Thanh Dung Tử Diệp

Chương 32




An Nhiên liền quay qua nhìn Thanh Dung rồi yếu ớt nói: “ Nguyên Thanh Dung...mặc dù ta rất ghét cô...nhưng ta tự biết sức khỏe của mình bây giờ như thế nào...cô có thể giúp ta chăm sóc và nuôi Thần Nhi không? Coi như là...bù đắp cho đứa con đã mất của cô!.”

Thanh Dung nghe xong thì ngạc nhiên, nàng từ từ bước tới nói: “ Cô đừng có nói gì hết, mau mau khỏe để tự chăm sóc cho con của mình đi! Nếu không...sau này...nó lớn lên ta sẽ cho nó biết mẹ của sinh nó ra rồi bỏ nó lại một mình đó!.”

An Nhiên nghe xong thì cười tươi, đáp: “ Ta biết cô không ác như vậy đâu.” Rồi An Nhiên quay qua nhìn Triệu Duy, những giọt nước mắt của nàng liền chảy ra, Triệu Duy nhìn con gái mình như vậy, ông liền không kìm được nước mắt, An Nhiên ngoan ngoãn nói với ông: “ Phụ thân... thứa cho con gái...bất hiếu vì không thể hiếu thuận với người, con gái đã khiến người lo lắng nhiều rồi. Cha...người hứa với con nhất định phải chăm sóc tốt cho mình nha!.”

An Nhiên nói với ông xong thì nhìn Tử Diệp vừa khóc vừa yếu ớt nói: “ A Diệp...Nếu có kiếp sau, thiếp không muốn gặp lại chàng nữa!.” Rồi nàng nhìn đứa con của mình dịu dàng mỉm cười vuốt ve má nó rồi nói hai từ: “ Tư...Thần!.”

Nàng nói xong thì mỉm cười nhắm hai mắt lại, ngừng thở, đứa nhỏ như biết được mẹ nó không còn thì khóc lớn, tất cả mọi người xung quanh đều đau buồn, ngay cả Tử Diệp và Thanh Dung cũng đau lòng không kìm được nước mắt mà khóc. Ở trong thâm tâm An Nhiên nói với đứa nhỏ: “ Tư Thần! Mẫu hậu không thể ở bên cạnh chăm sóc cho con, dõi theo con từng ngày được rồi, con hãy hứa nói mẫu hậu là phải mạnh mẽ lớn lên nha, mẫu hậu yêu con rất nhiều, con của mẹ!.”

Tử Diệp nhìn An Nhiên rồi đau lòng nói: “ Nếu có kiếp sau, xin cô đừng gặp một người giống như ta, mà hãy gặp một người yêu cô thương cô và luôn coi cô là người quan trọng nhất.”

Tang lễ của An Nhiên tất cả mọi người đều rất đau buồn. An Nhiên được lấy truy hiệu Hòa Dung quận chúa của nàng làm tôn hiệu Hòa Dung Hiếu Đoan hoàng hậu. Từ khi An Nhiên mất Triệu Duy đưa Hạ Tuyết và Tư Thần về phủ, ông không cho bất kỳ ai động vào Tư Thần và gửi tấu chương xin được tới quân doanh, Tử Diệp cũng hiểu được mà duyệt cho ông, ông đưa cả Hạ Tuyết và Tư Thần đi cùng. An Nhiên qua đời thì Hạ Tuyết cũng như đã trưởng thành và hiểu chuyện lên rất nhiều.

Tử Diệp và Thanh Dung cung không dám giành Tư Thần về vì biết đó chính là hy vọng cuối cùng để Triệu Duy sống, sau khi An Nhiên qua đời ông đã như phát điên và muốn giết chết Tử Diệp và Thanh Dung, nhưng vì con gái mình mà ông đã không làm như vậy. Sau hai ngày An Nhiên qua đời Thanh Dung cũng được phong lên làm Chiêu Dung hoàng hậu, bữa lễ sắc phong của nàng được tổ chức rất long trọng, Tử Diệp đã tổ chức cho nàng một buổi lễ sắc phong rất long trọng mà trước đây chưa từng có.

Thanh Dung mặc bộ y phục dành cho hoàng hậu, bộ y phục ấy có màu đỏ được thiết kế tinh xảo, mái tóc cũng được búi gọn, trên đầu còn có dây đeo trán và những cây trâm khác, trong đó có cây trâm mà Tử Diệp tặng nàng, giữa trán còn cá một đóa hoa sen, lớp trang điểm của nàng cũng không quá đậm, nhìn rất nhẹ nhàng giản dị nhưng lại tôn lên vẻ cao quý sang trọng, thật sự phải nói màu đỏ rất hợp với nàng.

Thanh Dung ngồi trên một chiếc kiệu rất xa hoa, nàng được khiên tới trước điện, rồi bước xuống đi từng bước từng bước lên những bậc cầu thang vừa dài vừa cao, Tử Diệp đang đứng ở trên với vẻ mặt vui vẻ đợi nàng. Khi tới chỗ chàng, Tử Diệp đưa tay ra nắm lấy tay nàng rồi vẻ mặt vui vẻ cùng nàng ngắm nhìn các triều thần đang quỳ ở dưới.

Buổi tối hôm đó Nhất Hiên đứng ở ngoài cửa phòng Dung Thành gõ cửa rồi nói: “ Điện hạ! Điện hạ!...”

Nhất Hiên gọi mãi mà không thấy Dung Thành hồi đáp, Hương Nhi liền đi tới đẩy cửa ra thì nhìn thấy chàng đang say nằm ngủ trên sàn, nàng liền lo lắng tới hỏi: “ A Thành! Chàng tỉnh dậy đi! Sao lại say tới mức này chứ?.”

Hương Nhi quay qua nói với Nhất Hiên: “ Nhất Hiên mau, mau đỡ điện hạ lên giường, ta đi nấu canh giải rượu cho người.”

Nhất Hiên nghe lệnh rồi đi tới đỡ chàng lên. Dung Thành trong mơ nằm mơ thấy Thanh Dung bỏ rơi chàng cho dù chàng có cầu xin tới chỗ nào thì cô cũng bỏ đi, rồi chàng còn mơ thấy chính tay nàng đã cầm kiếm giết chết mình. Hương Nhi từ ngoài bưng bát canh giải rượu xuống đặt lên bàn rồi quay qua nhìn chàng, thấy Dung Thành vẽ mặt khóc chịu, mồ hôi chảy nhễ nhại, nàng liền dịu dàng lấy khăn ướt lau mặt cho nàng thì thấy trán chàng rất nóng. Hương Nhi liền quay mặt nhìn ra ngoài nói lớn: “ Mau truyền thái y!.”

Thái y được đưa tới, ông ngồi bắt mạch cho Dung Thành một hồi rồi cất đồ đứng dậy bẩm với Hương Nhi: “ Bẩm trắc phi, điện hạ chẳng qua chỉ bị cảm phong hàn không có gì đáng lo ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là sẽ hết, bây giờ thần sẽ đi kê đơn thuốc cho người!.”

Hương Nhi nghe xong thì gật đầu đi tới ngồi cạnh Dung Thành, lấy khăn ướt lau mặt cho chàng rồi dịu dàng nói: “ Sao chàng lại phải khổ như vậy chứ!.” Rồi nàng đưa tay sờ má chàng và nói tiếp: “ Rõ ràng ta và chàng gặp nhau trước mà vì sao chàng lại không thích ta chứ A Thành!.”

Hồi ước lúc trước hiện về cảnh lần đầu Hương Nhi và Dung Thành gặp nhau, năm đó nàng vẫn còn là thiếu nữ mười sáu tuổi, Trong một lần nàng cùng với phụ vương mình tới Bắc Dung chơi, vì tính cách nàng tinh nghịch không chịu ở yên một chỗ, khi ấy nàng đang muốn leo tường đi ra ngoài thì không cần thật ngã xuống đất, ngã xuống trước mặt Dung Thành. Hương Nhi nhìn thấy có một bàn chân rồi ngước mắt lên nhìn thấy chàng, nàng xấu hổ ngồi dậy nhưng thấy chân mình bị trật liền đau đớn kêu lên.

Dung Thành thấy nàng như vậy thì rồi ngồi xuống trước mặt nàng rồi nói: “ Cô nương, cô đang chơi trốn tìm hả?!.”

Hương Nhi nhìn thấy Dung Thành anh tuấn như vậy xấu hổ che mặt rồi cười tủm tỉm nhưng nàng lại nghe được những lời như vậy nụ cười trên mặt nàng liền dập tắt, nàng quay qua nhìn Dung Thành với khuôn mặt ghét bỏ rồi trầm giọng nói: “ Ngươi nói ai đang chơi trốn tìm! Ngươi không thấy bổn công chúa bị ngã hay sao?!.”

Hương Nhi nói xong thì quay mặt qua chỗ khác với khuôn mặt tức giận ghét bỏ nói thầm với bản thân: “ Ở đây mà là Tây Vực là ta ngoạm ngươi, xé ngươi thành trăm mảnh rồi!.”

Những hành động đáng yêu dễ thương của nàng khiến Dung Thành nhìn thấy rồi cười tươi, rồi đặt tay lên đầu nàng xoay mặt nàng về phía mình rồi nói: “ Cô đường đường là công chúa của Tây Vực mà lại trèo tường như vậy, nhìn cô này người ta nhìn vào còn tưởng cô đang bỏ trốn đó.”

Hương Nhi bướng bỉnh khó chịu hất tay Dung Thanh ra rồi lườm chàng nói: “ Ngươi im đi! Ai nói bổn công chúa bỏ trốn chứ, chỉ là ta ở trong đây không có ai chơi nên muốn ra ngoài tham quan tí thôi!.”

Dung Thành nhìn cô rồi bật cười nói: “ Nếu cô muốn đi tới vậy thì ta đưa cô đi.” Hương Nhi vừa nghe chàng nói dứt câu thì mở to hai mắt nhìn chàng ngây thơ hỏi: “ Thật sao?!.”

Dung Thành cười tươi gật đầu, rồi đột nhiên Hương Nhi ủ rủ cúi đầu xuống nói: “ Nhưng mà...chân ta bị trật rồi!.”

Dung Thành liền dịu dàng mát xa cổ chân cha nàng rồi bẻ một cái, Hương Nhi hét lên “ Aaa!.” Rồi Dung Thành nhìn nàng và hỏi: “ Cô cử động coi còn đau không?.”

Hương Nhi nhìn Dung Thành rồi xoay nhẹ cổ chân mình thì cảm thấy không còn đau nữa, cô ngước mặt lên nhìn Dung Thành mỉm cười, Dung Thành nhẹ nhàng quay lưng lại rồi nói: “ Lên đi, ta cõng cô.”

Hương Nhi vừa nghe xong thì mở to hai mắt, khuôn mặt ngại ngùng, hai má đỏ ửng của nàng hiện lên, nàng dịu dàng leo lên lưng chàng, Dung Thành cõng cô đứng dậy đi tham quan một vòng hoàng cung. Cứ như thế Hương Nhi cũng ngày càng thích Dung Thành, cả người vui đùa cùng nhau cho đến khi Hương Nhi quay về Tây Vực. Ngày Hương Nhi quay về Tây Vực cô đã khóc rất nhiều mà khóc chịu đi, Dung Thành phải tới an ủi cô và cho cô một viên kẹo và dịu dàng nói: “ Đừng khóc nữa ngoan, sau này khi nào muội tới Bắc Dung chơi tiếp thì ta đưa muội đi ăn và đi chơi có được không?.”

Hương Nhi ngoan ngoãn gật đầu, cứ như thế mà đã mấy năm nàng và chàng không còn gặp nhau nữa. Quay về hiện tại, Dung Thành đã hôn mê ba ngày rồi, ba ngày này Hương Nhi lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc chàng, đút thuốc cho chàng, nàng ở bên cạnh chàng đến nỗi đã mấy ngày không ngủ rồi. Hương Nhi từ ngoài bước vào bưng bát thuốc thì thấy Dung Thành tỉnh dậy, nàng vui mừng vội vàng chạy tới đặt bát thuốc xuống rồi đỡ chàng rồi ngày, Dung Thành nhìn Hương Nhi rồi hỏi: “ Bây giờ là giờ nào rồi?.”

Hương Nhi dịu dàng trả lời: “ Bây giờ đã là giờ tuất rồi, A Thành chàng có biết là chàng khiến thiếp lo lắng lắm không? Chàng đã sốt rất cao lại còn hôn mê ba ngày, chàng thật sự làm thiếp rất sợ!!.”

Dung Thành như nhớ ra gì đó liền hỏi: “ Dung Nhi đâu? Nàng ấy đâu?!.”

Hương Nhi liền ấp úm nói: “ Chàng...quên rồi sao? Chàng và cô ta đã hòa ly rồi. Bây giờ cô ta đã là... Chiêu Dung hoàng hậu của Bắc Dung rồi!.”

Dung Thành nghe xong thì ngạc nhiên nhìn Hương Nhi, cái tin ấy như tia sét đánh ngang tai chàng, tim chàng liền nhói lên rồi chàng vội vàng bước xuống giường chạy đi. Dung Thành hét lớn: “ Nhất Hiên! Tới hậu cung!.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.