Thanh Đàm - Cổ Thất

Chương 13: Ta không phải phu quân của nàng




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Jen191202

"Ưm... Phu quân......"

"Cái gì?" Cái đầu đang chôn trong ngực nữ nhân ngẩng lên, ánh mắt có chút khó hiểu.

"Chán ghét... Phu quân chàng mau nhanh lên một chút... Ta rất khó chịu......" Chủ động tiến lại gần sát nam nhân bên cạnh, gắng gượng dùng đầu v* cọ xát ngực hắn.

"Nàng nói cái gì phu quân!" Tiêu Ngọc đem nữ nhân đang chủ động đẩy ra, tuy rằng dục vọng dưới thân nghẹn đến phát đau, nhưng hắn không nghĩ muốn bản thân bị xem thành người khác.

"Chàng..." Thanh Đàm ánh mắt mông lung, cảm giác hư không làm nước mắt nàng đều rớt xuống "Chàng đã nói muốn cưới ta... Chàng đã nói ta sẽ chỉ là thê tử của chàng."

Đôi mắt Tiêu Ngọc trầm xuống, trầm mặc hồi lâu, đem nữ nhân trên người bế tới mép giường, đắp chăn lên cho nàng, chính mình lập tức đứng dậy, chuẩn bị mặc quần áo.

"Ta không phải phu quân của nàng"

"Đừng đi..." Thanh Đàm giữ chặt nam nhân đang đứng dậy, chăn trên người theo nàng nhổm dậy mà chảy xuống dưới, nước mắt to như hạt đậu từng viên từng viên rớt xuống. "Ta... Ta sai rồi, lần trước ta không nên đối với chàng phát giận, Ôn Tử Nhiên, đừng đi được không, ta... Ta thật sự rất khó chịu......"

Tuy rằng lúc trước đã đoán được trong "phu quân" trong miệng nàng là ai, nhưng nghe được chính nàng nói ra, hắn vẫn có chút khó tiếp thu.

Chờ giây lát,Thanh Đàm đi xuống giường, từ phía sau ôm lấy thân thể hắn, xúc cảm của bầu ngực dán trên lưng làm hắn phản ứng càng thêm mãnh liệt, nhưng là, hắn không thể chịu được bản thân trở thành thế thân của người khác, nếu hắn muốn nàng, phải là thời điểm nàng thanh tỉnh, trong miệng nàng chỉ có thể kêu tên của hắn.

Cố nén dục vọng, đem tay nàng kéo ra. Tiêu Ngọc có chút hối hận, nếu mình không phải là chính nhân quân tử liền tốt rồi, không cần phải chịu đựng nhiều như vậy.

Mồ hôi trên trán theo gương mặt nhỏ giọt xuống dưới, hắn vừa mới dùng hết sức lực mang nàng trở về chỗ cũ, mà nữ nhân trong ngực còn xem hắn thành nam nhân khác, không ngừng cọ xát bộ vị mẫn cảm của hắn. Liền không cần để ý lời nàng nói, thật là tự mình chịu tội.

"Ngươi còn dám mang theo nàng trở về? Còn không tìm nam nhân thỏa mãn nàng, ngươi không sợ nàng sẽ chết sao?" Nữ tử quyến rũ ở trên ghế đệm giữa đại điện nhếch khoé miệng, nhàn nhã thưởng thức mái tóc dài của mình.

Tiêu Ngọc không đáp lời, bên trong nhà lớn hiện tại nhiều người cầm kiếm như vậy, trừ phi hắn có bản lĩnh, nếu không cẩn thận một chút liền sẽ trở thành vong hồn chết dưới mũi kiếm.

"Ngươi cũng biết, nếu nàng chết, ta cũng sẽ không tiếp tục sống nữa"

Một thanh âm mệt mỏi vang lên, Tiêu Ngọc quay đầu lại nhìn, bên cạnh liền thấy một người nam nhân.

"Tập Lẫm" nữ nhân kia sửng sốt, từ trên giường đứng dậy, mang theo tức giận nhìn về phía hắn, Hùng Võ đằng sau ánh mắt như muốn đem hắn lột sống.

"Minh Hồng, hiện tại ta không muốn nhiều lời, hoặc là, ta cùng nàng chết, hoặc là để ta tới cứu nàng, ngươi chọn đi."

Nghe hắn nói vậy, Minh Hồng cơ thể run rẩy, chỉ có thể lấy ra nhược điểm cuối cùng "Chàng thích nàng ta đến như vậy sao! Bất quá... Nếu như chàng muốn cha mẹ chàng phải chịu đau khổ, ta sẽ không khách khí."

"Ta không muốn gây sự với ngươi, ta rất thích nàng, nếu ngươi cứ muốn uy hiếp ta như vậy, ta cũng không thể nói gì hơn, kiếp này chỉ có thể làm một người con bất hiếu. Đôi môi Ôn Tử Nhiên tái nhợt, tuy rằng đã thay quần áo, cũng lần nữa băng bó lại vết thương ở ngực, nhưng máu đỏ vẫn là thấm ra ngoài.

Minh Hồng nhất thời không nói được gì, hắn vì nữ nhân kia thậm chí còn không để bụng đến cha mẹ của mình, bản thân ngàn dặm xa xôi tới nơi này là vì cái gì cơ chứ? Lúc trước nàng muốn đem hắn giết chết, nhưng vẫn là luyến tiếc, ngay cả người làm hắn bị thương lúc trước cũng bị nàng ra tay tra tấn đến chết.

P/s: Hôm nay đăng hẳn 2 chương, mọi người nhớ vote và cmt cho mình có động lực nha????

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.