―Đáng giận!
Hiên Viên Hạo Húc nhắm hai mắt lại, điên cuồng tham chiếm. Hắn không dám nhìn đôi mắt đang đăm đăm hướng về phía mình. Hắn không sai, cớ gì phải nhận ánh mắt ấy. Người của Hiên Viên gia lẽ nào phải uổng mạng sao? Khi ấy lão nhân có, nữ tử có, hài tử có, còn cả mẫu thân trong bụng vẫn chưa biết là đệ đệ hay muội muội chưa kịp nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Hiên Viên Hạo Húc chìm đắm đến mức tự đẩy mình sa vào vực thẳm của dục vọng, hoàn toàn quên hẳn lời nói sẽ đi gặp thê tử lúc trước.
―Hạnh Nhi, mau giúp ta cài trâm vào đây.
Vừa nghe Thiên Thành bẩm báo Hiên Viên Hạo Húc buổi tối sẽ đến Thuỵ Tuyết cung, Tuyết Tố Hân vội háo hức chuẩn bị, nàng muốn phu quân ngắm nhìn dáng vẻ kiều diễm nhất của mình. Nam nhân oai phong kia là niềm kiêu hãnh cả đời của nàng, kể cả có phản bội cữu cữu cũng đáng.
―Oa! Công chúa thật xinh đẹp đó nha.
Nhìn gương mặt được trang điểm tỉ mỉ trước gương của Trưởng công chúa, Hạnh Nhi không biết phải phải giải thích ra sao cho Tuyết Tố Hân hay tin Tướng quân tối nay sẽ không tới đây.
―Sao phu quân ta còn chưa đến? Ngươi thử đi đến Nghị chính điện hỏi thăm xem…
Sau khi tiến cung, nàng chưa cùng phu quân nói chuyện nhiều, tối nay chính là cơ hội làm phu quân hồi tâm chuyển ý.
―Ách, việc này…
Hạnh Nhi lưỡng lự, từ nhỏ cùng Công chúa lớn lên, nàng rất hiểu tính tình của chủ tử, Công chúa mà biết sẽ giết nàng mất.
―Sao?
Tuyết Tố Hân quắc mắt nhìn thẳng vào thị nữ đang cúi đầu không dám nói.
―Làm sao vậy? Nói!
―Ách… Thiên Thành công công bảo Tướng quân vừa xử lý việc triều chính xong đã đến thẳng Giản Mai hiên.
Hạnh Nhi bị dọa đến thoáng rùng mình, lập tức nói thật.
―Cái gì?! Tiện nhân!
Tuyết Tố Hân dùng tay gạt tất cả đồ vật trên bàn trang điểm xuống đất, phẫn hận dẫm đạp liên hồi.
―Tuyết Tố Tây! Ngươi đúng là đồ tiện nhân!
Tại sao lại muốn giành phu quân với ta! Hết mẫu thân ngươi đoạt phu quân của Mẫu hậu, giờ ngươi lại muốn đoạt phu quân của ta ư?
―Không thể tha thứ! Tuyệt đối không!
Trong mắt ánh lên quang mang điên dại, nàng tuyệt đối không cho phép có người dám động đến thứ thuộc về nàng. Như mẫu thân của tiện nhân kia, cuối cùng đã chết thảm trong cung, tiện nhân như hắn cũng không xứng được sống trong cung!
―Công chúa…
Hạnh Nhi sợ hãi khi thấy Trưởng công chúa đang tức giận, trong chốc lát lại đột nhiên lộ ra nụ cười tà ác. Bộ dáng hiện tại của nàng làm cho Hạnh Nhi lạnh người. Không rõ Công chúa muốn làm chuyện gì, nếu chọc giận Tướng quân thì phải làm sao… Mong là Công chúa có thể suy nghĩ cẩn thận điều gì nên làm, điều gì không nên làm. Tuy Công chúa đối xử với nàng không tốt nhưng nàng vẫn không muốn thấy Công chúa xảy ra chuyện. Kỳ thật, Công chúa cũng là một người đáng thương.
―Hạnh Nhi, đi tìm hiểu xem Giản Mai hiên có những người kẻ nào đang canh giữ.
Từ ngày Tuyết Tố Tây chuyển đi, nàng đã muốn đi gặp tiện nhân kia nhưng Giản Mai hiên bị canh giữ nghiêm ngặt, căn bản không thể vào được. Nàng muốn thử cách khác. Quan tâm đệ đệ mình một chút không phải là chuyện nên làm sao?
―Nô tỳ tuân lệnh.
Thấy ánh mắt Công chúa tràn đầy hân hoan, sau lưng Hạnh Nhi chợt xuất hiện một cơn gió lạnh. Không hiểu sao ánh mắt Công chúa càng ôn nhu, nàng càng thấy hoảng sợ.
—¤—
―Ân… đừng…
Cơ thể không còn chút sức lực, Tuyết Tố Tây cảm nhận được một đôi tay rắn chắc đang ôm thân thể trần trụi của mình đi xuống giường. Y không muốn, lúc này còn mặt mũi nào gặp người khác! Chỉ là giờ đây y không còn sức phản kháng nữa.
―Ư… A…
Tuyết Tố Tây được đưa đến một nơi vô cùng ấm áp, bên trong không khí có chút ẩm ướt, người y trầm vào làn nước. Xuất phát từ bản năng vốn có, y bối rối bắt lấy cánh tay người nọ sợ bị chết chìm trong thuỷ trì to lớn tựa biển cả mênh mông này.
―Ngô…
Khẽ hé mí mắt nặng trĩu, Tuyết Tố Tây nhíu mi nhìn nam nhân vạm vỡ trong thủy khí dày đặc. Làn da thiết đồng ở nơi ngực theo gợn nước phập phồng khẽ chạm vào da y, thoáng trông như da thịt hai ngươi không thể tách rời.
―Đừng nhúc nhích.
Hiên Viên Hạo Húc biết Tuyết Tố Tây chắc chắn không muốn nằm ở trong ngực mình nhưng hắn không muốn lỡ tay làm nam nhân này bị thương. Tay vòng qua lưng Tuyết Tô Tây, chạm đến huyệt khẩu bí ẩn.
―A…
Một ngón tay của Hiên Viên Hạo Húc đi vào đau đớn khó tả, đầu ngón tay cứng rắn còn không ngừng nhu động bên trong, sau đó một ngón tay nữa lại tiến vào, chật kín huyệt khẩu. Tuyết Tố Tây cảm giác được có thứ gì đó từ nơi ấy chảy ra. Y dĩ nhiên biết đó là cái gì, khuất nhục cắn chặt môi, không muốn phát ra âm thanh. Vì chính bản thân y hiện tại quả thật không khống chế được dục vọng. Trong chuyện kia thì Hiên Viên Hạo Húc kinh nghiệm dày dạn, thủ đoạn không thiếu, còn y chỉ là một tiểu tử ngây ngô.
Tuyết Tố Tây không dám ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, chỉ có thể dừng tầm mắt trên ngực người kia. Nhìn chăm chú ngực nam nhân không ngừng phập phồng, y vẫn là nhịn không được mà đỏ mặt. Ở bên cạnh người này rốt cục là địa ngục hay thiên đường đây?
—¤—
―Tướng quân, Thiên Triệu vương triều đưa tới hạ lễ. Liệu có nên mở tiệc chiêu đãi sứ đoàn không?
Hiên Viên Hạo Húc đăng cơ, Huyền Trọng Thiên của Thiên Triệu theo lẽ thường sẽ phái người đến chúc mừng, hiềm nỗi hậu cung Thiên Triệu hiện giờ có chút vấn đề nên Huyền Trọng Thiên chỉ phái rất nhiều nhân mã dâng hậu lễ chúc mừng.
―Ân, được rồi, chuyện này lại phiền đến ngài rồi.
Kiên quyết không ngồi ở bảo toạ của Hoàng thượng, Hiên Viên Hạo Húc dựng cho mình một án thư ở vị trí thấp hơn. Hắn biết sư đệ chắc đang rất đau đầu, mà không đau đầu sao được!
―Nguyên soái, chẳng hay Hoàng thượng dạo này đang làm gì?
Thừa tướng Giản Vân Thư quan tâm hỏi han chuyện của Tuyết Tố Tây, dẫu cũng đoán trước được Tuyết Tố Tây thoái vị rồi thể nào cũng quanh quẩn một chỗ, nhưng rời cả cung của mình thì thật kỳ quái, chẳng lẽ là để tránh xa thế sự sao?
―Thừa tướng đại nhân nếu muốn gặp Hoàng thượng thì cứ đi, không ai cản đại nhân đâu. Hiên Viên Hạo Húc biết Giản Vân Thư lo lắng cho người kia. Dùng ánh mắt trấn an với Giản
Vân Thư, hắn hiểu ông nhất định sẽ không tự mình đi vào chỗ chết. Sau khi bãi triều, Giản
Vân Thư lưu lại ở Nghị chính điện chờ Hiên Viên Hạo Húc.
―Giản thúc thúc, gần đây ta thấy thân thể ngài xem chừng không được tốt, nên chú ý nghỉ ngơi.
Nhìn Thừa tướng đã có vẻ già nua, mái tóc hoa râm, không còn vẻ anh khí bừng bừng của Văn Trạng nguyên năm đó.
―Hạo Húc, ngươi rốt cuộc đã làm gì Hoàng thượng rồi?
Tuyết Tố Tây là do Thừa tướng dạy dỗ, dẫu không giúp y có được khí phách của một hoàng
đế, nhưng cũng thừa biết Tuyết Tố Tây nhất định sẽ không dễ dàng rời Hàm Tuyết điện.
―Không có gì. So với một trăm hai mươi tám mạng người Hiên Viên gia thì vẫn còn thoải mái chán.
Hiên Viên Hạo Húc khẽ cười nói, hắn hiểu muốn lừa Giản Vân Thư không phải chuyện đơn giản, liền khéo léo tiết lộ mục đích của mình.
―Nhưng…
Giản Vân Thư không có cách nào thuyết phục thế chất này. Năm đó ông cùng phụ thân Hiên Viên Hạo Húc – Hiên Viên Tông Phu đều là Trạng nguyên, phụ thân Hiên Viên Hạo Húc là Võ Trạng nguyên. Hai người tâm đầu ý hợp, quyết định kết bái huynh đệ. Khi Hiên Viên
gia cả nhà chết thảm chỉ trong một đêm, ông cũng thập phần đau lòng. Tám năm sau Hiên Viên Hạo Húc xuất hiện, ông ra sức giúp hắn tránh được sự hoài nghi của Tiên hoàng mà đậu cả Văn và Võ Trạng nguyên. May mắn Hiên Viên Hạo Húc diện mạo giống Hiên Viên phu nhân hơn là Tông Phu nên Tiên hoàng cũng không sinh nghi. Vấn đề là chuyện này không can hệ đến Tuyết Tố Tây, một tay ông dạy dỗ đứa nhỏ, ông hiểu Tuyết Tố Tây là người như thế nào.
―Chất Nhi chỉ trả thù mà thôi.
Hiên Viên Hạo Húc không muốn tranh cãi thêm nữa. Hắn kỳ thật cũng đang hỗn loạn. Hắn đối đãi với người kia như thế nào cũng không cần người khác dạy. Hắn muốn huỷ hoại, huỷ hoại con người cao nhã thoát tục khiến hắn thầm đố kỵ kia… Bọn họ phải ở cùng một chỗ, cho dù phía trước là địa ngục cũng phải ở bên nhau.
Hiên Viên Hạo Húc xoay lưng rời đi, không muốn bàn luận thêm chuyện của Tuyết Tố Tây.
―Tự giải quyết cho tốt đi… Ai…
Giản Vân Thư nhìn theo dáng người cao lớn của Hiên Viên Hạo Húc. Đứa nhỏ này tuy lớn lên không giống Tông Phu, nhưng cũng thật sự lợi hại, mong là tương lai nó sẽ không phải hối hận.
―Nguyên soái, Công chúa đêm qua thiếu chút nữa đem cả Thuỵ Tuyết điện phá tan.
Thiên Tự nhỏ giọng nói, đều do Thiên Thành nhát gan không dám tới bẩm báo, thế là hắn đành phải cắn răng đến đây. Trưởng công chúa là long quyển phong(17), người bình thường khó có thể chịu đựng nổi. Nàng kích động nổi giận, nói không chừng còn định san bằng cả hoàng cung.
―Tiện nhân!
Hiên Viên Hạo Húc vung tay một chưởng đánh nát án thư bằng gỗ lim khiến Thiên Tự sợ tới mức run rẩy không ngừng, trong lòng mắng to Thiên Thành thật chẳng có tình nghĩa gì.
―Phái người luôn chú ý đến cuộc sống hằng ngày của Công chúa.
Phải đề phòng nữ nhân kia làm chuyện điên khùng gì đó, nàng khẳng định là phong tử(18), lúc nào cũng ghen ăn tức ở, thường xuyên kìm chế dục vọng, thoạt nhìn là biết ngay thần kinh không có bình thường.
(17)Long quyển phong (龙卷风): gió xoáy, bão tố, ý bảo nàng ―sư tử Hà Đông.
(18)Phong tử (疯子): người điên
―Tiểu nhân hiểu rồi.
Thiên Tự nhân được lệnh liền tung người chạy vội ra khỏi Nghị chính điện, nhanh nhanh kẻo lại bị Tướng quân trút giận.
—¤—
―Phu quân cuối cùng cũng đến rồi…
Tuyết Tố Hân thấy phu quân đột nhiên xuất hiện ở Thuỵ Tuyết Điện, lập tức muốn bay vào ngực người kia nhưng lại bị Hiên Viên Hạo Húc né tránh.
―Nghe nói Công chúa đòi gặp ta.
―Phu quân nói đùa rồi, sao tự nhiên lại xa cách đến thế.
Tuyết Tố Hân cười mỉa, ánh mắt hàm chứa xuân ba ôn nhu nhưng trong lòng lại như lửa đốt. Nàng vẫn cố giữ vẻ ngoài hiền thục trước mặt phu quân, nếu không e phu quân sẽ rời bỏ nàng mất.
―Nga? Thế sao? Vậy là tốt rồi, ta còn lo Công chúa sẽ không giữ chút hình tượng cao quý nữa?
Hiên Viên Hạo Húc thấy nàng cố ra vẻ liền nói. Biểu tình trên mặt nàng tự dưng cứng lại. Khoé miệng hắn khẽ nhếch lên.
―Phu quân, ta đâu có thể nhắm mắt làm ngơ chuyện chàng với đệ đệ có quan hệ bất chính chứ?
Nếu không thể duy trì được nữa thì ba mặt một lời luôn cho rồi.
―Ngươi…
―Đệ đệ thanh thuần của ta có phải kỹ thuật cao siêu, có thể thoả mãn dục vọng của phu quân?
―Ngươi không được nói như vậy về hắn!
Hiên Viên Hạo Húc tức giận trừng mắt với thê tử, nàng rốt cuộc cũng lộ đuôi cáo. Vẻ mặt nham hiểm của nàng thật là buồn nôn. Nữ nhân thật đúng là sinh vật kỳ lạ, khi thì nhu mì, ngón tay mềm mại quấn quít nam nhân, ra sức lấy lòng; khi không vừa lòng thì lại biến thành độc xà, cắn chết tất cả kẻ thù.
―Ta cứ nói đấy, hắn còn không phải là kẻ rất *** đãng ư? Ở trên giường nhất định sẽ khuất ý hầu hạ cho mà xem!
―Câm miệng! Tiện nhân!
Hiên Viên Hạo Húc lấy tay bóp cổ Tuyết Tố Hân, ép nàng vào tường. Vẻ mặt nàng trở nên nhăn nhó, chuyển dần sang tím ngắt. Hắn lộ ra nụ cười tàn nhẫn, mãi đến khi nữ nhân dùng ánh mắt van nài mới buông tay thả ra.
―Khụ… khụ khụ… Ngươi… dám xuống tay với ta!
Nam nhân hàn lãnh trước mặt ánh mắt lạnh như băng, không một tia nhu tình. Đêm ấy, nàng đã gửi gắm thân mình nam nhân vĩ ngạn này, đêm ấy người này thật nồng nhiệt và ôn nhu. Vì điều gì mà mọi chuyện không còn như xưa nữa? Cái đêm huyền ảo ấy tựa như một giấc mộng viển vông…
―Ngươi nên liệu mà hành xử, nếu không…
Hiên Viên Hạo Húc không phải là người dễ mủi lòng, vị trí ngày hôm nay đâu dễ có được. Hắn vẫn luôn tâm niệm muốn nên nghiệp lớn tất phải có trái tim sắt đá.
―Ta sẽ không tha cho các ngươi! Tuyệt đối không…!
Tuyết Tố Hân nhìn theo bóng dáng đã khuất của Hiên Viên Hạo Húc, nghiến răng nói lớn vang vọng cả Thuỵ Tuyết điện.
—¤—
―Vị Tuyết, giúp ta đem xẻng đến đây!
Hậu viện Giản Mai hiên có một khu toàn Tố Mai. Mùa đông gần sang, Tố Mai trắng muốt phấn duyên dáng không lâu nữa sẽ khai nở. Việc Tuyết Tố Tây muốn làm nhất sau khi thoái vị chính là tìm một nơi để ẩn cư, sau đó trồng Tố Mai, cả ngày đứng dưới bóng cây cũng không thấy buồn chán. Đêm xuống tuyết rơi tráng lệ, Tố Mai khai nở trong rừng. Lại nhớ đến ngày hôm đó không gian tràn ngập sắc trắng tinh khiết của tuyết cùng cánh hoa, y nhìn thấy Mẫu phi hồng nhan bạc mệnh nằm xuống giữa biển hoa trong cơn mưa tuyết trắng xoá… rồi không bao giờ tỉnh lại nữa…
―Chủ tử, ngài nên nghỉ ngơi một lát đi.
Đã vất vả cả ngày trời, Hoàng thượng không thấy mệt ư? Chẳng phải đêm qua không thể ngủ được sao? Nhớ tới lại bực mình! Nếu không phải Hoàng thượng tin nhầm người thì sẽ không rơi vào tình cảnh như bây giờ.
―Không cần, mau mang xẻng lại đây, ta muốn xới đất cho chúng.
Mỗi một gốc mai xinh xắn đều là một hài tử của y, mỗi cây đều có một vị trí riêng. Hằng ngày Tuyết Tố Tây thường ở trong này cùng những cây mai, để có thể tạm thời quên đi mọi thứ. Ngắm nhìn những bông hoa trước mặt, Tuyết Tố Tây tự thấy hổ thẹn, so với hoa mai thanh cao kia, bản thân thật sự nhơ bẩn.
―Được rồi, đưa ta, ngươi mau lui xuống đi… Ách…
Tuyết Tố Tây đón lấy cái xẻng, định phân phó Vị Tuyết tạm nghỉ ngơi, nàng đã đợi ở đây đến giữa trưa rồi. Nhưng vừa quay đầu lại, thấy một bàn tay to lớn đưa cho hắn cái xẻng, Tuyết Tố Tây tròn mắt nhìn nam nhân kia. Hắn hình như vừa gặp chuyện gì đó không vui, tuy ngoài mặt mỉm cười nhưng trong ánh mắt rõ ràng phảng phất nét ưu phiền.
―Ta đã bảo Vị Tuyết đi trước rồi.
Vừa rồi nhìn thấy Vị Tuyết cầm cái xẻng, hắn liền đoán Tuyết Tố Tây chắc chắn đang ở đây. Từng gốc cây ở nơi này đều là do Tuyết Tố Tây tự mình trồng.
―Ân…
Tuyết Tố Tây cầm lấy cái xẻng rồi quay đi tiếp tục vun đất, chẳng để ý đến bên người kia. Khí thế trên người nam nhân toát ra vẫn là khiến y phát run. Vờ như không thấy, y chu đáo từng chút một xới đất cho Tố Mai. Mỗi thân cây đều phải thật khoẻ mạnh, như vậy hoa nở mới làm rung động lòng người. Đến lúc đó, ngồi ở đình lý một bên ngắm hoa, một bên đánh đàn hẳn sẽ rất tuyệt diệu. Đáng tiếc, y không chắc liệu khi ấy còn có nhã hứng hay không…