghe xong thì như tia sét đánh ngang tai, chàng vẫn không tin vào mắt mình, lắc đầu nói: “ Ta không tin! Ta không tin nàng nói dối! Nàng nói dối!.”

Dung Thành tức giận nắm chặt lấy tay nàng rồi kéo nàng đi, Băng Nhi chạy theo nhưng bị Nhất Hiên cản lại rồi điểm huyệt cô khiến cô đứng yên, chàng mỉm cười nhìn nàng rồi dịu dàng nói: “ Muội hãy ở đây một lát có được không? Ta xin lỗi những chỉ có làm như vậy mới có thể bảo vệ được muội an toàn!.”

Nhất Hiên nói xong thì quay người rời đi, Băng Nhi đứng yên nhìn theo bóng lưng chàng, những giọt lệ từ khóe mắt nàng rơi xuống. Tin Dung Thành tới Thanh Nguyệt Điện đã được truyền tới tai hoàng cung,Tử Diệp vừa nhận được tin thì nổi cơn phẫn nộ, chàng tức giận triệu tập binh linh tới Thanh Nguyệt Điện. Tử Diệp hoảng hốt chạy nhanh tới tìm Thanh Dung, chàng vừa chạy tới thì nhìn thấy Dung Thanh đang kéo Thanh Dung đi còn nàng thì đang cố vùng vẩy.

Tử Diệp lạnh lùng nói: “ Ngươi mau thả nàng ấy ra!.”

Dung Thanh cũng không thu kém gì trầm giọng lại nói: “ Nàng ấy là thê tử của ta!.”

Tử Diệp tức giận hét lớn: “ Nàng ấy chưa từng yêu ngươi! Người nàng ấy yêu từ đâu đến cuối đều là trẫm!.”

Dung Thành ngơ người ra, Tử Diệp lạnh lùng đi tới nhẹ nhàng nắm lấy tay Thanh Dung đưa nàng đi, Thanh Dung liền buông tay Dung Thành ra rồi đi cùng Tử Diệp, Dung Thành ngơ người ra rồi chàng như phát điên lên hét lớn: “ Ta căn bản chưa ký vào bức hưu thư đó! Chỉ cần ngày nào mà ta còn chưa ký thì nàng ấy mãi mãi vẫn là thê tử của Lý Dung Thành ta!.”

Thanh Dung nhìn thấy như vậy thì đau lòng đến bất lực, Nhất Hiên liền đi tới nói: “ Điện hạ chúng ta mau rút lui thôi! Binh lính đã bao vây cả hoàng cung này rồi!.”

Từ đằng xa có rất nhiều binh lính chạy tới, tất cả đứng về phía Tử Diệp rồi giơ cung ra chĩa về phía Dung Thành, Dung Thành mỉm cười nói nhỏ với Nhất Hiên: “ Đã đi tới bước đường này thì bổn vương không còn đường lui nữa rồi. Nhất Hiên nếu ngươi muốn đi thì đi đi!.”

Nhất Hiên liền quỳ xuống nói với Dung Thành: “ Điện hạ! Thuộc hạ đã từng thề cả đời này sẽ mãi mãi trung thành với người, thuộc hạ nguyện sống chết cùng người!.”

Thanh Dung nhìn thấy như vậy thì ngơ ngác nhìn Tử Diệp rồi nói: “ A Diệp chàng đang làm cái gì vậy hả? Chàng mau hạ lệnh cho bọn họ lui hết đi có được không? Người đó là đệ đệ ruột của chàng đó!.”

Tử Diệp lạnh lùng giơ tay lên cao ra lệnh bắn cung rồi quay qua nhìn Thanh Dung dịu dàng nói: “ Dung Nhi...nàng luôn bảo ta phải nhịn, nhưng ta thật sự nhịn hết nổi rồi! Sức khỏe của nàng dạo này không tốt mau quay về cung nghỉ ngơi đi! Người đâu mau đưa hoàng hậu về cung điện!.”

Tất cả binh lính cầm cung đi lên đứng phía trước mặt Tử Diệp rồi thay nhau bắn ra hàng trăm mũi tên, Dung Thành và Nhất Hiên đùng kiếm để đỡ tên, nhưng đỡ được tên này thì có mũi tên khác được bắn ra, cả hai người đều bị mũi tên bắn vào người.

Thanh Dung bị đưa đi, nàng vùng vậy hất các thị nữ ra rồi chạy tới quỳ xuống hét trong tuyệt vọng cầu xin Tử Diệp: “ A Diệp! Ta cầu xin chàng mau tha cho họ đi mà! Không phải chàng đã từng hứa với ta là sẽ không giết huynh ấy hay sao? Chàng mau ra lệnh dừng lại đi có được không Tử Diệp! Coi như ta cầu xin chàng đó A Diệp!.”

Thanh Dung như muốn phát điên hét đến khàng cả cổ họng. Dung Thành và Nhất Hiên bị rất nhiều mũi tên đâm vào người, Thanh Dung liền quay lại nhìn Dung Thành mếu mặt rồi liền chạy ra, nàng đứng trước Dung Thành tránh cho chàng, Tử Diệp thấy vậy liền hạ lệnh ngừng bắn, như vẫn có vài mũi tên vẫn được bắn ra, Dung Thành liền nhanh chân kéo tay Thanh Dung lại rồi chạy tới đứng trước mặt nàng đỡ mũi tên thay nàng. Thanh Dung nhìn thấy thì ngạc nhiên mở to hai mắt. Nhất Hiên đứng trụ không nổi liền chống kiếm quỳ xuống rồi nôn ra máu.

Vừa hay lúc đó Băng Nhi vừa được giải huyệt chạy tới nhìn thấy cảnh như thế này nàng hét lớn chạy nhanh về phía Nhất Hiên: “ A Hiên!.” Nàng chạy tới quỳ xuống trước mặt chàng rồi vừa khóc vừa nói: “ Nhất Hiên huynh làm sao vậy nè, sao lại chảy nhiều máu như thế này cơ chứ?!!.”

Băng Nhi mất hết bình tĩnh, nàng nhìn thấy những cây tên đâm xuyên người Nhất Hiên, nàng đau lòng khóc nức nở đưa tay hai bàn tay run rẩy lên vuốt ve chàng rồi lau máu trên mặt chàng vừa khóc vừa nói: “ Sao lại nhiều mũi tên như này chứ? Sao lại chảy nhiều máu như này chứ? Nhất Hiên huynh làm sao vậy nè!.”

Những giọt nước mắt của Băng Nhi rơi xuống, Nhất Hiên mỉm cười nhìn nàng rồi đưa tay đầy máu của mình sờ lên má nàng dịu dàng nói: “ Băng Nhi...hứa với ta...hãy chăm sóc tốt cho bản thân mình!.”

Nhất Hiên nói xong thì mỉm cười nhắm mắt lại, ngừng thở, Băng Nhi lúc này như tuyệt vọng, nàng vừa khóc nức nở vừa hét lớn: “ A Hiên! Huynh mau tỉnh lại cho ta, muội cầu xin huynh mau tỉnh lại đi mà! Muội còn chưa kịp nói với huynh là muội thích huynh mà! Huynh mau tỉnh lại cho muội, muội chưa cho phép huynh chết thì không được chết! Nhất Hiên huynh mau tỉnh dậy cho ta! Muội cầu xin huynh đó huynh mau mở mắt ra cho muội đi mà A Hiên!.”

Nàng nói xong thì hét lớn khóc không thành lời. Dung Thành cũng đứng không trụ nổi nữa, chàng ngã xuống, Thanh Dung liền chạy tới đỡ lấy chàng rồi run rẩy nói không thành lời, từng giọt nước mặt nàng chảy xuống tay chàng, Dung Thành mỉm cười đưa tay đầy máu đặt lên má Thanh Dung lau nước mắt cho nàng rồi ói ra máu mỉm cười nói: “ Dung...Nhi! Đến cuối cùng thì...ta thật sự...vẫn không có được trái tim của nàng!.”

Thanh Dung vừa khóc vừa nói: “ Dung Thành! Huynh đừng nói như vậy mà! Huynh chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu mà!.”

Dung Thành nhìn nàng rồi mỉm cười hạnh phúc. Hương Nhi từ đằng xa hoảng hốt chạy tới, đập vào mắt nàng là khung cảnh tàn khóc như này, những giọt nước mắt của nàng chảy xuống, Hương Nhi hét lớn: “ Dung Thành!.”

Nàng chạy tới đẩy Thanh Dung ra rồi ôm lấy Dung Thành đặt chàng nằm vào trong lòng mình, nàng khóc lớn ấp úm nói: “ Thiếp đã bảo là chàng đừng có đi mà chàng lại không nghe! Bây giờ chàng như thế này thiếp biết phải làm sao chứ?! Thiếp đưa chàng về nhà, chàng đừng có ngủ đó! Thiếp sẽ đưa chàng về nhà!.”

Thanh Dung nhìn Hương Nhi như vậy thì nàng lại càng cảm thấy đau lòng và tội lỗi. Dung Thành mỉm cười nắm láy tay Hương Nhi dịu dàng nói: “ Hương Nhi! Xin lỗi muội vì ta không thể cho muội được sống một cuộc sống hạnh phúc! Nếu như lúc đó muội không gặp ta thì có lẽ bây giờ muội có thể gặp được người thật sự yêu muội! Hứa với ta sau khi ta mất...muội hãy quay về Tây Vực sống thật tốt, tìm một người yêu muội, có thể bảo vệ muội cả đời có được không?!!.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.