Thanh Dung Tử Diệp

Chương 11




Thanh Dung nhìn thấy mà đau lòng lau nước mắt cho ông rồi nói: "Phụ hoàng, Dung Nhi đồng ý gả rồi, nữ nhi đồng ý hòa thân rồi. Tất cả là lỗi của con, nếu không phải con không nghe lời mọi người thì mọi chuyện sẽ không trở nên như vậy, tất cả đều là tại Dung Nhi!.”

Cô vừa nói vừa khóc, trong nước mắt chứ toàn bi thương tuyệt vọng. Hoàng thượng thần hồn lại nhẹ nhàng nắm tay Thanh Dung rồi quay qua nhìn cô, đôi mặt chứa toàn đau khổ, ông liền nói: "Dung Nhi, tới đó… con nhất định phải nhớ chăm sóc cho bản thân…hứa với phụ hoàng phải sống tốt, nếu như có ai bắt nạt con thì về đây phụ hoàng bảo vệ con, cả Thanh Hà này bảo vệ con, con là đứa con gái phụ hoàng yêu thương nhất, cũng là vị công chúa tôn quý nhất của Thanh Hà này!."

Ông vừa nói xong thì nhắm hai mắt lại, hơi thở cũng không con bàn tay rơi xuống, dựa đầu vào đầu Thanh Dung, nàng nghẹn lời không nói thành tiếng, khóc trong đau lòng tuyệt vọng.

Hét lớn trong đau lòng: "Phụ hoàng! Sao…sao đến người cũng bỏ con vậy phụ hoàng, mọi người đi rồi Dung Nhi biết phải làm sao?!!."

Thanh Dung một mình lo tất cả chuyện tang sự của hoàng hậu và hoàng thượng, cô ngồi khóc trong tuyệt vọng, công công bên cạnh hoàng thượng đưa cho cô một lá thư, Thanh Dung run tay từ từ cầm lấy, cô mở ra đọc: "Dung Nhi, con là đứa con mà trẫm yêu thương nhất, cũng là đứa con mà trẫm kỳ vọng nhất, con hãy thay trẫm và mẫu hậu con sống thật tốt, sau khi gả tới đó phải chăm sóc cho bản thân có được không. Tới đó có chịu uất ức gì thì đừng cố gắng nhịn, con phải thật mạnh mẽ lên, ở đó không được như ở nhà, con cũng phải tới lúc trưởng thành rồi, phụ hoàng xin lỗi vì không thể ở bên cạnh con được, con mãi mãi là công chúa bé bỏng được phụ hoàng và mẫu hậu nâng niu như này nào, hãy hứa với phụ hoàng chăm sóc tốt cho mình, phụ hoàng biết sức khỏe mình như nào, cũng đã tới lúc phụ hoàng nên đi tìm mẫu hậu con rồi!!. Phụ hoàng thân mến của con!.”

Thanh Dung nghẹn lời bật khóc, nàng hét không thành tiếng ôm lá thư trong lòng, ngồi khóc nước nở tất cả ai xung quanh cũng thấy đau lòng, thương xót cho nàng. Nguyên Phong nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống ôm nàng vào lòng. Thanh Dung vì quá đau lòng cộng thêm đã nhiều ngày không ngủ nên ngất xỉu, Nguyên Phong hoảng hốt bế nàng quay về điện. Nàng hôn mê một ngày một đêm. Tứ hoàng tử - Nguyên Phong lên ngôi trở thành vị vua mới sau khi hoàng đế băng hà.

Thanh Dung từ trong cơn hôn mê tỉnh dậy, nàng vừa tỉnh dậy nhìn như người mất hồn, không bảo không rằng, đi tới nhìn bức ảnh của mẫu hậu và phụ hoàng mình ngồi lặng lẽ khóc, nhìn rất đau lòng, Băng Nhi đi vô nhìn thấy vậy liền đi tới ngồi bên cạnh ôm nàng vào lòng an ủi nói: “ Công chúa, người còn có em, người còn có Lâm Vũ, Tĩnh Chi và mọi người của Nguyệt Lãng Cóc ở bên cạnh mà!.”

Thanh Dung vừa khóc vừa nói như một đứa con nít: “ Băng Nhi, phụ hoàng mẫu hậu đều bỏ ta rồi, đến cả A Dục cũng bỏ ta rồi, bây giờ ta phải làm sao đây, ta không còn phụ hoàng mẫu hậu nữa rồi, ta không còn ca ca nữa rồi, vì sao ai cũng không cần ta, vì sao đến cả người ta yêu cũng phản bội ta!!.”

Một lúc sau, Thanh Dung tắm rửa sạch sẽ, bước ra từ bồn tắm, các thị nữ giúp nàng mặc lên một bộ y phục giản dị nhưng cũng nổi bật, trang điểm nhẹ nhàng, rồi khoác áo choàng lông màu vàng nhạt lên. Thanh Dung quay người lại, nhìn nàng như biến thành một con người khác, trở nên mạnh mẽ, lạnh lùng không còn là một cô công chúa nghịch ngợm, hoạt bát như trước kia, nàng bước ra chính điện của mình, lạnh lùng nhìn tất cả mọi người. Thanh Dung đi tới thư phòng tà áo dài thướt tha, Tĩnh Chi và Băng Nhi, Lâm Vũ đi theo.

Thanh Dung tới thư phòng, nàng bước vô tham kiến: "Thanh Dung bái kiến thánh thượng!."

Nguyên Phong ngạc nhiên đi tới đỡ nàng lên, Thanh Dung lạnh lùng đứng thẳng rồi lùi xuống một bước, Nguyên Phong nhìn thấy vậy liền nói: "Dung Nhi mới sau một đêm...muội thật sự thay đổi rồi!."

Thanh Dung ngước mắt nhìn Nguyên Phong trong đôi mắt toàn là sự lạnh lùng và nói: "Tứ ca, ngày mai…sau khi muội gả đi, muội sẽ không còn là cửu công chúa của Thanh Hà ngày xưa nữa, bây giờ muội thể nghĩ cho một mình mình được, huynh phải hứa với muội nhất định phải bảo vệ tốt Thanh Hà, nếu không muội sẽ quay về tính sổ với huynh!!."

Nguyên Phong ôm Thanh Dung vào lòng mỉm cười nói: " Ta hứa với muội, nhất định ta sẽ bảo vệ tốt Thanh Hà."

Thanh Dung buông ra rồi lạnh lùng mỉm cười nhẹ nhìn Nguyên Phong nói: “ Ngày mai gả đi, Tĩnh Chi và Lâm Vũ, Băng Nhi sẽ đi cùng muội!.”

Nguyên Phong nghe được thì ngơ người nhìn Tĩnh Chi sau đó liền buồn bã đáp lại: “ Được, Lâm Vũ tới đó nhất định huynh phải chăm sóc bảo vệ cho bản thân và cả muội ấy, Tĩnh Chi nhớ phải bảo vệ tốt bản thân mình!.”

Hai người nghe xong liền mỉm cười, Nguyên Phong nhìn Tĩnh Chi với đôi mắt tiếc nuối si tình.

/ Sáng Hôm Sau /

Thanh Dung được Nguyên Phong nắm tay đưa xuống từng bậc từng bậc cầu thang xuống tới xe ngựa, Thanh Dung luyến tiếc nhìn hoàng huynh và hoàng cung của mình, nàng mặc trên mình bộ y phục mà mẫu hậu tặng bản thân hôm sinh thần và đeo khăn che mặt, đội trên đầu mình là mũ phượng với những dây tua dài lung linh, mái tóc đen dài mượt thướt tha, Thanh Dung bước lên chiếc xe ngựa sang trọng, ở bên trong rất rộng, Tĩnh Chi và Băng Nhi, Lâm Vũ bước lên theo, đoàn xe ngựa khởi hành, Nguyên Phong nhìn theo không nỡ để Thanh Dung đi, rồi chàng liền nhìn qua bóng dáng của Tĩnh Chi sau lớp màn.

Thanh Dung ngồi trên xe ngựa đôi mắt liền thay đổi, giọng lạnh lùng: "Đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi!."

Lâm Vũ ngồi trong xe nói: "Dung Nhi lần này chúng ta phải cẩn thận, Bắc Dung không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu, lần này tới đó chỉ là bắt đầu của chúng ta thôi!."

Trong cung, mẹ của Nguyên Phong là quý phi bây giờ đã được lên làm thái hậu, bà phong thái thư thả ngồi trong cung điện thưởng trà, ma ma liền bước vô bái kiến và nói: “ Thái hậu nương nương, cửu công chúa đã đi rồi!.”

Thái hậu liền mỉm cười: “ Cuối cùng ta cũng có thể khiến mẹ con bọn họ biến mất khỏi hoàng cung này!.”

(Thuần Hoa - Quý Phi Thanh Hà - Thái Hậu Thanh Hà Quốc)

Thanh Dung kêu cả đoàn xe dừng ngay mộ của Tĩnh Yên, Nguyên Dục sau khi mất đã được an táng bên cạnh Tĩnh Yên, Thanh Dung được Băng Nhi đỡ xuống, nàng đi tới trước mộ, Lâm Vũ và Tĩnh Chi đi sau lưng cô, trên tay Lâm Vũ cầm một hộp điểm tâm mà Tĩnh Yên và Nguyên Dục thích ăn rồi đi tới bỏ xuống trước mộ hai người.

Thanh Dung mỉm cười nói: " Tĩnh Yên lần này có lẽ muội khó có thể quay về Thanh Hà rồi, tỷ nhớ ở bên đó chăm sóc cho A Dục và phụ hoàng mẫu hậu thay muội nha!."

Tĩnh Chi đặt một gói kẹo hồ lô xuống mộ Tĩnh Yên rồi nói: “ Tỷ tỷ lúc còn sống tỷ thích ăn kẹo hồ lô nhất, nên muội đã mua cho tỷ rất nhiều đây, muội sẽ sống thật tốt, sống thay cho phần mọi người!.”

Lâm Vũ thì đứng yên không nói gì hết lạnh lùng quay người đi tới ngồi vào xe ngựa. Thanh Dung nhắm mắt quay người trở lại xe ngựa, đoàn xe khởi hành, cuối cùng cũng tới Bắc Dung, cả đoàn người Thanh Dung đi ngang qua Tuyết Thành - Bắc Dung. Tất cả dừng chân tại quán trọ được mệnh danh nổi tiếng nhất Tuyết Thành tên là Tuyết Thành Lâu.

Lâm Vũ nhìn thấy thì bước xuống đi vào, chàng lấy ra hai thỏi vàng đặt lên bàn: "Bà Chủ, đêm nay ta bao hết quán trọ bà, chuẩn bị cho ta hai phòng thượng hàng và tất cả những phòng thường ở quán bà."

Bà chủ liền mỉm cười đáp: “ Được có liền, người đâu chuẩn bị phòng theo lời vị khác này nói."

(Hàn Tuyết Nhi - Thất Đệ Tử Của Nguyệt Lãng Cóc)

Thanh Dung vén rèm ra nhìn bên trong quán rồi nói: “ Đây chính là quán trọ do thất sư tỷ mở sao!.”

Tĩnh Chi liền đáp: “ Đúng vậy, thất sư muội đã ở Bắc Dung làm mật thám cho bọn ta cũng đã tám năm rồi, cũng lâu rồi muội không gặp muội ấy rồi!.”

Thanh Dung nghe xong dịu dàng bước từ xe ngựa cao quý sang trọng đi xuống, tất cả người dân xung quanh ai cũng nhìn, nhìn nàng ăn mặc sang trọng, quý phái cao quý, tất cả ai nhìn cũng phải ngỡ ngàng vì sự xinh đẹp này của cô. Thanh Dung ngước lên nhìn biển hiệu, sau đó đi vô.

(Tuyết Hương Lâu)

Thanh Dung đi vô nhìn xung quanh, sau đó đi lên lầu đi vào phòng đã được chuẩn bị, nhìn xung quanh rất giống với phòng của Thanh Dung.

Tuyết Nhi liền bước vào nói: “ Dung Nhi!.”

Thanh Dung quay lại nhìn cô, vui vẻ chạy tới ôm cô vào lòng: “ Sư tỷ, cuối cùng muội cũng có thể gặp lại tỷ rồi!.”

Hai người nhìn nhau vui vẻ, Tuyết Nhi nhẹ nhàng vuốt tóc mái của Thanh Dung rồi mỉm cười nói: “ Đúng vậy, tỷ cũng rất nhớ muội và mọi người, tỷ đã nghe chuyện trong cung rồi, Dung Nhi muội chịu khổ rồi!.”

Thanh Dung mỉm cười nói: “ Không sao, qua việc lần này đã giúp muội trưởng thành lên rất nhiều, sau khi tới Kinh Thành muội sẽ khiến những người đó trả giá!.”

Tuyết Nhi mỉm cười nói: “ Được tỷ sẽ luôn ở đằng sau giúp muội và bảo vệ muội, nếu như có việc gì thì cứ tìm tỷ!.”

Tĩnh Chi nghe vậy liền nói: “ Sư muội, muội thật sự không định theo bọn ta tới Kinh Thành sao?.”

Tuyết Nhi nhìn Tĩnh Chi rồi nói: “ Muội phải ở lại thêm một thời gian để đợi Lục Dương rồi sau đó mới tới Kinh Thành tìm mọi người được!.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.