Thánh Đản Lão Nhân Tiếu Nhất Cá

Chương 10




Xe của họ dừng lại trước một trường trung học, vì lúc này đã hơn ba giờ chiều, cho nên sân thể dục cạnh bên cổng vào trường, có rất nhiều học sinh đang học thể dục.

“Anh tới đây chi vậy?” Vị Phồn lái xe vào trong bãi đậu, không hiểu gì hết hỏi.

“Đến tìm một người.” Thiệu Nhạc nói. Thời gian bảy năm không tính là dài, cũng không tính là ngắn. Đứa trẻ may mắn sống sót trong tai nạn năm đó, hiện giờ cũng đã học trung học.

Họ tiến vào trường, lấy chứng mình ra đăng ký trong phòng bảo vệ. Bảo vệ mời họ ngồi chờ một chút, sau đó liền nói vào micro mời học sinh đến:

“Học sinh Hạ Trạch Phương năm hai, có người tìm, mời đến phòng bảo vệ.”

“Tìm ai? Bạn của anh hả?” Thời gian chờ đợi có chút nhàm chán, Vị Phồn thuận miệng hỏi.

Vị trí họ ngồi trong phòng bảo vệ rất gần cửa sổ, nơi đó có một cửa sổ thật lớn, Vị Phồn đẩy cửa sổ mở ra, thời tiết hôm nay không tồi, mặt trời rạng rỡ, không khí ấm áp, gió cũng không lạnh lắm.

Họ nhìn ra ngoài sân thể dục, các học sinh đang tập các bài vận động, bầu không khí bình thản thích hợp tán gẫu.

“Không phải.” Thiệu Nhạc trả lời. “Tai nạn bảy năm trước, tôi tông chết cha mẹ nó. Nó sẽ không xem tôi là bạn.”

Vào lúc nghe thấy câu trả lời của Thiệu Nhạc, Vị Phồn thật đúng là khiếp sợ vô cùng.

Cậu không biết Thiệu Nhạc từng tông chết người.

Thiệu Nhạc né tránh ánh mắt của Vị Phồn, có đôi khi anh cảm giác ánh mắt của Vị Phồn có một loại ma lực, bị cậu nhìn như vậy, suy nghĩ méo mó trong đáy lòng mình tựa hồ cũng sẽ bị cậu nhìn thấu, cảm giác này khiến anh không được tự nhiên.

Đầu kia của sân thể dục, một thiếu niên nước da do phơi nắng mà thành màu tiểu mạch đang chậm rãi đi về phía phòng bảo vệ.

“Hạ Trạch Phương, em còn hai vòng nhảy cóc chưa xong, muốn đi đâu hả?” Thầy thể dục mặc đồ vận động dài tay thổi còi, càng không ngừng ngoắc thiếu niên kia.

“Có người tìm Trạch Phương ạ, em phải đi tới phòng bảo vệ gặp!” Thiếu niên đi đường lưng có hơi còng cởi giầy chân trái xuống, lộn hạt cát bên trong ra, trả lời xong rồi mang giày vào đi tiếp.

Phía sau thiếu niên kia, có một thiếu niến khác nhảy cóc theo lại rồi cùng nhau đi, hai người đã rời khỏi phạm vi hoạt động của lớp.

“Diệp Hải Uyên, em làm gì cũng đi!” Thầy thể dục quát theo. “Em trở lại nhảy cóc phạt tiếp cho thầy!”

“Thái lão đầu, thầy phiền quá đi!” Thiếu niên tên Diệp Hải Uyên quay đầu lại trừng mắt liếc ông thầy mình một cái, sau đó không thèm quay đầu lại chạy về phía trước, choàng vai bạn học Hạ Trạch Phương của cậu, hai người cùng nhau đi.

“Ai muốn tìm Hạ Trạch Phương?”

Thiệu Nhạc trượt xe lăn, đi đến trước mặt thiếu niên kia.

Thiệu Nhạc vẫn còn nhận ra hình dạng của thiếu niên này, những năm gần đây, cứ cách một thời gian anh sẽ xin Trưng Tín Xã cho biết tình hình của Hạ Trạch Phương, chiếu theo bản báo cáo họ gởi đến, cuộc sống của thiếu niên này rất phức tạp.

“Cậu khỏe, tôi là Thiệu Nhạc.” Thiệu Nhạc gật đầu với cậu.

“Thiệu Nhiệt?” Đối phương nghĩ nghĩ, nhìn nhìn xe lăn của Thiệu Nhạc, sau đó dùng quốc ngữ không rõ lắm của Đài Loan la to. “A, em nhớ ra rồi, là Thiệu Nhiệt kia.”

Sau khi la lên một tiếng, Hạ Trạch Phương lại ngớ ra. “A anh tới tìm em làm gì vậy?”

“Tôi chỉ là muốn đến nhìn cậu.....”

Lời Thiệu Nhạc còn chưa nói xong, thì thiếu niên bên cạnh Hạ Trạch Phương đã đưa tay kéo cậu qua.

“Nhìn gì? Có gì đẹp mà nhìn!” Giọng điệu của thiếu niên khiến người khác thập phần không vui.

Vị Phồn nheo mắt. Trẻ em tuổi này dùng giọng điệu không phân lớn nhỏ như vậy nói chuyện, nghe vào tai thật làm người ta khó chịu.

“Này, cậu đừng ồn ào! Tớ cùng người ta nói chuyện, đừng gây sự.” Hạ Trạch Phương liếc mắt nhìn bạn học mình.

Thiếu niên kia hừ một tiếng, quay đầu không thèm nói nữa.

“Em hiện tại tốt lắm, thân thể khỏe mạnh không đau không bệnh.” Hạ Trạch Phương kéo tay áo giơ cánh tay lên, lộ ra cơ thịt rắn chắc. Cậu hơi ngượng ngùng cười lớn, răng nanh trắng sáng cùng đôi mắt sáng ngời đều lấp lánh hào quang.

“Đối với chuyện cha mẹ cậu, đã nhiều năm qua tôi vẫn cảm giác có lỗi sâu sắc.” Thiệu Nhạc cúi đầu thật thấp với Hạ Trạch Phương, hơn nữa cúi đầu rồi cũng không ngẩng lên lại.

Vị Phồn nghĩ thầm, tình hình này có lẽ mình cũng không nên đi qua nhúng tay vào, Thiệu Nhạc không thích người ta quản chuyện của anh, cho nên cậu tốt nhất làm như cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không thấy. Cậu không nói gì cả nhìn ra ngoài cửa sổ vờ như đang thưởng thức phong cảnh, nhưng vẫn có chút để ý tình trạng của Thiệu Nhạc, năm giây ba lần đưa mắt nhìn trộm, lổ tai cũng thủy chung lắng nghe đoạn đối thoại của Thiệu Nhạc cùng thiếu niên kia.

“Ây này này, anh không cần vậy đâu!” Hạ Trạch Phương vội vàng chạy về phía trước nâng Thiệu Nhạc dậy.

“Nếu không phải vì tôi tông vào xe của gia đình cậu, cha mẹ cậu cũng sẽ không vì vậy mà chết thảm. Chuyện ngoài ý muốn đó tôi vẫn luôn nhớ rõ không hề quên, tôi biết, dù có bao nhiêu tiền đi nữa cũng không thể bù đắp cho mất mát tình thân của cậu được. Tôi biết ông nội cậu đã bất ngờ qua đời mấy ngày trước, tuy rằng hiện tại khả năng của tôi không đủ để gánh vác, nhưng bất luận cậu có yêu cầu gì, đều có thể đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ cố hết sức thực hiện.” Thiệu Nhạc nói.

Tự trách trong lòng Thiệu Nhạc, bảy năm qua chưa từng thuyên giảm ngày nào. Anh vốn sợ lần này đột ngột đến tìm, thiếu niên này sẽ lại giống như năm đó gào lên la hét vào mặt anh, nhưng mà, thời gian tựa hồ đã mang đi hết thảy hận ý của đối phương với anh, chỉ là, thời gian mang đi nỗi đau của đối phương, lại không mang đi ân hận trong lòng anh.

Sau khi Hạ Trạch Phương nghe lời Thiệu Nhạc nói, nghĩ nghĩ, rồi lộ ra nụ cười đau lòng.

“Tất cả đều là ngoài ý muốn, không thể trách ai được.” Hạ Trạch Phương vỗ vỗ đầu Thiệu Nhạc đang gục xuống. “Vọng Lai cùng Tiểu Đào nhà em đã định trước ngày hôm đó phải lái xe ra ngoài, đã không thể quay về, em cũng không thể trách ai, hơn nữa trên báo đều nói, anh là vì phải tránh chiếc xe đằng trước nên mới lạn qua làn đường đối diện tông vào xe nhà em, hết thảy đều là số mệnh!”

Hạ Vọng Lai cùng Chương Tiểu Đào, là tên của đôi vợ chồng kia. Thiệu Nhạc không hề quên.

“Hơn nữa,” Hạ Trạch Phương vừa cười vừa nói: “Hơn nữa, anh đã bồi thường cho nhà em một số tiền rất lớn. Em vẫn luôn muốn đem số tiền này trả lại cho anh, thật sự nhiều lắm, em dùng không hết!”

“Đây là điều duy nhất tôi có thể làm. Nếu có thể, tôi càng hy vọng có thể đem cha mẹ cậu quay về.” Thiệu Nhạc nói.

Hạ Trạch Phương ngồi xổm xuống cạnh xe lăn của Thiệu Nhạc, ngẩng đầu người đàn ông này đang áy náy không thôi.

“Kỳ thật, người cũng đã chết, cái gì thì cũng đã mất rồi.” Hạ Trạch Phương cười nói: “Vọng Lai cùng Tiểu Đào nhà em lúc ra đi rất nhẹ nhàng, anh yên tâm, họ cũng không phải là loại người thù dai. Tâm địa hai người họ đều rất tốt, nếu nhìn thấy anh mỗi ngày trôi qua đều khổ sở như vậy, họ nhất định sẽ càng khổ sở hơn.”

Hạ Trạch Phương lắc lắc vai Thiệu Nhạc. “Có biết không hả?” Cậu giống như trưởng bối đang khuyên răn vãn bối còn mãi luẩn quẩn trong đầu, lời nói dịu dàng mà ân cần thân thiện dỗ dành.

Mãi đến lúc này, Thiệu Nhạc mới từ từ ngẩng đầu lên. Anh gật đầu với Hạ Trạch Phương, đồng thời ngồi thẳng lưng, nãy giờ vẫn khom người cúi thấp.

Anh cảm giác thiếu niến này dường như không còn giống trước đây nữa, cậu của quá khứ tràn ngập oán hận, phẫn nộ mắng mình cướp đi mạng sống của cha mẹ cậu. Thế mà thiếu niên hiện tại đã quên đi tất cả oán hận bi thương, cả người giống như vừa thay da đổi thịt, tâm tình cởi mở dáng vẻ tươi cười hiền hòa.

Hóa ra, đến tận bây giờ, chỉ có mỗi anh tự vùi mình trong thống khổ ân hận sao? Giờ đây mọi người đều đã thoát ra khỏi ký ức kinh khủng về tai nạn năm đó, anh lại chậm chạp không chịu từ trong đó bước ra, dù thế nào cũng muốn bức bản thân ngày đêm tự dằn vặt mình, cho rằng như vậy gọi là chuộc tội.

“Được rồi, tụi em không thể ra đây lâu. Vừa vặn trước lúc anh đến, em cùng Tiểu Uyển cãi nhau cãi đến rất kịch liệt, hai đứa đều bị phạt, hiện tại phải nhanh chóng quay lại, bằng không làm không xong Thái lão đầu lại sẽ mắng.” Hạ Trạch Phương trái nhìn phải soi, cuối cùng tìm được bạn học của mình ngồi gần Vị Phồn.

Diệp Hải Uyên khoanh tay trước ngực ngồi cách Vị Phồn ba cái ghế trống, cậu vừa thấy Hạ Trạch Phương ngoắc mình, mới trưng vẻ mặt như đi đại tiện đứng lên, đi về phía cậu.

“Nói xong?”

“Xong rồi, xong rồi!” Hạ Trạch Phương nói.

Nhưng mà ngay trước lúc đi, Hạ Trạch Phương nhìn nhìn chân Thiệu Nhạc, có chút ngượng ngùng hỏi: “Cũng là vào lúc đó bị tông phải sao?”

“Ừm!” Thiệu Nhạc gật gật đầu.

“Còn có thể đi không?” Cậu hỏi.

Thiệu Nhạc trầm mặc một lúc lâu, mới trả lời: “Cần phải tập vật lý trị liệu mới có thể đi.”

“Vậy phải ngoan ngoãn đi tập đó, thanh niên trai tráng không được sợ vất vả! A Tước sát nhà em cũng đã hơn năm mươi tuổi, sau nghe lời bác sĩ mỗi ngày đều đi tập, hiện tại đã tốt hơn nhiều.” Hạ Trạch Phương nhè nhẹ xoa xoa đầu Thiệu Nhạc, sau đó cười nói:

“Có thể đi, có thể đi, em cho anh sức mạnh, anh rất nhanh sẽ có thể đi lại được.”

Hành động của thiếu niên này làm cho Vị Phồn ở một bên bật cười, Thiệu Nhạc người cao ngồi trên xe lăn bị biến thành người lùn, được đối xử như người bạn nhỏ.

Mà Vị Phồn cũng lần đầu tiên gặp người đối với gương mặt hung ác của Thiệu Nhạc không có chút phản ứng nào, cậu cảm giác toàn thân thiếu niên này trần ngập khí tức bất khả tư nghị, nói chuyện thì cổ quái, nhưng lại có chút gì đó khiến người ta cảm động.

Dù sao đối mặt với hung thủ gián tiếp hại chết cha mẹ mình, thiếu niên này lại giống như nhìn thấu sinh tử, tha thứ cho Thiệu Nhạc vô tâm, cũng không trách móc anh.

“Đi thôi, cậu muốn nói tới lúc nào!” Bạn học bên cạnh Hạ Trạch Phương thập phần bất mãn nói.

“Được rồi, được rồi! Không cần hối.” Hạ Trạch Phương sau khi nói xong, đi được hai bước, lại ngoái đầu lại nói với Thiệu Nhạc: “Đúng rồi, hôm nay ngày cuối tuần, tụi em không ở ký túc xá, tan học xong sẽ về nhà, các anh có muốn đến cùng ăn cơm không, ăn xong hãy về!”

Thiệu Nhạc tuy rằng trong lòng cảm kích, nhưng vẫn lắc đầu từ chối ý tốt của đối phương.

_______________________________

Sau khi rời khỏi trường, họ đi vòng quanh trong nội thành một lúc, Vị Phồn chở Thiệu Nhạc chạy loạn khắp nơi không mục đích, tâm tư của Thiệu Nhạc có vẻ còn đang lưu lại bên trong cảm xúc mới nãy cùng Hạ Trạch Phương gặp gỡ, chưa hồi phục.

“Tiếp theo đi đâu? Nếu không muốn đi đâu, thì về thẳng nhà nha!” Vị Phồn đã là lần thứ ba hỏi Thiệu Nhạc câu này.

Vừa hỏi Thiệu Nhạc mấy chuyện, Thiệu Nhạc đều như ở trên mây không có trả lời. Vị Phồn vốn tưởng lần này cũng là hỏi chơi chơi, nào biết Thiệu Nhạc đã hồi phục tinh thần nhìn cậu, miệng đọc một địa chỉ nữa.

Kỳ thật Vị Phồn cũng không biết đường nhiều, theo như lời Thiệu Nhạc nói thì nơi đó Vị Phồn nghe cũng chưa từng nghe qua.

Vì thế cậu đành phải tùy tiện tìm một tiệm bán cau, đứng phía trước tiệm, mua một bao thuốc lá, thuận tiện hỏi cô em gáibán hàng, đường này phải đi thế nào.

“Này à,” Em gái bán cau thò đầu vào khoang xe, chặn ngang Thiệu Nhạc, đưa thuốc lá cùng tiền thối cho Vị Phồn, cô nàng nói: “Anh cứ chạy thẳng đến, vượt qua hai cái đèn giao thông thì quẹo trái, lại tiếp tục chạy thẳng, đến cuối đường thì quẹo, chạy suốt tới khi hết đại lộ vào đường nhỏ, chạy tiếp đến lúc gần hết đường, thì đụng phải nghĩa trang đầu tiên.”

“Cám ơn cô em.” Vị Phồn nói.

“Không có chi!” Em gái bán cau cười định lui ra khỏi khoang xe.

Cô nàng lúc này vốn đang cười vừa quay đầu qua thoáng nhìn thấy gương mặt hung thần ác sát của Thiệu Nhạc, nụ cười thoáng cứng đờ, có điều cô nàng đã gặp qua nhiều dạng khách hàng, phản ứng cũng được huấn luyện nhanh nhẹn, lập tức hồi hồn, khôi phục tươi cười.

“Quý khách, cau hai quả một ngàn, có muốn thử hai quả không?”

“Tôi không ăn cau!” Thiệu Nhạc trả lời một cách đứng đắn.

Vị Phồn không nhịn được bật cười thành tiếng.

Em gái bán cau cũng không nhịn được cười khanh khách.

Đợi đến lúc Vị Phồn khởi động, lái xe đi thẳng, Thiệu Nhạc vẫn không rõ câu trả lời của mình rốt cục có gì bất ổn, hai người kia cư nhiên đều cười.

“Tôi trả lời vậy không đúng sao?” Thiệu Nhạc nghi hoặc hỏi.

“Nào có cau hai quả một ngàn, cô nàng là thấy anh tướng mạo đẹp trai, ăn đậu hủ anh, hỏi anh cái khác cơ.” Vị Phồn liền cười hai tiếng.

“Tôi không ăn cau đương nhiên không biết giá. Cô ấy đang hỏi cái gì?” Thiệu Nhạc vẫn không rõ.

“Bộ anh không thấy lúc nãy cô nàng vừa vặn đem hai quả kia đều chui vào xe sao, còn thiếu điều đụng vào anh thôi?”

“Hai quả nào?” Thiệu Nhạc hoang mang nhíu mày.

Thiệu Nhạc thận trọng hồi tưởng tư thế của cô gái kia lúc chui vào khoang xe, lúc này mới nhớ lại hai bầu vú của cô sống động lớn đến muốn căng đứt áo ngực.

Thiệu Nhạc lúc này sắc mặt hết đỏ rồi trắng. Té ra hai quả một ngàn..... Là hai quả kia.....

Vị Phồn vẫn cứ cười mãi.

“Có đáng cười đến vậy không hả?” Thấy Vị Phồn chứng kiến bộ dạng xấu hổ của mình, Thiệu Nhạc không khỏi thẹn quá hóa giận.

“Không có a!” Vị Phồn lại vẫn lớn tiếng cười vui vẻ.

“Thì ra bên ngoài hiện giờ đang thịnh hành cái này.....” Thiệu Nhạc không có ý kiến.

“Anh đã cách ly thế giới bên ngoài lâu rồi, phải nhanh chóng đuổi kịp bước chân của mọi người!” Vị Phồn nói.

Ngày trước Vị Phồn chưa bao giờ cảm thấy Thiệu Nhạc là người dễ chung sống, nhất là khoảng thời gian ở Thiệu gia người này luôn luôn trưng ra khuôn mặt sa sầm. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, Thiệu Nhạc dường như trở nên không còn là Thiệu Nhạc của trước đây, tuy rằng vẫn là khuôn mặt poker kia, nhưng hình như cậu lại có thể nhìn thấy bên dưới khuôn mặt vĩnh viễn không cười kia, chôn dấu một tâm tư tinh tế thế nào. Mà tâm tình hết sức nhỏ này, cũng luôn khiến người khác hết lần này đến lần khác vì dịu dàng cùng nhẹ dạ của người này mà kinh ngạc.

Những lời lúc trước Ny Ny nói với cậu, hiện giờ cậu ít nhiều cũng có thể lĩnh hội. Thiệu Nhạc đích xác không phải một người xấu, anh chẳng qua là có một khuôn mặt không cẩn thận quá dài khiến người ta sợ hãi, nhưng tuyệt đối là người bình thường lương thiện vô hại.

Vị Phồn không khỏi tưởng tượng, ông cha bà mẹ của Thiệu Nhạc rốt cuộc dài đến thế nào, dù thế nào thì cũng rất khủng bố nha! Nếu không đứa con sao lại sinh ra thành bộ dạng này?

Cứ chốc lát lại cười lên, không ngừng được. Vị Phồn một bên lái xe một bên cười, cũng làm cho mặt Thiệu Nhạc càng ngày càng đen.

“Đủ rồi!” Thiệu Nhạc ở một bên quát to khiển trách.

Nhưng mà từ lúc Vị Phồn biết tất cả cảm giác uy nghiêm trong giọng nói của Thiệu Nhạc đều chỉ do khuôn mặt kia trở đi, cũng liên đới hiểu được kỳ thật anh không có uy nghiêm gì đáng nói.

Cứ như vậy chạy vào phạm vi nghĩa trang, Vị Phồn đậu xe ở ven đường, mua chút giấy tiền vàng bạc giao cho Thiệu Nhạc, sau đó đẩy Thiệu Nhạc ven theo đường nhỏ đi vào nghĩa trang.

Họ đi được hơn mười phút, tìm được phần bia một có khắc Hạ Vọng Lai cùng Chương Tiểu Đào, Thiệu Nhạc thắp hương tế bái đôi vợ chồng bất hạnh do bị anh liên lụy mà chết. Vị Phồn đi đến triền núi cao hơn bên cạnh, bắt đầu hút thuốc.

Từ đỉnh núi trông xuống, khắp nơi đều là mộ phần. Vị Phồn một bên hít hơi phun khói, một bên nghĩ đến chuyện nhiều bia mộ như vậy, Thiệu Nhạc sao lại nhớ rõ đôi vợ chồng kia an táng ở đâu?

Hẳn là đã tới đây vài lần rồi! Vị Phồn nghĩ như vậy. Thiệu Nhạc chân không ra khỏi cửa, có lẽ từng vì bái tế đôi vợ chồng này mà đã tới đây mấy lần, nên anh mới có thể nhớ rõ sơn đạo này phải đi thế nào.

“Vị Phồn.” Thiệu Nhạc ở dưới triền núi ngửa đầu kêu cậu. “Đi thôi!”

“Ok!” Vị Phồn dùng sức hút mạnh một hơi thuốc, sau đó ném xuống đất dụi tắt, rồi khều chút đất vùi đầu thuốc lá. Lại từ từ quay về cạnh Thiệu Nhạc, đẩy anh đi trên đường núi nhỏ, rời khỏi nơi luôn khiến anh khổ sở tự trách này.

_______________________________

Mùa đông, mặt trời xuống núi sớm, mới năm giờ chiều, thoáng cái trời đã tối sầm.

Hôm nay Vị Phồn vừa mới xuất viện, thân thể cũng không phải đã hồi phục nhiều, cả ngày lái xe của Đại Hùng chở Thiệu Nhạc chạy khắp nơi, đợi đến lúc cảm thấy mệt, mí mắt đã mỏi đến độmuốn mở không ra.

“Về thẳng nhà?” Cậu thuận miệng hỏi Thiệu Nhạc một câu.

“Không.” Thiệu Nhạc nói.

“Anh còn muốn đi đâu nữa?” Vị Phồn mệt đến đầu cũng nâng không lên, muốn trực tiếp gục đầu xuống tay lái.

Ông trời ạ, cậu là bệnh nhân đó! Tuy rằng đã hạ sốt, bất quá thân thể vẫn còn rất yếu, phải về sớm một chút nghỉ ngơi a!

Thiệu Nhạc tay không ngừng xoay lật miết tờ danh thiếp hôm nay khi xuất viện viện trưởng đã cho anh.

Vị Phồn không hiểu rốt cục trong đầu Thiệu Nhạc đang tính toán gì, chỉ biết hình như anh đã quyết định một chuyện gì đó, hiện tại đang giữ nhịp độ của bản thân, chậm rãi từng bước từng bước tiến lên.

Vị Phồn thở dài, đành nhận mệnh. Ai bảo mình ngu, tiếp nhận gánh nặng này còn lãnh tiền lương của Ny Ny, đồng ý tiếp tục làm quản gia của Thiệu Nhạc chứ?

“Thiệu tiên sinh.” Vị Phồn dùng giọng điệu bất đắc dĩ hỏi: “Vậy xin hỏi tiếp theo ngài muốn đi đâu?”

“Bây giờ Kính Chi hẳn là vẫn chưa đi làm chứ?” Thiệu Nhạc hỏi.

“Có lẽ đã đến quán rồi, anh ta là má mì, rất nhiều chuyện cần phải xử lý trước.” Vị Phồn trả lời.

“Làm phiền cậu.” Thiệu Nhạc cúi đầu nhìn tờ danh thiếp kia.

Vị Phồn cố sức thúc giục cánh tay mỏi nhừ của mình xoay tròn tay lái, lao nhanh đến quán bar gay Ny Ny quản lý.

Quán bar nhỏ của Ny Ny ở trung tâm của một khu phố hoàng kim, nơi đó hai mươi bốn giờ đều là cảnh truy hoan hưởng lạc.

Sau khi đậu xe ở ven đường, Vị Phồn liền giúp Thiệu Nhạc xuống xe, phục vụ sinh của bãi đậu xe lúc này cũng cung kính tới gần hỏi: “Thật ngại quá hai vị quý khách, quán chúng tôi chín giờ mới bắt đầu mở cửa, xin hỏi hai vị có phải hội viên không? Quán chúng tôi đang luyện tập cho hội viện, nhất định phải là hội viện mới có thể vào.”

“Đến tìm Ny Ny, chú em nói với chị ấy một tiếng, nói em trai chỉ mang theo bạn đến nhìn chỉ lên sân khấu.” Vị Phồn nửa đùa nửa thật nói.

Thiệu Nhạc nhíu mày, ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn về phía Vị Phồn. Anh vẫn không thể chịu nổi kiểu nói chuyện này của Vị Phồn, rất không đứng đắn.

Phục vụ sinh sau khi dùng bộ đàm thông báo với nhân viên bên trong, liền mỉm cười dẫn bọn họ vào. Mà lúc này có một chiếc xe hơi nhỏ màu đỏ dừng lại nơi làn đường đối diện, nghe theo chỉ dẫn của nhân viên chạy vào trong bãi giữ xe.

Trong quán bar mờ mờ tối tối, chỉ có mấy ngọn đèn tỏa ánh sáng vàng u ám, nguồn sáng lớn nhất là ở trung tâm sân khấu, ánh đèn bảy sắc chiếu vào đoàn vũ công đang tập diễn.

Ny Ny đang đứng dưới sân khấu chăm chú nhìn đoàn vũ công tập luyện, vừa nghe thấy tiếng phục vụ sinh dẫn người tới, liền quay đầu lại ngay, đi về phía bọn họ.

“Sao nào, hôm nay rảnh vậy, tới nhìn mình điều hành thế nào hả?” Ny Ny mặc sườn xám, trang phục kia vẫn như trước được cắt xén vừa vặn giúp Ny Ny có thể khoe dáng người cân đối những đường cong tuyệt mỹ.

Hôm nay Ny Ny trang điểm nhạt, cùng một thân sườn xám bạch sắc kia, làm người khác cảm giác thanh tú thoát tục đến kỳ lạ.

Thiệu Nhạc nhìn thấy anh ta, vẻ mặt vốn căng thẳng, cũng trở nên ôn hòa hơn.

“Có một số việc nghĩ nên nói trước với cậu.” Thiệu Nhạc nói như vậy.

“Phải không?” Ny Ny vui vẻ cười nói: “Có chuyện tốt gì muốn nói với mình à?”

Vị Phồn mệt mỏi cả ngày, trong lòng chỉ muốn đem Thiệu Nhạc giao cho Ny Ny, nơi này cũng tạm thời không có chuyện của cậu, cậu vặn vặn người mấy cái rồi nói: “Hai lão bạn học các người chậm rãi ôn chuyện nha, em lái xe mệt muốn chết, phải đi ngủ chợp mắt trước cái đã, bằng không một lát nữa cứ như vầy mà lái xe khẳng định một đi không trở lại.”

Vị Phồn nói xong, tùy tiện mở ra một phòng khách đi vào, vừa nhìn thấy sopha liền nằm ngay xuống, đến một con dê hai con dê cũng chẳng cần đếm, ý thức đã nhanh chóng tiến vào trạng thái ngủ say.

“Thật là.” Ny Ny nhìn theo thằng em trai bảo bối, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. “Cũng không biết đến lúc nào thì nó mới có thể chững chạc hơn nữa, cả ngày cứ như vậy cà lơ phất phơ, niệm sao nó cũng không nghe.”

“Kỳ thật Vị Phồn cũng không phải rất tệ, cậu ta thấy mình xử lý thoả đáng rất nhiều chuyện.” Thiệu Nhạc nói.

“Haiz, cậu không cần thay nó nói tốt, em trai mình, tự mình hiểu rõ mà.” Ny Ny chuyển đề tài hỏi lại: “Sao vậy, hôm nay có chuyện gì à?”

“Mấy hôm trước mình gặp lại Phúc bá.” Thiệu Nhạc nói.

“Lão quản gia Phúc bá?” Ny Ny thực kinh ngạc.

“Ừ.” Thiệu Nhạc gật đầu. “Ông ta nói mẹ mình đem theo Tiểu Hỉ cùng Hoan Hoan xuất ngoại, Hoan Hoan cùng Tiểu Hỉ hy vọng mình sớm đến dẫn chúng về.”

“Vậy hiện tại cậu định thế nào?” Ny Ny hỏi.

“Muốn đón chúng về, mình phải có tài chính vững vàng. Có như vậy, mới có thể lợi dụng nhân mạch cùng quan hệ cha mình lưu lại, tìm được mẹ, hơn nữa còn giành lại hai đứa chúng nó.” Thiệu Nhạc chậm rãi nói.

Ny Ny nhìn mặt Thiệu Nhạc toát ra vẻ kiên định, không khỏi lộ ra nụ cười cảm khái. “Đã lâu rồi không nhìn thấy ánh mắt thế này của cậu.”

“Phải không?”

“Từ sau cuộc thi nghiên cứu thời trung học.” Ny Ny nói.

Thiệu Nhạc cười cười.

“Cần mình giúp đỡ gì không?” Ny Ny biết, vô luận Thiệu Nhạc cần điều gì, chỉ cần mình có thể làm được, đều sẽ vô điều kiện cung cấp cho Thiệu Nhạc.

“Mình muốn kiếm một công việc trước đã,” Thiệu Nhạc nói: “Một cái máy tính có thể lên mạng, cùng một cái di động để liên lạc với bên ngoài.”

“Còn gì nữa?”

“Mình còn cần Vị Phồn lưu lại bên cạnh một thời gian nữa.” Thiệu Nhạc chăm chú nhìn Ny Ny, nói với anh: “Mình biết là mấy ngày nay cậu muốn cậu ta lưu lại bên cạnh giúp đỡ mình, thực ủy khuất cho cậu ta, nhưng quả thực cậu ta đã giúp được mình không ít chuyện gấp, mình vẫn cần cậu ta.”

“Điểm này không thành vấn đề.” Ny Ny cười cười.

“Có lẽ.....” Thiệu Nhạc tiếp tục rồi lại hơi chần chừ. “Có lẽ..... Mình còn sẽ đi tiến hành trị liệu.....”

“Thật chứ?” Ny Ny mừng rỡ, anh quả thực không thể tin nỗi Thiệu Nhạc lại tự động nói những lời muốn đi trị liệu này. Trước nay mặc kệ là ai nhắc tới hai chữ trị liệu này, Thiệu Nhạc sẽ luôn phất tay áo bỏ đi, ngay cả là mình mở miệng cũng không ngoại lệ, song đến tột cùng hôm nay đã phát sinh chuyện gì, cư nhiên có thể khiến cậu ấy từ mình mở miệng nói muốn đi trị liệu?

“Ừ, trải qua biến cố này, mình đã nghĩ thông suốt rồi.” Thiệu Nhạc nói.

“Đây thật sự là quá tốt mà.” Ny Ny trong mắt chứa lệ quang, thập phần cao hứng thay cho Thiệu Nhạc.

“Hôm nay mình đến cũng chỉ để nói với cậu những chuyện này thôi, không còn gì khác, mình về.” Thiệu Nhạc không muốn trì hoãn nhiều thời gian của Ny Ny, nói xong những chuyện cần nói, anh liền quyết địnhvề ngay.

“Không ngồi lại chơi chút sao? Mình mời cậu uống chút gì nha!” Ny Ny hôm nay rất vui, anh muốn giữ Thiệu Nhạc ở lại chơi chốc lát.

“Không được.” Thiệu Nhạc từ chối.

Đang lúc Thiệu Nhạc muốn kêu Vị Phồn ra, lúc hai người định quay qua, từ trong phòng khách đột nhiên truyền đến một tiếng hét thất thanh, ngay sau đó Vị Phồn túm chặt lấy quần lót đang rộng mở, dây kéo của quần bị kéo xuống, từ trong phòng khách chạy ra.

Vị Phồn thất kinh vọt tới trước mặt Thiệu Nhạc cùng Ny Ny, thở gấp liên hồi.

“Cậu làm trò gì thế?” Ny Ny nháy mắt, không hiểu Vị Phồn quái đản kêu gì nữa.

Một thiếu niên mặt mũi xinh xắn, mặc áo sơ mi trắng quần lam từ trong phòng khách đi theo ra.

Thiếu niên xinh đẹp có gương mặt thanh tú mỉm cười nhìn xem ba người ở bên ngoài, đưa tay lau đi chất lỏng bất minh nơi khóe miệng, tiếp theo thu tầm mắt trở lại trên người Vị Phồn.

“Sao chị không nói với em cậu ta cũng ở đây hả!” Vị Phồn chỉ vào thiếu niên kia, mở miệng hỏi người anh trai thật là tốt của mình.

“Hả?” Ny Ny cười khổ, nhìn về phía thiếu niên kia. “Chị không biết hôm nay Tiểu Mễ có đến.” Tiểu Mễ kiêm chức thầy hóa trang trong *** họ, chuyên thay các tiểu tỷ thiết kế hóa trang, bất quá bởi vì là em trai của một người bạn, bình thường đi làm cũng là xem tâm tình của nó.

“Nếu biết cậu ta ở trong đấy, có chết em cũng sẽ không vào đó ngủ.” Vị Phồn vội vã cài nút quần lại, kéo lên dây kéo mới vừa này bị thiếu niên kia kéo xuống.

Thiếu niên tên Tiểu Mễ đi về phía Vị Phồn, tựa như làm nũng nắm lấy cánh tay Vị Phồn nhỏ nhẹ nói: “Bởi vì chúng ta lâu rồi không gặp a, đột nhiên nhìn thấy anh không chút phòng bị ngủ say trước mặt người ta, bảo người ta thế nào nhịn được chứ!”

“Cậu còn dám nói!” Vị Phồn học theo chiêu Ny Ny hay dùng để trị cậu, nhéo má kéo qua hai bên, dùng trên người của thiếu niên đang đứng trước mặt.

Thiếu niên la đau, hốc mắt ửng đỏ, hai mắt đẫm lệ nhìn Vị Phồn.

“Đủ rồi, đừng làm thế với Tiểu Mễ, nó dù sao cũng là bạn trai em a!” Ny Ny vội vàng lên tiếng can ngăn.

“Là ‘bạn trai cũ’, là quá khứ nha, chúng ta hiện tại không quan hệ!” Vị Phồn quay đầu qua hét với Ny Ny, tâm tình rất rất không vui.

Thiệu Nhạc ở một bên hơi bị chấn động, anh chưa từng nghĩ tới đối tượng của Vị Phồn lại là nam. Anh còn tưởng rằng Vị Phồn thích chính là các thiếu nữ bình thường, cùng Vị Phồn sống chung lâu vậy, bản thân lại chẳng hề phát hiện.

Vị Phồn phát hiện Thiệu Nhạc đang trừng mắt nhìn mình, tầm mắt của cậu đảo hai vòng rồi dừng lại, tiếp theo buông tay đang nhéo hai má Tiểu Mễ ra, đi qua đẩy xe lăn của Thiệu Nhạc, nói: “Anh cùng anh ấy nói xong rồi chứ, xong rồi thì chúng ta đi.”

Tiểu Mễ bụm hai má lại xoa xoa, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn theo bạn trai cũ vô tình của mình.

“Đúng rồi! A Nhạc,” Ny Ny đột nhiên nghĩ ra điều gì. “Nếu cậu nghĩ muốn tìm một công việc, có nghĩ đến chuyện cân nhắc đến chỗ mình làm hay không. Bây giờ thói đời bên ngoài, rất khó tìm việc. Cũng khó đến chỗ mình đây đang thiếu, cậu thử cân nhắc lưu lại, dù sao làm việc ở chỗ người quen thế nào cũng so ra tốt hơn!”

Ny Ny chân thành nói với Thiệu Nhạc.

Thiệu Nhạc thoáng trầm tư, nhìn Ny Ny, không dám tùy tiện gật đầu.

“Lưu lại làm gì?” Thiệu Nhạc không nói, Vị Phồn ngược lại mở miệng trước. “Anh muốn anh ấy lưu lại làm chuyện gì a? Bồi gay sao?”

Trực giác của Vị Phồn nghĩ đến nội dung công việc. Ny Ny vì người bạn học này cũng hy sinh nhiều nhỉ, cư nhiên dám thuê Thiệu Nhạc làm tiểu tỷ nơi này. Thiệu Nhạc hóa trang gay có thể nhìn sao? Trong đầu cậu hiện lên bộ dạng Thiệu Nhạc sau khi hóa trang mặc váy, đội tóc giả, liền rùng mình liên tục mấy cái.

“Thật vậy sao —̶—̶— anh trai, anh muốn lưu lại làm việc sao?” Tiểu Mễ ở trước mặt Thiệu Nhạc cao hứng nói: “Anh là bạn của Vị Phồn đúng không, em đây có thể gọi anh là chị gái không? Chị gái ngồi xe lăn, như vậy rất giống nhân sinh mỹ lệ a! Em giúp anh hóa trang thành như Takako Tokiwa được lắm, tuyệt đối sẽ rất đẹp đó!”

“Tiểu Mễ!” Vị Phồn hét lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.