Thanh Đàm - Cổ Thất

Chương 17: Nam tử áo lam




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Jen191202

[ P/s: Nam phụ lên sàn hehe:)) ]

Đồ ăn nóng hầm hập được mang lên, Ôn Tử Nhiên không ngừng gắp vào chén Thanh Đàm.

"Đàm Nhi, nàng thích ăn cay, thử cái này xem..."

"Còn có thịt heo nướng này, ăn ngon mà không ngấy."

Mắt thấy thức ăn trong chén sắp chất thành núi nhỏ, Thanh Đàm vội vàng ngăn lại "Được rồi, Tử Nhiên ca ca, trong chén đều sắp đầy rồi."

Thanh Đàm đang tập trung ăn, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng khóc của cô nương nào đó.

"Khóc cái gì! Thật mất hứng!" Mắt thấy bàn kế bên, hai nam nhân cường tráng bắt lấy một nữ nhân, nữ nhân kia đang liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi khống chế.

"Hai vị đại gia, đừng như vậy, ta chỉ muốn đàn khúc kiếm chút tiền, thật sự không bán thân" cô nương kia khoảng chừng mười sáu bảy tuổi, gương mặt xinh đẹp, bộ dáng khóc lên mang theo vài phần chọc người trìu mến.

"Để gia sờ một chút thì có sao? Lại không phải muốn làm ngươi." Một nam nhân trong đó có chút bất mãn với tiếng nữ nhân khóc, dứt lời liền vung tay, nữ tử bị tát ngã nhào trên mặt đất, không ngừng nức nở.

Thanh Đàm chứng kiến một màn này, nhíu nhíu mày, lôi kéo tay áo Ôn Tử Nhiên "Tử nhiên ca ca......"

Ôn Tử Nhiên gật gật đầu, hiểu ý của nàng, đang muốn đứng dậy đi giáo huấn hai tên kia một chút liền thấy một nam tử áo lam tiến tới, cầm cái quạt xếp trong tay, hai ba quyền đánh hai gã vô lại kia nằm bò ra đất, nhìn thấy người trước mắt không dễ chọc, bọn chúng mắng vài tiếng rồi vội vàng rời khỏi khách điếm.

Thanh Đàm nhìn về phía nam tử áo lam, hắn có khuôn mặt trắng nõn, tóc dài buộc ở sau đầu, một thân quần áo tinh xảo, trong tay cầm thanh quạt xếp có chút cao quý, trừ bỏ Ôn Tử Nhiên lần đầu nàng gặp được một nam tử dễ nhìn như vậy.

Nữ nhân kia quỳ trên mặt đất, dập đầu liên tục cảm tạ "Đa tạ công tử giúp ta, cảm ơn công tử......"

"Được rồi" nam tử áo lam đánh gãy lời nàng "Không cần nói lời cảm tạ, mau chút rời đi."

Mắt thấy Thanh Đàm nhìn nam tử kia đến mê mẩn, Ôn Tử Nhiên bất mãn đem khuôn mặt tuấn tú của mình với qua, ngăn cản tầm mắt Thanh Đàm "Xem ra Đàm Nhi chút nữa không muốn đi ra ngoài chơi? Không mau ăn cơm cho tốt, nhìn người khác đến mê mẩn như vậy?"

Thấy được nam nhân ghen tuông, Thanh Đàm cười khẽ ra tiếng "Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy chàng ghen, Tử Nhiên ca ca."

"Còn dám lại dùng ánh mắt này nhìn nam nhân khác, xem ta buổi tối như thế nào trừng phạt nàng" cúi người ở bên tai Thanh Đàm nói ra lời khiến người khác đỏ mặt thế nhưng vẻ mặt vẫn ra vẻ điềm nhiên, bình tĩnh uống trà.

"Tử nhiên ca ca! Chàng......"

Thanh Đàm cùng Ôn Tử Nhiên ve vãn đánh yêu, cách đó không xa liền bị nam tử áo lam thu hết vào trong mắt, hắn mặt không đổi sắc ngồi vào cái bàn sau lưng bọn họ, cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, đôi mắt chậm rãi trở nên thâm trầm.

Sau khi ăn xong, Ôn Tử Nhiên mang theo nàng đi dạo phố, chợ nơi này so với những nơi lúc trước nàng đi còn muốn náo nhiệt hơn gấp nhiều lần, cách đó không xa còn có ảo thuật, Thanh Đàm hưng phấn trực tiếp chen theo dòng người đi tới, Ôn Tử Nhiên lắc lắc đầu theo sát phía sau nàng.

Nhà ảo thuật kia cầm quần áo cởi ra, để trên mặt đất, lại chờ một chút, thời điểm cầm quần áo nhấc, thế nhưng xuất hiện một con thỏ, hắn lại cầm quần áo mặc trở về, lúc nhất lên lại biến thành một con chim nhr.

"Oa... Thật là lợi hại, Tử Nhiên ca ca chàng mau nhìn xem!" Thanh Đàm hưng phấn vỗ tay, duỗi tay kéo áo hắn, quay đầu lại liền thấy một nam nhân xa lạ, Thanh Đàm hoảng sợ, lại nhìn kỹ một chút, này không phải là nam tử áo lam lúc nãy ở trong khách điểm ư?

Nam nhân cười như không cười, cũng không giận nàng đem tay áo mình kéo tới nhăn nhúm, thu hồi quạt xếp trong tay rồi nhìn nàng nói "Ừm, quả thật thú vị."

"Xin lỗi...... Ta nhận lầm người." Thanh Đàm xin lỗi, ánh mắt liền ở trong đám đông tìm kiếm bóng dáng Ôn Tử Nhiên.

"Không ngại, cô nương đang tìm người? Ta có thể giúp cô." Nam tử áo lam trên mặt mang theo ý cười nhạt, thoạt nhìn phúc hậu và vô lại.

Thanh Đàm do dự trong chốc lát liền đồng ý, hắn vừa rồi còn ở khách điếm giúp đỡ người khác, khẳng định không phải người xấu.

Hai người rời khỏi đám đông, dọc theo đường cũ đi trở về, lần đầu tiên rời xa nhà bên cạnh cũng chỉ có Ôn Tử Nhiên, Thanh Đàm trong lòng không khỏi có chút hoảng loạn.

Đi ở trên đường, ánh mắt hắn luôn lơ đãng nhìn qua sườn mặt Thanh Đàm "Cô nương, không cần lo lắng, nếu lát nữa vẫn là tìm không thấy, chúng ta có thể quay về khách điếm chờ."

- - - - -

Nhớ vote và cmt cho mình có động lực nha ????. Tự nhiên dạo này thấy lười ghê ????????????

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.